Hotgirls Siêu Quậy - Ma Nữ Tái Sinh (phần 2)

Chương 17: Chương 2.11


Chương trước Chương tiếp

Một mùi thơm nức mũi đánh thức hắn khỏi giường. Chớp chớp mắt mơ màng nhìn lên đồng hồ treo tường, đã gần 6g tối rồi sao? Chậc…chắc tại mết quá nên ngủ say đây mà!

Hắn thật sự chẳng biết nó muốn làm gì? Chỉ mới mới 10g sáng đã tống cổ hắn lên phòng, giao ột núi tài liệu của KK để giải quyết hộ. Chật vật 5 tiếng đồng hồ, hắn mới có thể giải quyết xong. Đang tính chạy xuống nhà tìm nó thì đã thấy nó đứng ngay trước cửa nhìn hắn mỉm cười nhìn, ánh mắt gian gian.

Chưa kịp mở miệng nói nó đã xen ngang hắn, tặng cho hắn một cục tức to đùng. Nó bảo hắn ngủ đi, khi nào nó kêu hẵn dậy rồi sau đó bỏ ra ngoài, chốt luôn khóa cửa. Ức chế chuẩn bị phá đi vật cản đường, nó lại đứng bên ngoài buông một câu bình thản: “Phá đi rồi tối ra sofa mà ngủ!”

Khựng người, hắn đứng hình trợn mắt nhìn chăm chăm cánh cửa, một lúc sau mới hậm hực leo lên giường nhắm mắt ngủ. Hừ…lúc này xông ra ngoài thì làm được gì chứ? Thôi thì chịu khó nghe lời nó để tối còn được lên giường ôm người đẹp ngủ dù có hơi ấm ức.

Và tất nhiên, chưa đầy 5ph sau, hắn chẳng còn có thể tức được nữa vì đã…ngủ mất tiêu! Chớp mắt đến dậy đã gần 6g tối, đây là lần đầu tiên hắn ngủ trưa nhiều đến vậy.

Mang quần áo vào phòng tắm vscn rồi thay đồ hắn bước xuống nhà với quần short jeans và áo thun trắng.

Khịt…khịt…

Hắn hơi chẹp miệng. Mùi này rõ ràng là thịt nướng. Mà tại sao trong nhà lại có mùi thịt nướng? Là nó làm?

Lò dò theo mùi hương ra sau vườn, hắn nhìn theo tấm lưng nhỏ nhắn đang đứng quay lưng về phía hắn kia.

Một chiếc bàn gỗ trải khắn trắng thêu hoa, trên bàn là chén dĩa được bày sẵn đẹp mắt. Không có bóng bay, ánh nến lãng mạn thường hay có trong mấy bữa tiệc valentine thường gặp. Hắn cứ nghĩ nếu làm bữa tiệc, nó sẽ không thiếu chi tiếc đó chứ?

Bước từ từ đến gần thân hình nhỏ nhắn đang cặm cụi nướng từng miếng thịt thơm lừng, tay không ngừng trở đều trên vỉ nướng, nóng đến mức mồ hôi thấm đầy làm hắn cảm động. Nó “nhốt” hắn trong phòng là vì muốn cho hắn bữa tiệc bất ngờ này sao?

Một tay vòng lấy tấm eo thon, một tay đưa lên quệt đi mồ hôi trên trán nó đầy ân cần, hắn mở miệng trách móc:

- Em không thấy nóng sao?

- He…một xíu thôi. Có chút này mà chịu không nổi thì làm được cái trò trống gì? - Nó cười nhăn nhở.

- Nhưng như thế không tốt. Thôi em lên lầu tắm rồi thay đồ đi, mấy thứ này cứ để đó anh làm tiếp cho. – Hắn chau mày, đẩy nó ra xa khỏi bếp nướng.

- Anh làm được không mà tranh? Em làm cực khổ lắm đấy…đừng bắt em phải nhịn. – Nó nhìn hắn nghi ngờ.

- Này…em xem thường anh? – Hắn hất mặt.

- Hứ…ai mà thèm! Kiêu căng! – Nó trề môi rồi ngúng nguẩy đi vào trong, nhìn cái mặt nghênh nghênh kia thấy phát ghét! (Có thật là ghét được không???)

Hắn nhìn theo nó mỉm cười, đúng là trẻ con! Đây là người con gái hắn yêu…không đúng, vốn dĩ trước giờ đó vẫn là người hắn yêu, chỉ là cái tính cách kia là chính là con người thật sự của người đó trước khi mất đi một mảnh kí ức (Thật không??? @@).

Khẽ thở dài, hắn chẳng buồn nghĩ thêm mà quay đầu chăm chú vào đám thịt nướng nhìn ngon mắt kia.



Nó ngắm lại mình trong gương, một chiếc quần short jeans bạc màu, áo phông đen cùng với chùm tóc màu đỏ cột cao phía sau nhìn rất năng động. Dù gì thì cũng chỉ là ở nhà, không cần quá cầu kì vào chuyện ăn mặc.

Vui vẻ bước ra phía sân sau, nó vừa đi vừa hát vu vơ một điệu nhac5m tâm trạng cực kì thoải mái. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại chợt reo.

Nó nhìn vào màn hình sang nhấp nháy của điện thoại, hơi nhíu mày, lại chuyện gì nữa?

“Alo…lại xảy ra chuyện gì?” - Nó nhấc máy.

“Mọi thứ đã xong rồi.” – Từ đầu dây điềm đạm trả lời.

“Xong rồi? Nhanh như vậy đã xong? Có chắc là mọi thứ ổn thõa?” – Nó nhăn mặt,

“Đã ổn, chắc chắn không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.”

“Tốt…tôi sẽ trực tiếp tìm cô ta để lo phần còn lại. Việc của anh đến đây là xong. Tôi cúp máy trước.” – Nó gật đầu, đang tính nhấn nút tắt thì đầu dây bên kia lại chặn.

“Khoang đã!”

“Hửm…còn chuyện gì sao?” – Nó hơi khó chịu.

“Còn…Em có biết…Ropez hiện tại…đang ở đâu không?” – Đầu dây bên kia khó khăn nói.

“Ropez?” – Nó nhắc lại, khóe môi chợt vô thức cong lên khi nghe thấy cái tên này từ miệng của người kia.

“Phải. Em biết không?” – Anh chàng xác nhận.

“Tìm chị ấy có việc gì?” – Nó đứng dựa lưng vào bức tường, nhàn nhã hỏi, hai tay khoanh trước ngực.

“Chỉ là…anh thấy cần tìm cô ấy thôi.” – Người kia hơi ấp úng trả lời.

“Cần? Tại sao cần tìm?” – Nó chẹp miệng rồi kắc đầu.

“Có một số chuyện riêng cần giải quyết, thế em có biết Ropez ở đâu không?”

“Biết thì sao mà không biết thì sao? Nếu muốn gặp anh chị ấy đã chẳng mất công chơi trò trốn tìm hế này rồi.”

“Nhưng anh cần tìm cô ấy. Rốt cuộc thì Ropez đang ở đâu?” – Chàng trai có vẻ mất kiên nhẫn.

“Hừ…muốn gặp chị ấy sao? Ok…cũng được thôi. Nếu tìm thấy Ropez thì vui lòng lấy mồi nhử từ tay chĩ ấy về, nói là mượn tạm rồi sẽ trả lại sau.” – Nó nhếch mép,

“Mồi nhử? Thứ gì?” – Chàng trai khó hiểu.

“Black Wings…”Chìa khóa”…” – Nó bình thản nói.

“Black Wings? Sao nó lại nằm trong tay Ropez?”

“Đừng hỏi nhiều, anh chỉ cần biết như thế thôi. Ropez hiện tại đang ở London, tổng giám đốc của chi nhánh Hoàng gia.” – Nó vân vê lọn tóc.

“…”

“Thông tin anh cần biết tôi đã nói. Thế nhé…khi gặp Ropez thì nhớ chuyển lời hỏi thăm của tôi đến chị ấy. Và nhớ là…đừng tổn thương chị ấy, Kiệt!” - Nó chậm rãi dặn dò rồi gác máy ngay.

Ngón tay thon dài miết nhẹ lên bức tường trắng, vẽ thành những hình thù không xác định. Nói ra điều này với Kiệt, liệu có là tốt cho Ropez hay không? Ropez cứ luôn miệng bảo mình không tránh né Kiệt nhưng chính bản thân chị lại hiểu rõ, bản thân mình sợ phải đối mặt đến mức nào. Sợ cái không khí gượng gạo, sợ lòng thương hại, sợ cái chữ “trách nhiệm” mà Kiệt phải vì chị gánh lấy. Ropez thật sự chẳng muốn thế.

Cuộc tình của hai người đó cứ luẩn quẩn một vòng chẳng tìm thấy lối thoát. Một người đã chấp nhận, vậy tại sao cả hai vẫn chưa khỏi dây dưa? Vậy rốt cuộc, cái đích đến của chuyện tình này là ở đâu mà tại sau nỗi đau cứ mãi kéo dài thế này?

Mang theo một bụng tâm trạng đi về phái sân sau, nó suýt bật cượi vì cái hành động lén lút, vụng trộm của hắn.

Hắn đang vừa nướng vừa…ăn! Mà hình như cái tốc độ ăn còn nhanh hơn cái tốc độ nướng. Không phải chứ? Hắn mà cũng có cái mặt đáng yêu này sao?

- Này…anh đang ăn vụng đấy! – Nó nhẹ nhàng nhắc nhở.

- Hở…ừm…Á…? – Hắn quay lại nhìn nó gật đầu rồi ăn tiếp. nhưng mà miếng thịt vừa đưa lên tới miệng đã khựng lại. Não bộ hắn đã phân tích xong, người mới nói là nó!

- Haiz…thế đấy! Ăn tới mức còn chẳng nhận ra em… - Nó lắc đầu đầy cảm thán.

- Á…Tiểu An! – Hắn cười trừ.

- Hừ…cười cái gì? Anh nói với em là anh nướng thịt mà? Em nhớ lúc nãy anh đâu có bảo là sẽ ăn? – Nó nhướn mày.

- Tại…tại nó hấp dẫn quá…nên…nên…anh…

- Anh ăn chứ gì? – Nó hất mặt.

- Hừ…thì thế đấy! Nướng ra là để ăn, sớm muộn nó cũng vào bụng thôi. Có cần phải quan tâm? – Hắn hậm hực.

- Anh thật là…dỗi rồi hả? Em đã nói gì anh đâu? – Nó bật cười, chạy lại ôm hắn, đầu dụi dụi vào khuôn ngực rắn chắc kia.

- Thế ý em là gì? – Hắn thở hắt ra, cũng vòng tay lại ôm nó.

- Chẳng ý gì cả? Chỉ thấy bộ dạng ăn vụng của anh rất dễ thương. – Nó lắc đầu.

- Thật? – Hắn hơi nhướn mày.

- Em không đáng tin? – Nó ngẩn đầu nhìn hắn, nhíu mày.

- Không…ý anh không phải thế… - Hắn vội vàng, dáng vẻ sợ như nó chuẩn bị giận.

- Thế thì tốt…không tin em thì tối nay anh chịu khó ra sofa mà ngủ. – Nó gật đầu hài lòng, môi cười nhẹ nhàng.

- Hỳ…sao anh dám… - Hắn cười gượng.

- Biết rồi…thịt sắp khét! – Nó gật đầu, hất mặt về phía lò nướng.

- Á… - Hắn giật mình quay người về phía bếp lò đang bập bùng cháy, lật đật trở mặt từng miếng thịt thơm lừng.

Nó ngồi xuống bàn, hai tay chống cằm nhìn người con trai đang vì mình mà chịu khó mà nướng từng miếng thịt khi. Hơi nóng từ bếp than bốc lên, phả vào mặt hắn nhỏ từng giọt mồ hôi.

Môi hơi mỉm cười khi thấy hắn bê cái dĩa thịt thật to, thật nóng và thật thơm nức mùi tới gần, nó nhanh nhẹ tới giúp hắn đặt lên bàn.

Đưa tay lên quệt mồ hôi của hắn, nó mở miệng hỏi thăm:

- Thế nào? Nóng lắm hả?

- Không có gì…chỉ một chút thôi. – Hắn lắc đầu, tay cầm chai rượu vang đỏ Pháp năm 1984 hảo hạng rót ra 2 chiếc ly thuỷ tinh.

- Ừm…cứ nghĩ là làm bữa tiệc này tặng anh, ai ngờ lại phải nhờ anh nướng chút thịt. – Nó hơi cuối đầu.

- Có gì đâu…chỉ cần ngồi cùng em ở đây là được rồi. Valentine vui vẻ! – Hắn giơ ly rượu lên, cười nhếch môi.

- Valentine vui vẻ…hy vọng anh thích bữa tiệc. – Nó đáp lời, đưa ly rượu lên nhấp miệng.

- Tất nhiên anh thích. Có điều anh thấy cũng hơi tiếc…hôm nay anh chưa thể tặng quà valentine cho em. – Hắn gật đầu rồi bỗng thở dài.

- Sao thế? Chưa tặng kịp quà cũng chẳng sao, có gì mà phải thở dài? Nhưng mà sao lại chưa thể tặng vậy? – Nó lắc đầu cười khổ, có một chút như thế mà cũng phải xin lỗi. Bộ hắn nghĩ nó nhỏ nhen đến thế à?

- Ừm…khẩu súng em thích, anh đã cho người đi lấy được rồi. Có điều họ vẫn không chắc chắn nên cần anh sang đó xác nhận lại, nếu đúng thì mang về, còn không thì sẽ tiếp tục săn lùng. – Hắn giải thích.

- Nhanh thế đã lấy được rồi? Thật không thể phủ nhận năng lực làm việc của anh rất khá! – Nó hơi bất ngờ rồi tán thưởng.

- Ý em là trước giờ anh làm việc không tốt? – Hắn hơi cau mày.

- Không phải…chỉ là thấy nên khen thì khen thôi. – Nó lắc đầu phủ nhận.

- Haiz…vậy lần này phải mất công sang Mĩ một chuyến rồi. Anh không muốn xa em… - Hắn xịu mặt làm nũng.

- Xí…anh lắm điều thật nhá. Miệng lưỡi bắt đầu dẻo rồi rồi đó, học tập ai thế? – Nó nhìn hắn nguýt dài, gương mặt tỏ rõ vẻ khinh thường.

- Anh có học ai đâu?

- Thì thôi, mà anh khi nào sang Mĩ? – Nó nhún vai.

- Ưm, để nhanh nhanh trở về, anh tính ngay tối nay sẽ bay. – Hắn hơi trầm tư.

- Gấp thế làm gì? Huỷ vé máy bay tối nay đi. – Nó mỉm cười.

- Huỷ? Thế em muốn khi nào anh đi? – Hắn hơi bất ngờ, chẳng phải nó rất thích khẩu súng kia sao?

- Để từ từ rồi đi cùng với em. – Nó nháy mắt đầy ẩn ý.

- Đi cùng em? Em tính sang Mĩ? – Hắn nhìn nó chăm chú.

- Phải. Cuối tuần sau tại Las Vegas, ở casino của Dương gia tổ chức một buổi đấu giá đá quý. Những loại đá quý trong đó có bao gồm rất nhiều thể loại, từ nhiều thời đại khác nhau, chắc chắn sẽ tạo ra một làn sóng lớn. Quan trọng hơn, Killing và Monster cũng đã nhận được thiếp mời. Dù sao cũng là trong một giới xã hội đen, dù mình mạnh nhưng cũng phải cho người khác mặt mũi. Huống hồ thế lực của Dương gia cũng không kém chúng ta, thời điểm này tốt nhất là nên tạo mối quan hệ hoà bình chứ không phải là tạo hiềm khích. – Nó nói một tràng.

- Vậy là em quyết định tham gia? Anh không nghĩ lý do chỉ đơn giản như thế? – Hắn hơi nhướn mày.

Nó nghĩ hắn đơn thuần không hiểu lý do nó tham dự buổi đấu giá này? Hắn không tin với thế lực của của dòng họ Kiwasato, Dương gia lại dám làm càn. Khẳng định có thể đây là nó lợi dụng cái cớ này để sang Mĩ làm nhiệm vụ. Thậm chí hắn vẫn còn đang có suy nghĩ, việc nó nhờ vả Dương gia tổ chức ra cuộc đấu giá này thực sự không phải là không có khả năng.

Nó nhìn gương mặt hắn, môi không chủ động khẽ cong lên cười. Nó không phải không biết hắn nghì gì, từ câu nói đó của hắn cũng không khó đoán ra ẩn ý sâu xa bên trong. Đúng là chỉ có hắn hiểu nó rất rõ, kể cả thủ đoạn của nó cũng dần dần nắm bắt.

Nhưng mà…dần dần nắm bắt thôi vẫn chưa đủ. Để theo được suy nghĩ của nó chưa từng có lấy một ai. Không phải vì lối suy nghĩ của nó khiễn người khác không thể theo mà là cách để nó thực hiện cái lối suy nghĩ đó lại không giống với những suy nghĩ lúc đầu.

- Đừng nhìn em như thế. Đúng…buổi đấu giá đó là do em tạo ra. – Nó hơi ngả người dựa vào sau ghế.

- Lý do? – Hắn thắc mắc.

- Nằm trong phán đoán của anh? Nhưng xin lỗi, hiện tại em vẫn chưa thể nào phổ biến nhiệm vụ, đợi sáng ngày mai họp em sẽ nói luôn một thể. – Nó hơi cười.

- Tuỳ em. Thôi, ngày valentine, đừng nhắc mấy chuyện đó nữa. – Hắn xua tay.

- Ok! – Nó gật đầu cắm cúi xuống thưởng thức những miếng thịt nướng chấc đầy công sức của mình.

Cả hai cùng nhau thưởng thức bữa tối, một khoảnh sân vườn im lặng bây giờ lại náo nhiệt hẳn lên, tràn ngập tiếng cười hạnh phúc.

Đơn giản như thế thôi, chẳng cần hoa hồng, ánh nến lãng mạn, chẳng cần bóng bay hay nhà hàng xa hoa. Bên cạnh nhau như thế là đã đủ, là đã ngọt ngào.



Chiếc xe Bugatti Veyron đỗ lại xa xa căn biệt thự trắng muốt xa hoa, nằm cách biệt và đối điện với mặt biển. Địa thế đẹp, khẳng định căn biệt thư kia cũng tốn kém không ít tiền đổ vào đó.

Khánh đứng bên cạnh tựa lưng vào cửa xe, chăm chú nhìn vào thân ảnh nhỏ nhắn đang đứng trên ban công kia hóng gió. Thật sự là chẳng biết vì sao, Khánh lại cảm thấy tất cả mọi cảnh đẹp trên đời đều không đẹp được như thế, cứ như tranh vẽ. Là tiên nữ? Không, thậm chí còn đẹp hơn!

“Tạch…tạch…”

Mưa bắt đầu đổ xuống từng hạt nặng nề, mới đầu chỉ là mưa phùn nhưng từ từ lại lớn lên. Chết tiệt! Sao lại mưa lúc này?

Khánh cáu gắt. Mưa đã bắt đầu lớn, thế tại sao Vi vẫn chưa chịu đi vào nhà? Nhỏ tính để mặc cho cảm lạnh luôn chắc. Cứ đứng chờ xem bao giờ Vi mới trở vào trong, đến khi Khánh chịu không nổi tính xông ra đuổi Vi vào lại thì nhỏ ngoảnh mặt bước vào trong.

Thấy điều đó, Khánh thở phào nhẹ nhõm nhưng mà…Vi đi vào rồi, làm sao cậu ngắm? Ngẫm lại tự dưng thấy luyến tiếc rất nhiều. Cả tuần lễ không nói với nhau câu nào, xem nhau như không khí khiến Khánh thấy nhớ. Không có tiếng nói dịu dàng, nhõng nhẽo, mè nheo, không có những hành động thân mật, gần gũi, những cái ôm. Cảm thấy thật nhớ…

Khánh cứ như thế đứng yên trong cơn mơ mà gặm nhấm cơn nhớ, suy nghĩ thật nhiều đến mức chẳng cảm thấy lạnh. Là do không để ý hay do những cảm giác ấm áp kia đã lấn mất cái lạnh giá của mưa?

Bỗng dưng, Khánh cảm thấy nước mưa không còn thấm vào cơ thể nữa, không còn nước táp vào mặt chảy xuống từng giọt. Là hết mưa sao?

Không phải! Rõ ràng vẫn còn nghe tiếng mưa cơ mà, vậy là sao?

- Anh là đồ ngốc sao? Không sợ cảm lạnh? – Vi đứng đằng sau tay cầm chiếc ô trong suốt che cho cả hai, giọng nói có chút lạnh nhạt, có chút trách móc nhưng cũng có chút lo lắng.

- Vi? – Khánh bất chợt gọi theo bản năng, đang tính quay người thì bị Vi chặn:

- Đừng quay lại! – Vi hơi lớn tiếng, có chút hoảng loạn. Nhỏ chưa thể đối diện ngay lúc này.

- Vi? Em làm sao? – Khánh hơi lo lắng, cũng chịu đứng yên không quay lại nhìn hình dáng đó.

- Em…xin lỗi! – Vi lặng lẽ cúi mặt, nước mắt lăn dài.

- Không…là anh… - Khánh lại chuẩn bị quay người thì phải khựng ngay.

Vi buông cái ô xuống, hai tay vòng qua eo Khánh ôm chặt từ đằng sau, vùi mặt vào tấm lưng rộng kia mà nức nở.

Nhỏ…nhỏ không dám! Là nhỏ quá mềm yếu. Nhỏ sợ phải đối diện Khánh. Là nhỏ sai, sai ngay từ đầu. Đáng lẽ không nên làm thế mới đúng.

Chỉ…chỉ là…


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...