“Cám ơn cậu đã thông cảm.” Dương Hi Lạc không ngừng gõ, “Chỉ là không cần đâu, cậu quan tâm bản thân mình được rồi, chớ suy nghĩ lung tung, biết không?”
“Ai, cậu thật thầm mến một người lâu rồi sao?”
“Đúng vậy.” Dương Hi Lạc dừng lại động tác, “Thích lâu, sau đó không dám nói cho anh ấy biết, sau đó không còn sau đó nữa……” Cô suy nghĩ trong chốc lát, “Cũng không phải thế, thật ra thì về sau tớ có gặp lại anh ấy, so với trước kia cường tráng hơn, càng chững chạc. Khi đó tớ cũng không khó chịu vì sao không thổ lộ, cũng không thấy tiếc vì sao không có cơ hội với anh ấy, mà cảm thấy ánh mắt tớ không tệ, cho dù đã qua vài năm, anh ấy vẫn ưu tú như trong trí nhớ của tớ thế.”
Thẩm Tâm Duy trầm mặc, kèm theo tiếng Dương Hi Lạc gõ bàn phím mà ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Dương Hi Lạc vẫn còn ngủ say, cô đã sớm rời giường, không gọi Dương Hi Lạc dậy, chỉ để lại một tờ giấy nói mình đi trước. Mặc dù cô không rõ Dương Hi Lạc ngủ lúc nào, nhưng cô biết, Dương Hi Lạc chắc hẳn bận rộn đến đêm khuya. Cô nhớ Dương Hi Lạc từng nói qua, lúc bắt đầu làm thì một số truyện có chút khó khăn, đăng rất nhiều, cũng chỉ kiếm được 200 đồng, tiền thuê phòng cũng không đủ, từ đó về sau, Dương Hi Lạc sợ lại tiếp dẫn nên mất đi cảm hứng sáng tác, giờ toàn viết bản thảo, cho nên Dương Hi Lạc chắc rất bận, mà ban ngày phải nghỉ ngơi cho tốt.
Thẩm Tâm Duy thu thập lại những thứ của mình, trước về nhà thay quần áo ,sau đó cho Diệp Thục Phương ăn sáng, sau khi làm xong tất cả, mới quay lại công ty. Lúc tỉnh lại vào sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, cô nghĩ tomorrow is an another day( đây là trong bản gốc viết tiếng anh nhé chứ không phải tớ không dịch đâu, đã dịch phía trên), mỗi ngày là một ngày mới, mà mỗi ngày xuất hiện có nghĩa là sự thay đổi của ngày hôm qua.
Nhưng cô không ngờ, cô vừa tới Thịnh Quang quốc tế, liền thấy Giang Thiếu Thành từ trên xe xuống. Anh mặc tây trang màu xám, từ đầu tới đuôi đều thể hiện rõ vẻ sắc sảo, anh giống như từ truyện cổ tích đi ra, lộ ra mấy phần không chân thực.
Giang Thiếu Thành chính là như vậy.
Đột nhiên cô nghĩ tới, nam sinh năm xưa tiểu Lạc thầm mến không khiến cô ấy thất vọng, vậy thì Giang Thiếu Thành như vậy, cô có thất vọng không? Thật ra thì bây giờ Giang Thiếu Thành cùng với mấy năm trước có sự thay đổi, không phải là đẹp trai hơn, mà là trở nên có mùi vị, tựa như rượu đắt giá, đặt trong hầm, mùi vị càng thanh mát hơn.
Giang Thiếu Thành như vậy, đương nhiên phải có một người phụ nữ hoàn mỹ đứng bên cạnh.
Cô thu lại vẻ mặt, cười nhạo mình, cô không đảm đương nổi vị trí nữ chính thiện lương, bởi vì cô biết rõ nhiều đạo lý, nhưng cô không làm được, không làm được như tiểu Lạc nhắc tới đối tượng cô ấy thầm mến. Bởi vì cô không thể làm được chuyện đã ở bên cạnh Giang Thiếu Thành thì có lúc chia tay, sau đó đi chúc phúc anh sống thật tốt.
Trước kia cô nghe nói, người phụ nữ trong nhiều chuyện không phân rõ nặng nhẹ, khi đó chỉ muốn cười nhạo chủ nghĩa của đấng mày râu, bây giờ cô hiểu được mấy phần, bởi vì cô chính là người không phân rõ sự tình. Lúc biết Giang Thiếu Thành muốn ly hôn với mình thì cô tức giận, hoài nghi Giang Thiếu Thành hại anh trai cô thì cô khổ sở điên cuồng, nhưng sau cô phát tiết thì có thể chịu được, thậm chí có thể khuyên mình vì chuyện lớn đi thỏa hiệp, nhưng khi cô thấy anh với Lương Nguyệt Lăng đi chung, cô thế nào cũng không khuyên can được mình.
Những chuyện anh không làm cho cô, anh lại làm cho một người phụ nữ khác, hơn nữa anh cười với một người phụ nữ khác, đối với cô ấy bao dung mà cưng chiều. Mà anh với Lương Nguyệt Lăng còn có chung một bí mật, Lương Nguyệt Lăng biết trên tay anh có một vết sẹo, còn biết vết sạo kia vì sao mà có. Những điều này, tất cả đều không liên quan tới cô, là điều xa lạ với cô.
Mà cô cũng có rất nhiều bí mật, nhưng những bí mật này, tất cả đều chỉ mình gánh chịu. Lúc cô giảm cân, không phải bắt đầu áp dụng phương thức vừa chạy bộ và ăn uống điều độ, mà là nôn toàn bộ thức ăn ra, cô biết cách này không tốt, ăn vào trong dạ dày một thứ gì đó rồi lại nôn ra, sẽ làm hỏng phần axit dạ dày(axit sẽ trào ngược lên và gây hại cho thực quản và gây sâu răng, dễ dẫn tới chứng rối loạn tiêu hóa), nhưng cô không ngừng được. Chỉ cần ăn gì thì lại nôn, hình như có thể thỏa mãn việc muốn ăn gì thì ăn cái đó, chỉ cần nôn ra, không phải cũng giống như không ăn gì cả sao? Sức hấp dẫn lớn mức nào.
Nhưng chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cô liền tạm ngừng phương thức này. Cô dùng cách này, đầu tiên cảm thấy cô họng khô, sau đó lại bị cảm, vì vậy cô loại bỏ cách này. Nhưng lúc muốn giảm cân và quyết tâm, đối lập với thực tế, không chỉ có thất bại, cô cũng không tìm được người để chia sẻ khổ sở.
Tất cả đều chỉ vì, cô mong có một ngày, có thể thật xinh đẹp đứng ở đó gọi Giang Thiếu Thành, để anh vì cô thay đổi mà mừng, cô hi vọng có một ngày cô có tư cách đứng bên cạnh anh.
Nhưng cô không ngờ, cô và Giang Thiếu Thành, lại có ngày biến thành thế vậy. Thật ra thì cô rất hâm mộ Dương Hi Lạc, nếu như Giang Thiếu Thành không chấp nhận cô, có lẽ cô cũng chỉ biết giống như Dương Hi Lạc, nhiều năm về sau nhìn thấy đối tượng mình từng yêu lần nữa, ánh mắt khen ngợi, sau đó liền tạm biệt.
Có lẽ cô còn có thể cám ơn anh, bởi vì có anh, cô khiến mình càng trở nên tốt hơn.
Thế giới này không có nếu như, vì vậy bây giờ cô không cách nào tha thứ với người đàn ông trước mắt này. Cô đi về phía anh, thậm chí cười, “Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng.” Giang Thiếu Thành hoàn toàn bỏ qua thái độ thù địch của cô.
“Giang Thiếu Thành, anh dạy tôi một chút đi, thủ đoạn gì làm cho người ta tâm phục khẩu phục mình nhanh nhất, tôi muốn lâu rồi, nhưng không tìm được cách.” Mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, liền biến Mạnh Hạo thành người của anh, bản lĩnh nhu vậy, không phải người bình thường mà có được.
“Em cảm thấy, tôi sẽ lãng phí thời gian làm chuyện như vậy sao?” Giang Thiếu Thành liếc nhìn cô một cái, tiến vào tòa nhà của Thịnh Quang quốc tế, căn bản không chú ý tới cô.
Thái độ này của anh, khiến cô thấy khó chịu, đi giày cao gót đuổi theo, hơn nữa sau khi cô tiến vào thang máy, cũng nhanh đi vào. Anh bước nhanh hơn cô, cô chạy vào thang máy, sau khi tiến vào vẫn còn thở hổn hển. Cô giận dữ nhìn anh, mà Giang Thiếu Thành chuyên chú nhìn con số tầng lầu.
“Có phải anh đã sớm cấu kết với Mạnh Hạo không?”
Lúc này Giang Thiếu Thành mới nhìn cô, “Tự cho là đúng không phải là thói quen tốt.”
Cô cau mày, “Thì có phải anh tới nơi này sau đó mua chuộc anh ta không?”
Giang Thiếu Thành lắc đầu một cái, “Lý luận của em rất kỳ quái, bây giờ tôi là lãnh đạo, Mạnh Hạo là nhân viên, anh ta dựa theo phân phó của tôi mà làm việc, đây không phải là chuyện hiển nhiên sao? Vì sao trong mắt em, liền biến thành chuyện không thể tưởng tượng nổi.”
“Anh biết rõ ý của tôi là…..”
Lúc này Giang Thiếu Thành đã đi ra khỏi thang máy, cô cũng nhanh đi ra, đuổi theo anh.
Giang Thiếu Thành dừng bước lại, “Thẩm Tâm Duy, nếu như em đem sự cố chấp này của mình lên phần em muốn học, nhất định sẽ được.”
“Giang Thiếu Thành, tạm thời anh cầm những thứ này lấy làm lệ với tôi. Anh đoạt gì đó của anh trai tôi, còn hùng hồn châm chọc tôi như thế….. tôi rất muốn biết, rốt cuộc tim anh làm bằng gì. Một ngày làm sao có thể vô liêm sỉ đến trình độ này, quả thật là điều mới lạ với tôi.”
“Cũng vậy, biết vợ mình chỉ là người lừa gạt thì tôi cũng cảm thấy có điều mới lạ rồi.”
Cô cũng biết, bất kể anh nói gì, cô đều sẽ thua, chỉ một câu này, cô lại đi xuống, hơn nữa không cách nào lật lại. Cô nghe được thì mặt trắng xanh. Đây là tử huyệt của cô, nhiều lần đều có thể khiến cô nộp vũ khí đầu hàng, không có lực phản kích nào.
Cô không dám gọi cho Dương Hi Lạc, sợ thường xuyên gọi cho cô ấy sẽ làm hỏng việc Dương Hi Lạc làm, vì vậy cô một mình đi lung tung trên đường.
Nếu như Thượng Đế cho cô một cơ hội lựa chọn, rốt cuộc cô có dám kết hôn với Giang Thiếu Thành không?
Cô còn nhớ rõ đó là năm thứ hai đại học, cô bởi vì một trận cảm cúng, mà nằm trên giường ba ngày liên tục. Kể từ khi cô giảm cân được, tình trạng thân thể của cô không tốt lắm, dễ ngã bệnh. Cô cảm thấy đỡ hơn chút, xuống giường rót nước uống. Nước sôi rất nóng, cô thổi, muốn nước lạnh đi.
Đúng lúc này, bạn cùng phòng trở về, vừa chạy vừa kêu tên cô, “Tâm Duy, ở dưới tầng có người tìm, là một trai đẹp, đại soái ca….. nói tóm lại, trường học của chúng ta chắc chắn không có trai đẹp nhưu vậy, quá xuất sắc lại có khí chất. Trai đẹp đó tìm cậu, cậu đi nhanh một chút, oa, tại sao cậu lại biết người có khí chất như vậy?”
Thẩm Tâm Duy chỉ cảm thấy không giải thích được, sau đó bị bạn cùng phòng đẩy thay quần áo nhanh, xuống dưới, đừng để anh ấy chờ lâu. Cho đến khi bị bạn cùng phòng đẩy vào toilet, cô vẫn cảm thấy không giải thích được, hơn nữa suy nghĩ đầu tiên không phải là đoán ai đang tìm cô, mà là bạn cùng phòng rất quan tâm cô, biết cô chỉ ở trong toilet thay quần áo. Phòng ngủ bốn người, trừ cô thay quần áo ở toilet, thì ba người kia đều thay ở phòng ngủ. Cô thay ở trong toilet, không phải muốn biểu hiện mình đặc biệt, vốn là thói quen rồi, cũng khó để người ta chấp nhận được thói quen này của cô.
Cô vừa ra, liền bị bạn cùng phòng đẩy ra mau, điều này làm cho cô tò mò, thẩm mỹ của bạn cùng phòng với cô có giống nhau không vậy?
Đây cũng là chuyện cổ, một ngôi sao Hàn quốc nào đấy bị cả đám nữ sinh gọi là trai đẹp, nhưng cô thấy thế nào cũng không đẹp trai, khiến cô bắt đầu hoài nghi thẩm mỹ của mình, nhiều nữ sinh thích ngôi sao Hàn quốc đó, mà vừa nhìn thấy anh ấy xong mà té xỉu. Chuyện này khiến cô hiểu một điều, thẩm mỹ nhìn đàn ông của cô, khác hẳn với quần chúng, trai đẹp từ miệng người khác nói ra, cô thấy thế nào cũng không đẹp.
Nhưng cô không ngờ, người đứng dưới không phải là người khác, mà là người cô luôn nghĩ tới.
Giang Thiếu Thành đứng đó, anh cũng không có một mình, không ít nữ sinh đến gần anh, anh nói chuyện lễ độ, nhưng lại để người ta biết rõ, anh không muốn nói nhiều.
Thấy Giang Thiếu Thành trong khoảng khắc đó, cô không đi tới, cô đang nghi ngờ, người tìm cô, là anh sao? Anh tìm mình vì cái gì? Không cần suy nghĩ nhiều, anh tìm cô, nhất định là anh có nguyên nhân. Nhưng Thẩm Tâm Duy, sao mình lại căng thẳng vậy?
Giang Thiếu Thành nhìn thấy cô, không nhìn đám nữ sinh, trực tiếp đi về phía cô, hơn nữa còn vươn tay sờ trán cô, “Nghe bạn cùng phòng của em nói em bị ốm, sao lại không chăm sóc mình vậy?”
Anh hành động tùy ý như vậy, khiến cô không phát hiện ra có gì không ổn.
“Sao vậy?”
Cô không có phản ứng, anh lại dùng tay quơ quơ trước mặt cô.
“Anh…. Anh tìm em?” Cô cảm thấy mình hỏi quá dư thừa, vì vậy lại nói thêm một câu, “Anh em mấy ngày nay không ở nhà, hình như đang bận chuyện gì đó, nếu như anh tìm anh ấy…..”
“Anh tìm em.” Giang Thiếu Thành cười cười, nhìn đồng hồ đeo tay, “Em chưa ăn cơm phải không? Anh mời em.”
Cô không hiểu ra sao thì bị anh đưa đi rồi.
Cho đến khi bọn họ kết hôn rồi, trong lúc vô tình anh nhắc tới chuyện ngày đó, anh còn cười cô, biểu hiện ngây ngô như vậy, khiến anh hoài nghi, có phải cô bị anh dọa cho sợ không.
Anh không hiểu, khi ảo tưởng bao nhiên lần thì cảnh tưởng đó thực sự xảy ra trước mắt mình, phải cần bao nhiêu hơi sức, mới có thể để mình biết được, đây không phải là ảo giác.