Tây phong lãnh liệt, chiến mã hí vang. Bên bờ Dĩnh Thủy, một thanh huyết sắc đại kỳ đang nghênh đón hàn phong phần phật tung bay.
" Đại đầu lĩnh, Điêu Thuyền xin bái biệt."
Điêu Thuyền hướng Mã Dược mỉm cười, lộ ra hai hàm răng ngọc trắng đều, trông rất là bắt mắt, lúc này nàng đã khôi phục lại một bộ dạng khất cái bẩn thỉu, đang hướng Mã Dược bái biệt.
Mã Dược gật đầu, trầm giọng nói: " Cô nương bảo trọng."
" Tiểu nữ sau khi về Lạc Dương, trong triều nếu có tin tức gì, sẽ lập tức sai người báo cho Đại đầu lĩnh biết."
Điêu Thuyền nhìn Mã Dược một lần cuối rồi xoay người rời đi.
Quản Hợi khẽ liếm khóe môi, nói với Mã Dược: " Bá Tề, thực sự thả nàng đi sao? Con nhỏ mặt bớt này lớn lên tuy không đẹp lắm, nhưng một thân tế bì nộn nhục đó quả thực là mê người a, không bằng thưởng cho ta khoái hoạt được không? Ha ha, ha ha ha ……."
Mã Dược âm trầm liếc Quản Hợi một cái. Lạnh lùng nói: " Còn nói thêm một câu phế thoại nào nữa, ta liền cho người đem cai thứ nói chuyện của ngươi thiến đi đấy!"
Quản Hợi sợ mức nhảy dựng cả lên, vội vàng che lấy hạ bộ lạc hoang mà chạy.
" Cái tên Quản Hợi này ……" Bùi Nguyên Thiêu khẽ lắc đầu, hướng Mã Dược nói: " Bá Tề, thực sự cứ như vậy mà rời khỏi Nam Dương sao? Ngươi sao không ngẫm lại một chút, dù gì chúng ta trước giờ vẫn luôn chuyển chiến ở Nam Dương, đối với địa hình Nam Dương, với Hán quân đều tương đối quen thuộc, nhưng đối với Dĩnh Xuyên lại không biết một chút nào hết a."