"Tống tiên sinh, cánh tay của anh khá hơn chút nào không? Tối hôm qua... Làm hại anh bị thương, thật sự xin lỗi."
Ánh mắt Tống Kỳ Diễn thuận theo Cận Tử Kỳ mà nhìn xung quanh cánh tay quấn băng gạc của mình, năm ngón tay chuyển động nhẹ một tí, bắp thịt cánh tay lại truyền đến một chút đau nhức.
Cận Tử Kỳ hiển nhiên cũng nhìn thấy tia máu lờ mờ trên băng gạc, hàng lông mày thanh tú xinh đẹp nhíu lại, nhưng thấy tay Tống Kỳ Diễn còn có thể hoạt động tự nhiên, lại thở phào nhẹ nhõm, mức độ vết thương có lẽ nhẹ không nghiêm trọng lắm.
Tống Kỳ Diễn mang hết biểu tình của Cận Tử Kỳ thu vào trong mắt, đuôi lông mày nhếch lên, xoay tới xoay lui cánh tay trái buồn bã nói:
"Sẽ không có gì đáng ngại, cô không cần lo lắng, nếu như có công việc thì đi trước đi."
Cận Tử Kỳ nhìn thấy vẻ mặt Tống Kỳ Diễn thờ ơ, phát hiện ngoài cảm ơn ra thật đúng là cô tìm không được đề tài gì khác để tiếp tục nói chuyện nữa.