Hồng Nương - Phu Thê Vạn Năm Bất Hòa

Chương 4


Chương trước Chương tiếp

Hộ vệ đứng bên cạnh trợn tròn hai mắt, khóe miệng giật giật.

Trong đầu Phạm Lôi Đình trống rỗng, trong nháy mắt, cảm giác khiếp sợ trong đầu như nổ tung cháy rực cuồn cuộn khói thuốc súng.

Dưới lòng bàn tay, cảm giác đầy đặn nở nang... Tâm trí bị chấn động vẫn kinh ngạc chưa phản ứng lại, thì ngón tay hắn đã vô thức làm loạn, thăm dò đánh giá, vuốt nhẹ.

Thật mềm mại, cho dù cách một lớp áo lót cũng có thể cảm nhận được nơi đó mịn màng tràn đầy sức sống, ngón tay vô tình lướt qua cái gì đó như viên đậu đỏ bỗng nhiên dựng đứng thẳng, bụng dưới của hắn chợt xuất hiện một luồng khí nóng rực, vào giờ phút này toàn bộ phản ứng nam tính không nên có đều dũng mạnh hiện lên!

"Là... Nữ!" Giọng hắn kiềm nén mà khàn khàn trầm thấp.

"Xem đi!" Hỉ Thước vốn định dương dương tự đắc đáp trả, lửa giận vừa biến mất thì lý trí đột ngột hiện ra, nàng mới phát hiện ra thân thể mình không biết vì sao tê dại từng đợt, đặc biệt khi bị hai bàn tay to lớn của hắn dán lên ngực nàng vỗ về, thực sự vừa ngứa vừa nóng.

Ồ?

"A a a --" Nàng cúi đầu nhìn theo tay hắn, nhất thời thét chói tai đến mặt mày biến sắc.

Phạm Lôi Đình chấn kinh vội vã thu tay về, giống như rất nóng, thoáng chốc khuôn mặt màu đồng ửng đỏ lộ vẻ lúng túng: "Thất, thất lễ!"

Tên hộ vệ kia nhận ra tình hình không ổn từ tám trăm năm trước, sớm đã thức thời lui ra, nếu không tận mắt chứng kiến thủ lĩnh "Cái này cái nọ" với cô nương nhà người ta, hắn còn có thể giữ tính mạng sao?

Trước cổng phủ Tổng giáo đầu rộng lớn, chỉ còn lại một đại nam nhân mặt đỏ như quả táo cùng sống lưng run run của tiểu cô nương, dưới trời đêm mùa xuân lành lạnh bao trùm bầu không khí ám muội khiến người ta mặt đỏ tim đập vừa thẹn vừa túng quẫn như muốn ngất đi.

Hỉ Thước khóc không ra nước mắt nắm chặt vạt áo che ngực, một lúc sau, từ phía sau vang lên thanh âm trầm thấp của nam nhân --

"Mỗi ngày Gia đều đi sớm về muộn, ngươi phải chuẩn bị tâm lý."

Nàng phát ngốc, tức giận lại càng thêm ảo não xấu hổ, vội vã quay đầu lại: "Đại nhân là đáp ứng sao? Ngài đáp ứng thật sao?"

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ khó mà tin nổi trên mặt nàng, tâm trạng hắn trùng xuống, có tia áy náy lạ lẫm lặng lẽ dâng lên trong ngực.

Nói cho cùng, không phải đều vì hắn chạy đôn chạy đáo thu xếp hôn sự sao?

Dáng người nhỏ bé chưa tới vai hắn, miệng lưỡi lại trơn tru lợi hại, nếu nhìn kỹ, khuôn mặt nàng còn hơi trẻ con, da thịt trắng trẻo, cái kia như mới đâm chồi lớn lên giống một quả đồi nhỏ.

Tranh cãi với tiểu cô nương mới lớn làm hao tổn khí phách của hắn, còn gì là nam tử hán đại trượng phu?

Càng nghĩ sâu hơn, Phạm Lôi Đình càng cảm thấy lúng túng bất an, không được tự nhiên hắng giọng: "Buổi sáng ở nhà chờ, Gia sai người qua đón ngươi."

"Đa tạ đại nhân thành toàn!" Hỉ Thước cao hứng đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, "Hì hì hì!"

"Khụ, không được làm lỡ giờ Gia tiếng cung, tự ngươi chuẩn bị đi." Hắn trừng mắt nhìn nàng một chút.

"Đại nhân cứ yên tâm 120%, tiểu nữ sẽ hoàn thành tất."

Phạm Lôi Đình híp con ngươi đen lại, chợt nghĩ tới một chuyện: "Nhớ kỹ giả trang thành gã sai vặt."

Nàng vừa muốn hỏi, đảo mắt một cái, nhất thời hiểu rõ: "Vâng, tiểu nữ tuân mệnh."

Tổng giáo đầu đại nhân là thủ lĩnh cấm vệ quân kinh thành, do đó người hầu cũng phải ngày ngày tiến cung, nếu nàng một thân y phục nữ nhân tiến cung là làm trái lệnh cấm.

Có điều nàng là một bách tính bình thường, vậy một thân bố y (quần áo vải cho dân thường) bệ vệ tiến vào hoàng cung cũng không sao đâu nhỉ?

"Trước tiên Gia tự mình bẩm báo với Hoàng Thượng một tiếng." Như nhìn ra được nghi hoặc trong lòng nàng, hắn nói.

"Đại nhân thật tài giỏi, làm sao biết tiểu nữ đang suy nghĩ cái gì?" Ánh mắt nàng hoàn toàn là vẻ sùng bái.

"Khụ." Sắc đỏ trên gò má mờ dần, Phạm Lôi Đình lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: "Trời tối rồi, ta sẽ sai người đưa ngươi về."

"Không quan trọng, không quan trọng, tiểu nữ đã đi quen đường ban đêm, tự mình trở về là được." Nàng cười hì hì, tâm tình thật tốt: "Đại nhân nghỉ sớm một chút nha, ngày mai tiểu nữ đến hầu hạ ngài."

Thấy nàng vô cùng phấn khởi, nhảy nhảy nhót nhót đi trên đường, đôi lông mày rậm của hắn vô thức nhíu lại.

Qủa thật Hỉ Thước vui mừng đến hỏng rồi, không nghĩ tới Tổng giáo đầu hay gây khó dễ này dĩ nhiên lại đồng ý với kế hoạch của nàng, khởi đầu tốt là đã thành công được một nửa, nói không chừng chưa tới mười ngày nửa tháng liền có thể "Xuất hàng đi", chẳng phải quá tuyệt vời sao?

Sự uy hiếp của câu nói "Thất Tịch vừa qua, hồn bay phách tán" này dường như ngày càng cách xa nàng hơn.

Có phải Hỉ Thước quá vui sướng hay không, hoàn toàn không phát hiện ra xa xa có một bóng người cao to đi theo sau nàng, mãi đến khi thấy nàng vừa hát vừa tiến vào trong "Vạn năm Hồng nương lầu" nhanh chóng cài then cửa, lúc này mới yên tâm quay về.

"Chỉ cần có tâm nhãn* kia, có thể tự xưng là Hồng Nương đứng đầu kinh thành sao?" Phạm Lôi Đình lẩm bẩm.

(*) Tâm nhãn: Con mắt thứ ba chỉ có ý nghĩa tượng trưng, nghĩa là ngoài hai mắt thật ra, còn có nghĩa mắt của trái tim thấu hiểu lòng người.

Tản mác đi, trăng đêm rằm cuối cùng cũng ló mặt, những ánh bạc nhàn nhạt lặng lẽ trải trên đường.

***

Sáng sớm ngày thứ hai, bình minh mới ló rạng, Hỉ Thước một thân y phục đồng tử** sai vặt đàng hoàng trịnh trọng đứng trước của phòng hắn, tay nâng chậu nước bằng đồng, chờ đại nhân gọi tới.

(**) Đồng tử: Con trai, thằng bé, trẻ con

Bà mối đến tận phủ phục vụ, từ cổ chí kim, nàng cũng được coi là người đầu tiên.

Cửa phòng mở ra, nàng lập tức giơ chậu đồng trong tay, cung kính nói: "Đại nhân thỉnh dùng."

"Đây là ngươi để Gia tẩy rửa hay để Gia uống?" Phạm Lôi Đình cúi đầu nhìn nàng, mới sáng sớm đã làm mặt thối rồi.

Tính xấu khi rời giường?

Thật không đáng yêu chút nào.

Nháy mắt khuôn mặt tươi cười của nàng cứng lại, lập tức co được dãn được theo sau hắn tiến vào, "Đại nhân tối hôm qua ngủ có ngon không ạ? Có muốn rửa mặt trước hay không, hay dùng nước muối súc miệng? Yến quản Gia của quý phủ nói sáng sớm đại nhân có thói quen ăn một bát cháo nhỏ cùng bánh bao, tiểu nữ lập tức bưng lên cho ngài?"

"Ầm ĩ muốn chết." Mặt hắn âm trầm cầm áo bào màu tím trên tấm bình phong mặc vào, đeo dây lưng được đặc chế bằng bạc cùng một thanh bảo kiếm vào eo, tóc dày dài buông lỏng

"Cái này do tiểu nữ hầu hạ." Giọng nói lanh lảnh ngọt ngào vang lên sau lưng hắn.

Hỉ Thước cảm thấy choáng váng, nhìn động tác của hắn nhanh nhẹn gọn gàng, bình thường hắn đều tự mình làm, chưa bao giờ gọi người hầu hạ, nhưng nàng tốt xấu gì cũng là tên sai vặt thân cận của hắn, cái gì chủ nhân cũng làm xong rồi, còn muốn nàng đi theo làm gì nữa chứ?

Tâm tư nàng rối rắm một phen, nhưng là -- nếu không phục vụ được, để Phạm Lôi Đình cảm thấy sự tồn tại của nàng cơ bản là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, đuổi nàng ra khỏi phủ thì làm sao bây giờ?

Phạm Lôi Đình không có ý nghĩ vòng vèo như nàng, chỉ là do yêu cầu đột ngột của nàng, mà sửng sốt một chút.

"Đại nhân, ngài có thể ngồi xuống trước không?” Nàng cầm lược cùng dây cột tóc màu tím, khuôn mặt có chút khó xử: "Ngài quá cao, tiểu nữ không với tới được."

Hắn nhíu mày lại, có thể thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn mong chờ nhìn hắn, lòng mềm nhũng, lúc này mới nghiêm túc ngồi thẳng xuống.

"Tùy ý buộc, đừng biến Gia thành quý phi nương nương." Hắn hung ác cảnh báo nàng một tiếng.

"Biết rồi." Sắc mặt nàng hơi khác thường, nhưng vẫn không dừng lại: "Tổng giáo đầu đại nhân, tiểu nữ không dám tự cho mình là một người cực kỳ nhanh nhẹn khéo léo, tuy nhiên ánh mắt cũng không đến nỗi nào, đại nhân cao to uy mãnh thế kia, mạnh mẽ trai tráng mà ngang tàng, cho dù chải kiểu tóc phi yến, mặc váy đứng trên đường lớn vẫy một cái, cũng sẽ không có ai nói ngài không phải là nam nhân nha!"

Phạm Lôi Đình suýt chút nữa thì bị sặc, lông mày rậm dựng ngược lên giận dữ trợn mắt nhìn nàng: "Đây là ngươi nói Gia giống nhân yêu sao?" (nhân yêu: gay ^^)

Hỉ Thước co rúm lại, khẩn trương nịnh nọt cười đến ngọt ngào: "Chỗ nào nói vậy nha? Tiểu nữ chỉ đang ca ngợi toàn thân ngài dương cương vĩ đại mười phân vẹn mười, dù là ai nhìn thấy đều sẽ giơ ngón tay cái lên khen ngợi "Đúng là nam tử hán thứ thiệt!"

"Câm miệng! Chải đầu." Hắn sợ mình còn nghe tiếp sẽ không nhịn được đặt nàng lên đùi ra sức đánh một trận vào cái mông kia.

Rõ ràng từng câu từng chữ như đang khen ngợi, nhưng được nói ra từ cái miệng nhỏ của nàng, nghe thế nào cũng cảm thấy khó chịu phiền lòng.

Hỉ Thước thấy mặt hắn tái xanh, tuy không biết mình lại nói sai chỗ nào, dù nơm nớp lo sợ nhưng vẫn chuyên tâm chải đầu, trong lúc đó bàn tay thon thả mềm mại xuyên qua mái tóc đen dài của hắn, tỉ mỉ chải xuống, sau đó nhớ đến hình dáng ngày thường của hắn, túm hết tóc ra sau đầu, lấy dây cột tóc tím buộc chặt.

"Được rồi, đại cáo thành công." Nhìn khuôn mặt thẳng thắn nam tính trong gương đồng, không biết sao, đáy lòng nàng hơi lay động, hoang mang.

Nếu nhìn kỹ, Phạm tổng giáo đầu thật sự rất ưa nhìn, không phải kiểu dáng tuấn mỹ mê người phong thái thong dong kia, mà toàn thân trên dưới tràn đầy khí phách nam tử, nhưng lại làm tim người ta đập thình thịch một cách mãnh liệt.

Nàng nuốt nước miếng một cái, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô đắng.

Đây là sao? Sáng sớm nàng rời giường rõ ràng đã uống ba chén sữa đậu nành lớn mới xuất môn nha, sao giờ lại khát nước chứ?

"Tại sao ngươi cứ nhìn Gia chảy nước miếng?" Hắn nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm.

"Chảy nước miếng? Không a, tiểu nữ chỉ cảm thấy khô miệng..." Nàng nói được nửa câu, vội vã nuốt trở vào, cuống quít dùng tay áo lau miệng. "Không có chuyện gì, từ nhỏ cứ khi nào tinh thần hoảng hốt tiểu nữ sẽ chảy nước miếng, bệnh cũ, bệnh cũ."

"Thói quen cổ quái vậy?"

Sắp đến giờ điểm mão (thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc) tiến cung, Phạm Lôi Đình không có tâm tư nhàn rỗi đi làm rõ rốt cuộc bà mối này đang suy tính cái gì trong đầu, tự mình rửa mặt xong nhanh chân đi ra ngoài.

Hỉ Thước chân ngắn đi không nhanh, vội vàng chạy chậm đuổi theo.

Tuy là một đại nhân vật tay nắm mười vạn lính ngự lâm cấm vệ quân trong kinh thành, nhưng Phạm Lôi Đình cực kỳ kín đáo, ra vào không ngồi kiệu không ngồi xe ngựa, đều tự mình thúc ngực đi vào, nhiều nhất chỉ có hai tên hộ vệ một trái một phải đi theo.

Nhưng hôm nay có một sự khác biệt, phía sau bóng người cao to, có thêm một cậu bé nhỏ gầy cưỡi ngựa đi theo. Cậu bé kia chính là Hỉ Thước giả nam trang thành gã sai vặt, vì không muốn để lộ dấu vết gì, thậm chí nàng còn dùng một tấm vải quấn chặt bộ ngực đầy đặn. Aiz, một cô nương có cái kia quá lớn, cũng rất khổ nha!

May mà Phạm Lôi Đình vừa ra đến cửa đã sai người tìm một con ngựa đực tình tình ôn thuần ở trong phủ cho nàng, bằng không dựa vào võ mèo cào của nàng để cưỡi ngựa, e rằng cứ ven đường lại phải lên ngựa, ngã ngựa, lại lên ngựa rồi ngã ngựa... Bao giờ mới tới nơi.

Tuy rằng trời vừa sáng Hàn Binh cùng Thiết Tập đã nhận được lệnh của thủ lĩnh, nhưng thỉnh thoảng vẫn dùng ánh mắt khó tin âm thầm đánh giá bà mối này.

Nếu không có chuyện gì lạ, chính là mặt trời mọc đằng Tây.

Một người cứng rắn bình tĩnh như thủ lĩnh, sao lại cho phép một nữ nhân đi theo thị hầu?

Xem ra chúng ta phải giúp thủ lĩnh để ý. Hàn Binh liếc nhìn Thiết Tập một chút, mấy năm qua cùng vào sinh ra tử, họ từ lâu đã hiểu nhau mười phần.

Ừ... Ánh mắt Thiết Tập lóe lên sắc bén

Đúng lúc Hỉ Thước ngứa lưng với tay gãi, ngẫu nhiên quay đầu, liếc hai tên hộ vệ khí thế hiên ngang nhưng lạnh lẽo nguy hiểm.

Ai da! Xem ra cực phẩm bên người đại nhân Lôi Đình cũng không ít, tất cả đều là mặt hàng tốt nha.

Một người cao to trắng trẻo, ý cười ác liệt như thanh kiếm, một người kiệm lời da ngăm đen, ánh mắt điềm tĩnh như núi Thái Sơn.

Trong nháy mắt bản năng bà mối bắt đầu phát huy, hết sức vui vẻ quay đầu nhìn hai người bọn họ nhếch miệng cười.

Nụ cười kia đều bị Hàn Binh cùng Thiết Tập thu vào đáy mắt, trong lòng cả kinh, lông tơ dựng ngược lên.

Cô nàng bà mối này, sao lại nhìn chằm chằm vào nam nhân như muốn lột quần áo người ta ra vậy?

Lúc ba người bọn họ đang trong tình trạng khác thường, sao có thể thoát khỏi ánh mắt sáng như đuốc của Phạm Lôi Đình.

Hắn không chút biến sắc, chỉ ghìm dây cương ngựa thả chậm tốc độ, lạnh lùng thốt lên: "Hỉ Tử!"

"Cái gì?" Ánh mắt Hỉ Thước mờ mịt nhìn xung quanh, mới biết là Phạm Lôi Đình gọi mình: "Dạ, có Hỉ Tử!"

"Lau sạch nước miếng đi!" Hắn nheo mắt lại, cảnh cáo tiểu nữ nhân mặt dày kia một cái: "Lại để Gia nhìn thấy ngươi đối với người bên ngoài chảy nước miếng, Gia diệt ngươi!"

Nàng cho mình là một người nhanh nhạy, đang định mở miệng thanh minh vài câu, lại bị ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm dọa biến mất, rụt cổ một cái, chỉ rầu rĩ đáp: "Tiểu nhân tuân mệnh."

Hàn Binh cùng Thiết Tập cùng trao đổi ánh mắt kinh hãi.

Đây là thủ lĩnh... đang ghen sao?

"Còn có hai người các ngươi!" Tầm mắt Phạm Lôi Đình mãnh liệt quét tới, hai người chợt rùng mình: "Buồn chán đến ngây người sao?"

Hàn Binh cùng Thiết Tập lắc đầu không khác gì sóng cổ.

"Sau khi vào cung, nhảy ếch một ngàn cái."

"Rõ."

Thấy sắc mặt hai tên hộ vệ cực phẩm trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tuy Hỉ Thước không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn muốn nói giúp hai câu.

"Khụ --"

"Ngươi cũng muốn bị phạt cùng hai người họ?" Hắn lạnh lùng hỏi.

"Cổ họng hơi ngứa, hơi ngứa ấy mà." Nàng sợ đến mức gió chiều nào che chiều ấy, giả bộ như thật "Khụ Khụ" hai tiếng.

Thật là không có nghĩa khí...

Hàn Binh cùng Thiết Tập lấy ánh mắt xem thường nhìn con bọ mà liếc nàng.

Giữ cái mạng nhỏ trước, nghĩa khí vứt qua một bên, thật xin lỗi rồi!

Nàng bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, nhúng vai một cái.

Không biết sao, nhìn ba người kia lén lút "Đầu mày cuối mắt", sắc mặt Phạm Lôi Đình càng đen hơn.

Sau đó bầu không khí căng thẳng mãi đến cổng thành, cuối cùng cũng có thể "Chạy thoát" Hàn Binh và Thiết Tập vội vã xin cáo lui, đến sân huấn luyện nhảy ếch.

Hỉ Thước do chính Phạm Lôi Đình dẫn vào, đến trước nơi đăng kí cấm vệ quân ở cửa Tây, vẽ ảnh chân dung, lĩnh yêu bài (môn bài đeo ở thắt lưng), lúc này mới có thể chân chính tiến vào hoàng cung.

Chờ đến khi đi xa nơi cấm vệ, kìm nén đã lâu rốt cục Hỉ Thước không nhịn được nữa hỏi: "Đại nhân Lôi Đình, xin hỏi tại sao tiến cung còn phải làm như vậy?”

Hắn liếc nàng một cái, trả lời: "Đăng kí trong danh sách, nếu ngươi phạm tội, ngay lập tức có thể phát lệnh truy nã đi cả nước."



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...