Hôn Nhân Thất Bại
Chương 44
Thái Thái nghe xong, trêu: “Ninh Chân, mày đúng là cầm thú, ngay đến nam thanh niên chưa lập gia đình cũng hại.”
Trêu đùa xong, cô ấy thu lại tiếng cười, nói nghiêm túc: “Vậy mày thật sự định từ bỏ anh chàng bác sĩ đẹp trai kia à? Không thấy tiếc sao?”
Tôi than: “Không bỏ thì biết làm thế nào? Tao cũng chẳng còn trẻ trung gì, ở bên Cố Dung Dịch, có quá nhiều khó khăn, quá nhiều trở ngại có thể lường trước được, bây giờ tao chẳng còn hơi sức đâu để khắc phục nó. Tình yêu có cuồng nhiệt hay có giày vò đến đâu cũng chỉ phù hợp với người trẻ tuổi, chúng ta vẫn nên giữ lại những gì còn sót lại của mình mà sống qua ngày thôi.”
“Tao nói này Ninh Chân, khi xưa mày với Vu Viễn ở bên nhau, cũng có thấy mày nghĩ nhiều như thế đâu nhỉ?” Thái Thái nhắc nhở: “Anh ta cũng không có con, nếu mày muốn ở bên anh ta, thế chẳng phải cũng đối mặt với vấn đề như thế này sao?”
Thật ra bây giờ nghĩ lại, lúc ở bên Vu Viễn tôi không hề suy nghĩ đến chuyện tương lai.
Người đàn ông hoàn mỹ như Vu Viễn, xuất hiện khi tôi đang rơi vào đáy sâu của sự đau khổ, thỏa mãn ước mơ được cứu vớt của tôi. Cho nên khi ấy tôi chìm đắm trong giấc mộng đó, trong tiềm thức tự động loại bỏ vấn đề hiện thực.
Đương nhiên, cuối cùng giấc mộng mang tên Vu Viễn vẫn bị bàn tay của hiện thực phá vỡ.
Còn tôi của ngày hôm nay, trải qua sự việc Vu Viễn, tôi đã vứt bỏ một cách triệt để những mơ mộng hão huyền, vững vàng chắc chắn mà dựa vào chính mình. Vậy nên trong vấn đề tình cảm, tôi càng trở nên hiện thực hơn, càng suy nghĩ cho lâu dài hơn.
Tôi nói những lời này cho Thái Thái nghe, Thái Thái yên lặng trong giây lát, sau đó nói: “Thật ra, Ninh Chân, tao cũng không biết nên khuyên mày gì nữa. Một mặt tao hi vọng mày mau mau tìm một người đàn ông phù hợp để ổn định cuộc sống, nên tao thấy mày từ chối anh chàng bác sĩ đẹp trai đó là đúng đắn, nhưng một mặt tao lại hi vọng mày có thể thuận theo tiếng lòng mà thoải mái yêu đương, thế nên lại cảm thấy mày từ chối anh chàng bác sĩ đó là không đúng.”
Sự do dự của Thái Thái cũng là sự do dự của chính tôi.
Kỳ thực, có ai lại không muốn đi theo tiếng gọi của tình yêu? Chỉ là muốn yêu cũng cần có dũng khí và sức lực.
Mà hiện tại, cả hai thứ này tôi đều thiếu.
Trong chuyện nam nữ tôi quá mức chính trực, cho nên trước nay không bao giờ tiếp tục làm bạn với người yêu cũ hoặc có những mối quan hệ nhạy cảm với mình. Mà hôm nay Cố Dung Dịch đã nói thẳng, tất nhiên chúng tôi sẽ không thể tiếp tục qua lại giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Vốn tôi cho rằng Cố Dung Dịch cũng nghĩ như vậy, nhưng ngày hôm sau đến giờ cơm tối, anh ta vẫn theo lệ cũ mà đến nhà tôi ăn cơm.
Đến cửa đều là khách, tôi không tiện từ chối, chỉ đành lủi thủi vào bếp nấu cơm, để Khỉ Con ở phòng khách chơi với Cố Dung Dịch. Lúc rửa rau tôi loáng thoáng nghe được tiếng bọn họ nói nhỏ với nhau, tiếng nói quá bé, dựng tai lên cũng không nghe thấy, tôi đành phải từ bỏ.
Tôi – một nữ thanh niên lớn tuổi đã li hôn kèm theo đứa con, tối qua vừa mới từ chối một nam thanh niên đẹp trai ngời ngời, tiền đồ rộng mở, mà hôm sau lại cùng ngồi ăn một bàn với chàng thanh niên đẹp trai ngời ngời, tiền đồ rộng mở ấy, tình cảnh này nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị.
Để không khiến cho sự tình ngày càng trở nên phức tạp, tôi quyết định từ ngày mai sẽ mang Khỉ Con đến nhà bố mẹ ăn cơm.
Tôi nhắn tin cho Cố Dung Dịch, ra vẻ vô cùng đạo mạo, nghiêm trang mà nói gần đây mình bận vẽ bài, thời gian gấp rút, nên quyết định mang theo Khỉ Con đến nhà bố mẹ ăn cơm, tạm thời sẽ không nấu cơm ở nhà.
Ý tứ rất rõ ràng, chính là hi vọng “ngài” về sau đừng đến nữa, chúng ta có duyên gặp lại, vô duyên thì bye bye nhé.
Cố Dung Dịch rất lịch sự, nhắn tin trả lời: “Ok, tôi biết rồi, nhưng dù công việc bận đến mức nào cũng phải chú trọng đến sức khỏe đấy.”
Tôi mọc rễ ở nhà bố mẹ đến chín giờ tối mới về, đứng dưới tòa nhà, tôi ngẩng đầu lên nhìn, thư phòng nhà Cố Dung Dịch phát ra ánh đèn vàng ấm áp, khiến cho màn đêm càng thêm tĩnh lặng.
Sự tĩnh lặng ấy hấp dẫn quá, đáng tiếc nó không thuộc về tôi.
Về đến nhà, tôi vừa tắm cho Khỉ Con vừa nghĩ từ nay về sau tôi với Cố Dung Dịch sẽ chấm hết. Có điều nghĩ kiểu gì thì trong lòng vẫn thấy nửa thoải mái nửa mất mát.
Tôi vốn cho rằng cơ hội gặp lại Cố Dung Dịch sẽ ít lại càng ít, thế nhưng người tính không bằng trời tính, tôi vừa mới tắm cho Khỉ Con xong không lâu thì đã phải gặp Cố Dung Dịch rồi.
Sự tình là do Khỉ Con tạo ra, không biết con bé bị làm sao, bỗng dưng ôm bụng kêu đau, ban đầu tôi định đưa con bé đi bệnh viện, nhưng con bé cứ khóc nháo đòi chú Dịch.
Tôi đành phải ôm con bé miễn cưỡng gõ cửa nhà Cố Dung Dịch, Cố Dung Dịch quả nhiên là đại nhân đại lượng, không tính toán so đo với tôi mấy chuyện tình tình ái ái, lập tức bế Khỉ Con đi kiểm tra.
Tôi vốn sợ Khỉ Con viêm ruột cấp tính gì đó, ai ngờ kết quả Cố Dung Dịch chẩn đoán ra lại khiến tôi dở khóc dở cười: Đó là do Khỉ Con ăn quá nhiều.
Khỉ Con sắp được ba tuổi, theo một người làm mẹ như tôi biết, Khỉ Con cái gì cũng tốt mỗi tội ăn khỏe.
Về cơ bản, mỗi lần tôi đưa con bé đi bệnh viện, tám mươi phần trăm bệnh tình là do ăn quá nhiều, khó tiêu hóa. Con nhà người ta lúc ăn cơm bố mẹ phải chạy theo sau đít dùng sức ép con ăn, ấy thế mà Khỉ Con nhà tôi lúc ăn cơm lại vác cái bụng tròn xoe chạy theo sau mông tôi mà đòi ăn cơm nữa.
Cố Dung Dịch lấy thuốc tiêu hóa ra dỗ Khỉ Con uống, tiếp đó lại giúp Khỉ Con mát xa huyệt vị.
Khỉ Con trông giống như con chuột túi lười biếng nằm trong lòng Cố Dung Dịch, xem ra vô cùng hưởng thụ.
Ánh đèn trong phòng dịu dàng tựa như cát, tôi và Cố Dung Dịch ngồi trên chiếc sô pha mềm mại, Khỉ Con nằm trong lòng Cố Dung Dịch, tập trung xem bộ phim hoạt hình trong TV.
Bức tranh an nhàn mà ấm áp này, thực sự đã chạm mạnh vào trái tim phủ đầy bụi bấy lâu nay của tôi.
Thứ mà tôi suốt đời theo đuổi, chẳng phải cũng chỉ là cảnh tượng một gia đình như thế này hay sao, tan làm, hai vợ chồng ngồi xem phim cùng con, với những lời chuyện trò câu được câu không.
Đây chính là thứ “thiên trường địa cửu” mà đại đa số phụ nữ đều khát vọng, năm tháng tĩnh lặng.
Dù có dùng sự nghiệp huy hoàng rộng mở, tiền tài vào như nước, tôi cũng không nguyện đổi.
Bởi vì trên thực tế, một gia đình êm đềm hạnh phúc còn khó có được hơn cả sự nghiệp, tiền tài.
Nguyện có được lòng người, bạc đầu không chia ly. Trong guồng quay của xã hội này, nguyện vọng ấy khó thành hiện thực đến nhường nào.
Tôi bỗng có chút cảm khái, nếu như ngay từ ban đầu tôi gặp được Cố Dung Dịch, thì sẽ tốt biết bao.
Thế nhưng không thể nào chạy theo thời gian, chúng ta vĩnh viễn không thể nào thay đổi được thế sự.
Trong lúc dòng suy tư đang phiêu dạt lên chín tầng mây, tôi bỗng nghe được giọng nói của Cố Dung Dịch: “Ninh Chân.”
“Hả?” Tôi ngỡ ngàng quay đầu nhìn về phía Cố Dung Dịch, đợi lời nói của anh ấy.
Anh ấy cũng quay đầu nhìn tôi, mặt mày tựa núi xa, mênh mông mà mờ ảo. Anh ấy nhìn tôi một lúc lâu, nụ cười dần hiện lên khóe môi: “Không có gì… anh chỉ muốn gọi tên em thôi.”
Giữa chúng tôi, tựa như lại trùm lên một tấm màn mang tên “mờ ám”.
Lúc này, Khỉ Con đã nằm gọn trong lòng anh ấy ngủ, tôi nói khẽ: “Hôm nay làm phiền anh quá, muộn rồi, tôi đưa Khỉ Con về nhà ngủ đây.”
Tôi bế Khỉ Con từ trong vòng tay dịu dàng mà kiên định của Cố Dung Dịch, sự tiếp xúc gần gũi ấy không thể nào tránh khỏi da thịt tiếp xúc. Cơ thể anh có hương sữa tắm thơm nhẹ, làn da anh trơn bóng mà ấm áp, tư thế của anh thẳng tắp mà vững vàng.
Anh gọi tôi lại: “Ninh Chân, trong lòng em, từ đầu đến cuối anh là người không đáng tin cậy đúng không, thế nên em mới có quá nhiều cố kỵ đến thế.”
Giọng nói của anh trong đêm tối nghe sao trong trẻo, sao dịu dàng, thế nhưng lại pha chút gì đó thất bại não nề.
Tim tôi chấn động.
Đúng thế, Cố Dung Dịch rất thông minh, nhìn anh cứ nghĩ anh là một con người khó gần, thế nhưng anh lại nhìn rõ thế sự và lòng người.
Trong khi tôi mường tượng ra những khó khăn, những cản trở sẽ có sau khi ở bên Cố Dung Dịch, vậy mà anh thì không.
Tôi quả thực đã nghĩ Cố Dung Dịch đến trình độ xấu xa nhất, tôi nghĩ rằng khi tình cảm của anh ấy đối với tôi trở nên mờ nhạt, xảy ra tranh chấp, tôi sẽ thấy tủi thân, tôi nghĩ sau khi có đứa con của chính anh, tình yêu dành cho Khỉ Con của anh ấy sẽ không còn đơn thuần như khi xưa nữa.
Thực ra đây cũng không phải là điều xấu, mà là chuyện thường tình của loài người.
Vẫn là câu nói ấy, không phải tôi không tin tưởng anh ấy, tôi chỉ không tin tưởng vào bản tính của con người.
Vết thương trong tình cảm của tôi quá nặng, tôi hiểu rõ một người đàn ông khi yêu bạn có thể quý trọng bạn tựa châu báu, thế nhưng khi anh ta không yêu bạn nữa thì anh ta có thể vứt bỏ bạn tựa như vứt bỏ một đôi giày rách.
Tôi không dám mở rộng lòng mình để toàn tâm tín nhiệm bất kỳ một người đàn ông nào nữa.
Tôi biết làm như thế sẽ không thể nào vui hết mình trong tình yêu, nhưng điều này đã trở thành cơ chế tự bảo vệ tình cảm của tôi.
Tôi buông mi nhìn khuôn mặt bánh bao đang ngủ say của Khỉ Con, giọng nói có chút khô cứng: “Cố Dung Dịch, không phải anh không tốt. Chỉ là… nếu như tôi gặp anh sớm hơn thì tốt biết bao nhiêu.”
“Nhưng Ninh Chân à, nếu như sớm gặp em, có lẽ anh sẽ không phải lòng với em.” Lời Cố Dung Dịch như hình với bóng: “Em biết không? Người anh yêu là Ninh Chân của hiện tại, là Ninh Chân đã trải qua những chuyện khó khăn nhưng vẫn kiên cường chống đỡ.”
Buổi tối, tôi nằm trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, mà trần nhà ở đây là sàn nhà Cố Dung Dịch.
Tôi cứ cho rằng gặp nhau sớm một chút, chúng tôi sẽ có thể bỏ mặc tất cả mà yêu nhau, nhưng lời nói của Cố Dung Dịch lại khiến tôi rơi vào trầm tư.
Đúng thế, Ninh Chân trước đây và Ninh Chân hiện tại hoàn toàn không giống nhau, Cố Dung Dịch trước đây và Cố Dung Dịch của hiện tại cũng hoàn toàn khác nhau. Chúng tôi đều đã trải qua sự thất bại trong tình yêu và sự phức tạp của đời người, rồi từ đó mới trở thành chúng tôi của ngày hôm nay.
Cố Dung Dịch khi xưa trẻ trung, yêu tự do, Ninh Chân của khi xưa mềm yếu, thích dựa dẫm, hai con người này gặp nhau, khả năng lớn nhất chính là lướt qua nhau.
Cố Dung Dịch nói, người anh ấy yêu là tôi của hiện tại, là một Ninh Chân sau khi trải qua sự đả kích của hôn nhân thất bại vẫn có thể kiên cường tồn tại.
Lời nói như thế, tựa như dòng suối trong lành ấm áp, chảy qua trái tim tôi, sưởi ấm trái tim tôi.
Rất nhiều chuyện, Cố Dung Dịch không hỏi, tôi cũng không nói, nhưng anh ấy biết.
Sự ăn ý như thế khiến tôi cảm động, khiến tôi được an ủi.
Tuy nhiên cảm động là một chuyện, tiếp nhận lại là một chuyện khác.
Trong màn đêm đen, tôi phát ra tiếng thở dài.
Sáng ngày hôm sau, do sợ dạ dày Khỉ Con tiêu hóa không tốt nên tôi ninh cả nồi cháo cho con để ăn sáng. Khỉ Con là một đứa nhóc không thịt không vui, không dầu cũng không vui, vừa nhìn thấy bát cháo trắng rau dưa liền bĩu môi, nháo loạn đòi ăn trứng gà rán.
Tôi nhíu mày: “Con quên tối qua ôm bụng kêu đau rồi sao?”
Khỉ Con chớp đôi mắt đầy nước nói: “Con không đau, chú Cố cho con kẹo con mới kêu đau.”
Tôi nghe xong câu này liền thấy có gì đó không đúng, vội hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì, Khỉ Con không nhịn được tôi ép cung, một lúc đã khai ra sự thật: Thì ra là Cố Dung Dịch và con bé hợp mưu, để con bé buổi tối giả vờ kêu đau bụng, ép tôi mang con bé đến tìm Cố Dung Dịch, Cố Dung Dịch đồng ý với con bé xong chuyện sẽ mua cho con bé gói kẹo tai thỏ cỡ lớn.
Tôi tức đến mức thất khiếu bốc khói, cái con Khỉ này, một gói kẹo đã bán mẹ nó đi rồi, thật không có tiền đồ mà.
Chí ít cũng phải đòi hai gói chứ!