Hồn Ma Sành Điệu
Chương 6
OK. Chỉ một lần đó.
Nhưng này. Nhìn tôi xem! Tràn đầy năng lượng. Tươi mới. Đường kẻ mắt nét căng. Áo sọc mạnh mẽ. Sẵn sàng đương đầu với ngày hôm nay và do thám Josh để đưa anh quay lại. Thậm chí tôi đã đặt sẵn một chiếc taxi, cho thuận tiện.
Tôi đi vào bếp thì thấy Sadie đang ngồi ở bàn ăn và đã thay một bộ váy khác. Bộ này màu hoa cà, với những ô vải tuyn và một khoảng xếp nếp ở vai.
“Ái chà!” tôi không khỏi há hốc miệng. “Làm sao cô lại có được tất cả những bộ cánh này?”
“Chẳng phải nó rất lộng lẫy sao?” Trông Sadie có vẻ hài lòng với bản thân. “Và cô biết không, chuyện đó rất dễ. Tôi chỉ cần tưởng tượng mình mặc một bộ đồ cụ thể nào đó thế là nó hiện ra trên người tôi.”
“Vậy đây là một trong những bộ yêu thích của cô hả?”
“Không, nó là của một cô gái tôi quen tên là Cecily.” Sadie vuốt phẳng phiu lại bộ váy. “Tôi luôn thèm muốn nó.”
“Cô cướp bộ cánh của người khác ư?” Tôi không nén được bật cười khúc khích. “Cô đã ăn trộm nó à?”
“Tôi không ăn trộm,” cô nói lạnh lùng. “Đừng có lố bịch.”
“Làm sao cô biết được?” Tôi không thể cưỡng lại châm chọc cô. “Ngộ nhỡ cô ta cũng là một con ma và hôm nay cô ta muốn mặc bộ này mà không thể thì sao? Nhỡ cô ta đang ngồi ở đâu đó, khóc đỏ cả mắt thì sao?”
“Chuyện này không xảy ra theo cách đó,” Sadie nói lạnh băng.
“Làm sao cô biết cái gì xảy ra? Làm sao cô biết…” tôi đột ngột ngừng lại khi một ý nghĩ thông minh chợt lóe lên trong đầu. “Này! Tôi hiểu ra rồi! Cô chỉ cần tưởng tượng ra chuỗi hạt của cô. Chỉ cần hình dung ra nó trong đầu cô thế là cô sẽ có nó. Nhanh lên, nhắm mắt lại, nghĩ dữ vào…”
“Cô vẫn luôn đần độn như thế này à?” Sadie ngắt lời. “Tôi đã thử rồi. Tôi cũng cố tưởng tượng ra cái áo choàng lông thỏ và giày nhảy nhưng tôi không thể có lại chúng được. Tôi không biết tại sao.”
“Có lẽ cô chỉ có thể mặc quần áo của ma thôi,” tôi nói sau một lúc suy nghĩ. “Quần áo cũng phải chết theo. Kiểu như nó đã bị xé tan tành hoặc bị phá hỏng hay làm sao đó.”
Chúng tôi cùng nhìn vào bộ váy màu hoa cà một lúc. Có vẻ như nghĩ tới chuyện nó đã bị xé nát thì thật buồn. Thực ra là tôi ước chi mình đã không đề cập đến chuyện đó.
“Nào, cô đã xong xuôi cả chưa?” tôi chuyển đề tài. “Nếu chúng ta đi sớm thì có thể gặp Josh trước khi anh ấy đi làm đấy.” Tôi lấy hộp sữa chua ra khỏi tủ lạnh và bắt đầu xúc cho vào miệng. Chỉ cần nghĩ tới cảnh lại được gần Josh là tôi sôi sùng sục lên rồi. Thật ra, thậm chí tôi còn không thể ăn hết hộp sữa chua, tôi quá phấn khích. Tôi cất nửa hộp còn dở vào trong tủ lạnh và bỏ thìa vào bồn rửa. “Nào. Đi thôi!” Tôi nhấc chiếc lược ở chỗ bát đựng hoa quả và quào lên tóc. Rồi tôi vồ lấy chìa khóa và quay ra thì thấy Sadie đang săm soi tôi.
“Chúa ơi, tay cô mập ú,” cô nói. “Lúc trước tôi không nhận thấy.”
“Chúng không hề mập ú,” tôi nói, bực mình. “Đấy là cơ bắp rắn chắc”. Tôi siết chặt hai bắp tay trước mặt cô và cô lùi lại.
“Thế còn tệ hơn.” Rồi cô nhìn xuống cánh tay trắng mảnh mai của mình đầy mãn nguyện. “Tôi luôn nổi tiếng có đôi cánh tay đẹp.”
“Ờ, cơ mà bây giờ người ta lại đề cao sự rắn chắc,” tôi thông báo cho cô biết. “Bọn tôi tới phòng tập. Cô sẵn sàng chưa? Xe sắp đến rồi đấy.” Chuông kêu rinh va tôi nhấc ống nghe.
“Chào! Tôi đang xuống đây…”
“Lara?” Một giọng nói quen thuộc, nghèn nghẹt cất lên. “Con yêu, bố đây. Cả mẹ nữa. Bố mẹ chỉ ghé qua xem con có ổn không thôi mà. Bố mẹ nghĩ sẽ gặp được con trước khi con đi làm.”
Tôi nhìn cái loa mà không tin nổi. Bố mẹ? Cùng lúc. Mà cái chuyện “ghé qua” này nghĩa là thế nào? Bố và mẹ chẳng bao giờ “ghé qua” cả.
“Ừm… tuyệt!” tôi cố nói sao nghe thật hồ hởi. “Con sẽ xuống ngay!”
Tôi ló ra khỏi tòa nhà thì thấy bố mẹ đang đứng trên vỉa hè. Mẹ đang ôm một chậu cây còn bố thì đang nắm chặt cái túi xách Holland and Barret đầy ự và cả hai đang rì rầm to nhỏ. Khi trông thấy tôi, họ đi tới giả bộ mỉm cười như thể tôi là một bệnh nhân tâm thần vậy.
“Lara, con yêu.” Tôi có thể thấy đôi mắt lo âu của bố đang lia khắp mặt tôi. “Con đã không trả lời một tin nhắn nào của bố. Bố mẹ thấy lo quá.”
“À, đúng rồi. Con xin lỗi. Con hơi bận một chút.”
“Chuyện gì xảy ra ở đồn cảnh sát vậy, con yêu?” mẹ hỏi, cố tỏ ra thoải mái.
Chuyện đó ổn rồi: “Con đã cung cấp cho họ bản tường trình.”
“Ôi, Michael.” Mẹ nhắm mắt lại vì tuyệt vọng.
“Vậy con thực sự tin là cụ cố Sadie đã bị giết ư?” Tôi có thể thấy là bố cũng thất kinh như mẹ.
“Bố à, chuyện đó không có gì ghê gớm đâu,” tôi trấn an. “Đừng lo cho con.”
Mẹ choàng mở mắt. “Vitamin,” bà nói, và bắt đầu lục lọi túi xách Holand and Barret. “Mẹ đã hỏi cái cô ở hiệu thuốc về… hành vi…” Bà tự ngăn mình nói. “Và dầu oải hương… và một cái cây có thể giúp con xả stress… con có thể trò chuyện với nó!” Bà cố ấn cho tôi cái chậu cây còn tôi thì sốt ruột đẩy trả lại.
“Con không muốn một cái cây! Con sẽ quên tưới nước và nó sẽ chết.”
“Con không cần phải có một cái cây,” bố nói bằng giọng dịu dàng, liếc nhìn mẹ ra hiệu thôi. “Nhưng rõ ràng là con đã rất căng thẳng, với công việc mới… và Josh…”
Họ sẽ phải đổi giọng. Họ sẽ nhận ra là trong suốt thời gian vừa qua tôi đã đúng khi tôi và Josh quay lại với nhau và làm đám cưới. Hiển nhiên thế không có nghĩa là tôi có thể nói chuyện đó ngay bây giờ.
“Bố.” Tôi nở một nụ cười nhẫn nại, biết điều với ông. “Con đã nói với bố là thậm chí con còn không nghĩ tới Josh nữa rồi mà. Con vẫn đang sống tiếp. Chính bố mẹ cứ nhắc hoài tới anh ấy đó chứ.”
Ha. Cách này thông minh đấy. Tôi đang định nói với bố rằng có lẽ chính ông mới bị ám ảnh về Josh thì một chiếc taxi dừng lại bên cạnh chúng tôi trên vỉa hè và người lái xe ngó ra.
“Số 32 Bickenhall Mansions?”
Chết tiệt. OK, tôi cứ giả bộ như không nghe thấy anh ta nói gì.
Bố mẹ nhìn nhau. “Đó không phải là nơi Josh sống sao?” mẹ thăm dò.
“Con không nhớ,” tôi nói thản nhiên. “Mà cái taxi này là người nào khác gọi đấy chứ…”
“Số 32 Bickenhall Mansions?” Người lái xe đã nhoài ra thêm một chút từ bên trong chiếc taxi, cao giọng hơn. “Lara Lington phải không. Cô gọi taxi hả?”
Chán quá.
“Tại sao con lại tới căn hộ của Josh hả?” Nghe có vẻ mẹ không kiềm chế được nữa.
“Con đâu có!” tôi lúng túng. “Chắc là một cái xe con đã gọi từ mấy tháng trước, cuối cùng mới tới! Họ vẫn luôn tới trễ thế mà. Anh tới muộn sáu tháng rồi đấy! Đi đi!” Tôi xua người lái xe đang sửng sốt, rốt cuộc anh ta cũng vào số và phóng đi.
Một sự im lặng căng thẳng. Vẻ mặt bố quá dễ hiểu đến mức trông thật dễ mến. Ông muốn tin vào phần tốt đẹp nhất của tôi. Mặt khác mọi chứng cứ đều chỉ về một hướng.
“Lara, con có thề chiếc taxi đó không phải là do con gọi không?” Cuối cùng ông hỏi.
“Con thề!” Tôi gật đầu. “Trên… mạng sống của cụ cố Sadie.”
Tôi nghe thấy một tiếng thở gấp, và nhìn quanh thì thấy Sadie đang nhìn tôi tóe lửa.
“Tôi không thể nghĩ ra cái gì khác!” tôi chống chế.
Sadie phớt lờ tôi và tới thẳng chỗ bố tôi. “Các người là đồ ngốc,” cô nói rành mạch. “Cô ta vẫn say mê gã Josh ấy. Cô ta đang định đi do thám anh ta. Và cô ta đang bắt tôi phải làm cái việc bẩn thỉu đó cho cô ta.”
“Im đi, đồ mách lẻo!” tôi kêu lên trước khi kịp ngăn mình lại.
“Sao cơ?” Bố nhìn tôi chằm chằm.
“Không có gì,” tôi hắng giọng. “Không có gì! Con ổn.”
“Cô là một con khùng.” Sadie xoay người vẻ thương hại.
“Ít ra tôi không đi ám mọi người!” tôi không nhịn được vặc lại.
“Ám?” Bố đang cố theo dõi tôi. “Lara… có chuyện chết tiệt gì mà…”
“Con xin lỗi.” Tôi mỉm cười với ông. “Chỉ là con buột mồm nói ra suy nghĩ của mình thôi mà. Thật ra… con thật sự đang nghĩ về cụ cố Sadie tội nghiệp.” Tôi thở dài, lắc đầu thương xót. “Bà lúc nào cũng sở hữu đôi cánh tay khẳng khiu nhỏ bé buồn thảm làm sao.
“Chúng không khẳng khiu!” Sadie trừng mắt nhìn lại.
“Có lẽ bà đã nghĩ rằng chúng thật sự hấp dẫn. Thật quá ư ảo tưởng!” Tôi cười thích thú. “Ai lại muốn cẳng tay trông như ống điếu thế chứ?”
“Ai lại muốn cẳng tay trông như cái gối thế chứ?” Sadie trả miếng, và tôi há hốc miệng vì tức giận.
“Chúng không phải là cái gối!”
“Lara…” bố nói yếu ớt. “Cái gì không phải là gối cơ?”
Trông mẹ như muốn khóc đến nơi. Bà vẫn giữ chặt lọ dầu oải hương và một cuốn sách có tựa đề Sống không căng thẳng: Bạn CÓ THỂ làm được.
“Mà giờ con phải đi làm đây.” Tôi ôm mẹ thắm thiết. “Gặp bố mẹ thật vui. Con sẽ đọc cuốn sách này và uống chút vitamin. Và con sẽ gặp lại bố sớm, bố ạ.” Tôi cũng ôm cả ông nữa. “Đừng lo lắng gì cả!”
Tôi hôn gió cả hai và vội vã bước đi trên vỉa hè. Khi tới góc quành tôi quay lại vẫy - và họ vẫn đứng trân trân ra đó như tượng sáp vậy.
Tôi thật sự cảm thấy áy náy với bố mẹ, thật sự. Có lẽ tôi sẽ mua cho họ một hộp sô cô la.
***
Hai mươi phút sau tôi đứng bên ngoài tòa nhà Josh ở, cảm thấy sục sôi lên vì phấn khích. Mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch. Tôi đã xác định vị trí cửa sổ và giải thích sơ đồ bố trí căn hộ của anh rồi. Giờ thì tùy vào Sadie.
“Vào đi!” tôi nói. “Đi xuyên tường ấy! Chuyện này tuyệt thật!”
“Tôi không cần phải đi xuyên tường.” Sadie ném cho tôi một cái nhìn miệt thị. “Tôi chỉ cần tưởng tượng mình đang ở bên trong căn hộ của anh ta.”
“OK. Ờ. Chúc may mắn. Cố tìm hiểu được càng nhiều càng tốt nhé. Và hãy cẩn trọng!”
Sadie biến mất, còn tôi thì nghển cổ lên ngóng cửa sổ phòng Josh, nhưng tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Tôi cảm thấy nôn nao vì mong chờ. Đây là khoảng cách tôi ở gần Josh nhất trong suốt mấy tuần qua. Giờ anh đang ở trên đó. Và Sadie đang quan sát anh. Bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể ló ra và…
“Anh ta không có ở đó.” Sadie hiện ra ngay trước mặt tôi.
“Không có ở đó?” Tôi bực bội nhìn cô ta. “Ờ, thế anh ấy ở đâu nhỉ? Ít khi anh ấy đi làm trước chín giờ lắm?”
“Tôi đâu biết.” Cô nói nghe chẳng mảy may bận tâm.
“Căn hộ đó trông như thế nào?” Tôi không nhịn được muốn hỏi dò chi tiết. “Nó có như tổ quạ không? Kiểu như có một hộp pizza cũ bị bỏ quên và chai lọ khắp nơi ấy? Kiểu như anh ấy buông thả? Kiểu như anh ấy không còn thiết tha gì cuộc đời nữa ấy?”
“Không, rất gọn gàng. Nhiều hoa quả trong bếp,” Sadie nói thêm. “Tôi phát hiện thấy thế.”
“Ờ. Thế thì rõ ràng anh ấy đang tự chăm sóc bản thân…” tôi khom vai, hơi nản. Không hẳn tôi muốn Josh trở thành một kẻ thất tình mấp mé bờ vực suy sụp, nhưng…
Ờ. Bạn biết đấy. Như thế thì cũng thỏa mãn sĩ diện một chút.
“Đi thôi.” Sadie ngáp. “Chuyện này với tôi là quá đủ rồi.”
“Tôi sẽ không đi. Quay lại đó lần nữa đi! Ngó quanh xem có dấu vết nào không! Kiểu như… có bức ảnh nào của tôi hay thứ gì đó tương tự?”
“Không.” Sadie nói ngay tắp lự. “Không có tấm nào cả. Không một tấm nào luôn.”
“Cô thậm chí còn chưa nhìn cơ mà.” Tôi trừng mắt nhìn cô bực bội. “Tìm trên bàn của anh ấy xem. Có lẽ anh ấy đang viết dở một lá thư cho tôi hay gì đó. Đi đi!” Không nghĩ ngợi gì hết, tôi cố gắng đẩy cô ta đi về phía tòa nhà nhưng hai bàn tay tôi chỉ xuyên thẳng qua người cô ta.
“Ặc!” Tôi lùi lại, cảm thấy buồn nôn.
“Đừng có làm thế!” cô kêu lên.
“Có… đau không?” Tôi không khỏi liếc xuống tay mình, như thể chúng vừa thọc vào ruột gan cô vậy.
“Không hẳn là đau,” cô càu nhàu nói. “Nhưng có ai đó thọc tay qua bụng mình thì chẳng dễ chịu chút nào.”
Cô ta lại biến đi. Tôi cố xua tan nỗi bồn chồn lo lắng và nhẫn nại chờ đợi. Nhưng bị mắc kẹt ở ngoài thì hoàn toàn không chịu đựng nổi. Nếu là tôi đi tìm thì thể nào cũng ra được thứ gì đó rồi, tôi biết vậy. Kiểu như một cuốn nhật ký ghi chi chít những suy nghĩ của Josh. Hoặc một cái email đã viết một nửa, nhưng chưa gửi đi. Hoặc… hoặc thơ. Tưởng tượng xem.
Tôi không khỏi chìm dần vào ảo mộng rằng Sadie tình cờ tìm được một bài thơ nguệch ngoạc trên một mảnh giấy nào đó. Thứ gì đó thực sự đơn giản và bộc trực, giống như chính Josh vậy.
Tất cả chuyện đó đều là sai lầm
Chúa ơi anh nhớ em Lara
Anh yêu em…
Tôi không thể nghĩ ra từ gì vần với Lara.
“Tỉnh dậy đi! Lara?” Tôi giật nẩy mình và mở choàng mắt thì thấy Sadie lại ở trước mặt.
“Cô có tìm được gì không?” tôi hổn hển.
“Có. Thực tế là tôi có tìm được!” Trông Sadie có vẻ đắc thắng. “Một thứ khá là thú vị và cũng rất liên quan.”
“Ôi Chúa ơi. Gì thế?” Tôi hầu như nghẹt thở khi những khả năng hấp dẫn vụt lóe lên trong đầu. Một bức ảnh của tôi dưới gối… một trang nhật ký quyết tâm nối lại quan hệ với tôi.
“Anh ta sẽ đi ăn trưa với một cô gái khác vào thứ Bảy này.”
“Sao cơ?” Tất cả ảo tưởng của tôi tan thành mây khói. Tôi nhìn cô chằm chằm, choáng váng. “Ý cô là sao, anh ta sẽ đi ăn trưa với một cô gái khác?”
“Có một tờ giấy nhớ ghim trong bếp. 12h30 ăn trưa với Marie.”
Tôi không biết ai tên là Marie cả. Josh không biết ai tên Marie.
“Marie là ai?” Tôi không thể nén được nỗi lo âu. “Marie là ai?”
Sadie nhún vai. “Bạn gái mới của anh ta chăng?”
“Đừng nói thế!” tôi hoảng sợ gào lên. “Anh ấy không có bạn gái mới! Anh ấy sẽ không có! Anh ấy đã bảo không có ai khác mà! Anh ấy đã bảo…”
Giọng tôi nhỏ dần, tim đập loạn. Tôi không hề nghĩ rằng Josh đã lại có thể gặp gỡ một cô gái khác. Điều này chưa từng thoáng qua trong đầu tôi.
Trong email chia tay anh đã bảo anh sẽ không vội vã có gì mới. Anh đã bảo anh cần phải có thời gian “nghĩ về cả đời mình”. Ờ, thế mà anh đâu có nghĩ lâu la gì cho cam, phải vậy không? Nếu định nghĩ về cả đời mình thì tôi sẽ phải dành ra hơn sáu tuần chứ. Tôi sẽ phải mất… cả năm! Ít nhất đấy! Có lẽ phải hai ba năm.
Đàn ông coi suy nghĩ cứ như là sex vậy. Bọn họ nghĩ chỉ hai mươi phút là xong và sau đó chẳng có lý do gì phải nói về nó nữa cả. Bọn họ thật chẳng hiểu gì.
“Tờ giấy đó có nói họ sẽ đi ăn trưa ở đâu không?”
Sadie gật. “Bistro Martin.”
“Bistro Martin?” Tôi nghĩ mình sắp thở dốc. “Đó là nơi chúng tôi hẹn hò lần đầu tiên! Bọn tôi luôn luôn tới đó!”
Josh sẽ dẫn một cô gái tới Bistro Martin. Và cô gái đó tên là Marie.
“Vào lại xem.” Tôi xua tay rối rít về phía tòa nhà. “Tìm quanh quanh xem! Tìm thêm nữa đi!”
“Tôi sẽ không vào đó nữa!” Sadie phản đối. “Cô đã biết được tất cả những gì cô cần biết rồi còn gì.”
Quả tình là cô nói đúng.
“Cô nói đúng.” Tôi đột ngột quay đi và bước ra xa khỏi căn hộ đó, mải nghĩ đến mức suýt nữa thì đâm sầm vào một ông cụ. “Đúng, cô nói đúng. Tôi biết cái nhà hàng mà họ sẽ tới, cả thời gian cụ thể. Tôi sẽ chỉ cần tới đó và tận mắt nhìn xem.”
“Đừng!” Sadie hiện ra ngay trước mặt và tôi ngạc nhiên đứng lại. “Đó không phải là ý tôi muốn nói! Cô không được có ý định do thám họ.”
“Tôi buộc phải làm thế.” Tôi nhìn cô, thấy lúng túng. “Chứ làm cách nào để tôi tìm hiểu xem liệu Marie có phải là bạn gái mới của anh ấy hay không?”
“Cô sẽ không tìm hiểu. Cô chỉ nói ‘Nhẹ nợ’, mua một bộ đồ mới và kiếm một anh bồ khác. Hay vài gã đi.”
“Tôi không muốn vài anh bồ,” tôi nói bướng bỉnh. “Tôi muốn Josh.”
“Cơ mà, cô không thể có anh ta được! Bỏ cuộc thôi!”
Sao mà tôi chán, chán, chán ốm chuyện người này người nọ cứ bảo tôi phải từ bỏ Josh đến thế chứ. Hết bố mẹ, Natalie lại đến cái bà già mà tôi nói chuyện trên xe buýt lần nọ…
“Sao tôi lại phải từ bỏ?” Lời lẽ của tôi tuôn như đợt sóng kháng cự. “Sao mọi người cứ lải nhải mãi rằng tôi phải từ bỏ thế? Bám chặt lấy mục tiêu duy nhất của mình thì có gì sai chứ? Trong mọi lĩnh vực khác của cuộc sống người ta khuyến khích giữ vững mục tiêu đấy thôi! Điều đó còn được tưởng thưởng nữa kia! Ý tôi là, người ta không bảo Edison phải từ bỏ bóng đèn, phải vậy không? Người ta cũng không bảo Scott phải quên chuyện Nam Cực đi! Người ta không nói, ‘Bỏ đi, Scotty, ngoài kia còn khối hoang mạc tuyết kia kìa.’ Ông ấy vẫn tiếp tục cố gắng. Ông ấy không chịu từ bỏ, dù khó khăn đến đâu. Và ông ấy đã thành công!”
Nói xong tôi cảm thấy khá kích động. Nhưng Sadie lại nhìn tôi như thể tôi là con ngố vậy. “Scott không thành công,” cô nói. “Ông ta bị chết cóng.”
Tôi trừng mắt với cô đầy phẫn nộ. Sao lại có những người tiêu cực đến thế chứ.
“Ờ, sao cũng được.” Tôi quay gót và nện giày cồm cộp trên đường. “Trưa hôm đó tôi sẽ tới.”
“Việc tồi tệ nhất mà một cô gái làm là đeo bám một gã trai khi cuộc tình đã hết,” Sadie nói khinh khỉnh. Tôi lại nện gót nhanh hơn, nhưng cô vẫn theo kịp chẳng khó khăn gì. “Ở làng tôi có một cô nàng tên Polly, kẻ đeo bám phát khiếp. Cô ta cứ tưởng là gã Besmond đó vẫn còn yêu mình và theo anh ta đi khắp nơi. Vì vậy mà bọn tôi đã bày trò đùa tuyệt chiêu nhất để trêu cô ta. Bọn tôi bảo cô ta là Desmond đang ở ngoài vườn, trốn sau một bụi cây vì anh ta quá xấu hổ không dám trực tiếp nói chuyện với cô ta. Thế rồi, khi cô ta đi ra đó, một gã trong đám con trai đọc to lên một lá thư tình, giả vờ là của anh chàng kia. Cô biết không, là chúng tôi tự viết ra. Mọi người đều trốn sau bụi cây, cười rung cả người.”
Tôi không khỏi cảm thấy thích thú câu chuyện của cô dù không muốn thế. “Chẳng lẽ giọng của anh chàng đó nghe không khác sao?”
“Anh ta bảo giọng anh ta cao vì hồi hộp. Anh ta bảo sự xuất hiện của cô ta biến anh ta trở thành chiếc lá run rẩy. Polly đáp rằng cô ta hiểu, vì chính chân của cô ta cũng nhũn như thạch rồi.” Sadie bật cười khúc khích.“Từ đó cả bọn chúng tôi cứ gọi cô ta là Thạch mãi.”
“Thật đê tiện!” tôi kinh hoàng nói. “Vậy là cô ta không hề biết đó là trò bịp?”
“Chỉ tới khi các bụi cây đều bắt đầu rung lên ầm ầm khắp vườn. Rồi cô bạn Bunty của tôi lăn ra bãi cỏ, cô ta cười lăn cười bò, thế là trò chơi kết thúc. Tội nghiệp Polly.” Sadie lại bật cười khúc khích. “Cô ta tức sùi bọt mép. Cô ta chẳng nói chuyện với đứa nào trong bọn tôi suốt cả mùa hè đó.”
“Tôi không ngạc nhiên đâu!” tôi kêu toáng lên. “Tôi nghĩ cả đám bọn cô thật dã man! Mà ngộ nhỡ tình yêu của họ chưa chấm hết thì sao? Nhỡ các cô phá hoại cơ hội để cô ấy có được tình yêu đích thực thì sao?”
“Tình yêu đích thực!” Sadie nhắc lại, bật cười chế giễu. “Cô đúng là đồ lạc hậu!”
“Lạc hậu?” tôi nhắc lại, đầy ngờ vực.
“Cô giống y như bà nội tôi, với những bài tình ca và tiếng thở dài. Cô thậm chí còn mang theo cả bức tiểu họa của người yêu cũ trong túi xách đúng không? Đừng có chối! Tôi đã thấy cô ngắm nó.”
Tôi phải mất một lúc mới hiểu ra cô đang nói cái gì.
“Thật ra nó không phải là bức tiểu họa. Nó gọi là điện thoại di động.”
“Muốn gọi sao cũng được. Cô vẫn ngắm nó và mắt rơm rớm, rồi cô hít muối từ cái lọ nhỏ…”
“Đó là lọ an thần Rescue Remedy!” tôi phẫn nộ nói. Chúa ơi, cô đang bắt đầu chọc tức tôi đây. “Cô không tin vào tình yêu, ý cô muốn nói thế chứ gì? Cô chưa bao giờ yêu đúng không? Không yêu ngay cả khi kết hôn đúng không?”
Một người đưa thư đi qua nhìn tôi tò mò và tôi vội đưa tay lên tai như thể đang điều chỉnh cái tai nghe. Tôi phải bắt đầu đeo một cái để ngụy trang thôi.
Sadie không trả lời, và khi tới ga tàu điện tôi dừng phắt lại nhìn cô chăm chú, đột nhiên thật sự thấy tò mò. “Cô chưa bao giờ thực sự yêu ai ư?”
Một quãng ngưng cực ngắn, rồi Sadie phẩy tay làm mấy cái vòng tay kêu xủng xoẻng, đầu cô hất ra sau. “Tôi thấy vui vẻ. Tôi chỉ tin cái đó thôi. Vui vẻ, ăn chơi lu bù, xèo xèo…”
“Xèo xèo gì?”
“Là chúng tôi gọi thế, Bunty và tôi.” Cô bụm miệng cười khi nhớ lại. “Nó bắt đầu với một cơn run rẩy, khi cô gặp người đàn ông nào đó lần đầu tiên. Rồi anh ta bắt gặp ánh mắt cô và cơn run chạy xuống lưng cô rồi xèo xèo trong dạ dày cô và cô nghĩ, tôi muốn nhảy với anh chàng đó.”
“Rồi sau đó chuyện gì xảy ra?”
“Cô nhảy, cô uống một hoặc hai ly cocktail, cô ve vãn…” Mắt cô ta sáng lên.
“Cô có…?”
Tôi muốn hỏi, “Cô có ngủ với anh ta không?” nhưng tôi không chắc liệu đó có phải là câu người ta nên hỏi bà dì 105 tuổi của mình không. Rồi tôi nhớ ra vị khách tới viện dưỡng lão đó.
“Này.” Tôi nhướng mày. “Cô nói gì tùy thích, nhưng tôi biết có ai đó đặc biệt trong cuộc đời cô.”
“Cô muốn nói gì?” Cô trừng mắt với tôi, đột nhiên trở nên căng thẳng. “Cô đang nói gì thế hả?”
“Một quý ông nào đó tên… Charles Reece?”
Tôi đang hy vọng sẽ làm cô đỏ mắt hoặc há hốc miệng hay sao đó, nhưng mà mặt cô lạnh te.
“Tôi chưa bao giờ nghe nói tới anh ta.”
“Charles Reece! Anh ta đã tới thăm cô trong viện dưỡng lão mà. Một tuần trước.”
Sadie lắc đầu. “Tôi không nhớ.” Ánh sáng trong mắt cô tắt dần khi cô nói thêm. “Tôi chẳng nhớ gì nhiều lắm về nơi đó.”
“Tôi nghĩ là cô sẽ không…” Tôi lúng túng ngừng lại. “Cô đã bị đột quỵ một lần, nhiều năm trước.”
“Tôi biết rồi.” Cô trừng mắt với tôi.
Chúa ơi, có gì mà phải nhạy cảm thế chứ. Đó đâu phải là lỗi của tôi. Đột nhiên tôi nhận ra điện thoại của mình đang rung. Tôi lôi nó ra khỏi túi và thấy đó là Kate.
“Chào Kate!”
“Lara à? Chào! Ừm, tôi đang thắc mắc… là liệu hôm nay cô có đi làm? Hay không?” cô nhanh nhảu nói thêm, như thể sợ sẽ làm tôi bực vì hỏi vậy. “Ý tôi là, thế nào cũng tuyệt, mọi chuyện đều ổn mà…”
Chết tiệt. Tôi đã lấn bấn với Josh quá rồi, tôi hầu như quên tiệt cả công việc.
“Tôi sắp tới đây,” tôi vội vã nói. “Tôi chỉ đang làm một chút… ờ… nghiên cứu ở nhà. Có chuyện gì hả?”
“Là Sireen. Cô ấy muốn biết cô đã xử lý xong vụ con chó chưa. Cô ấy nghe có vẻ khá thất vọng. Thật ra là cô ấy đang nói sẽ lại rút khỏi công việc đó.”
Giời ạ. Tôi thậm chí còn không hề nghĩ tới Shireen và con chó của cô ta.
“Cô gọi lại cho cô ấy bảo là tôi đang tiến hành và sẽ gọi cho cô ấy rất sớm thôi được không? Cảm ơn, Kate.”
Tôi cất điện thoại đi và xoa bóp hai bên thái dương một chốc. Chuyện này tệ thật. Tôi đang ở đây, ngoài đường, do thám bồ cũ, bỏ bê hoàn toàn cơn khủng hoảng trong công việc. Tôi cần phải sắp xếp lại trật tự các ưu tiên thôi. Tôi cần phải nhận ra điều gì mới là quan trọng trong cuộc đời mình.
Tôi sẽ để chuyện Josh lại đến cuối tuần.
“Chúng ta phải đi rồi.” Tôi vớ lấy cái thẻ Oyster và bắt đầu hối hả đi về phía ga tàu điện. “Tôi gặp một chuyện rắc rối.”
“Lại rắc rối với đàn ông nữa à?” Sadie hỏi, lướt phấp phới bên cạnh tôi chẳng vất vả chút nào.
“Không, rắc rối về chó.”
“Chó ư?”
“Là khách hàng của tôi.” Tôi chạy rầm rầm xuống các bậc thang ga tàu điện. “Cô ấy muốn đưa con chó của cô ấy vào công sở, và họ nói không, chuyện đó không được phép, nhưng cô ấy tin là có một con chó khác trong tòa nhà đó.”
“Tại sao?”
“Vì cô ấy đã nghe tiếng sủa, hơn một lần. Nhưng tôi muốn biết tôi phải làm gì với chuyện đó bây giờ?” tôi gần như đang nói với chính mình. “Tôi hoàn toàn mắc kẹt rồi. Phòng Nhân sự thì chối đây đẩy làm gì có con chó nào, mà lại chẳng có cách nào để chứng minh là họ nói dối cả. Chính xác là tôi không thể vào tòa nhà đó mà tìm kiếm ở khắp mọi phòng…”
Tôi đứng phắt lại vì kinh ngạc thì Sadie hiện ra trước mặt tôi.
“Có lẽ cô thì không.” Mắt cô sáng lên. “Nhưng tôi thì có thể.”