Hôn nhân không tình yêu
Chương 13: Tiểu biệt
Có lẽ Cảnh Mạc Vũ cho rằng tôi có hành vi khiếm nhã với anh, anh nằm im dưới thân tôi, nhìn tôi chăm chú.
“Anh đừng hiểu lầm! Em…” Tôi cúi đầu quan sát tư thế của mình, quả thật không thể tìm ra lý do hợp lý để giải thích tình trạng của tôi lúc này. Tôi đành tỏ ra mặt dày: “Em muốn xem anh đã tỉnh chưa?”
“Ờ…” Giọng anh hơi khàn, anh hắng giọng. “Tôi tỉnh một lúc rồi.”
Tỉnh một lúc? Ý anh là anh đã tỉnh từ lâu rồi, hơn nữa còn chứng kiến tư thế ngủ không mấy đẹp đẽ của tôi? Mặt tôi nóng ran. Tôi lặng lẽ từ trên người anh trèo xuống đất. “Em đi rửa mặt.” Nói xong, tôi lao vào nhà vệ sinh, không hề quay đầu lại.
Lúc đó, tôi còn chưa nghe Tâm Tâm nói một câu chân lý kinh điển về tình yêu: “Khi bạn nhìn thấy rõ bản thân trong mắt một người đàn ông, đó cũng là lúc cơn sóng ngầm giữa bạn và anh ta cuộn trào mãnh liệt.” Tôi ảo não vô cùng, chỉ hận không thể bốc hơi khỏi thế gian.
Sau khi hắt nước lạnh lên mặt, tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Tuy tư thế ngủ của tôi chẳng ra sao nhưng bình thường tôi tương đối nhạy cảm, chỉ cần có người động nhẹ là tôi sẽ tỉnh ngay, nhưng đêm qua tôi không tỉnh giấc dù chỉ một lần. Lẽ nào Cảnh Mạc Vũ không hề động đậy, anh để tôi bá chiếm cơ thể suốt một đêm? Bị tôi đè đến mức đó, nhất định anh sẽ khó ngủ. Tại sao anh ấy không đẩy tôi ra?
Hôm khác tôi phải cùng anh thảo luận thật kĩ vấn đề này mới được.
***
Vì dậy muộn, Cảnh Mạc Vũ vội tới công ty. Anh chỉ bảo vú Ngọc chuẩn bị cho anh một ly cà phê, uống một hơi cạn sạch sẽ rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Cảnh Mạc Vũ vừa đi khuất, ba tôi không biết từ đâu xuất hiện. “Tối qua nó lại cả đêm không ngủ?”
Tôi nhất thời không có phản ứng hỏi ngược lại: “Ba cũng nhận ra à?”
“Nhìn mặt nó rõ ràng là không ngủ đủ giấc, bơ phờ, hốc hác, đáy mắt đỏ ngầu. Nhìn qua cũng biết mấy đêm liền không được nghỉ ngơi tử tế.” Phân tích xong, ba tôi vui vẻ dặn dò vú Ngọc: “Chị Ngọc, mau đi chuẩn bị canh gà nhân sâm để Ngôn Ngôn tẩm bổ…”
Tôi lau mồ hôi trán. “Không cần đâu ạ! Con phải lên máy bay về trường bây giờ.”
Nghe tôi nói sắp phải đi, ba lập tức thay đổi sắc mặt. “Sao lại về trường? Có phải Mạc Vũ…”
“Không, không phải đâu ạ! Quan hệ giữa chúng con rất tốt, quả thật tiến triển rất nhanh, ba ngày không gặp như cách ba thu… Chỉ là hai ngày nữa con phải thi rồi, con về trường ôn thi đã.”
Lúc này, ba tôi mới yên tâm. Nhưng ông vẫn ép tôi uống hết bát canh gà rồi mới bảo chú Tài đưa tôi ra sân bay. Trước khi đi, ông không ngừng căn dặn tôi hãy yên tâm, ông sẽ giúp tôi trông chừng chồng tôi.
Tôi gật đầu. “Ba đúng là ba ruột của con! Còn nữa, canh gà nhân sâm ngon lắm, nhớ phần chồng con một bát.”
Đứng ở cửa kiểm soát của sân bay, tôi nhìn đồng hồ lần thứ n.
Còn hai mươi phút nữa là tới giờ lên máy bay, biết rõ không thể nhưng tôi vẫn nuôi một tia hy vọng. Tôi ngó nhìn xung quanh, chờ mong một cảnh lãng mạn như trong phim Hàn, nhân vật nam chính người đẫm mồ hôi, chạy nhanh về phía tôi, ôm tôi thật chặt và nói: “Mau về sớm nhé, anh sẽ rất nhớ em!”
Thế nhưng, mặc cho tôi mỏi mắt chờ mong, một nửa hình bóng của người đó cũng chẳng thấy đâu. Thế mới biết, nghệ thuật đến từ cuộc sống nhưng hoàn toàn xa rời cuộc sống.
Lúc tôi quét chứng minh thư ở cửa kiểm soát, điện thoại di động liền đổ chuông. Đây là tiếng chuông tôi cài riêng cho Cảnh Mạc Vũ, tôi mừng rỡ bắt máy: “Anh đang ở đâu?”
“Ở công ty.” Cảnh Mạc Vũ trả lời. “Tôi vừa họp xong.”
“Không sao đâu, em đã làm thủ tục lên máy bay rồi. Tất cả đều rất thuận lợi.”
Tôi nghe thấy có người gọi anh ở đầu máy bên kia: “Cảnh Tổng, xe đã chuẩn bị xong, đang đợi ở dưới lầu.”
Tôi không muốn làm anh nhỡ việc, vội vàng nói: “Được rồi, anh cứ đi làm việc của anh đi, không cần lo lắng cho em.”
“Cũng được. Khi nào về hãy báo tin cho tôi trước một ngày, tôi đi đón em.”
“Vâng ạ!”
Tôi tắt máy, kéo va li đi qua cửa kiểm soát. Tôi bất giác nhớ lại cảnh tôi vui vẻ trở về đón Tết Đoan ngọ cách đây không lâu. Mới chỉ mười mấy ngày mà tôi có cảm giác như đã trải qua một đời.
Sau hai tiếng đồng hồ trên bầu trời, chiếc máy bay hạ cánh xuống thành phố T. Bầu trời vẫn trong xanh như vậy, mây vẫn trôi bồng bềnh như vậy. Trước cổng kí túc xá nữ của trường Đại học T có lịch sử lâu đời vẫn có nhiều đôi tình nhân quyến luyến, không muốn xa rời. Ở Đại học T, tôi không còn là nhị tiểu thư “áo đến thì giơ tay, cơm đến thì há miệng” của Cảnh gia, cũng không có người cha chiều chuộng tôi lên tới mây xanh. Tôi kéo hành lí leo hết năm tầng cầu thang, đi qua hành lang vòng vèo rồi mới cố giữ hơi thở bình thường để đi đến phòng ký túc của tôi.
Căn phòng hé mở. Trong phòng chỉ có một mình Tâm Tâm Mơ Hồ đang ngồi trước máy tính, chăm chú gửi tin nhắn qua điện thoại. Tâm Tâm tên thật là Diệp Lạc, vì lấy ID trên mạng là “Vô Tâm” nên mọi người đều gọi cô là Tâm Tâm. Cô ấy thích tên này nên tôi cũng gọi theo. Về hai chữ “Mơ Hồ”, đó là biệt hiệu mọi người đặt cho cô bởi cô thường xuyên đi học quên mang sách, ra khỏi cửa quên mang chìa khóa, đi shopping quên mang tiền… Nhưng những điều này chưa là gì cả, điều cốt yếu là cô có thể nhìn Infiniti thành Chery[1]??nên vô cùng xứng đáng với hai chữ “Mơ Hồ”.
[1] Infiniti là thương hiệu xe hơi cao cấp hãng Nissan dành cho thị trường Bắc Mỹ. Chery là nhãn hiệu xe hơi Trung Quốc.
Mơ hồ mặc kệ mơ hồ, được cái tính cách lơ đễnh của cô ấy rất hợp với tôi, vì vậy, từ năm thứ nhất đến năm thứ ba chúng tôi trở thành đôi bạn thân thiết nhất, không giấu giếm nhau bất cứ điều gì.
“Tớ về rồi, bạn yêu!” Tôi thở hổn hển, kéo va li lộc cộc đi vào.
“Ngôn Ngôn, cuối cùng cậu cũng trở về, tớ nhớ cậu chết đi được!” Tâm Tâm lao đến, trao cho tôi một cái ôm vô cùng nồng nhiệt. “Cậu nói về ăn Tết Đoan ngọ mà đi mười mấy ngày liền.”
“Ăn tết xong, tớ nhân tiện kết hôn luôn.” Tôi không định công khai tin tức tôi đã kết hôn nhưng tôi không muốn giấu Tâm Tâm.
“Ờ, hóa ra cậu kết hôn…” Tôi còn đang cảm thấy khó hiểu, phản ứng của Tâm Tâm sao có thể bình thản như vậy thì đột nhiên cô ấy trợn trừng mắt. “Hả… Gì cơ? Cậu đã kết hôn á?”
“Đúng vậy! Có điều… tớ sắp ly hôn rồi.”
Tâm Tâm nhìn từ đầu đến chân tôi mấy lượt, vẫn không tìm thấy vẻ đùa cợt trên mặt tôi. “Ngôn Ngôn, trời đang trong xanh, nắng đang ấm, tự nhiên cậu đi đóng phim truyền hình “cẩu huyết” gì vậy?”
“Tớ đóng phim luân lý. Có điều tớ chỉ là phụ nữ, nhân vật mà nam chính không yêu nhưng buộc phải lấy làm vợ.”
“Không phải đấy chứ? Biên kịch nào mù mắt đến mức đó?” Tâm Tâm ngẫm nghĩ, quyết định không truy cứu vấn đề của biên kịch mà nắm bắt trọng điểm trước. “Mau khai đi, nam chính là ai?”
“Chính là người lái chiếc “Chery” chứ còn ai vào đây nữa!”
“Anh Mạc Vũ?” Tâm Tâm liền cười tươi như hoa, vỗ vỗ lên vai tôi. “Nếu là anh ấy, tớ có thể khẳng định với cậu, chắc chắn cậu là nữ chính, không thoát được đâu.”
“Tại sao?”
“Ai cũng có thể nhìn ra anh ấy thích cậu! Hôm bọn mình đi ăn cơm, món sườn rán anh ấy chọn miếng không to không nhỏ gắp cho cậu. Cua bể anh ấy cũng chọn con cái, bỏ càng bỏ vỏ, chỉ để lại gạch và thịt cho cậu ăn. Còn nữa, anh ấy dỗ cậu ăn rau cải mâm xôi, dặn cậu chú ý ăn uống đủ chất. Giọng nói của anh ấy ngập tràn yêu thương… Nếu đó không phải là tình yêu, vậy cậu hãy nói cho tớ biết, thế nào mới gọi là tình yêu?”
Cuối cùng tôi cũng tìm được đối tượng để dốc bầu tâm sự. Tôi ngồi xuống giường, vẻ mặt đầy ấm ức: “Nhưng anh ấy nói, anh ấy không yêu tớ, anh ấy chỉ coi tớ là em gái. Anh ấy chăm sóc tớ từng li từng tí vì từ nhỏ tớ không có mẹ, ba tớ lại là người qua loa, đại khái nên anh ấy đối xử tốt với tớ. Nhưng đó chỉ là tình cảm anh em chứ không phải là tình yêu nam nữ.”
Tâm Tâm nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu. “Chuyện này… cũng chả khác biệt gì lớn. Anh ấy đối xử tốt với cậu là được rồi, mặc kệ đó là thứ tình cảm gì.”
“Đương nhiên có khác biệt. Tình yêu nam nữ thật sự nên xây dựng trên cơ sở hai bên bình đẳng, có tình cảm với nhau, thông cảm và hiểu cho đối phương…” Đây là lý luận kinh điển về tình yêu tôi tìm được trong sách giáo khoa, nghe nói tương đối phù hợp với nhân sinh quan chủ yếu của xã hội ngày nay.
“Bỏ đi bạn yêu, đó là thứ lý luận vớ vẩn, chỉ lừa đảo trẻ lên ba. Theo kinh nghiệm phong phú của một chuyên gia tình yêu là tớ đây, điểm khác biệt duy nhất giữa tình cảm anh em và tình cảm trai gái gọi là…”
“Gì cơ?”
“Người đàn ông đó có muốn lên giường với cậu hay không.”
Lý luận rất sâu sắc, rất độc đáo.
Tôi lại một lần nữa bị chinh phục bởi quan niệm độc đáo của chuyên gia tình yêu Tâm Tâm, gật đầu tán đồng. “Nhưng… hình như anh ấy không muốn lắm.”
“Không muốn? Cậu đã bao giờ nghe nói sói không ăn thịt chưa? Dù không ăn cũng là bởi nó chưa từng được hưởng thức mùi vị của thịt. Chỉ cần cho nó nếm thử mùi máu tanh, nó sẽ ăn một lần rồi lại muốn ăn tiếp lần thứ hai, bột phát thú tính ngay lập tức…”
Tôi đang phục sát đất chuyên gia tình yêu thì điện thoại của chuyên gia báo hiệu có tin nhắn. Cô ấy vồ lấy điện thoại nhanh như chớp. Để tránh bị coi là tò mò chuyện riêng tư của người khác, tôi lập tức nhìn đi chỗ khác. Tôi vô tình nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng gầy gò của một người đàn ông trên cửa sổ video Storm[2].
[2] Storm là phần mềm dùng để xem video của Trung Quốc.
Người đàn ông tầm tuổi ba tôi, chân mày, đuôi mắt đầy dấu vết của năm tháng. Những dấu vết đó càng thể hiện sự tự tin, cao quý, trầm tĩnh, nho nhã của ông ta, không thể đánh đồng với loại “nhà giàu mới nổi” như ba tôi.
“Tâm Tâm, đây là ai vậy?” Nhìn qua cũng biết là hàng cực phẩm từ trong ra ngoài. Không hiểu sao vùng trán giữa cặp lông mày của người đàn ông này có hình dáng của Cảnh Mạc Vũ. Xem ra, tôi yêu Cảnh Mạc Vũ đến mức hết thuốc chữa. Gặp một người đàn ông có khí chất cao quý, tôi liền liên tưởng đến anh.
“Ngô Cẩn Mân.”
“Ngô Cẩn Mân? Đó chẳng phải là tỷ phú Hoa kiều có tài sản khổng lồ ở Mỹ, nhà từ thiện từng cứu vô số trẻ em Trung Quốc bị lừa gạt đem đi bán?”
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp