Hư Nguyệt Hoa Mãn
Chương 5: Hoa nguyệt
—————————-
“Một nhà sư, làm sao lại biết dùng kiếm?”
Trên tay áo hắn có vết rách do kiếm đâm, dưới vạt áo dài có dính máu.
Trong lòng ta biết, hắn đã chạm mặt những kẻ đó, nhất định là có giao đấu.
“Ta chỉ muốn hỏi, ngươi vì sao có thể sống mà trở về?”
Ánh mắt hắn không hề né tránh, “Ta biết dùng kiếm”.
“Ngươi cũng biết giết người”.
Ta gạt bỏ lớp áo bên ngoài của hắn, bên trong có máu, hơn nữa vết máu loang lổ. Hắn biết cởi áo mà sát nhân, không để máu nhiễm vạt áo, nhất định … không phải mới là lần đầu.
Ta xoay người rút kiếm kề vào cổ hắn, “Ngươi không phải là tăng nhân, ngươi là ai?”
“Có gì quan trọng sao?”
“Ngươi lừa ta”.
Hắn thản nhiên nhìn ta, ánh mắt hiện lên nét bi thương khó hiểu, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy.
Hắn để lộ ra cánh tay phải, trên đó vẫn còn lưu lại một dấu răng, đã thành sẹo.
Hắn nhìn ta một lúc lâu, đáy mắt thâm trầm như nước.
“Còn nhớ mùa xuân năm đó không? Hoài Cơ …”
*********
Năm ấy ta mới 14 tuổi, tài hoa của ta mới nở rộ, trong nước người người truyền tai cho nhau, Hoài Cơ công chúa, chính là đệ nhất mỹ nhân của Bằng quốc. Khắp nơi dân chúng say sưa nói chuyện, cứ thế không dứt.
Ta không phải là tâm cao khí ngạo, chỉ là đồn đại quá nhiều, lâu ngày coi như là thật. Lời nói dối lặp đi lặp lại nhiều lần, dần dần sẽ thành sự thật.
Khi đó bất kể là con em hoàng tộc, nếu là muốn cầu kiến, đều bị ta cự tuyệt.
Tuổi trẻ không hiểu chuyện tình ái, ta dần cảm thấy chán ghét nam tử.
Khi đó Trì Vân đại tướng địa vị đã lên cao, dưỡng tử của hắn, Mạnh Tân, quan hệ với tỷ tỷ rất tốt, từng lén lút đề nghị với tỷ tỷ, muốn một mình một người gặp mặt ta.
Ta kiêu kì, ngạo mạn, không muốn gặp, huống chi lúc đó ta cực kì ghét kẻ thích giương đao múa kiếm. Hắn mấy lần thỉnh cầu, nhưng ta không chịu, nhất quyết không chịu.
Có một ngày, sau giờ ngọ, Mạnh Tân nhân lúc ta ngủ trưa một mình lẻn vào tẩm cung. Ta biết hắn không có ý xấu, nhưng vẫn nhất thời hoảng loạn.
Khi đó hắn đứng ngoài rèm lụa nhìn ta, hắn nói: “Năm ngoái, lúc ở Thiện Thủy hồ, ta không cố ý đụng chạm ngươi, chỉ là muốn ngươi nhìn thấy ta”.
Ta nghĩ đến chuyến du ngoạn năm ngoái, hoàng gia cùng thần tử tụ họp cùng du xuân, lúc đó ta đứng ở cuối thuyền công chúa, có người từ phía sau chạm vào vai ta, là một nam tử, hắn nhẹ giọng gọi tên ta, giống như phụ hoàng cùng mẫu hậu vẫn thường gọi, không có tôn xưng. Ta theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng thân thuyền đột nhiên lắc lư dữ dội, người đó đột nhiên ôm lấy ta, trong lúc nhất thời hồ đồ, ta há mồm cắn mạnh vào cánh tay hắn.
Đó là lần đầu tiên ta cùng Mạnh Tân gặp mặt, ta thậm chí không nhớ rõ khuôn mặt của hắn. Chỉ nhớ hắn không nói gì đã biến mất, cùng vị ngọt nhàn nhạt trong miệng, cũng chỉ nhớ đến bản tính kiêu căng, chấp nhất hết thảy.
Cho đến khi hắn mang theo vết sẹo một năm trước, lẳng lặng đứng ngoài rèm nhìn ta, ta mới hiểu, thì ra ta đã phạm vào kiếp.
Khi đó hắn hỏi ta, vì sao không chịu tới gặp hắn. Ta chỉ cười nhạt, hỏi hắn lấy tư cách gì mà chất vấn ta, ta cũng nói, ta chán ghét kẻ chỉ biết gươm đao, còn đổ thừa tại cha nuôi hắn là Huyết tướng quân độc bá triều đình.
Hắn từng hỏi ta thích người như thế nào, ta nói, người đó phải có gương mặt an tĩnh, phẳng lặng giống như Phật tổ .
Về sau chuyện hắn tự ý xông vào tẩm cung truyền đến tai phụ hoàng, lại bị ta ở bên thêm mắm thêm muối, khiến phụ hoàng vô cùng phẫn nộ, cho rằng tiểu nhân vô sỉ lăng nhục hoàng tộc. Phụ hoàng hạ chỉ cho Trì Vân, lập tức phái dưỡng tử Mạnh Tân đi ra trấn thủ phương Bắc.
Mỹ từ nói ra rất nhiều, thực tế không cần nói cũng biết.
Ta vẫn không quên, phụ hoàng đã nói, trong vòng 3 năm, hắn không được trở về kinh đô, khiến cho ta tạm thời hạ hỏa.
Lại đến khi con gái Diệc Hữu đại nhân nói cho ta biết, thực ra Mạnh Tân không hề yêu thích giương đao múa kiếm giết người như ta nghĩ, trấn thủ biên cương phía bắc, chính là đày đọa hắn.
Năm đó ta 14, hắn 18, ta chỉ vì một cơn tức giận nhất thời mà hủy đi cả quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp của hắn.
Trải qua bao nhiêu chuyện, ta đáng buồn là chưa từng nhìn rõ mặt hắn, thậm chí còn không thèm nhớ đến hình dáng của hắn.
Tới giờ phút này, ta không ngờ lại gặp lại hắn.
Cái gì Hư Hoa, trên đời này vốn không có Hư Hoa. Có chăng chỉ là Mạnh Tân, bị một câu nói của ta mà bị đày tới phương bắc, con nuôi của kẻ phản loạn Trì Vân.
Ta hoàn toàn, từ đầu đến cuối, bị khuôn mặt của Phật đánh lừa.
Bên ngoài trời vẫn chưa sáng, bên trong hang không khí lạnh lẽo, tay ta cầm kiếm đã gần đông cứng, nhưng cũng không dám ngủ một phút nào.
“Những người đó là tới giết ta, đúng không?”
Hắn vẫn như cũ, ngồi xếp bằng trên đất, dáng dấp trông chỉ như một vị tiểu hòa thượng.
“Đúng”.
Ta tự dằn lòng, cho dù muốn sụp đổ, cũng không được để tâm hỗn loạn.
“Ngươi có phải cũng tới để giết ta? Bọn chúng đều là do ngươi đưa tới phải không?”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, bình thản chịu đựng ta nổi giận, kỳ thực hắn không hiểu, ta không chỉ cảm thấy phẫn nộ.
“Ta đóng quân ở biên giới hai năm, đến đầu mùa xuân, phụ thân gọi ta quay về đại đô, khi đó ta mới biết, hắn cùng bọn gian thần âm mưu làm phản, việc ta có thể làm, chỉ là trợ giúp hắn. Sau một năm, hắn truy ra được tung tích của các ngươi. Nguyên Cơ công chúa … thực ra đã bị lộ từ lâu, nàng không muốn chết, phụ thân nói chỉ cần khai ra chỗ ngươi trốn, hắn liền tha cho nàng. Vì vậy Nguyên Cơ liền tìm cách dò hỏi nơi ngươi sống, sau đó ta giả trang làm hòa thượng, nửa năm trước đến Thông Lạc Tự …”
Chân tướng không cần hắn phải nói ra, mà những lời đó lại cực kì thẳng thắn, cực kì tàn nhẫn.
Ta nhìn hắn một lúc lâu, tay không ngừng run rẩy, “… Ngươi có cơ hội, tại sao không giết?”
Hắn không trả lời, ngẩng đầu nhìn ta, “Hoài Cơ, ngươi bị lừa gạt quá nhiều, tỷ tỷ của ngươi, vì giữ lại tính mạng mà bán đứng ngươi, cuối cùng cũng phải chết, ngươi có biết … Sùng vốn là được phái tới để giết ngươi? Lại không biết vì sao vẫn bảo vệ ngươi, nhờ hắn biết được nhiều nội tình, nên mới có thể giúp ngươi biến nguy thành an”.
“Ta hiểu ngươi cái gì cũng không biết rõ, ngươi chỉ muốn an phận sống qua ngày, nhưng số mệnh của ngươi là vậy, máu chảy trong người là huyết thống hoàng tộc … Giữa thời buổi loạn lạc thế này, là người hoàng tộc có nghĩa là cái chết …”
Mỗi lời hắn nói ra cứa vào tâm can ta, ta lúc này mới nhận ra rất nhiều chuyện nhỏ mà trước đây không hề để ý tới.
Hai tay ta cầm kiếm dồn ép hắn, “Vậy thì sao? Các ngươi đã đến tận đây, không chịu cho ta một con đường sống, nhưng ta sẽ không để bản thân chết đi dễ dàng như vậy!”
Hắn thản nhiên cười, “Ta đúng là lừa ngươi, nhưng cho đến bây giờ, ta chưa từng muốn hại ngươi. Sau nửa năm ta không trở về, phụ thân đã nhiều lần phái sát thủ tới, hắn biết ta đã không còn trung thành, cho nên cũng muốn nhân tiện loại bỏ ta”.
“Ngươi vì sao không nói cho ta biết?”
Hắn đứng dậy chậm rãi đi tới, chân ta không hiểu vì sao không dừng lại, cả người bị ép phải lùi lại phía sau.
“Ta nếu nói cho ngươi, ngươi có thể bình thản được không?”. Tay hắn đưa dọc theo mũi kiếm, cầm lấy tay ta, nhẹ nhàng gỡ xuống trường kiếm, “Nếu nói cho ngươi, liệu ngươi có … cắn tiếp ta một miếng”, tay hắn khẽ chạm mặt ta, thật sâu thật sâu hòa nhập vào tâm can.
“Ngươi, ngươi không hận ta năm đó …”
Hắn cười khẽ, “Năm đó đã qua từ lâu rồi”.
Đây là lần đầu tiên hắn cười thực sự, không hề che giấu.
Ta buông tay, nhìn mảnh trời lộ ra bên ngoài cửa động.
Hắn ở gần ta như vậy, đủ gần để ta cảm nhận được mùi vị của hắn, nhè nhẹ, như là thanh tịnh.
Nếu khi đó … kỳ thực, trên đời không có khi đó, cũng không có nếu. Cho dù năm ấy tại Thiện Thủy hồ ta ngoái đầu lại nhìn hắn, thì giờ này có thể cũng rơi vào một hồi đao kiếm xung khắc.
Đúng hay không cũng mặc kệ, ta cuối cùng vẫn đứng đây. Vậy hắn thì sao? Hắn sẽ ở nơi nào? Là ngoài động hay trong động, là ở sau hay chính trước mặt ta?
Trên thế gian, không ai có đáp án.