Sáng, ánh sáng khẽ khàng lọt qua khe cửa khiến tôi miên man mở mắt và rồi khó khăn tiếp nhận thứ ánh sáng dịu dàng của buổi sớm mai. Cả người tôi yếu ớt ngồi dậy, lắc lắc đầu cho bớt đau, chợt nhớ đến chuyện hôm qua, tôi giật mình thức tỉnh. Từng mảng kí ức rời rạc nhưng rõ ràng cứ thế ùa về: đi uống rượu…bị bỏ thuốc…đối mặt với Thiên và cuối cùng là được Kỳ cứu. Một chút cảm giác sợ hãi lại xuất hiện, tôi làm sao quên được tối hôm qua suýt nữa bị Thiên “làm nhục”. Tôi đảo mắt nhìn quanh, nơi này vô cùng quen thuộc mà tôi không thể nào quên được: căn phòng tân hôn của tôi với Kỳ. Lúc này tôi lại phát hiện một cánh tay không an phận đang thân thiết vòng qua eo và ôm lấy tôi. Nhìn sang bên cạnh, Kỳ vẫn đang ngủ say sưa nhưng có một điểm không hợp lí. Sao hắn lại trần trụi thế kia? Lại nhớ đến quần áo của mình, hôm qua hình như tôi còn ngủ quên trong nhà tắm, nhưng bây giờ lại ở trên giường. Tôi không quá khó khăn để đoán biết tác phẩm hiện tại do ai làm ra. Tôi thẫn thờ nhìn khuôn mặt đẹp trai tựa thiên sứ kia, trong lòng oán hận trào dâng. Không để ý người nào đó đã dậy rồi:
- Nhìn đủ chưa?_Kỳ bỗng mở con mắt xinh đẹp, cười và hỏi tôi- Anh đẹp trai quá phải không?
- Tự mãn!_Tôi mắng hắn, mặt hằm hằm hét lên- Đồ của em đâu?
- Vẫn ở trong phòng tắm đấy._Kỳ tựa người vào giường, thanh thản đáp, một câu trả lời khiến người nghe muốn đạp vào mặt.
- Hôm qua em ngủ quên trong phòng tắm, là anh mang em vào giường?_Rõ ràng là câu khẳng định. Tôi muốn xác minh lại bản thân rốt cuộc có bị gì hay không?
- Ừ!_Kỳ nhàn nhạt đáp, dường như thái độ là không quan tâm mấy đến sự tức giận của tôi. Tôi phẫn uất hét lên- Sao không gọi dì Lan hay chị Huệ vào thay đồ cho em?
- Anh không thích bất kì kẻ nào nhìn thấy cơ thể người phụ nữ của anh. Hơn nữa chúng ta là vợ chồng, không sớm thì muộn anh cũng sẽ thấy. Giờ nhìn trước một chút chẳng có gì là to tát cả._Câu nói của Kỳ khiến mặt tôi nóng bừng. Hắn có cần nói trắng trợn như vậy không? Mà tại sao tôi lại không sớm nhận ra ý đồ của hắn chứ. Bây giờ từ trên xuống dưới bị hắn thấy hết rồi, bảo sau này tôi còn mặt mũi nào mà vác mặt ra đường đây? Tôi trừng mắt nhìn hắn, rồi tò mò hỏi:
- Anh không mặc đồ cho em thì thôi đi, còn anh thì sao? Từ trước đến giờ em không biết anh có thói quen lõa thể khi đi ngủ.
- Thói quen của anh hình thành từ tối hôm qua._Hắn cười đểu nhìn tôi, tôi lập tức theo phản xạ lấy tay chắn trước người. Ngượng ngùng nhìn hắn, phát hiện trong mắt hắn có điểm rất gian xảo khiến người ta lạnh sống lưng, tôi hung hăng quát- Nhìn cái gì?
- Cũng không phải là chưa nhìn qua, thậm chí đã từng sờ qua rồi. Em giờ ngượng ngùng cho ai xem đây?
- Cái gì?!! Rốt cuộc anh đã làm gì em?
- Tự nhìn thì biết._Kỳ dửng dưng đáp. Tôi kiểm tra trên người mình, xấu hổ tới mức chùm chặt chăn lên đầu, không dám bò ra. Thế là tôi lại để hắn lợi dụng thời cơ mà “ăn đậu hũ” rồi. Tôi biết mình vẫn chưa bị hắn xơi vì nếu hắn “xơi” tôi sao chút cảm giác lại không có. Tôi nghe nói, “khi xong” cơ thể dễ gây ra khó chịu nhưng tôi chút cảm giác cũng không có, chỉ là vài vết đỏ tịt trên người thôi.
Bỗng một điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn, như dự liệu được điều gì, tôi vội vã mở ra. Và rồi tức giận trào dâng, tôi không còn biết gì nữa. Tức giận xuống giường mặc kệ bản thân có phải đang khỏa thân hay không, tôi kéo chăn, mở tủ quần áo của Kỳ, tùy tiện chọn tạm cái áo sơ mi. Sau khi mặc xong và che toàn bộ những thứ cần che, tôi mặt lạnh như tiền chuẩn bị bước ra khỏi cửa. Kỳ ngạc nhiên trước hành động của tôi, vội kéo tôi lại, hỏi:
- Em muốn đi đâu?
- Trở về!_Tôi lạnh nhạt đáp.
- Em…_Kỳ nghe tôi nói thế, tức không thốt lên lời- Em quên hôm qua hắn đã đối xử với em như thế nào rồi sao? Giờ còn muốn quay lại, khác gì đâm đầu vào chỗ chết?
[Đối với thái độ thất thường của cô, Kỳ vô cùng khó chịu. Rõ ràng sáng nay việc vẫn còn bình thường, tự nhiên cô lại thay đổi. Anh không hiểu mình rốt cuộc đã làm gì để mà cô tức giận như thế. Hồi trước cô giận anh thì anh không có gì để nói đi. Nhưng hôm qua hai người vừa làm hòa xong, giờ lại vì cái gì đó mà làm mất hòa khí. Thật không đáng!]
- Buông tay!_Tôi không đáp lại hắn, chỉ lạnh nhạt phun ra một câu. Đồng thời, tôi cố kéo tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của hắn.
- Không buông, nhất quyết không buông._Hắn cứng đầu ghì mạnh lấy tay tôi khiến tôi hơi nhói.
- Anh…_Tôi không còn lời nào để nói với hắn lúc này bởi sự tức giận đang xâm chiếm toàn bộ con người tôi. Rồi bỗng nhiên nỗi tức giận trong tôi lại bùng phát, tôi quát lên một cách tổn thương- Thiên là tên khốn nhưng hơn anh gấp vạn lần bởi hắn không từng lừa dối tôi. Không như anh, anh đã lừa dối tôi sau lưng tôi. Phải khiến tôi tổn thương anh mới thỏa mãn sao? Rõ ràng anh là người làm tổn thương tôi, cớ sao không cho tôi cơ hội buông tay chứ? Anh muốn dày vò tôi đến bao giờ?
- Em nói gì thế? Anh nghe không hiểu._Kỳ mặt đần độn nhìn tôi. Tôi ghét nhất là cái kiểu “đã đi ăn cướp rồi còn la làng”, giả ngây giả ngô như hắn. Đã có gan làm thì cũng có gan nhận chứ. Không thể chịu nổi, tôi mở hình trên máy. Đập vào mặt tôi là một cảnh chướng mắt vô cùng giữa Kỳ và Tú Oanh, tôi ném điện thoại vào người hắn- Anh tự xem đi, đây là việc tốt mà anh làm đấy.
Cái hình ảnh đó cứ như ghim vào tim tôi từng cái từng cái thật sâu. Tôi cố hít một hơi, nuốt nước mắt trở ngược vào tim, lấy chút hơi sức còn lại, oán hận nói:
- Anh nhìn xem, rõ ràng rồi chứ? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tổn thương tôi anh vui lắm à?_Dù biết nói thế là không đúng bởi hơn hết tôi hiểu Kỳ yêu tôi hơn bất cứ ai nhưng tôi không thích “người đàn ông của tôi” lại ở sau lưng tôi vụng trộm, tôi không chịu được sự phản bội. Tôi tiếp tục hét lên với hắn- Giờ thì anh đạt được ý nguyện rồi đó. Tim tôi thực sự rất đau, đau lắm! Tôi thực sự rất khổ sở, anh vui chứ? BUÔNG TAY!
Tôi cố gằn giọng. Tấm hình vừa gửi đến cũng là mấy tấm hình cũ thôi nhưng tim tôi không tránh khỏi bị đâm một nhát. Tôi ôm lấy ngực, khổ sở nói. Tôi đau khổ đó là sự thật không thể chối cãi, tôi cũng không muốn giấu diếm làm gì. Bất ngờ nước mắt tuôn rơi, tôi ra sức lau chùi nhưng vô ích, nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi, nhòa đi trên khuôn mặt tôi.
- Chỉ vì một cái ảnh mà em nghi ngờ anh???!
- Không phải!_Tôi phủ nhận- Tối hôm tôi bỏ đi, anh không về , tôi có nhờ người tìm anh, biết anh ở bar Vân Thiên nên tôi định đến tìm, không ngờ… anh lại có thể hôn cậu ta ngay trước mặt mọi người, hơn nữa còn là người chủ động. Anh nói đi, việc này là sao, đừng nói với tôi chỉ là hiểu lầm, tôi không tin anh đâu. Hôm đó tôi cũng nghĩ là hiểu lầm, nghĩ mình hoa mắt, nghĩ cậu ta mới là người ép anh, anh sẽ không chủ động, nhưng đến cuối cùng…_Nói đến đây, giọng tôi nghẹn ứ không thốt thành tiếng- Anh nói đi, sự việc mắt thấy tai nghe, bảo sao tôi không tin được? Bây giờ chứng cứ rành rành ra đấy, anh còn muốn chối cãi kiểu gì?
Tóm tắt chap sau:
Lần này về liệu Kỳ có thể làm hòa được với Như Nguyệt hay không? Và rồi anh ấy dùng cách gì để làm nàng hết giận. Chap sau sẽ là cuộc đối đầu giữa hai người tình địch Tú Oanh và Như Nguyệt. Vậy ai sẽ là người thắng? Kẻ luôn tìm mọi cách chia rẽ Kỳ và Như Nguyệt hay cô nàng lắm chiêu Lâm Như Nguyệt? Đón đọc chap sau.
-------------------------------------------------Hết
Nhân ngày nghỉ lễ, mình tranh thủ đăng chap mới cho các bạn đây.