Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 36: Không phải dễ bắt nạt


Chương trước Chương tiếp

Đôi mắt người kia đỏ hồng, bên trong tồn tại ghen tị, cũng có hâm mộ, càng đến gần cô, tay của người kia càng run rẩy, không biết là hưng phấn hay bởi vì cái gì.

Khi một cái tay đặt trên bờ vai của Tần Tích, lập tức cô muốn quay đầu, lại bị che mắt, cô cho là Cố Mộ Nghiêm, đưa tay gạt ra, nhưng sức của người kia rất lớn.

Tần Tích nhíu mày, bắt đầu giãy giụa, "Anh làm gì vậy, nhanh thả tôi ra."

Tên Cố Mộ Nghiêm khốn kiếp này lại muốn bày trò gì nữa đây.

Cô vừa dứt lời, liền cảm giác được hơi thở nóng bỏng phun ở trên cổ mình, bỗng dưng, trên người Tần Tích nổi lên một lớp da gà, trong lòng rất khó chịu, giãy giụa càng mạnh mẽ, theo cảm giác nhạy cảm của mình, người này không phải là Cố Mộ Nghiêm, Cố Mộ Nghiêm rất bá đạo, cách xuất hiện cũng vô cùng kiêu căng, sẽ không yên lặng như vậy.

"Anh là ai." Tần Tích mới vừa hỏi xong, cô cũng cảm nhận được cánh tay che mắt cô trở nên căng thẳng, càng thêm chứng thực suy đoán trong lòng cô, người này không phải là Cố Mộ Nghiêm.

"Nhanh thả tôi ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí."

Một giây sau, cô cảm giác được môi của hắn đang cọ xát trên cổ mình, cái loại cảm giác chán ghét đó tăng vọt đến cực hạn, Tần Tích bị hắn ôm từ phía sau, tay và nửa người trên đều không thể động đậy, nhưng muốn để cô ngoan ngoãn bó tay chịu trói, vậy tuyệt đối không thể nào, cô giơ chân lên, đột nhiên giẫm về phía sau một cái, hôm nay cô mang giày cao gót cao 5cm, một bước giẫm xuống, người đàn ông phía sau khó chịu hừ một tiếng, thừa dịp hắn nhẹ buông tay, Tần Tích vội vàng thoát ra, khi nhìn thấy bộ dáng của hắn, Tần Tích trợn to hai mắt, "Là anh."

"Là tôi, không đoán được tôi sẽ xuất hiện ở đây phải không?" Hà Trạch cười lạnh, sắc mặt cũng không dễ coi, cái trán có chút mồ hôi, có thể thấy được một cước kia đau đến tận xương tủy, hắn nhìn thẳng Tần Tích, "Vốn tôi nghĩ cô không phải như vậy, nhưng không nghĩ tới, ngay cả cô cũng gạt tôi, cô và những người phụ nữ khác đều bỉ ổi như nhau, uổng phí mấy năm nay tôi vẫn nhớ cô, nhưng cô lại phản bội tôi, nhận sự ôm ấp của Cố Mộ Nghiêm."

"Anh bệnh thần kinh à, tôi lừa anh cái gì?" Tần Tích nhíu mày nhìn hắn.

Bộ dạng Hà Trạch như bị đả kích, "Lúc trước cô đồng ý muốn gả cho tôi, cô nói cô sẽ chờ tôi, thế nhưng cô đã quên, tại sao cô có thể quên." Hà Trạch xông lên, bắt lấy cánh tay của cô, trong mắt tràn đầy điên cuồng, "Tại sao cô có thể quên, tại sao có thể."

Tần Tích bị hắn nắm cực kỳ đau, tức giận nói, "Lúc nào thì tôi đồng ý muốn gả cho anh, lúc trước tôi hoàn toàn chưa từng gật đầu, là tự anh suy diễn."

Tần Âm thích Hà Trạch, cho nên gặp mặt ở nhà sẽ cũng sẽ luôn luôn gọi là Hà Trạch, năm năm trước vào một buổi xế chiều, Hà Trạch đến nhà họ Tần, nhìn thấy Tần Tích rời khỏi nhà họ Tần, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền thích cô điên cuồng, mà ba năm trước, trước khi Hà Trạch xuất ngoại, đã từng chạy đến dưới lầu ký túc xá trong trường của Tần Tích hy vọng nhìn thấy cô một lần, Tần Tích biết Hà Trạch và Tần Âm có quan hệ, bởi vậy một chút cũng không muốn liên quan đến Hà Trạch, cho nên không xuống lầu, nhưng Hà Trạch vẫn chờ ở dưới lầu, làm trường học xôn xao, Tần Tích tiếp tục muốn cho hắn đi, lại không nghĩ rằng Hà Trạch nói liên tiếp, nói sau khi trở lại liền cưới cô, muốn cô hứa chờ hắn, sau đó không đợi cô nói gì, nhận một cú điện thoại liền vội vàng đi.

Hà Trạch lại càng tức giận, "Cô cứ nói toàn bộ đều là một mình tôi suy diễn, lúc trước rõ ràng là cô liên tục quyến rũ tôi, cô tranh đấu với Tần Âm chẳng lẽ tôi không biết sao? Cô biết Tần Âm thích tôi, nếu tôi cùng với cô, cô có thể chọc giận được Tần Âm, cho nên cô cố ý dùng loại ánh mắt tội nghiệp sạch sẽ đó nhìn tôi, tôi thích cô, cho nên tôi không quan tâm mục đích của cô là gì, nhưng tại sao cô có thể làm cho tôi yêu cô rồi, lại đi gả cho người đàn ông khác, tôi không cho phép, đi theo tôi."

Tần Tích cảm thấy Hà Trạch quả thực là bị điên rồi, thế nhưng lại nói ra lời như vậy, cô không thích Tần Âm và nhà họ Tần, nhưng cũng tuyệt đối khinh thường dùng loại thủ đoạn này.

"Hà Trạch, tôi sẽ không đi theo anh, thả tôi ra." Tần Tích vỗ cánh tay của hắn.

Hắn quay đầu lại hung ác nham hiểm nhìn cô, "Cô không đi tôi sẽ ở chỗ này xâm chiếm cô, muốn cho người khác biết vị hôn thê của Cố Mộ Nghiêm bị tôi xâm chiếm, cô cảm thấy nhà họ Cố và Cố Mộ Nghiêm sẽ bỏ qua cho cô sao?"

Nếu cô dám cấm sừng Cố Mộ Nghiêm, không chừng Cố Mộ Nghiêm sẽ lột da rút gân của cô, Tần Tích run lên một cái, không dám tiếp tục nghĩ nữa, cho nên cô càng thêm không thể đi với Hà Trạch, đi cũng nói không rõ ràng, nhưng cũng không thể cứng đối cứng, Hà Trạch quả thực chính là kẻ điên, rất nóng nảy, cô đánh không thể thắng hắn.

"Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô thật tốt." Hà Trạch nhìn thấy trên mặt của Tần Tích hiện lên vẻ sợ hãi, hài lòng cười một tiếng, sức cầm tay cô cũng thoáng buông lỏng một chút, xoay người đối mặt với cô, một cái tay nâng cằm của cô lên, cúi người liền muốn hôn xuống, cảm giác hô hấp của hắn phả ra trên mặt của mình, Tần Tích nổi da gà lập tức thức tỉnh, theo phản xạ liền muốn trốn, nhưng cô liền vội vã lén ngắt bắp đùi một cái, liều mạng thôi miên bản thân phải nhịn, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, cho nên mặc dù trong lòng vô cùng chán ghét, nhưng vẫn đứng im ở đó.

Môi của Hà Trạch sắp chạm lên môi đỏ mọng của cô, lúc này cũng là lúc hắn buông lỏng nhất, đột nhiên Tần Tích nâng đầu gối lên, đá vào nơi yếu ớt nhất của người đàn ông, sắc mặt của Hà Trạch thay đổi nhanh chóng, che lấy chỗ kia không dám tin nhìn cô, "Cô..."

Tần Tích không nói hai lời cởi giày cao gót xuống nện lên người của Hà Trạch, có chút hung hãn, "Cái rắm, dám chiếm tiện nghi của tôi, thật coi tôi là quả hồng mềm có phải không, muốn bóp liền bóp."

Hà Trạch bị đánh trở tay không kịp, hơn nữa Tần Tích thật sự bị chọc tức, cho nên trong lúc nhất thời hắn chỉ có chật vật né tránh.

"Đừng đánh, đừng đánh." Trên người trên mặt của Hà Trạch đều đỏ lên, khắp nơi đều là vết xướt của móng tay.

"Anh uy hiếp tôi, ai bảo anh uy hiếp tôi." Tần Tích nói đạp liền đạp, ra tay không nương tay chút nào,vốn đầu tóc mềm mại liền trở nên lộn xộn, có vài lọn dính ở trên mặt, giống như người điên, đột nhiên, cổ tay của cô bị cầm lấy, bỗng dưng Tần Tích quay đầu lại đã nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm, cô thở phì phò từng hơi, sau đó liền nghe thấy giọng của Cố Mộ Nghiêm, "Xảy ra chuyện gì?"

Hà Trạch cười lạnh một tiếng, "Cô ta muốn quyến rũ tôi, tôi không muốn, cô ta liền thẹn quá hoá giận."

"Cái rắm, anh còn đổi trắng thay đen."Tần Tích tức giận lại muốn nhấc chân đạp hắn, nhưng có người tốc độ còn nhanh hơn cô, sau đó cô đã nhìn thấy thân thể của Hà Trạch tạo thành một đường vòng cung trên không, sau đó ngã trên mặt đất, hồi lâu không bò dậy nổi.

Tần Tích chớp mắt, miệng há thành hình chữ O, quay đầu nhìn Cố Mộ Nghiêm, vẻ mặt lạnh lùng như cũ, biểu hiện như một cú vừa rồi không phải là anh đá, không thể không nói anh ra tay thật ác độc, người đàn ông này quả thật là không dễ chọc, nếu một cước này trúng cô, ít nhất phổi cũng muốn bay ra.

Nguy hiểm thật.

Tần Tích len lén lau mồ hôi trên thái dương.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...