Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 23: Một Ngàn Vạn, Mời Ai Cùng Nhảy?


Chương trước Chương tiếp

Editor: tamthuonglac

Nếu như nói trên thế giới này sau khi mất trí nhớ người mà Cận Tử Kỳ không muốn gặp qua nhất, đó chính là người có quan hệ với Tống gia và dính líu đến Tô Hành Phong: Tống Nhiễm Cầm — mẹ của Tô Hành Phong.

Bên trong quầy cà phê cạnh phòng tiệc, Tống Nhiễm Cầm ngồi trông thật tao nhã, cho vào trong tách cà phê hai viên đường, sau đó ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ đang ngồi đối diện.

Cận Tử Kỳ chỉ cần một ly nước ấm, ngồi lẳng lặng, mặc cho Tống Nhiễm Cầm tuỳ ý quan sát.

Ngoại trừ trước đây vài lần gặp Tống Nhiễm Cầm tại bệnh viện đến chịu lỗi sau khi cô bị tai nạn xe, sau đó hai người lại cực ít có cơ hội chạm mặt, mặc dù thấy xa xa, hai bên cũng sẽ ăn ý làm như không thấy.

"Tử Kỳ, những năm qua cũng không thấy cháu tới Tống gia chơi, ông rất nhớ cháu!"

Tống Nhiễm Cầm cố gắng muốn biểu hiện dịu dàng thân thiết một chút, đáng tiếc những năm qua quen vênh mặt hất hàm sai khiến nhất thời hồi lâu há có thể thay đổi, nụ cười trên mặt mới vừa nặn ra thì đã gượng gạo.

Cận Tử Kỳ phảng phất như không thấy Tống Nhiễm Cầm không được tự nhiên, cười khẽ một chút, miệng nhấp nước ấm:

"Phiền Tống lão còn nhớ rõ tôi, xin phu nhân thay tôi hỏi thăm sức khoẻ Tống lão."

Đối với việc Cận Tử Kỳ xưng hô phủi sạch quan hệ, Tống Nhiễm Cầm cũng không quá mức chú ý, miệng hớp nhẹ cà phê rồi mở miệng: "Chớp mắt một cái bốn năm đã trôi qua rồi..."

Cận Tử Kỳ gật nhẹ đầu, yên lặng chờ đoạn sau.

Đối với Cận Tử Kỳ phối hợp Tống Nhiễm Cầm nở nhẹ nụ cười, mặc dù đang được bảo dưỡng, khóe mắt vẫn có chút ít nếp nhăn:

"Dì nghe ba cháu nói đêm nay cháu cũng tới, nghĩ đã thật lâu rồi không gặp cháu liền mặt dày mày dạn cùng A Phong đến đây."

Cận Tử Kỳ cũng ngước mắt nhìn bà, không quên mỉm cười nhưng không mở miệng.

Tống Nhiễm Cầm ngay từ đầu còn vì Cận Tử Kỳ yên lặng mà hài lòng, lúc này lập tức phát hiện không thích hợp.

Bà nói một tràng, Cận Tử Kỳ lại không lên tiếng, ngược lại cười tủm tỉm nhìn mình như đang xem xiếc khỉ.

Không khỏi có chút lúng túng nên cười khan một tiếng: "Cháu xem đứa nhỏ này, như thế nào cũng không nói chuyện, cùng dì Cầm xa lạ vậy sao?"

Khả năng đặc biệt nhất của Tống Nhiễm Cầm chính là hai mặt, nếu không phải Cận Tử Kỳ từng trong lúc vô tình chính tai nghe được, e rằng hôm nay thái độ đối đãi với Tống Nhiễm Cầm cũng không đến nỗi xa lánh như vậy.

Cận Tử Kỳ đem ly nước tràn đầy đặt lại trên bàn: "Thời tiết hanh khô, cổ họng không được khoẻ lắm, khiến cho phu nhân chê cười."

Tống Nhiễm Cầm nghe lý do này có độ tin cậy cực thấp, cố làm ra vẻ lượng thứ mà cười cười, tiếp tục nói:

"Tử Kỳ cháu năm nay đã hai mươi tám rồi? Năm tháng thật sự là không buông tha người nào, về sau có tính toán gì không?"

Cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính...

"Không có dự định gì hay," Cận Tử Kỳ không muốn nói lời dư thừa: "Trước kia trải qua như thế nào, hiện tại và tương lai cũng trải qua như thế."

Nụ cười trên mặt Tống Nhiễm Cầm cứng đờ, nhưng ngay sau đó lại vừa cười vừa nói: "Tử Kỳ xem ra là cháu muốn một mình đảm đương làm một nữ cường nhân, thật cũng không tệ..."

Trầm mặc phủ xuống, không khí cũng thay đổi trở nên lạnh cứng, cuối cùng vẫn là Tống Nhiễm Cầm thiếu kiên nhẫn, nhìn chằm chằm nét mặt của Cận Tử Kỳ, chần chờ một lát lên tiếng: "A Phong tuổi cũng không còn nhỏ, nên lập gia đình để ổn định an bình lại."

"Phu nhân dường như tìm nhầm người để nói những lời này, nếu như là muốn thúc giục hôn sự, cần phải đi tìm Kiều tiểu thư, nếu là muốn bàn bạc hôn lễ, thế thì nên đi tìm cha của tôi sẽ tốt hơn."

Kiều tiểu thư? Ba chữ này giống như vỗ một cái tát lên trên mặt Tống Nhiễm Cầm.

Giọng điệu của Cận Tử Kỳ xác định rõ cho bà biết, cô từ đầu đến cuối cũng không thừa nhận thân phận tiểu thư Cận gia của Kiều Niệm Chiêu.

Tống Nhiễm Cầm không nghĩ tới mấy năm qua Cận Tử Kỳ sẽ trở nên khó gần như vậy, hơi giật mình, đáy lòng cũng dâng lên không vui.

Nghĩ mình nói như thế nào cũng là con gái của nhà giàu số một, tại sao lại bị con nhóc này nuốt chửng gắt gao!

Cận Tử Kỳ dám lớn lối như vậy, bất quá là ỷ vào chút áy náy kia của Tống gia đối với Cận gia.

Nghĩ như thế, vẻ mặt Tống Nhiễm Cầm cũng không ôn hoà như trước, bắt đầu bộc lộ dáng vẻ kiêu ngạo của phu nhân giàu có, bỏ bớt lời khách sáo, lên tiếng gọn gàng dứt khoát:

"Những ngày qua A Phong và tiểu Chiêu luôn luôn mâu thuẫn ồn ào, về phần vì cái gì, Tử Kỳ cô so với ai khác cũng đều rõ ràng."

Cận Tử Kỳ thoáng nhìn bà xa xăm: "Vì cái gì tôi so với ai khác đều rõ ràng?"

Tống Nhiễm Cầm lập tức cứng họng, vốn chuẩn bị tốt một tràng lời nói nhưng cũng vô hiệu, một hồi lâu sau mới mở miệng:

"Mặc dù cô và A Phong trước đó có hôn ước, nhưng bây giờ cùng nó có hôn ước chính là em gái cô, như thế nào cũng nên kiêng dè một chút."

"Chỉ sợ người có chút hiểu lầm," Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười: "Nếu như lúc trước tôi đã lựa chọn hủy bỏ hôn ước, trong đầu cũng sẽ không ôm lấy ý niệm cùng Tô tổng gương vỡ lại lành."

Sắc mặt Tống Nhiễm Cầm đã trở nên khó coi, nhưng vẫn là không muốn bị Cận Tử Kỳ chèn ép tiếp:

"Tử kỳ, một đoạn tình cảm có vấn đề cũng không phải chỉ một người chịu trách nhiệm, A Phong và tiểu Chiêu là hai bên đối với nhau đều có tình cảm (lưỡng tình tương duyệt)."

Lại là câu này, bốn năm nay cái cớ Cận Tử Kỳ nghe được nhiều nhất chính là câu này!

Cận Tử Kỳ vẫn đứng dậy, mắt nhìn xuống Tống Nhiễm Cầm đang ngẩng đầu lên cau lại lông mày nhìn mình, mỉm cười hỏi nhỏ:

"Cho nên phu nhân cho rằng lấy danh nghĩa tình yêu có thể không kiêng nể gì cả sao? Như vậy, nếu có một ngày, ai đó cùng chồng của phu nhân lưỡng tình tương duyệt , phu nhân, người lại sẽ nhượng bộ như thế nào?"

Biểu tình trên mặt Tống Nhiễm Cầm trong phút chốc đóng băng.

Cận Tử Kỳ cuối cùng hướng đến bà cười một tiếng, gật nhẹ đầu chào tạm biệt, ưu nhã xoay người rời đi.

Cả khuôn mặt Tống Nhiễm Cầm xanh đen, chờ Cận Tử Kỳ biến mất ở khúc quanh, tức giận đến nỗi một tay quét ngang lên trên bàn cà phê.

-------------------------------------------------

Cùng Tống Nhiễm Cầm nói chuyện với nhau cụt hứng không vui, khi Cận Tử Kỳ trở lại phòng yến hội, dạ tiệc từ thiện đã chính thức bắt đầu.

Doãn Lịch ngồi ở trong hàng khách quý của bữa tiệc, chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh, sau khi Cận Tử Kỳ ngồi xuống, không chút để ý nói:

"Vận mệnh chính là như vậy, người anh càng không muốn nhìn thấy lại càng dễ dàng nhìn thấy, nói dễ nghe chút là duyên phận, nói khó nghe chút đúng hơn là xui xẻo."

Cận Tử Kỳ theo hướng cái cằm của Doãn Lịch chỉ chỉ mà nhìn về phía trước, phát hiện Kiều Niệm Chiêu ngồi ở vị trí ngay phía trước cô.

Cùng so sánh thì bên cạnh Cận Tử Kỳ chỉ có Doãn Lịch, bởi vì Tô Hành Phong tạm thời rời đi, ngồi đầy bên cạnh Kiều Niệm Chiêu là con ông cháu cha nhà giàu, tiếng cười khẽ đùa vui hớn hở trở thành trung tâm chú ý của buổi tiệc.

"Cuộc sống uốn mình theo người như thế này không mệt mỏi sao?"

Cận Tử Kỳ tiếp nhận thức uống do bồi bàn đưa tới, cũng học theo bộ dạng của Doãn Lịch chậm rãi nói:

"Có lẽ là cô ta không cam lòng."

Doãn Lịch quay đầu nhìn cô, sau đó một lần nữa mở to mắt nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu trên mặt đang ngượng ngùng điềm tĩnh cười:

"Vậy em thì cam chịu rồi?"

Cận Tử Kỳ cười mà không nói, Doãn Lịch cũng không nói thêm lời nào, nhấp một hớp rượu đỏ trong tay.

-------------------------------------------------------

"Tối nay tôi muốn mời một đối tác nữ xinh đẹp nhất cùng đến đây góp phần cho việc quyên tiền từ thiện của chúng ta, không biết mọi người muốn đề cử vị nào đây?"

Giọng nói ngọt ngào của người điều khiển chương trình vang lên giữa nền âm nhạc vui vẻ, sau đó là tiếng vỗ tay phụ họa phát ra theo phép lich sự.

"Xem ra cô em này đích thực là khôn khéo."

Doãn Lịch híp một nửa mắt, chân dài tuỳ ý vắt chéo, nghiền ngẫm cười nhạo một tiếng.

Lời Doãn Lịch còn chưa dứt, Cận Tử Kỳ đã nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu đang tiến lên sân khấu trong tiếng đề cử của mọi người.

Kiều Niệm Chiêu ngũ quan tinh xảo trang điểm nhẹ nhàng mang theo nụ cười trẻ trung, mặc một bộ váy dài lông ngỗng màu vàng nhạt kéo dài trên đất, dáng người uyển chuyển, cổ đeo một sợi dây chuyền hồng bảo thạch (Ruby) sáng lung linh, dưới ánh đèn sáng ngời, toàn thân tản ra hào quang chói lọi.

"Trên TV Kiều tiểu thư cũng đã xinh đẹp khiến người khác hâm mộ, hiện tại bản thân đứng trước mặt tôi, thật sự để cho tôi không biết nên hình dung sự xinh đẹp này như thế nào!"

Cô nàng điều khiển chương trình ca ngợi một cách máy móc, Kiều Niệm Chiêu gò má phấn hồng, nhận lấy micro, giọng điệu khiêm tốn mà ngọt ngào:

"Có thể trở thành nữ thần may mắn của dạ tiệc từ thiện đêm nay, là vinh hạnh của tôi."

"Cảm ơn Kiều tiểu thư phối hợp, sau đây chúng ta đi đến phần quan trọng kế tiếp, khác với việc quyên tiền từ thiện bán đấu giá so với trước dây, lần này chúng ta sẽ áp dụng phương thức đấu giá để cạnh tranh khiêu vũ, các vị đang ngồi kia ai ra giá cao nhất, đêm nay Kiều tiểu thư sẽ cùng với người cống hiến nhiều nhất đi ra ngoài trước!"

Trong khi người điều khiển chương trình giới thiệu chi tiết sinh động, lập tức phía dưới đã nhiệt tình vỗ tay giống như trời mưa.

Có thể bởi vì Tô Hành Phong không ở đây, không ít các anh chàng công tử nhà giàu đều nhìn Kiều Niệm Chiêu xinh đẹp mà chộn rộn, chuẩn bị bắt đầu cạnh tranh đoạt lấy vị trí hạng nhất để mở màn khiêu vũ.

"Hai mươi vạn!"

"Chu công tử của Công thương nghiệp Đỉnh Phong ra giá hai mươi vạn mời tiểu thư Kiều Niệm Chiêu cùng khiêu vũ, còn ai nâng giá hay không?"

"Ba mươi vạn!"

"Ba mươi lăm vạn!"

"..."

Doãn Lịch xoa xoa mí mắt đánh nhau nặng nề, giọng điệu lười nhác: "Tiết mục khuôn sáo cũ rích thế này ai đó lại bày ra."

"Anh không thích mà thôi, có khối công tử thiếu gia nguyện có được một nụ cười của giai nhân."

Cận Tử Kỳ bật cười nhìn ngang Doãn Lịch đang vô cùng buồn chán, sau đó nghe được hàng trước âm thanh tăng giá vang dội:

"Năm mươi vạn!"

"Còn có vị công tử nào muốn tăng giá hay không, nếu là không có, Kiều tiểu thư của chúng ta thuộc về vị tiên sinh này nha?"

Tiếng của cô gái điều khiển chương trình phấn khích sục sôi thúc giục vang vọng khắp bầu trời dạ tiệc:

"Không có sao? Thật không có sao? Được, vậy thì chúc mừng vị tiên sinh này..."

"Một trăm vạn!"

Cửa phòng yến hội đang đóng chặt bỗng nhiên bị từ bên ngoài đẩy ra, Tô Hành Phong mặc âu phục màu nâu đậm dáng người cao ngất đứng ở giữa cửa, "Một trăm vạn" kia xuất ra từ miệng của anh ta.

Tô Hành Phong ra giá cũng không có bị cho là cố ý khiêu khích, tất cả mọi người đều thiện ý lý giải mà cười.

Kiều Niệm Chiêu thẹn thùng mím môi cười, lúm đồng tiền nhẹ nhàng lộ ra, sau đó ánh mắt nhanh chóng hướng về phía Tô Hành Phong, trong đôi mắt đẹp lóe ra chính là ánh sáng ngọt ngào mà kiêu ngạo.

"A Lịch, thời khắc này có phải em nên nhỏ xuống hai giọt nước mắt hay không?"

Cận Tử Kỳ nhìn Kiều Niệm Chiêu mặt mũi tràn đầy hạnh phúc từ từ bước tới gần Tô Hành Phong, chợt cười nói tự nhiên.

Doãn Lịch mới phát hiện xung quanh bốn phía đang tập trung ném cho họ ở bên này các loại ánh mắt, đồng tình, mỉa mai, thương tiếc...

Anh nhìn về phía khóe miệng Cận Tử Kỳ chứa đựng ý cười, lông mày nhíu lên: "Không muốn cười cũng không ai cưỡng ép em." Hơi ngừng lại, giọng điệu buông lỏng: "Loại tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình này ngược lại em đã xem không ít..."

Nụ cười bên miệng Cận Tử Kỳ sâu hơn: "Nếu tất cả mọi người đã muốn nhìn, em vì cái gì không đáp ứng một chút? Có lẽ, khiến cho tất cả mọi người nghĩ rằng em còn mê luyến Tô Hành Phong, có thể giúp em thoát khỏi việc tương thân khủng khiếp."

Lúc nói lời này, cô đã đứng dậy, ở dưới vô số ánh mắt, lại đột ngột đứng lên như vậy.

"Em đi nhà vệ sinh một tí."

Cận Tử Kỳ thản nhiên tiếp nhận tất cả ánh nhìn chăm chú, cô vừa mới cầm lấy túi xách tay và xoay người, giữa nền nhạc dịu êm du dương đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp gợi cảm hơi có vẻ lười biếng:

"Một ngàn vạn!"
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...