Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 4: Lão giả cổ quái


Chương trước Chương tiếp

Sáng sớm hôm sau, tuy thân thể mệt mỏi còn chưa hoàn toàn khôi phục, Diệp Phong vẫn tinh thần phơi phới đi ra ngoại thành. Hiện tại gã chỉ là một bình dân, đời sống của bình dân tất nhiên chỉ dựa vào lao động vất vả.

Là nam nhân, tuy tạm thời gã chưa thể nuôi được cả Thẩm Lan nhưng ít nhất cũng phải nuôi được mình, không để cô thêm gánh nặng. Từ lúc luyện thể đạt được tam giai, gã được cô giúp đỡ nhận công việc khuân vác ở ngoại thành.

Người Võ Nguyên đại lục, lúc khí hải sơ sinh, năng lượng để sinh ra thành ngũ hành nguyên lực rất ít, loại nguyên lực cực kỳ yếu ớt được gọi là "nguyên khí."

Khí hải trưởng thành dần, đến trình độ cần thiết sẽ ép nguyên khí trong thân thể thành "nguyên lực", lúc đó tu luyện giả mới thật sự bước vào cảnh giới "võ" trở thành võ giả chân chính.

Không phải ai cũng có năng lực thành công tu luyện được nguyên lực, nguyên nhân thất bại chủ yếu gồm: 1. Ngưng áp "nguyên khí" thất bại, khiến khí hải thụ tổn ; 2. Khí hải thiên sinh yếu ớt, không thích hợp tu luyện.

Nên đẳng cấp bình dân để chỉ những người bình thường chưa tu luyện được nguyên lực. Những người như thế chiếm một nửa nhân khẩu đại lục, họ chỉ vào lao động cần cù để sinh tồn. Phần lớn vật chất sinh hoạt ở Võ Nguyên đại lục đều do bình dân làm ra.

Tuy bình dân làm ra mọi vật chất sinh hoạt cho đại lục nhưng tuyệt đại bộ phận lại không thuộc quyền sở hữu của họ, mà do những võ giả thực lực cao siêu chiếm giữ. Những người này không cần lao động nhưng vẫn ngồi hưởng thành quả, trong mắt họ, bình dân cũng như sâu kiến, chỉ là nô lệ cống hiến tài phú cho họ mà thôi.

Đó là thế giới tôn sùng thực lực. Diệp Phong từng lên voi xuống chó nên hiểu rõ.

oOo

Nửa đường, trước mặt gã xuất hiện một bạch phát lão giả y phục lam lũ, đầu tóc rối bời, bước đi loạng choạng, mắt trợn như mắt cá chết, tay cầm một bình rượu vỡ, mũi đỏ ửng lên, hiển nhiên đã ngà ngà say.

Lúc lướt ngang vai gã, lão giả say rượu đột nhiên ngả người ngã vào lòng Diệp Phong. Gã sinh lòng thương hại, thuận thế dang tay ra định đỡ.

Lão giả cao bảy thước, thể hình gầy gò, dù thế nào cũng không thể nặng hơn 120 cân. Trọng lượng đó thì Diệp Phong chỉ dùng một tay cũng xách được, nhưng đỡ rồi thì gã mới kinh ngạc nhận ra, lực đạo dồn lên tay như đá nặng ngàn cân, gã vốn không đỡ được.

Gã kinh hãi, theo ý thức rụt tay nhảy lùi lại, ánh mắt kinh nghi quét lên mặt lão giả. Gương mặt già nua bình thường, trừ dính nhiều cát bụi ra thì không có điểm gì đặc biệt.

Bịch! Lão giả ngã phịch xuống đất, mặt đất chắc nịch lõm xuống in hình người, xem ra còn nặng hơn cả một tảng thép giáng xuống. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Lẽ nào lão đầu này lại đúc bằng sắt? Bằng không sao lại nặng thế? Diệp Phong lấy làm lạ, hỏi thầm.

"Tiểu tử ngươi đúng là không lễ mạo gì cả, thấy lão nhân gia ngã lẽ nào không đến đỡ. Hôm nay ta phải giáo huấn tên nhóc không hiểu quy củ gì như ngươi." Lầm bầm bất mãn, lão giả nằm dưới đất lắc người, vút lên không như không có trọng lượng, chân phải khẽ ấn xuống vai Diệp Phong.

Động tác của lão giả không nhanh, xem ra không có lực đạo, nhưng tạo cho Diệp Phong cảm giác phi thường nguy hiểm. Không kịp nghĩ ngợi, gã đạp mạnh chân, thân thể nhanh chóng lùi ngược lại.

Chát một tiếng giòn đanh, chân phải lão giả giáng xuống chỗ Diệp Phong vừa đứng bằng động tác cơ hồ mắt thường không nhìn rõ. Mặt đường lập tức xuất hiện một cái hố không lớn nhưng sâu cả nửa thước. Uy lực của ngọn cước không ngờ lại đạt mức đó.

Không đợi gã kịp phản ứng khỏi cơn kinh ngạc, đôi mắt mờ đục của lão giả chợt lóe sáng, thoáng qua rồi tắt, thân thể còn gầy gò hơn Diệp Phong chợt trở nên phiêu hốt, mũi chân khẽ điểm mấy lần lướt theo trước mặt gã theo cách cực kỳ quỷ dị."

"Thân thể, chỉ dựa vào cường tráng cũng vô dụng…" Lời lão giả lọt vào tai gã nhẹ tênh, khiến lòng gã thắt lại. Tiếp đó ngực nghẹn lại bởi lực đạo vô hình, bàn tay lão giả ấn lên thân thể gã, Diệp Phong bắn đi đạn pháo, đạp mạnh vào một cành cây.

Sờ loạn xạ lên ngực, gã phát hiện chưởng của lão giả tuy nặng nhưng không khiến ngực mình thương tổn gì, ngược lại phần lưng va vào cành cây nhói lên.

Rắc… rắc … rắc… Thân cây sau lưng đột nhiên nứt toác từ giữa thân, như bị búa sắc bổ vào, tách ra làm đôi đổ xuống.

Gì cơ! Chuyện gì thế này! Diệp Phong hơi há miệng, mắt đầy kinh hãi, thân hình cứng lại đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn bất động.

Chẻ gốc cây làm đôi thì theo gã biết, ít nhất cũng cần đạt tới trình độ võ sĩ. Hà huống lão giả phát chưởng nhằm vào gã, chỉ cách không đánh vào thân cây, gã không hề hấn gì nhưng sức mạnh dồn hết lên gốc cây, khả năng khống chế tinh diệu cũng phương cách vận dụng đặc thù đó lẽ nào võ sĩ tầm thường có được?

Đầu óc hỗn loạn của gã chợt lóe linh quang, thân thể đột nhiên run rẩy. Lời lão giả nói ban nãy vang lên trong óc, lúc này gã mới chú ý rằng thân thể lão giả không hề có dấu hiệu của nguyên lực.

"Lão tiền bối! Có phải tiền bối cũng là luyện thể giả?" Tim gã thắt lại, luyện thể nếu đạt đến cảnh giới của lão giải có thể coi là vô tiền khoáng hậu. Gã cho rằng ít nhất thực lực của lão giả phải đạt tới võ sư.

"Luyện thể? Cũng coi là vậy." Lão giả nhướng mí mắt lên, tỏ vẻ đùa cợt: "Nhưng mà tiểu tử, ngươi có biết luyện thể là gì không?"

Diệp Phong ngạc nhiên ngẩn người, gã luyện thể hai năm rồi, tuy không thể coi là đạt thành quả gì cao siêu nhưng sao lại không biết luyện thể là gì.

"Nhưng ngươi miễn cưỡng coi là cường thân. Còn về luyện thể… Cách xa lắm." Ánh mắt lão giả tỏ rõ vẻ coi thường, nhưng khiến Diệp Phong chợt hiểu.

Gã quỳ phịch xuống, cung cung kính kính dập đầu: "Xin lão tiền bối thu tiểu tử làm đồ đệ."

Cũng coi như tiểu tử này thông minh… Bất quá để lão phu thử xem đã. Lão giả ngầm gật đầu, thần sắc thoáng tỏ ra khen ngợi.

"Vì sao tiểu tử bái lão phu làm sư phụ?" Lão giả bình thản hỏi.

"Tiểu tử muốn trở thành cường giả, muốn ánh mắt người khác nhìn mình chỉ có tôn sùng và kính sợ. Tiểu tử không muốn bị người khác coi thường và vũ nhục." Thân thể gã run lên vì những lời này, cơ hồ mỗi câu đều gian nan lắm mới thoát khỏi kẽ răng được.

"Chỉ thế thôi ư?" Lão giác liếc xéo gã.

"Quan trọng nhất là tiểu tử muốn bảo vệ người mình quan tâm và yêu thương. Không để họ bị thương tổn gì." Trong óc gã xuất hiện hình ảnh phụ thân và Thẩm Lan, ánh mắt trở nên nhu hòa mà kiên định.

Khóe môi lão giả sau cùng cũng lộ ra nụ cười khó thấy, gật đầu vẻ vừa ý.

Hồi lâu, Diệp Phong cứ lo lắng chờ đợi, giọng lão giả lại vang lên: "Nếu muốn bái sư, không thể tiền hành ở vệ cỏ thế này nhỉ?"

Nghe thế, Diệp Phong hoan hỉ đến phát cuồng, cảm giác bức bối trong ngực chợt tan hết. Tuy đại lục vẫn lưu truyền quan niệm rằng luyện thể không thể đột phá được thành võ sĩ nhưng gã càng tin hơn và sự thật trước mắt, lão giả này chí ít cũng là cao thủ cấp võ sư, hơn nữa sử dụng chính thị luyện thể chi thuật!

Võ Nguyên đại lục rộng lớn, kỳ nhân dị sự không hiếm, nên gã tin rằng lão giả chính là một bậc kỳ nhân. Hơn nữa thực lực mà lão giả thi triển ra đủ để nói lên rằng dù không vận dụng nguyên lực, thân thể vẫn có thể thi triển được kỹ năng chiến đấu đầy uy lực.

"Nếu sư phụ không hiềm thiếu thốn, thì theo đệ tử về nhà chính thức hành lễ bái sư, được chăng?" Diệp Phong cung kính.

"Thành tâm là được, thành tâm là được rồi." Mắt lão giả thoáng qua tia kích động, ông ta đến thu gã làm đồ đệ chỉ là một mục đích, mục đích quan trọng khác là xác định xem trong căn nhà tranh kia có người muốn tìm chăng. Kiến nghị của gã chính hợp ý ông ta.

Cả hai mang theo tâm tình kích động cùng quay về Ngọa Lăng thành.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...