"Lửa, cháy rồi!"
Mã Đại vừa nói xong, lại có tiểu giáo hét lên.
Khi Mã Đại, Tư Mã Ý vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong cánh rừng rậm ở bên trái đột nhiên bốc khói. Không tới một lát sau, trong khói đặc cuồn cuộn lại bốc lên ngọn lửa màu đỏ. Hỏa thế nhanh chóng bắt đầu lan ra. Lúc này, Tây Lương thiết kỵ đang truy sát bại binh của quân Sở cũng phát giác ra điều dị thường. Bọn tướng tá lĩnh quân Mạnh Đạt, Tô Tắc cùng với Mã Hưu thấy vậy vội vàng lệnh cho toàn quân dừng truy sát.
Tây Lương thiết kỵ đang hùng dũng tiến lên nhao nhao giảm tốc độ, cuối cùng thì ghìm hẳn ngựa lại. Lúc này toàn quân chỉ còn một bước nữa là tiến vào khoảng không ở giữa rừng. Nếu như không phải là có lửa lớn đột nhiên bốc lên, Tây Lương thiết kỵ có lẽ sẽ đâm đầu vào trong bẫy rồi.
"Có chuyện gì vậy?"
Mắt thấy Tây Lương thiết kỵ ngừng truy kích, dưới sự hạ lệnh của tướng tá lĩnh quân sắp xếp lại đội hình rồi bắt đầu ngăn nắp trật tự lui ra sau, Mã Đại không khỏi vừa kinh ngạc lạc vừa vui mừng, hỏi Tư Mã Ý: "Lửa này là do ai đốt vậy? Trọng Đạt, là ngươi sai người đốt à?"
"Không phải." Tư Mã Ý ngu ngờ lắc đầu nói: "Tại hạ cũng không biết là có chuyện gì nữa."