Lương Huy không để ý chút nào đi vào, không lo lắng Giang Thiếu Thành sẽ nói với mình cái gì, không có chuyện gì lớn làm khó được anh, anh tự tin như thế. Nhưng Giang Thiếu Thành nhìn Lương Huy đẩy cửa tiến vào, sắc mặt cực kì khó coi, ánh mắt lên người Lương Huy, giống như trong trời đông từ tủ lạnh truyền ra khí lạnh. Bộ dạng của Giang Thiếu Thành, chẳng những không khiến Lương Huy khẩn trương, ngược lại khiến Lương Huy cảm thấy buồn cười, thật đáng để đùa, Giang Thiếu Thành thế mà cũng lộ ra cảm xúc vậy.
“Cãi nhau với em gái tôi sao?” Lương Huy cười, lúc này mới tới ngồi đối diện Giang Thiếu Thành, lúc trước anh thấy em gái xem tạp chí, trên đó giới thiệu những chiếc nhất chỉ có một trên thế giới, từng chiếc đều được dành riêng, tượng trưng cho một đời một kiếp, lúc đó hiểu rõ, em gái mình muốn kết hôn rồi, cũng không biết có phải chuyện này hay không mà khiến Giang Thiếu Thành không vui, đàn ông độc thân quá lâu, ngược lại không muốn kết hôn, dù sao kết hôn phải gánh chịu nhiều trách nhiệm hơn.
Giang Thiếu Thành nhấp môi dưới, “Anh cảm thấy tôi sẽ vì chuyện này mà tìm anh sao?” Qủa thực là giọng điệu không tin nổi nói ra những lời này, đừng nói tới việc cãi nhau với Lương Nguyệt Lăng, coi như anh muốn cãi thật, với tính của Lương Nguyệt Lăng mà nói, không đứng dậy ầm ĩ, lúc bọn họ có tranh chấp thì cô sẽ nói sang chuyện khác, hoặc là dứt khoát trầm mặc luôn, tuyệt đối sẽ không cãi với anh.
Xem ra Lương Huy cũng không thể hiểu hết em gái anh.
“Thế vì cái gì?” Lương Huy không hiểu.
“Hình như có người đang điều tra tôi….” Giang Thiếu Thành tạm ngừng.
Lương Huy sửng sốt một chút, “Vì cái này sao?” Lương Huy cười cười, ngón giữa với ngón cãi vỗ tay phát ra tiếng, “Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
“Chuyện nhỏ? Kế hoạch giữa hai chúng ta đã bắt đầu thực hiện, một khi bị điều tra thì có hậu quả gì, chẳng lẽ anh không biết rõ sao?” Giang Thiếu Thành khôi phục vẻ mặt vừa rồi, hơn nữa bất mãn với thái độ của Lương Huy, “Anh cảm thấy chuyện này không liên quan gì tới anh sao?”
Lương Huy lắc đầu một cái, biết anh tức giận thật, không dám không quan tâm, “Yên tâm đi, sẽ không có người tiếp tục điều tra nữa đâu.”
“Yên tâm? Anh nói tôi yên tâm thế nào được?” Giang Thiếu Thành còn chưa thỏa mãn.
“Thôi đi, chẳng lẽ cậu xảy ra chuyện thì có lợi với tôi sao? Cậu một phát cắn khiến tôi xuất hiện, không phải tôi cũng đi tù một gong sao? Chúng ta là người cùng một thuyền, tôi không nói ra cậu với không quan tâm, nhưng cậu cũng phải tin tôi, không phải sao? Bên cảnh sát, hàng năm cũng điều tra mấy lần, những mỗi lần đều không có gì mà biến mất, cái này không phải lo lắng gì.” Lương Huy hừ lạnh một tiếng, đám cảnh sát giá áo túi cơm kia, muốn tra mình,còn non lắm, trước vô số người muốn điều tra anh, kết quả thì sao? Chết oan chết uổng, thậm chí có thi thể còn chưa tìm thấy.
Giang Thiếu Thành trầm mặc nhìn Lương Huy, hình như có điều suy nghĩ.
Lương Huy cũng nhìn anh, thấy Giang Thiếu Thành nhíu mày thì biết Giang Thiếu Thành đang nghĩ sao mình lại nói như vậy, lúc này mới lên tiếng, “Chính là ý cậu nghĩ.” Lương Huy kéo khóe miệng, cũng không nói tiếp, anh biết Giang Thiếu Thành sẽ hiểu được mình có ý gì.
Lúc này Giang Thiếu Thành mới đi lấy rượu rót vào trong chén, Lương Huy không sợ hãi như thế, ý kia rất rõ, sau lưng Lương Huy có người, hơn nữa địa vị của người đó rất phi thường, đồng thời có thể giữ được bọn họ, còn có thể khiến những người điều tra kia biến mất. Cũng đúng, Lương Huy bình an vô sự nhiều năm như thế, nếu như không có người đứng sau lưng, làm sao có thể đi tới hôm nay.
Giang Thiếu Thành đưa ly rượu cho Lương Huy, anh nhận lấy, chạm cốc. Lương Huy rất thích điểm này của Giang Thiếu Thành, biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên, cũng biết trầm mặc tức thời, như vậy có thể hợp tác tốt hơn. Coi như bây giờ Lương Huy hợp tác với Giang Thiếu Thành, cùng chung lợi ích, nhưng không chuẩn bị để người sau lưng lộ ra ngoài, Giang Thiếu Thành cũng hiểu được điểm này.
Bọn họ nói xong, mới rời đi.
***********************
Thời gian vẫn còn sớm, Giang Thiếu Thành lái xe đến Cẩm Thành, lúc này còn chưa tan việc, anh dừng xe ở công ty một lúc, nhưng cũng không xuống, mà là đốt một điếu,anh rất ít khi hút thuốc, nhưng giờ phút này lại rất muốn. Anh hút đến điếu thứ 3 thì tới giờ tan sở, Lương Nguyệt Lăng vội vã đi tới, thực tế là lúc cô thấy xe anh thì đã tăng tốc độ của mình.
“Có phải chờ lâu rồi phải không?” Lương Nguyệt Lăng có chút ngượng ngùng, mở cửa xe đi lên, đã ngửi thấy mùi thuốc lá, anh rất ít khi hút, hôm sao lại vậy. “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Giang Thiếu Thành không trả lời, lái xe luôn. Nhưng bộ dạng anh như vậy, càng khiến Lương Nguyệt Lăng bận tâm, “Có phải công việc xảy ra vấn đề gì đúng không?”
“Bây giờ đã tan làm rồi, giờ thảo luận chuyện công việc có liên quan sao?” Anh cau mày, sau một hồi mới cười, ý bảo anh không có vấn đề gì, đừng lo lắng.
Coi như anh không làm vậy, cô cũng sẽ không hỏi tiếp, câu kia bất kể cố ý hay vô ý, cũng đã tỏ ra là anh không muốn tiếp tục nói nguyên nhân vì sao mất hứng, đã như vậy, làm sao cô có thể nhắc lại. Cô biết rõ một người phụ nữ phải làm gì, mọi việc có chừng có mực, không nên hỏi cũng đừng hỏi, không thể cứ hiếu kì, không thể không có ánh mắt.
Bọn họ cũng đi ăn cơm, theo lẽ thường là nhà hàng sang trọng, cảnh vật hợp lòng người, phục vụ chu đáo, mà hương vị món ăn tuyệt vời, bọn họ chỉ thích đồ ăn Trung quốc, nhất trí yêu thích điểm này, hơn nữa cũng không xoi mói thức ăn quá, chỉ cần không đến mức không nuốt nổi, thì bình thường sẽ không tỏ vẻ bất mãn.
Chỉ là lúc ăn, đột nhiên Lương Nguyệt Lăng nở nụ cười, khiến ánh mắt Giang Thiếu Thành có phần kinh ngạc.
“Đột nhiên nghĩ tới dáng vẻ anh dừng xe ở dưới công ty.” Cô nở nụ cười, giải thích, “Rõ ràng là công ty của mình, lại làm như…. Chính là cảm giác nói không ra lời.”
Chính là công ty của anh, nhưng anh lại từ nơi khác tới đón cô đi ăn, còn đợi tới giờ tan việc do chính anh quy định ra, nghĩ một chút, khiến người ta không nói được lời nào.
“Phần hài hước của em, càng ngày càng thấp rồi.”
“Không phải, không tin anh nghĩ một chút xem?”
Giang Thiếu Thành lắc đầu một cái, không muốn nghĩ chuyện nhàm chán như thế.
Một bữa cơm vẫn như cũ, bình thản mà tốt đẹp, chỉ là có phần khác so với trước kia, trước bọn họ ăn xong, anh chắc chắn sẽ đưa cô về nhà, nhưng hôm nay anh lại chủ động hỏi cô, có muốn đi tới chỗ này không, anh đưa cô đi.
Đề nghị này của anh khiến cô thấy kì lạ. Cô cho rằng, hôm nay tâm tình anh không tốt lắm, theo tình hình như thế mà nói, anh sẽ đưa cô về rồi xử lý chuyện anh cảm thấy khó giải quyết, nhưng hôm nay anh không làm thế, ngược lại muốn cô đi cùng, đây vì cái gì?
Cô không đoán được, vì vậy đồng ý với đề nghị của anh.
Bọn họ cùng đi, thời điểm này, rất nhiều người, người già và các cặp đôi đi dạo, các đôi nắm tay thân mật, người một nhà thì chồng ôm con, vợ chồng vừa đi vừa nói chuyện. Thành phố này, khắp nơi đều có cảnh ôn hòa thế này, khiến người ta nhìn cảm thấy ấm áp.
Đường dành riêng cho người đi bộ, có rất nhiều người, giống như là đang ăn tết, dù mỗi ngày đều thế.
Lương Nguyệt Lăng có chút cảm động, cô biết rõ anh không thích đi dạo phố, càng không thích đi tới chỗ nhiều người. Vì vậy cô đi về phía ít người, cô không định mua đồ, nhưng muốn cùng anh đi xem nhiều một chút.
Trái với người thì cửa hàng tương đối ít, toàn hàng bán trang sức, cô nghĩ tới chiếc nhẫn trên tạp chí, không kìm được đi tới, mà Giang Thiếu Thành đi sau cô.
Từng hàng nhẫn, rất đẹp, cô đột nhiên cảm thấy, chiếc nhẫn mình nhìn trúng với những chiếc nhẫn này cũng không khác lắm, cô có thể nghĩ tới đều là hạnh phúc, trong lòng cảm thấy cảm động, nếu như anh mua nhẫn cho cô, cô sẽ không do dự chút nào mà gật đầu, bất kể chiếc nhẫn ra sao hay giá tiền thế nào…..
Giang Thiếu Thành đứng bên cạnh cô, liếc mắt nhìn, “Những chiếc nhẫn này không xứng với em.”
Lương Nguyệt Lăng hơi sững sờ, nhưng không vui sướng vì câu “tán dương” này của anh, đối với cô mà nói, mặc dù chiếc nhẫn không đắt, nhưng giây phút cảm xúc cô khó có được, chẳng lẽ anh chưa từng phát hiện ra, mình rất muốn một chiếc nhẫn sao?
Cô có chút thất vọng không nói ra được, nhưng không biểu hiện ra, “Anh xem, khiến người bán hàng lúng túng đấy.”
“Anh nói thật.”
Lương Nguyệt Lăng vì câu nói của anh, cũng mất hứng xem tiếp, chỉ là hành động vừa rồi của anh phá hư cảm xúc của cô hay là anh đang khó chịu, vì vậy cố ý đi tới chỗ nhiều người nhất, bên kia đang phun nước, nhiều người vây ở đó. Mà người vây ở đó, phần lớn dựa theo tướng, trẻ con được bố mẹ ôm vào trong ngực chăm chú nhìn.
Đài phun nước có âm nhạc, Lương Nguyệt Lăng cũng thấy hả giận chút, cô biết anh không thích nhiều người như vậy, chỉ là anh phát hiện anh rất nghiêm túc.
“Anh thích cái này sao?” Cô hoài nghi, “Chẳng lẽ đã từng xem với bạn gái trước, bây giờ mượn vật nhớ người?”
“Anh không có bạn gái trước.” Anh nói nghiêm túc.
Lương Nguyệt Lăng nghĩ đến cái gì, không tiếp tục này nữa, lúc cột nước phun lên trời thì cũng ngẩng đầu xem nó có thể vọt tới bao nhiêu.
Anh không có bạn gái trước, chỉ có vợ trước.
Mà Giang Thiếu Thành liếc mắt nhìn cô, trong lòng nói không ra cảm giác gì, coi như anh thiếu cô đi, bình an vô sự như thế, về sau sẽ không bao giờ có nữa. Cô hỏi anh đang suy nghĩ gì, anh có thể nói anh đang nghĩ tới Thẩm Tâm Duy sao?
Anh không có cảm giác gì với vật này, cũng không thích, nhưng Thẩm Tâm Duy thích, cô có thể đứng nhìn từ lúc đài phun nước có nhạc bắt đầu cho đến khi kết thúc, dù anh thấy việc này là ngu ngốc, hình thức phun cũng không khác biệt gì, cô vẫn có thể đứng lâu như thé. Còn nữa, Thẩm Tâm Duy còn thích xem người già khiêu vũ, phần này có phần kì quái, nguyên nhân thích là vì cảm thấy động tác họ tập có phần đẹp…..
Bóng đêm nhanh chóng tới, một mảnh đen bao phủ toàn thành phố, ánh sáng lòe lòe, giống như khắp nơi đều là chấm nhỏ, tâm tình Lương Nguyệt Lăng khá hơn, cô ngẩng đầu, muốn nhìn xem hôm nay có trăng sáng hay không, cô thích trăng sáng, dù có người nói trăng thật ra cũng không sáng, cô vẫn thích, đặc biệt độc nhất vô nhị.
“Anh đưa em về.” Đột nhiên anh mở miệng.
“Được.” Trên đường về, cô vẫn hy vọng thấy trăng sáng, nhưng không có, có chút thất vọng, “Anh nói xem, tại sao tối nay không có trăng nhỉ?”
“Có đấy, chỉ là bị mây đen che đi.”
Câu trả lời này, thật đúng là….. Lương Nguyệt Lăng không nói thêm gì nữa, mặc dù ám hiệu của cô anh không đáp lại, nhưng cô vẫn rất vui.
**************************
Lương Nguyệt Lăng vào cửa sau, nhìn thấy anh trai mình đứng ở đó, không nhịn được nhìn anh mấy lần, “Anh, đang nhìn gì vậy?”
“Chờ thời gian này qua…. ừ, em và Thiếu Thành cũng nên tính chuyện của hai người rồi, còn có chuyện của cậu ta với Thẩm Tâm Duy, cũng là lúc nên xử lý rồi.” Lương Huy nói , mặc dù anh không thân lắm với cô em gái này, nhưng cô vẫn là em gái của anh, những chuyện này vẫn phải quản lý, vốn định bảo Giang Thiếu Thành dứt khoát làm luôn, nhưng nghĩ đến khoảng thời gian này, chờ sự tình qua đi lại nói.
Cô nghe trong giọng của anh có phần quan tâm, bật cười, “Đến lúc đó lại nói, em chưa già, không vội.”
Cô cười chân thành, Lương Huy cũng không nhịn được nở nụ cười.
Thật ra không phải anh không thân với cô, cô em gái này không thể nào thân với anh, quan hệ giữa người với người, có lúc nói phức tạp cũng không phúc tạp, nói đơn giản cũng không đơn giản, anh có thể từ trong mắt em gái mà nhìn ra nhiều thứ, cô đối với anh có chút xa cách, chỉ là xa cách đã lâu, nguyên nhân gì anh cũng không muốn biết.
“Anh…. Mấy ngày nay có phải anh ấy gặp phiền toái gì không?”
Lương Huy nhìn cô, trong ánh mắt tham dò, vì sao cô lại hỏi thế.
“Hình như cảm xúc anh ấy không tốt, mặc dù anh ấy ra vẻ không sao cả.”
“Thời gian này Thiếu Thành có chút bận, em không có việc gì cũng không cần quấy rầy cậu ta.”
Không ngờ nghe được câu của anh thế, Lương Nguyệt Lăng sửng sốt hai giây, gật đầu.
Nhưng Lương Nguyệt Lăng đoán được, chính là anh trai cũng biết Giang Thiếu Thành bận chuyện gì, vậy thì tốt. Cô có chút sợ, sợ anh trai mình với Giang Thiếu Thành xảy ra vấn đề, chỉ cần không phải như vậy, cô yên tâm rồi.
***********************
Giang Thiếu Thành trở về chỗ ở của mình, vừa cởi giầy, đã có người lên tiếng, “Hôm này tâm tình không tệ nhỉ, vừa đưa ai đi ăn cơm đi dạo phố, thế nào tôi cũng không biết sao cậu thân mật thế?”
Giang Thiếu Thành cũng không thèm nhìn tới người đó, “Cút.”
Đối phương cũng không nói, hơn nữa dùng ánh mắt bí ẩn nhìn anh. Giang Thiếu Thành lúc này mới quay đầu lại nhìn, “Sao lại tùy tiện đi ra, không sợ gây ra phiền toái à?”
“Tôi đã “chết” qua một lần rồi, còn sợ phiền toái gì nữa?” Thẩm Diệc Đình cười cười, bỏ mũ xuống.
Giang Thiếu Thành lấy ra hai lon bia trong tủ lạnh, một lon ném sang bên Thẩm Diệc Đình, “Theo dõi tôi?”
Nếu không làm sao biết hôm nay anh làm cái gì?
“Vô ý, cậu phải tin tưởng tôi chứ.” Thẩm Diệc Đình bật nắp lon, uống một ngụm, chậm rãi nói, “Cậu không đành lòng?”
Lương Nguyệt Lăng là em gái của Lương Huy, nhưng cô cũng là cô gái ước định với Giang Thiếu Thành năm đó, fan hôm nay làm tới bước này, Giang Thiếu Thành khó tránh khỏi thấy áy náy. Anh không nói lời nào, có thể nói gì? Đường chính do anh chọn, anh không lui về phía sau, bây giờ nói áy náy với không đành lòng, cũng chỉ là giả vờ.
Anh không nói gì, Thẩm Diệc Đình cau mày, “Nếu như cậu có lỗi với Tâm Duy, tôi đánh chết cậu.”
Lần này Giang Thiếu Thành cười ra tiếng, “Cậu cho rằng tôi sợ cậu sao? Năm đó cậu bị tôi đánh sưng mặt đấy.”
“Tôi nhường cậu thôi.”
Giang Thiếu Thành “tách” một tiếng, uống bia, vừa rồi cảm xúc không trôi chảy, mà còn thoải mái hơn, anh vẫn luôn là người vô tình như vậy, anh biết rõ.