Hủ Mộc Sung Đống Lương
Chương 26: Hồ lộng vô địch (bát)
Nhãn thần Kỷ Vô Địch lập tức hỏa lạt lạt (hừng hực) nhắm vào Hoa Hoài Tú.
Dù bị quây quanh bởi một đám người như quạ, hắn vẫn như cũ là hạc giữa bầy gà, phong tư yểu điệu.
Xoát.
Viên Ngạo Sách dùng hài chà mạnh xuống đất.
Ba chữ ‘Hoa Hoài Tú’ đã gần ra khỏi miệng nhất thời bị nuốt lại vào. Kỷ Vô Địch ngoan ngoãn tựa vào bên người Viên Ngạo Sách nói: “Đương nhiên là A Sách của ta.”
Ánh mắt nhất tề xoát xoát hướng về Viên Ngạo Sách trừng lớn.
Nếu như nói là Phiền Tế Cảnh còn có thể miễn cưỡng chấp nhận là thiếu niên anh hùng, vậy thì thanh niên cao ngạo như khổng tước (chim công) này vốn từ đâu tới hoàn toàn không ai biết.
Tung Sơn chưởng môn Tôn Lương Ngọc nhịn không được nói: “Thứ cho mắt ta kém cỏi, chẳng hay vị thiếu hiệp này làm sao xưng hô?”
“A Sách chính là A Sách.” Kỷ Vô Địch thêm vào một câu, “Là tùy tùng của ta.”
. . . . . .
Chúng chưởng môn mất kiên nhẫn rồi.
Kỷ Vô Địch chọn Phiền Tế Cảnh trước, bọn họ còn có thể mắt nhắm mắt mở. Cửu Hoa phái cũng xem như là danh môn đại phái, bọn họ đã có giao tình, miễn cưỡng thì coi như cũng xong. Thế nhưng đem tùy tùng của mình nói ra trước mặt mọi người trịnh trọng như thế, còn xếp trước các môn phải khác, cái này thật khinh người quá đáng rồi. Chẳng lẽ y cho rằng trong chốn võ lâm ngoại trừ Huy Hoàng Môn ra phái khác không có cao thủ sao?
Hiểu Phong đạo trưởng trước nay đều yêu ghét phân minh. Trước đây hắn nhìn trúng Kỷ Vô Địch, tự nhiên thấy y làm gì cũng thuận mắt. Lúc biết y rất sợ chết xong, vậy quả thực càng nhìn càng ghét. “Nói như thế, chẳng lẽ Kỷ môn chủ định chỉ dựa vào ba người, mà muốn đi đánh Lam Diễm Minh?”
Lăng Vân đạo trưởng quát khẽ nói: “Hiểu Phong.”
Hiểu Phong đạo trưởng tức giận ngậm miệng.
Những người khác mừng vì có người ra mặt, bởi vậy đều lẳng lặng xem kịch vui.
“Có thể sao?” Kỷ Vô Địch nhãn tình sáng lên. Nếu như chỉ ba người thế này, chuồn đi cũng dễ hơn.
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Kỷ môn chủ thật biết nói đùa. Lam Diễm Minh làm hại toàn võ lâm, chúng ta sao có thể đem toàn bộ trọng trách giao hết vào tay ngươi? Tương lai ngày nào đó, việc này truyền ra ngoài, vậy thì cái mặt già này của ta biết để vào đâu?”
Ánh mắt thấy trò hay của mọi người nhất thời thu lại, đều vẻ mặt bình tĩnh gật đầu.
Đột nhiên có người gọi to: “Ta biết hắn là ai rồi?”
Trong thanh âm sắc bén của hắn mang theo sự hoảng sợ nồng đậm, ở trong một mảnh yên lặng ngẩn ngơ trở nên đặc biệt rõ ràng.
Thượng Thước trong lòng trầm xuống.
‘Hắn’ trong miệng hắn tám chín phần mười là ——
“Viên Ngạo Sách! Hắn là ma giáo Ám tôn, Viên Ngạo Sách!” Người nọ ồn ào, nhưng thủy chung không dám lộ diện.
Đám người nhất thời một trận rối loạn. Có lẽ có người đối với ba chữ Viên Ngạo Sách còn cảm thấy xa lạ, nhưng tuyệt đối không có ai lạ lẫm gì với bốn từ ‘ma giáo Ám tôn’. Bất quá người nghe qua thì nhiều, người gặp được thì ít, sở dĩ trong lúc bọn họ khiếp sợ, lại không khỏi khinh ngạc về khuôn mặt còn rất trẻ của hắn. Dù sao tên hắn truyền lưu trong giang hồ cũng không dưới mười năm.
Mày phải Viên Ngạo Sách nhếch lên, trên mặt còn lộ ra vài phần vui vẻ, “‘Khai Sơn chưởng’ Sử Đạc. Không nghĩ tới ngươi còn nhớ rõ ta.”
Đám người lại loạn thêm một trận nữa, một nam tử đầu đội khăn vuông màu lam nhạt, vóc người thấp nhỏ bị bỏ lại ở giữa.
Sử Đạc hai chân run đến mức không thể kiềm chế nổi, hiển nhiên không nghĩ tới là qua nhiều năm như vậy, không chỉ mình hắn nhớ kỹ Viên Ngạo Sách, Viên Ngạo Sách cư nhiên cũng nhớ rõ hắn.
Kỷ Vô Địch hiếu kỳ nói: “A Sách, ngươi quen hắn?”
“Bọn ta từng cùng một chỗ luyện công.” Viên Ngạo Sách cười đến vô cùng cao hứng.
“Cái gì mà cùng một chỗ luyện công!” Sử Đạc cấp tốc chạy đến phía sau Thiếu Lâm Từ Ân phương trượng, sợ hãi ló đầu ra nói, “Rõ ràng là ngươi bắt ta đi. . . . . .” Miệng hắn run run lên, nhưng thủy chung không nói tiếp phía sau.
“Đi làm gì?” Nhìn dáng dấp hắn, Phương Thu Thủy cũng bị hiếu kỳ.
“Đi phá núi.” Viên Ngạo Sách giúp hắn trả lời?
. . . . . .
Tất cả mọi người đều chung một dạng hai viên kim chạm không tới [1].
Sử Đạc ủy khuất nói: “Năm ấy hắn đột nhiên tìm được ta, còn bắt ta tới chân núi Âm Sơn, bảo ta phá núi. Hắn nói ta nếu là ‘Khai Sơn chưởng’ thì không lý nào ngay cả Âm Sơn cũng đánh không được. Sau đó. . . . . .” Thanh âm hắn có điểm nghẹn ngào, “Ta ở đó bị hắn cưỡng chế phá núi đến nửa năm. Trên đường ta từng bỏ trốn sáu lần, lần nào cũng bị hắn bắt trở lại. Đến lần cuối, hắn vì không để cho ta bỏ trốn, trực tiếp. . . . . .trực tiếp. . . . .”
Mọi người chỉ thấy mặt hắn đỏ lên, nhưng không nói lời nào, gấp đến độ tai dựng thẳng hết lên.
Viên Ngạo Sách lần thứ hai hảo tâm nói tiếp: “Trực tiếp đem hắn lột sạch. Sự thực chứng minh phương pháp này rất có hiệu, bởi vì hắn chỉ ở một phạm vi cố định mà lỏa bôn (ở trần chạy).”
. . . . . .
Mọi người đầu tiên là đồng tình, sau đó không ngừng quét mắt nhìn dáng người hắn, tưởng tượng dáng dấp hắn lỏa bôn.
Sử Đạc rất hối hận, nếu như biết vạch trần thân phận Viên Ngạo Sách xong, mọi người đều không hét một tiếng xông lên, đem hắn loạn đao chém chết, lại còn lắm miệng hỏi dài hỏi ngắn, lôi tới chuyện xưa, đánh chết hắn cũng không nhảy ra.
Từ Ân phương trượng nói câu phật hiệu, “Xin Kỷ thí chủ giải thích, vì sao thí chủ Viên Ngạo Sách lại ở đây, vì sao lại thành tùy tùng của ngươi?”
“Việc này nói đến thật dài.” Những thời khắc mấu chốt như thế này thì tuyệt đối không thể để Kỷ Vô Địch tự do phát huy, nếu không đám giang hồ đồng đạo đang cố kiềm chế trước mắt sẽ lập tức biến thành nước lũ, đem bọn họ nhấn chìm. “Kỳ thực lão môn chủ trước đây vẫn rất tiếc hận Viên tiên sinh lầm đường lạc lối.” Hắn biết ‘Kỷ Huy Hoàng’ ba chữ đối với võ lâm tuyệt đối có ảnh hưởng, sở dĩ trước lúc dựng chuyện, trước tiên phải đem hắn ra làm đệm đỡ, có thể làm tăng thêm hảo cảm của mọi người đối với Viên Ngạo Sách.
Viên Ngạo Sách cau mày, nhưng gì cũng không nói.
“Viên tiên sinh từ nhỏ đã ở trong ma giáo, nghe quen tai nhìn quen mắt, ngôn hành cử chỉ tự nhiên cũng bị ma giáo ảnh hưởng. Mà gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, huống hồ là trâu nghé mới sinh?”
Thượng Thước nói đến mức tâm tình lâm ly, quả nhiên khiến không ít người bắt đầu đồng tình với cảnh ngộ của Viên Ngạo Sách. Dù sao hắn trước mắt mọi người vẫn còn trẻ như thế.
Thượng Thước lại thở dài một hơi nói: “Thế nhưng ngay cả khi lòng mang thương tiếc, nhưng Viên tiên sinh cũng đã làm rất nhiều việc có lỗi với võ lâm đồng đạo, bản thân lại lệ khí không tan, sở dĩ lão môn chủ mới đặc biệt lập nên Thập Ác lao, một mặt để giam giữ những kẻ phạm tội ác tày trời trên giang hồ, tránh giang hồ bị làm hại. Mặt khác cũng mong muốn bọn hắn bỏ ác theo thiện, nghĩ đến việc sám hối.”
Nghe đến đây, trên mặt Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng đều lộ vẻ mong mỏi kính phục.
Từ Ân phương trượng còn hợp hai tay thành hình chữ thập nói: “Nói phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật, chính là ý này. Đáng tiếc lão nạp chỉ biết nói miệng, Kỷ lão thí chủ đã tự mình làm, quả nhiên là một người không tầm thường.”
Lăng Vân đạo trưởng liên tục gật đầu nói: “Chúng ta chỉ biết Kỷ lão môn chủ trừng ác, lại không biết hắn kỳ thực là đang hướng thiện.”
Thượng Thước thấy hai người bọn họ mở miệng, biết việc này thành phân nửa, vội vàng sấn nhiệt đả thiết nói: “Chính là như vậy. Bất quá đáng tiếc, Thập Ác lao sở giam người, đại thể đều là kẻ đối với ác niệm đã ăn sâu bén rễ, dù là có tự nhiên nói đến hướng thiện, cũng chỉ là qua loa có lệ. Chút quỷ kế đó làm sao qua mắt được lão môn chủ và môn chủ?” Giờ là lúc đem môn chủ giương ra rồi.
Phương Thu Thủy nói: “Như vậy Viên Ngạo Sách sao lại. . . . . .”
Thượng Thước mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Ta cũng vừa mới nói, đúng là có kẻ đối ác niệm đã ăn sâu bén rễ. Thế nhưng Viên tiên sinh nhiều nhất chỉ là không phân thiện ác, đối với ác niệm không hề chấp nhất.”
Mọi người nhất thời nghĩ đến trò đùa dai hắn dùng với Sử Đạc, đều thấy buồn cười, có mấy người thậm chí còn cười ra tiếng.
Lúc Viên Ngạo Sách nghe được ‘không phân thiện ác’, con mắt nguy hiểm nheo lại.
Kỷ Vô Địch nhích lại gần hắn, tay len lén nắm lấy ngón tay hắn.
Viên Ngạo Sách hừ lạnh bỏ qua, thế nhưng khuôn mặt cũng hòa hoãn lại.
Tôn Lương Ngọc nói: “Chiếu theo ngươi nói, Viên Ngạo Sách là bỏ ta theo chính rồi?”
Thượng Thước một lần dứt khoát nói: “Đây là đương nhiên. Nếu không sao hắn có thể trở thành tùy tùng của Kỷ môn chủ được?”
Mọi người không khỏi gật đầu. Chính xác, với sự ngạo mạn của Viên Ngạo Sách trước đây, đừng nói chuyện hắn làm tùy tùng người khác, dù là có người làm tùy tùng cho hắn, sợ cũng sẽ bị hắn chặt hết chân tay.
Sử Đạc thấy mọi người dần dần hùa theo, tức giận nói: “Vậy Lục Nguyệt sơn trang thì sao? Lẽ nào Lục Nguyệt sơn trang hơn một trăm mạng người có thể bỏ qua như thế?”
Mọi người im miệng không nói.
Tuy rằng chuyện của Lục Nguyệt sơn trang đã qua thật lâu, thế nhưng đồ trang (giết cả trang). . . . . . Lúc nhắc tới thì đối với bất kể ai vào bất cứ lúc nào, cũng đều là không thể tha thứ được.
Thượng Thước nói: “Việc này tuy là do Viên tiên sinh làm, nhưng cũng không thể đổ hết lên đầu hắn. Đừng quên, Lục Nguyệt sơn trang lúc đó là địch của ma giáo, mà Viên tiên sinh lại là ma giáo Ám tôn. Hắn xuất thủ đối phó Lục Nguyệt sơn trang, đó là hắn trung thành với môn phái. Huống chi năm đó hắn mới mười sáu tuổi. . . . . .” Hắn vốn định nói, chỉ là một hài tử. Thế nhưng tiếp được nhãn thần băng lãnh của Viên Ngạo Sách, lập tức nuốt vào lại.
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Viên tiên sinh chỉ giết tám mươi sáu người, ba mươi tư vị lão nhược phụ nhụ là do Hoàng Sơn ngũ quỷ giết chết.”
Chỉ một lời cả sân kinh hoảng.
Phương Thu Thủy nói: “Đạo trưởng sao biết được?”
Lăng Vân đạo trưởng vẻ mặt buồn bã nói: “Bởi vì tục gia muội tử của ta nằm trong số ba mươi tư người đó.”
Hắn cũng không nói chuyện này là do Viên Ngạo Sách nói, những người khác tự nhiên cho là hắn điều tra, lập tức không nghi ngờ. Năm đó trước khi Lục Nguyệt sơn trang bị Viên Ngạo Sách hạ thủ đã có tin đồn, rất nhiều người cùng Lục Nguyệt sơn trang có quan hệ thông gia cũng đến giúp đỡ. Vậy nên sau trận chiến của Lục Nguyệt sơn trang, không còn một chi thứ (nhánh) hậu nhân nào lưu lại nữa. Hiện giờ người duy nhất có quan hệ huyết thống là Lăng Vân đạo trưởng cũng xưng Viên Ngạo Sách là ‘Viên tiên sinh’, rõ ràng là đã buông mối thù truyền kiếp, những người khác tự nhiên là không có lý do gì để nói tiếp.
Từ Ân phương trượng nói: “Hôm nay là thọ thần của Lăng Vân đạo trưởng, chuyện thảo phạt Lam Diễm Minh nhất thời không vội, không bằng chúng ta bàn bạc sau.”
Mọi người nhất thời ngộ ra mình quá mức nóng vội, làm cho thọ yến của Lăng Vân đạo trưởng thành ra đầu Ngô mình Sở, đối với đề nghị của Từ Ân phương trượng tự nhiên đều nói phải. Huống chi bọn họ đối với việc của Viên Ngạo Sách, cũng cần thêm thời gian để lãnh tĩnh. Bọn họ tới nhanh, đi cũng nhanh. Phiền Tế Cảnh vốn còn muốn lưu lại, đã bị một câu ‘bản môn có chuyện quan trọng cần thương lượng’ của Kỷ Vô Địch đuổi đi mất.
Quay lại trong phòng, Kỷ Vô Địch nhìn Thượng Thước đang cố sức uống nước, tán thán nói: “A Thượng, ngươi thực sự là quá giỏi dựng chuyện.”
Thượng Thước buông chén trà nói: “Nếu lão môn chủ còn sống đến ngày hôm nay, vậy những điều ta vừa nói, sẽ không là dựng chuyện.”
Kỷ Vô Địch hài lòng nhìn chằm chằm Viên Ngạo Sách, “Cha thật tốt, sớm như thế đã đem A Sách giữ lại cho ta.”
Viên Ngạo Sách giận cực phản cười nói: “Ngươi nói cái gì?”
Thượng Thước và Chung Vũ nhất thời dùng toàn bộ tinh thần để đề phòng.
Ba người giằng co.
. . . . . .
Kỷ Vô Địch đột nhiên bóp cổ tay nói: “Sớm biết thế, hẳn là nên nói cha đem Hoa Hoài Tú nhốt vào luôn!”
***********************
Chiến tranh lạnh bắt đầu, môn chủ và đường chủ tác chiến.
Mục tiêu: lấy vợ… ách, chồng cho môn chủ để tránh việc môn chủ buồn lòng mà phá chăn phá gối.
***********************
[1] ý nói là nghe không hiểu, thấy không hiểu, đơn giản là… không hiểu