Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 31: Người Thừa Kế Cận Gia Chỉ Có Một


Chương trước Chương tiếp

Editor: tamthuonglac

Tống Kỳ Diễn nhìn thấy Cận Tử Kỳ ngồi xổm xuống nhặt cái chìa khóa lên cầm ở trong tay xem xét tỉ mỉ, nhất thời dưới chân có một trận rối loạn.

Hắn rối rít nhét một tờ tiền màu đỏ vào tay bà nội trợ trung niên đã phá hư chuyện tốt của hắn rồi đẩy bà rời đi chỗ khác.

Trông thấy Cận Tử Kỳ vẫn nhìn chằm chằm vào cái chìa khóa, trong lòng hắn kinh hoàng, đại não bắt đầu nhanh chóng chuyển động suy nghĩ, muốn tìm một cái cớ có thể lừa dối mà vượt qua cửa ải.

Cận Tử Kỳ lại không cho hắn thời gian suy tư, cô giơ chìa khóa đưa lên ở trước mặt hắn.

Khóe miệng cô mang ý cười, nhưng mà ánh mắt lại lạnh lẽo, chân mày Tống Kỳ Diễn nhíu lại, đoán được Cận Tử Kỳ đang tức giận.

Cận Tử Kỳ thay Cận Mỗ Mỗ lau miệng sạch sẽ, sau đó ôm lấy nó bỏ đi cũng không quay đầu lại.

"Cận Tử Kỳ..." Tống Kỳ Diễn lo lắng kêu một tiếng, nhưng không ngăn lại được bước chân của Cận Tử Kỳ.

Cận Mỗ Mỗ ghé vào đầu vai Cận Tử Kỳ, như tên trộm gian xảo cười giễu, hướng đến Tống Kỳ Diễn vừa làm mặt quỷ vừa le lưỡi, ý như là đang nói: chú xong đời rồi!

Tống Kỳ Diễn bực bội chửi nhỏ một tiếng, lập tức một lần bước hai bước nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Cận Tử Kỳ đã mở khoá cho chiếc xe trẻ con để chuẩn bị trở về.

"Cận........" Đầu vai Tống Kỳ Diễn bị người nào đó vỗ vỗ, vừa quay đầu đã nhìn thấy cảnh sát giao thông đang nhìn mình cười tủm tỉm, chân mày càng nhíu chặt hơn: "Có chuyện gì?"

"A, chiếc xe Maybach bên kia là của anh sao? Có biết đỗ xe trái quy định không?"

Cận Tử Kỳ lấy được chiếc xe nhỏ, dẫn Cận Mỗ Mỗ về nhà, trước khi đi được chứng kiến cảnh sát giao thông giữ chặt Tống Kỳ Diễn mở giấy phạt, hiếm khi có ý xấu mà từ môi nhẹ nhàng xuất ra một câu: "Đáng đời."

"Kỳ Kỳ, ai đáng đời hả?" Cận Mỗ Mỗ ngước mặt lên tò mò hỏi thăm.

Cận Tử Kỳ khẽ nhếch miệng, sờ sờ đỉnh đầu Cận Mỗ Mỗ, nói sang chuyện khác: "Chớ không tập trung, chuyên tâm lái xe."

Cận Mỗ Mỗ lanh trí ồ một tiếng, nhưng đôi mắt to vô cùng xảo quyệt lại nhìn về phía Tống Kỳ Diễn bị cảnh sát giao thông ngăn cản không cho đi, sau đó cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét vui sướng hát bài hát thiếu nhi cưỡi xe trở về.

.......

Vừa đi vào cửa chính biệt thự Cận gia thì đã nhìn thấy Tô Hành Phong từ bên trong đi ra.

Khi Tô Hành Phong gặp Cận Tử Kỳ thì bước chân dừng lại, nhưng Cận Tử Kỳ lại kéo Cận Mỗ Mỗ tiếp tục lướt nhanh qua anh ta.

Đồ của người khác xưa nay cô không thích nhúng chàm, huống chi còn là vật bị kẻ khác cướp đi từ cô.

Về việc Tô Hành Phong lúc này xuất hiện ở Cận gia, ngoại trừ ba chữ Kiều Niệm Chiêu ở đây không có lý do nào khác.

Cận Tử Kỳ vừa vào cửa lại thấy Tô Ngưng Tuyết ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, dáng người mảnh mai tĩnh lặng tao nhã choàng áo khoác đỏ thẫm, càng làm nổi bật lên làn da trẻ trung trắng như tuyết của Tô Ngưng Tuyết.

Trông thấy Cận Tử Kỳ trở lại, Tô Ngưng Tuyết đặt tách cà phê trên tay xuống: "Vừa rồi Hành Phong đã tới."

Cận Tử Kỳ đoán được bà có lời muốn nói, đem Mỗ Mỗ giao cho dì vú, bản thân mình đi vào trong phòng khách, ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh Tô Ngưng Tuyết: "Đã gặp được ở cửa."

"Đây là cậu ta đưa tới." Tô Ngưng Tuyết cầm lấy thiệp mời lộng lẫy sang trọng trên bàn trà đưa cho Cận Tử Kỳ: "Ngày kia chính là đại thọ bảy mươi tuổi của Tống lão, đến lúc đó tiệc mừng thọ sẽ tổ chức ở trên du thuyền tư nhân của Tống gia."

Cận Tử Kỳ lật xem qua loa một chút, nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết: "Mẹ muốn con đi?"

Hàng mi của Tô Ngưng Tuyết rũ xuống, yên lặng mấy giây không nhanh không chậm mới mở miệng: "Tại sao không đi? Con mới là người thừa kế tương lai của Cận gia, chỉ có con mới có thể đại diện cho Cận gia."

Là Tô Ngưng Tuyết lo lắng nếu như cô vắng mặt, Kiều Niệm Chiêu sẽ chiếm lấy tất cả mọi thứ vốn thuộc về cô sao?

Nếu như đi, Cận Tử Kỳ, Kiều Niệm Chiêu hai nữ tranh một chồng sẽ lần nữa trở thành chủ đề cho mọi người đàm tiếu trong lúc trà dư tửu hậu, loại tư vị này chẳng hề dễ chịu.

Nhưng đối mặt với kỳ vọng của Tô Ngưng Tuyết, Cận Tử Kỳ vẫn là gật đầu: "Con biết rồi."

Làm người thừa kế Cận gia, cô không có bất kỳ tư cách gì đối với việc toàn tâm toàn ý bồi dưỡng của mẹ mình mà nói ra chữ "Không".

"Vậy là được rồi chuẩn bị cho tốt một chút, chiều nay sẽ có xe tới đón con đi đến bến tàu để lên thuyền."

"Dạ được." Cận Tử Kỳ đứng dậy muốn đi, nhưng hình như nhớ ra cái gì đó, quay người hướng về phía Tô Ngưng Tuyết đang bưng cái tách: "Ngày hôm qua trong lúc vô tình con nhìn thấy tấm hình tốt nghiệp đại học của mẹ, mới biết được cha và mẹ lại là bạn học thời đại học."

Động tác uống cà phê của Tô Ngưng Tuyết dừng lại, ngay sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu: "Nhắc đến những chuyện cũ năm xưa làm gì." Giọng nói của bà vô cùng bình thản, tựa như đang cùng Cận Tử Kỳ thảo luận chuyện thời tiết trời trong trời râm.

Cận Tử Kỳ trầm mặc mấy giây, nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Ngưng Tuyết tiếp tục nói: "Mẹ của Kiều Niệm Chiêu cũng là bạn học của cha và mẹ, cho nên vào năm bà ấy chưa kết hôn mà có thai bị đuổi ra khỏi Kiều gia, nên ba mẹ mới liên tục chiếu cố bà ấy?"

Tô Ngưng Tuyết ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ, hồi lâu sau mới tránh né tầm mắt, yếu ớt nói: "Vì sao đột nhiên muốn biết chuyện tình của thế hệ trước, ta nhớ rỗ trước kia con không thích nhất là truy vấn hỏi đến cùng."

"Vậy nếu như hiện tại con muốn biết, mẹ sẽ nói cho con biết không?"

"Sẽ không." Tô Ngưng Tuyết trả lời không chút do dự: "Qua nhiều năm như vậy, không có gì đáng nói."

"Con nghe nói Kiều Hân Hủy mười năm trước vì tội ngộ sát mà vào nhà giam."

Cái tách trong tay Tô Ngưng Tuyết run lên, một ít cà phê bị vẩy lên trên khay, trên mặt vẫn lãnh đạm bình tĩnh như cũ, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Cận Tử Kỳ, đứng lên: "Ta mệt rồi, trước tiên đi lên nghỉ ngơi."

"Chẳng lẽ bởi vì con mất trí nhớ cho nên cơ bản ngay cả cái quyền biết rõ tình hình cũng đánh mất sao?"

Cận Tử Kỳ đi lên phía trước một bước, nhìn qua Tô Ngưng Tuyết bóng lưng căng thẳng, hai tay từ từ nắm chặt: "Mẹ, kỳ thật Kiều Niệm Chiêu là cha ..."

"Ta biết rõ cách làm của cha con làm cho con sinh ra hiểu lầm." Tô Ngưng Tuyết đột nhiên xoay người cắt đứt lời của cô, đôi mắt u nhã tĩnh mịch không thấy rõ tâm tình dừng ở hàng lông mày nhíu chặt trên mặt Cận Tử Kỳ: "Con chỉ cần nhớ kỹ, người thừa kế Cận gia chỉ có một, sẽ chỉ là Cận Tử Kỳ con, cũng chỉ có thể là Cận Tử Kỳ con."

Tô Ngưng Tuyết không hề cho Cận Tử Kỳ bất kỳ cơ hội nào truy vấn, xoay người lên lầu, giày cao gót giẫm trên bậc thang, âm thanh "lộc cộc lộc cộc" nặng nề rơi lên trên sàn nhà gỗ lim, cũng rơi vào trong lòng Cận Tử Kỳ.

Cận Tử Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại, quá khứ hai mươi bốn năm trí nhớ chỉ là một mảnh trống không, tất cả mọi người đều nói cho cô biết đó là cuộc sống vui vẻ hòa thuận, vì sao cô chưa từng cảm nhận được hạnh phúc?
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...