Viên Thuật ngồi trên lưng ngựa, thần sắc âm trầm, lông mày nhíu chặt, sau lưng Viên Thuật, Kim Thượng, Khoái Lương, Lý Nghiêm cùng các võ tướng xếp thành hình chữ nhất, đằng sau, hai ngàn Hán quân bộ tốt từ từ dàn ra, tinh kỳ phất phới, sát khí cuồn cuộn. Trên khoảng đất trống trước trận tiền của Hán quân, hai ngàn con chiến mã phơi thây đương trường, mùi máu nồng nặc ngửi thấy đã muốn mửa ra.
" Hà …… thật sự là thất sách." Viên Thuật thở ra một hơi thật dài, tay bóp trán phẫn hận nói: " Mã Dược, dám giết chiến mã của ta, đáng ghét, thiệt là đáng ghét!"
" Báo ……"
Viên Thuật vừa nói xong, tiền phương liền có một gã thám mã phi nhanh đến.
" Báo tướng quân, Viên Dận tướng quân đã kích phá lưu khấu kỵ quân, nay đang cùng Trương Huân tướng quân hợp binh một chỗ, huy sư bôn tập Uyển thành."
Viên Thuật sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: " Lưu khấu chỉ có 200 gã kỵ binh, đến bây giờ mới kích phá sao?"
Kim Thượng cũng biến sắc, thất thanh nói: " Lấy 1000 Hán quân tinh kỵ, lại phí mất mấy canh giờ mới kích phá được 200 lưu khấu kỵ binh ít ỏi! Điều này ……"
Khoái Lương nói: " Tướng quân, Tám Trăm Lưu Khấu bất đồng với Hoàng Cân tặc khấu trước đây, tặc chúng phần lớn đều là tinh tráng, đều là hãn bất nguy tử (hung hãn không sợ chết), không thể khinh thường được."