Hồng Nhan Loạn

Chương 30: Dạ kiếp - 1


Chương trước Chương tiếp

“Quy Vãn, con phải nhớ kỹ, thế sự như cuộc cờ, ngàn vạn lần không được phép lạc bước một ly...” Gương mặt tuyệt diễm ấy ghé sát lại trước mắt Quy Vãn, khóe mắt rưng rưng lệ, trong nét thê lương còn ẩn chứa vài phần kiên nghị.

Bàn tay bé nhỏ vươn ra, nhưng vươn cách mấy cũng không thể với được tới gương mặt trước mắt, nước mắt, thê lương, tuyệt mỹ, tất cả tựa hồ cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, Quy Vãn nhất thời luống cuống, miệng nỉ non: “Mẫu thân, mẫu thân... Người sao vậy?” Vì sao mẫu thân thường ngày tiêu sái, ngay thẳng của nàng lại lộ ra gương mặt bi thương đến vậy?

“... Dung nhan diễm lệ nhường nào cũng có ngày hóa hồng nhan bạch cốt(1), thế gian này, không có gì là vĩnh hằng, tình cảm lại càng ngắn ngủi tựa như hoa khói giữa hồng trần. Sau này, con tuyệt đối không được dễ dàng tin tướng kẻ khác...”

(1) Hồng nhan bạch cốt: Ý nói vẻ đẹp bề ngoài chẳng qua chỉ là thứ hời hợt không thể bền lâu.

“Mẫu thân à... Người đừng khóc!” Bàn tay nhỏ xíu cuối cùng cũng chạm được tới gương mặt mẫu thân, nhẹ nhàng lau đi từng dòng nước mắt bỏng rẫy, Quy Vãn mỉm cười an ủi, “Sau này con nhất định không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, mẫu thân đừng khóc nữa.”

Thiếu phụ xinh đẹp cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nàng kéo bàn tay bé nhỏ của Quy Vãn, hướng về phía trước, miệng khẽ ngâm nga: “Vi quân trầm túy hựu hà phương, chích phạ tửu tỉnh thì hậu đoạn nhân tràng(2)... Quy Vãn à, ta cho con vẻ đẹp gần như hoàn mỹ khiến nữ nhân cả thế gian này suốt đời mong cầu, nhưng chính ta dạy con từ nhỏ lãnh đạm với tình cảm thế nhân, con có hiểu nỗi khổ tâm của ta không?”

(2) Dịch nghĩa: Vì người chẳng quản nỗi say sưa, chỉ sợ đến khi tỉnh rượu, lại tan nát cõi lòng. Trích từ bài từ làm theo điệu Ngu Mỹ nhân của Tân Quán (thời Tống).

“Chỉ cần không thương yêu kẻ khác sẽ không biết tới thống khổ, chỉ cần lãnh đạm với tình cảm sẽ chẳng biết tổn thương...” Giọng nói mỗi lúc một nhỏ dần, tựa như cách một lớp sương khói mỏng manh, càng lúc càng mơ hồ.

Mẫu thân... Đừng... Đừng đau lòng nữa...

“Mẹ...” Một tiếng thét sắc nhọn cắt nát không gian, Quy Vãn bừng tỉnh khỏi bóng tối hắc ám, nàng thở hổn hển, trái tim còn lành lạnh, đập rộn rã, bối rối không thể kiểm soát, mồ hôi lạnh thấm ướt sống lưng. Nàng hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm thái. Ngẩng đầu nhìn lên, Quy Vãn bắt gặp một gương mặt già nua hiền từ trước mặt.

“Cô nương, cô sao vậy?” Một bà già ghé sát tới nàng, trên girơng mặt chằng chịt những nếp nhăn lộ ra vẻ ân cần, quan tâm: “Gặp ác mộng sao?”

Ánh mắt tản mát dần khôi phục lại thần khí, Quy Vãn mỉm cười trấn an, nhẹ giọng nói: “Không sao.” Mở miệng nói nàng mới phát hiện ra giọng mình khàn khàn. Nàng quay đầu trông bốn phía, thấy tiếng bánh xe lộc cộc dội tới bên tai, cúi đầu nhìn thấy trong khoang xe ngựa còn ba người đang nằm, mỗi người một tư thế, tựa hồ còn ngủ rất say không hề bị lay tỉnh.

Khe khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm, Quy Vãn nhẹ nhàng dựa mình vào vách xe, từ từ trấn tĩnh lại, đủ loại sự tình về một ngày vừa rồi tràn qua tâm trí nàng. Sau khi chuốc thuốc mê Mạc Na, nàng dựa nào những điều đã dò hỏi được trước đó, chọn lấy một ngả đường vắng một mình hướng về phía Tây thành Nỗ Đô mà đi. Nơi đó hỗn tạp nhiều thứ người cả Khải Lăng quốc và Nỗ tộc, là nơi nàng có thể dễ dàng ẩn thân nhất. Quy Vãn đổi sang quần áo vải, dùng vải che kín dung nhan, nhưng đã cẩn thận như vậy nàng vẫn cảm thấy không thật an toàn, cho tới tận khi bắt gặp một thương đoàn cùng gánh hát đi kèm, nàng mới dùng một sợi tơ bạc trao đổi với ông chủ gánh hát đưa nàng theo cùng. Quy Vãn cười ảm đạm, bàn tay bất giác mơn trớn cổ tay áo. Tơ buộc tóc của nàng do Lâu Triệt mời nghệ nhân tài hoa khéo léo dùng sợi bạch kim bện với tơ thiên tằm mà thành, miễn bàn tới giá trị trên đời cũng chỉ có bảy sợi mà thôi.

Nhưng tơ bạc có trân quý cỡ nào cũng không quý giá bằng an toàn của bản thân, hiện tại nàng phải trở lại Khái Lăng quốc, bất chấp mọi thủ đoạn.

Cổ tay áo khẽ vung lên, suy nghĩ cũng hỗn loạn theo cảnh tượng trong mơ vừa rồi lại quẩn quanh tâm trí nàng. Đã bao lâu... nàng không hề thấy lại giấc mộng này, vì sao đột nhiên lúc này lại nhớ tới? Khổ đau cùng chua xót nhàn nhạt cuộn lên trong lòng, lẽ nào vì mình lâm vào hiếm cảnh nên mới nhớ lại chuyện xưa...

Không thể tín nhiệm bất kỳ ai... Thế gian này, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi...

Những lời mẫu thân lặp đi lặp lại vẫn văng vẳng bên tai, nghĩ tới lòng lại nhói đau như bị kim châm, bi thương chan chứa, ánh mắt thất thần, Quy Vãn cười khổ, mẫu thân à, không thể tin tưởng ai, con gái cảm thấy cô quạnh biết bao...

Bầu trời của con rốt cuộc ở tận nơi nào đây?

“Cô nương lại nhớ người nhà đấy à?” Tiếng của bà lão đột nhiên vang lên bên tai, cắt đứt dòng suy tư ủ dột của Quy Vãn.

“Phải, sực nhớ lại một chuyện xưa.” Quy Vãn nở nụ cười yếu ớt, dù trong bóng đêm thăm thẳm không thể trông rõ nhưng vẫn nghe thấy thoảng qua như có như không lẫn trong tiếng nói, có vẻ không chân thật.

“Cô nương, chờ đến lúc trời sáng là vào được vùng giao nhau giữa Khải Lăng quốc và Nỗ tộc rồi, đi thêm hai ngày nữa sẽ tới biên giới Khải Lăng quốc. Lúc ấy là có thể về nhà rồi..” Bà lão lòng đầy ngóng đợi, dẫu tận lực hạ thấp thanh âm vẫn không giấu kín được niềm kích động.

“Cô nương gặp chuyện gì phiền lòng sao?” Thấy Quy Vãn im lặng, bà lão đành tự gợi chuyện ra nói, “Gặp chuyện phiền lòng cũng đừng quá phiền não, những chuyện nghĩ ngợi không thể quyết định được thì cứ dựa vào tâm mà quyết định. Có những khi, lý trí và tình cảm mâu thuẫn nhau, phải xem lòng mình nói thế nào...”

“Lòng...” Khẽ than thầm một tiếng như tự giễu cợt bản thân, nàng muốn lên tiếng phản bác lại không nói nên lời. Đột nhiên nhớ lại một nam tử từng nói với nàng, sẽ thỏa mãn mọi ước muốn của nàng, khung cảnh khi ấy như đột nhiên hiển hiện trước mắt, Quy Vãn cả kinh.

“Cô nương, sao lại lưu lạc tới tận chốn này?” Lão bà hình như mất ngủ giữa đêm, bèn kéo Quy Vãn thì thầm không ngừng, “Sao lại một mình lên đường thế này, phải nhớ, nữ nhân ra cửa không có nam nhân đi cùng không hay đâu...”

“Dọc đường quả thực không an toàn.” Bỗng nhiên có tiếng người phía dưới vọng lên, cúi đầu nhìn mới nhận ra ba người nằm ngủ trong khoang xe đã tỉnh lại, vô tình nghe được câu chuyện giữa bà lão và Quy Vãn, đều ngồi dậy cả. Trong đó có một cô gái mặc áo vàng nói: “Nếu không vì hoàn cảnh đặc biệt làm gì có ai một mình lặn lội xa xôi.”

Thấy ánh mắt nàng ta liếc về phía mình, Quy Vãn khẽ lùi lại, nép mình vào trong bóng tối.

Nữ nhân trong xe không ngủ được nữa, cuối cùng bèn tụm lại một chỗ tán gẫu, không gian vốn có vẻ vắng lặng nhất thời được lấp đầy.

Giữa lúc mấy người phụ nữ đang ríu rít chuyện trò, đột nhiên cô gái áo vàng quay đầu sang nhìn Quy Vãn, hỏi: “Cô thì sao?”

Chưa kịp phản ứng lại, Quy Vãn mơ hồ, buột miệng hỏi: “Sao gì cơ?”

“Bọn ta hỏi cô làm gì mà đi một mình?”

Trầm mặc một lát, tất nhiên nàng không thể kể hết chuyện của mình ra được, bèn dịu dàng đáp: “Ta không muốn trở thành gánh nặng của người khác nên mới tự mình bỏ đi.”

Ba người kia có vẻ không hiểu, chỉ riêng lão bà hình như đang nghĩ ngợi gì chứ không nói. Quy Vãn nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.

Vì sao nàng phải một mình bỏ trốn, thật ra lý do hết sức đơn giản, nàng không muốn trở thành gánh nặng của Lâu Triệt. Nỗ tộc tìm mọi cách giữ nàng, Gia Lịch phải kiềm chế để không mạo phạm tới nàng, tất cả đều cho thấy một chuyện hết sức rõ ràng, thứ mà bọn họ muốn trao đổi vô cùng quan trọng, có lẽ còn liên quan tới cả quốc gia, dân tộc. Nàng chỉ có thể làm chuyện trong khả năng cho phép, đó là không biến mình thành gánh nặng của Lâu Triệt.

Hiện giờ việc quan trọng nhất là lập tức trở lại Khải Lăng quốc gấp rút truyền tin tức, để Lâu Triệt không đồng ý trao đổi với Nỗ tộc.

Giá trị bản thân phải do chính nàng quyết định, không chịu để bất cứ kẻ nào an bài vận mệnh của nàng... Quy Vãn thầm khẳng định trong lòng.

Giữa lúc trong khoang xe râm ran náo nhiệt, bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng ồn ào, ban đầu chỉ vài ba tiếng lẻ tẻ, bỗng chốc lan ra, lớn dần, khoang xe lập tức yên tĩnh. Quy Vãn khó hiểu, khẽ hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”

Sắc mặt mấy người phụ nữ tựa hồ căng thẳng theo những âm thanh vang dội. Cô gái áo vàng leo tới cửa xe, nhẹ nhàng mở cửa nhìn ra ngoài, quay đầu, sắc mặt trắng bệch, nghiêm túc nói: “Hình như gặp bọn mã tặc(3) rồi!”

(3) Mã tặc: Bọn cướp cưỡi ngựa.

Hai tiếng kinh hô vang lên, cô gái áo vàng hung hăng trừng mắt nhìn hai cô gái kia, lớn tiếng quát “Sợ cái gì, im lặng!”

Trong xe khôi phục lại sự yên lặng. Chiếc xe này vốn đi sau đoàn thương lái và gánh hát, nên tiếng giao chiến tựa hồ chưa vẳng tới.

“Nguy hiểm quá, chúng ta mau thừa dịp này nhảy khỏi xe đi.” Một nữ nhân trong đám đưa ra đề nghị, vẻ mặt kích động, lời nói không còn liền mạch.

“Nhảy xuống thì sống được chắc? Đây là chỗ nào chứ, quanh đây là chốn hoang dã, không đi theo đoàn xe đảm bảo là chết dọc đường.” Cô gái áo vàng lại quát đám người ngừng lại, nét mặt có vẻ không kiên nhẫn: “Hiện tại không còn cách nào khác, mau lấy hết tiền tài ra đây, gom lại một chỗ. Mọi người lấy tro hay bùn đất gì đó trát lên mặt đi.”

Bị thái độ bình tĩnh của nàng ta ảnh hướng, mấy người phụ nữ rối rít lôi hết tiền tài trong người ra, rồi không biết kiếm đâu ra một ít bột phấn đen. Cô gái áo vàng nhón một nhúm bôi lên mặt, sau đó xõa tung tóc ra, lập tức trở nên đầu bù tóc rối, mặt mày nhem nhuốc; thấy Quy Vãn ngồi im không động bèn kéo nàng, nói: “Chán sống rồi sao?” Tay nhón một ít phấn định quẹt lên, chợt thấy gương mặt Quy Vãn lộ dưới ánh sáng, cô gái áo vàng ngẩn người thất thần.

“Cô...” Định thần, cô gái há miệng không biết nói gì, lập tức vơ một nắm lớn phấn đen, bôi trát lên mặt Quy Vãn. Nàng ta bôi vô cùng tỉ mẩn, vừa luôn tay làm vừa dặn dò: “Lát nữa phải tuyệt đối bám sát lấy ta, đừng làm gì lộ liễu.”

Buông tay xuống vẫn còn cảm thấy lo lắng, nàng ta lại lấy thêm một ít phấn đen, quệt liên tiếp lên mình Quy Vãn, xong xuôi mới quay sang để ý tới những người khác.

Âm thanh bên ngoài mỗi lúc một lớn, càng ngày càng tiến lại gần, mấy người phụ nữ quây tròn lại, đưa mắt nhìn nhau. Quy Vãn cũng có chút hoảng hốt, nàng chưa từng lâm vào tình cảnh này, giờ đây cảm thấy bàng hoàng bất lực.

Hai ngày nay tinh thần nàng căng thẳng, nàng đã mệt mỏi quá đỗi, giờ khắc này lại gặp phải hiểm cảnh, đầu óc không còn suy tính được gì, lòng rối ren như tơ vò, bóng dáng mơ hồ kia vụt hiện lên trong tâm trí, chính là người đã thề sẽ bảo vệ nàng, cưng chiều nàng...

Nếu, nếu quả thực nàng có thể trở lại Khải Lăng quốc, trở lại bên cạnh người đó, lòng nàng đột nhiên dâng lên một ý niệm... Nếu nàng quả thật có thể tở về, nhất định nàng sẽ hỏi người đó:

Chàng có yêu thiếp không?

Chàng có thể yêu thiếp không?

Có thể yêu thiếp hơn bất cứ ai trên đời này không?

Bởi vì linh hồn thiếp... rất cô độc.

Không có âm thanh nào vang lên giữa bóng đêm, chỉ có tiếng thở hổn hển căng thẳng trong khoang xe, Quy Vãn trấn tĩnh trở lại, lòng nàng cảm thấy sáng tỏ.

Cửa xe đột nhiên vang lên tiếng đập gấp gáp, mấy người phụ nữ nhất thời trông ra... “Rắc!” một tiếng, cửa xe bật mở.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...