Hôn Lễ Tử Thần
Chương 30
Katie nhắm mắt lại, rồi nghe thấy những giọng nói vui vẻ.
“Đến hơi thở cuối cùng!” Benny hét toáng lên.
“Hãy sẵn sàng gặp đối thủ của ngươi.” Một giọng nói quen thuộc cất lên. Tim Katie nhói lên khi nghe thấy giọng nói khàn khàn, bỡn cợt của Carl. “Và người thắng cuộc sẽ được ăn tất cả chỗ kẹo dẻo.”
“Không chơi trò cưỡi ngựa trong nhà đâu.” Tami hét với ra cửa. “Và không có ăn kẹo dẻo trước bữa tối đâu đấy.”
Katie dựa vào bệ bếp, cảm thấy những làm sóng cảm xúc dồn dập. “Anh ấy có biết em ở đây không?” Cô hỏi giọng hơi nghẹn lại.
Tami nhăn mặt. “Chị... chị có lẽ quên không nói với chú ấy.”
Tiếng chân tiến lại gần. Katie chuẩn bị tinh thần đối diện với anh ta.
“Mùi gì mà thơm thế không biết.” Carl bước vào trong bếp và ôm hôn Tami. Đang nửa chừng thì Carl nhìn thấy Katie. Chỉ một lần nhìn vẻ không vui trên mặt anh ta là bụng dạ cô quặn lên. Phải vận dụng hết mọi khả năng có thể cô mới ngăn được mình không chạy vào nhà tắm mà nôn.
Một lát sau Ben cũng về đến nhà. Bữa tối diễn ra trôi chảy... không như cái cổ họng nghẹn ngào của Katie khiến cô chẳng nuốt trôi cái gì. Carl gần như không nhìn cô. Chúa chứng giám, anh ta không nói quá ba câu. Đến cả Benny cũng phải để ý thấy.
“Chú giận cô Katie đấy à?” Benny hỏi, quấn mỳ ống vào dĩa của mình.
“Không.” Carl nói, tuy vậy chớp mắt.
“Thế thì sao hồi trước chú với cô Amy thường hôn nhau và này nọ? Còn chú thì chưa hôn cô Katie. Và chú cứ nhìn cô ấy vẻ... buồn bã gì đó.”
Carl liếc nhìn cô, rồi nhìn Tami như cầu cứu.
Tami nhượng bộ. “Benny, con ăn xong rồi đấy.”
“Bữa tối ngon tuyệt.” Katie nói, hy vọng giảm bớt sự căng thẳng.
“Lúc nào Tami nấu cũng thế.” Ben buông dĩa.
“Ngon lắm.” Carl nói thêm, nhấp một ngụm trà.
“Rất mừng là mọi người đều thích.” Tami mỉm cười. “Chị hy vọng là em không ngại giúp Katie rửa bát.”
Carl sặc. “Rửa bát ư?”
Nếu trái tim cô không đang mải mê tan vỡ thì hẳn là Katie cũng đã mỉm cười.
Năm phút sau, họ còn lại một mình trong bếp. Carl tiến đến bên cô. “Tami có biết gì về trò chơi rửa bát của em không đấy?”
“Chúa ơi, không đâu!” Katie bóp một chút xà phòng vào trong nước và đăm đăm nhìn chỗ bọt nổi lên, tránh không để mắt vào đôi vai rộng trong chiếc áo sơ mi xanh da trời, hay bóng dáng của sự tổn thương trong mắt anh.
“Anh cũng không nghĩ thế.”
Cô cảm thấy anh đang quan sát cô và cố gắng kìm nén mong muốn được đưa tay ra chạm vào người anh.
“Em cũng không biết là hôm nay anh đến ăn tối phải không?” giọng anh khó chịu.
“Không.” Katie nhìn chỗ bọt nổi phồng lên.
“Bọn họ không có quyền tham dự vào chuyện này.”
Katie ngước nhìn anh. “Họ yêu quý anh.” Đôi nắt nâu của anh gặp mắt cô và họ nhìn nhau. Nhìn thấy anh khiến cô đau đớn, nhưng trái tim cô vẫn sẵn sàng chào đón thêm chút đớn đau. “Đúng hay sai, thì chẳng qua cũng vì họ muốn giúp. Người nhà với nhau đương nhiên là phải thế mà.”
Anh đưa tay ra sau lưng và xoa xoa bả vai. “Nhưng...”
“Chẳng có nhưng gì cả, Carl. Họ yêu quý anh.” Cô nhìn những ngón tay anh xoa bóp cơ bắp. Cô thèm được làm thế cho anh. Được làm dịu bớt nỗi đau của anh. “Chỗ ấy đau vì anh bị trúng đạn phải không?”
“Anh không sao.” Anh bỏ tay ra.
Cô nhặt một cái đĩa lên và bắt đầu rửa.
Ánh mắt anh âm thầm dán lên cô, và cô cố gắng không làm gì để bị hiểu là đang cố gắng cám dỗ hay bỡn cợt anh, nhưng mỗi cử động của bàn tay cô đều tạo cảm giác gợi tình, và cô nhớ lại mọi điều: rửa bát đĩa với anh. Được rồi, cô cần một chủ đề mới nào.
“Sao mà anh lại bị thương?” Khi anh ta không trả lời, cô liếc nhìn và thấy anh ta đang cau mày. “Coi như em chưa hỏi nhé.”
Anh thở hắt ra. “Anh cứ nghĩ mọi người đã kể hết cho em nghe mọi bí mật bẩn thỉu của anh rồi.”
Lắc đầu, cô nuốt cảm xúc xuống. “Họ không kể gì với em về chuyện ấy đâu.”
Anh lưỡng lự. “Có một kẻ buôn bán ma túy có thói quen đeo đuổi các con nghiện cũ đang cố gắng cai. Hắn ta đã khiến một người anh quan tâm tái nghiện. Vì vậy anh đã truy lùng hắn ta.”
Cô tráng cái đĩa và để vào giá cho ráo nước. “Amy phải không?”
Anh gật đầu. “Đúng đấy.”
“Anh nói cứ như thể đó là một điều tồi tệ lắm vậy.”
Lại ngừng một lát. “Anh đã thuyết phục cộng sự của anh đi cùng anh. Bọn anh bước vào giữa chừng một vụ buôn bán ma túy. Mọi chuyện trở nên tệ hại. Cộng sự của anh bị trúng đạn vào chân. Anh thì dính đạn ở vai.” Anh cầm cái đĩa lên và lau khô nó. “Anh bắn trả. Hóa ra kẻ nổ súng mới có mười bảy tuổi và là cháu của quan tòa.”
Cô nắm chặt cái khăn rửa bát. “Hắn ta có...”
“Nghoẻo ư? Không. Nhưng hắn ta bị thọt chân khá nặng và sẽ thù anh suốt cuộc đời.” Carl chớp mắt. “Lý ra anh không nên tới đó. Suýt nữa thì anh khiến cộng sự của mình mất mạng.”
Cảm xúc dâng trào trong mắt Carl, và cô muốn giúp đỡ, muốn chạm vào anh. Muốn ôm lấy anh. Cô không thể.
“Em xin lỗi,” cô nói. “Có thể là anh không nên đến đó, nhưng mà em cũng hiểu anh. Anh đến bởi vì anh quan tâm đến một người.”
Anh nhìn cô đăm đăm, rồi tìm thấy cái khăn lau và lau cái đĩa. “Bọn anh không có lệnh khám xét. Họ giở luật ra với anh và cộng sự của anh. Họ không loại bọn anh, nhưng gây khó dễ để bọn anh phải ra đi.”
“Có phải vì thế mà anh xoay ra làm việc cho chính mình không?”
“Đúng vậy.” Anh tìm trong các ngăn tủ cho tới khi thấy chỗ cất đĩa. Khi anh quay lại, anh mỉm cười. “Anh không nghĩ là anh nhận được một thứ quần áo nào cho cái đĩa này đâu nhỉ?”
Mặc dù đang rất đau đớn, cô cũng nhoẻn cười. “Có lẽ không đâu.”
Anh tiến lại gần hơn và chạm vào má cô. “Em không thể biết được anh muốn... đến mức nào.” Giọng anh nhỏ dần.
“Muốn gì cơ?” Cô cưỡng lại ý muốn được tựa vào anh, được quyền trao cho anh bất kỳ điều ước muốn nào.
Anh thở dài. “Ồ, Tóc Đỏ ơi, anh không xem phim The Brady Bunch. Anh không phải loại người hay hứa hẹn.” Anh cúi xuống và đặt một cái hôn lên trán cô. “Và em là tuýp phụ nữ cần những lời hứa hẹn phải không nào?”
Mắt Katie bắt gặp bức ảnh Ben, Tami và nhóc Benny. Một ngày vui trong công viên với gia đình, một điều đơn giản thế nhưng là những gì cô muốn. Giống như ngày lễ Phục sinh với gia đình của cô vậy.
“Đúng vậy,” cô đáp, và lùi lại. “Em cần những lời hứa hẹn.”
***
Les đi như nhảy chân sáo vào căn hộ của ông Hades hai ngày sau đó trong khi Katie đang thu dọn đồ đạc. “Mình nghe nói họ bắt giữ hắn ta rồi.”
“Bọn mình đang đợi để biết tin hắn có bị giam giữ không, và nếu đúng như vậy thì... mình được tự do ra về.” Katie vờ mỉm cười. Mất đi gia đình nhà Hades chẳng dễ dàng gì.
“Mình đánh cuộc là cậu nhẹ cả người.”
“Được trở lại với cuộc sống của mình thật là tuyệt.” Cô nói dối. Sự thật là? Cuộc đời của cô chán ngắt. Một mình chán lắm. Một mình đau lắm. Và cô thậm chí chẳng còn có cả Joe nữa. “Mình nói chuyện với Lola hôm nay, và chị ấy thực sự rất vui vì mình sắp quay lại làm việc.”
“Cảm giác mình cần thiết cho ai đó thật thích.” Vẫn mỉm cười, Les ngồi xuống chiếc ghế sô pha và Katie nhận thấy vẻ rạng rỡ khác thường của bạn.
“Có chuyện gì vui thế, cô nàng?”
“Mình có tin mới đây.” Les xoa xoa hai tay vào nhau.
“Chuyện cậu với Joe à?” Hy vọng dâng lên trong Katie mặc dầu cô vừa mới nói chuyện với Joe tối qua và anh không hề nhắc đến Les.
“Không đâu.”
“Tại sao không?”
Les tròn đôi mắt. “Này mình đang chập chững những bước ban đầu mà. Ít nhất thì cậu cũng nên mừng với những gì mình đã làm được chứ?”
“Cậu làm được điều gì nào?” Hy vọng, Katie liếc mắt nhìn cái áo cổ lọ màu nude mà Les đang mặc. Nhưng Katie vẫn có thể thấy hình thù của chiếc nhẫn bên dưới cái áo.
‘‘Mình vừa mới được nhận lại công việc ở tờ báo.”
Katie reo lên và ôm lấy bạn. “Cậu chuyển về đây ư? Đúng rồi. Cậu có biết điều ấy làm mình vui đến thế nào không?”
Les nhoẻn cười. “Mình cũng thế. Nhưng mình đã đồng ý nộp đơn nghỉ việc sau bốn tuần ở tờ Boston Globe. Mình sẽ giúp họ đào tạo một người khác. Mình cũng đã đặt vé đi Boston ngày thứ Hai tới.”
“Cả một tháng ư?” Katie rên rỉ.
“Đúng vậy. Nhưng như thế tốt thôi. Mình cần có thời gian để suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện.”
“Ý cậu là chuyện với Joe ư?”
“Joe và cả những chuyện khác nữa.” Les ngồi thẳng dậy và nhìn vào bức tranh Katie đặt ở trên bàn nước. “Cậu vẽ cái này đây à?”
Katie cười. “Không, voi vẽ đấy.”
Mắt Les tròn xoe. “Đây là bức tranh voi vẽ nổi tiếng đấy hả?”
“Đúng vậy. Và nó cũng không đến nỗi tệ lắm đâu.” Katie nhìn ra chỗ khác. “Cậu có định nói lời tạm biệt Joe không?”
“Mình ghé vào chỗ anh ấy tối qua, nhưng anh ấy không có nhà. Mình định sẽ gọi điện cho anh ấy, nhưng mình chẳng thích tạm biệt qua điện thoại tí nào.”
“Anh ấy luôn để một cái chìa khóa dưới chậu cây bên cửa ra vào.” Katie mách bạn. “Nếu anh ấy không có nhà, cậu cứ vào nhà và đợi.”
Les gật đầu, rồi lại nhìn bức vẽ. “Cậu nên bắt đầu vẽ tranh trở lại đi.”
Đã đến lúc Katie phải báo tin mới của mình. “Mình sẽ. Mình đã tự hứa với bản thân mình rồi. Mình sẽ vẽ tranh và mình chẳng cần lo chuyện mình vẽ dở.”
***
Buổi chiều hôm ấy, điện thoại reo khi Katie và ông Hades ngồi xem chương trình Oprah.
“Xin chào.” Ông trả lời điện thoại. “Tốt!” ông nhìn Katie rồi hạ giọng. “Con không ghé qua đây à?” Ông cau mày. “Được thôi. Bố sẽ nói với cô ấy.”
Nghe lỏm được cuộc đối thoại, Katie cảm thấy bụng thắt lại. Xong rồi. Cô có thể ra về. Và Carl sẽ không nói lời tạm biệt.
Ông Hades đặt máy điện thoại xuống. “Chính là khẩu súng ấy. Edwards sẽ bị giam giữ không được quyền bảo lãnh.”
Katie đứng dậy, không muốn cuộc chia tay kéo dài. “Có vẻ như cuối cùng thì bác cũng thoát nợ cháu rồi.” Cô cố gắng nhiều để sự cay đắng trong cổ họng cô không thể hiện trong giọng nói, hay bốc lên làm cay sống mũi cô và khiến cô khóc. Nhưng dĩ nhiên là cô chẳng thành công.
“Ồ, cháu gái, đừng có khóc trước mặt bác nào!” Ông kéo cô vào lòng. “Bác không biết cháu có muốn nghe điều này không, nhưng thực tình bác nghĩ thằng con trai bác đang phạm phải sai lầm lớn nhất của nhân loại đấy.”
Katie lùi ra trước khi thuốc chải mi làm hoen áo ông. “Cháu để tấm séc lại trên bàn.”
“Không!” Ông Hades đáp. “Bác nói thật nhé. Cháu sẽ không phải trả bác xu nào sất.”
Katie vỗ vỗ vào tay ông. “Có chứ ạ. Và nếu bác không muốn nghĩ đó là tiền cháu thanh toán, thì cứ coi như đó làm một món quà cưới. Bác đưa Jessie đi đâu đó thật hay trong tuần trăng mật.”
Ông nắm chặt tay cô. “Thế nào cháu cũng phải đến dự đám cưới đấy.”
“Để cháu xem đã.” Katie nói, không muốn dối ông. Nhưng sự thực là, cô rời khỏi gia đình này sớm chừng nào, tốt cho mọi người chừng đó.
Katie đi lấy túi của mình, rồi hôn lên má ông Hades. “Jessie thật là một người phụ nữ may mắn.”
***
Carl đứng ở cuối phòng xử án và nhìn người ta dẫn Jack Edwards vẻ tuyệt vọng đi ra. Nhưng Carl không thấy hài lòng. Anh những muốn nghe người đàn ông kia thú nhận hắn ta đã làm chuyện đó. Anh muốn sự hồ nghi trong dạ của anh bị dập tắt đi. Đưa tay lên xoa vai, anh tự nhủ với mình rằng cảm giác ấy là do anh mất đi Tóc Đỏ chứ không phải vì anh tin là Edwards vô tội.
Ben tiến lại gần. “Chú đã gọi điện cho cô ấy chưa?”
“Em nói với bố báo cho cô ấy.”
Ben cau mày. “Và chú sẽ không đến gặp cô ấy ư?”
“Cưa đứt, đục suốt là tốt nhất.” Anh nói, nhưng những lời nói cũng khứa sâu vào lòng.
Ben lắc đầu. “Chú là thằng đàn ông ngốc nghếch nhất mà anh từng biết.” Anh bỏ đi.
Carl rời khỏi phòng xử án và bước vào trong xe ô tô của mình. Nhưng không nổ máy. Anh ngồi đó và nghĩ về việc sẽ mất Katie mãi mãi. “Cứt thật ! Mẹ nó.”
Và, phải đấy, Tóc Đỏ ạ, chuyện này đáng để văng tục đấy. Anh cầm lấy cái điện thoại và bấm nút gọi lại. “Đừng để cô ấy đi vội bố nhé. Con đang trên đường đến đây.”
“Con chậm mất mười phút rồi! Nhưng con biết nhà cô ấy mà, phải không?”
Carl dập máy. Anh biết cô sống ở đâu, nhưng anh biết nói cái quỷ gì với cô khi đến đó? Anh cần câu trả lời ấy trước khi đến chỗ cô. Ngả đầu ra sau, anh cố gắng chống đỡ lại nỗi đau đang gặm nhấm và cố gắng tìm ra câu trả lời.
***
“Cô sẽ là một cô dâu xinh đẹp.” Tên sát nhân ngồi sau chiếc bàn của mình và nhìn cô nàng tóc nâu đang ngồi đối diện hắn. Cô ta nhìn quanh văn phòng của hắn.
“Có vẻ như ông chụp nhiều thứ khác nữa ngoài ảnh cưới.”
Đôi mắt cô ta màu nâu, y như mắt Maria. Tim hắn đập thình thịch vào lồng ngực, và hắn cố gắng dùng lý trí để xua đuổi cô ta, bảo cô ta tìm người khác mà thuê.
Hắn phải dừng lại thôi. Hắn nghe nói rằng cảnh sát đã bắt giữ một kẻ tình nghi. Và hắn cũng biết kẻ đó là ai. Hắn quá tự hào với bản thân mình vì đã thành công. Hắn có thể là người không bình thường, nhưng hắn nhanh trí lắm.
“Tôi chụp tất cả những gì bắt mắt. Nhưng tôi cũng có các mẫu ảnh cưới.” Hắn lôi ra một tập hồ sơ quảng cáo. “Cô cầm về mà xem. Giá cả ở mặt sau ảnh. Nếu cô thấy ưng, thì gọi lại cho tôi.”
Cô ta mỉm cười. Có phải cô ta đang cười vào mặt hắn không? Hắn để mình đung đưa một, hai lần.
“Ô kê.” Cô ta nhìn hắn chằm chằm. Hắn đã đung đưa nhiều quá chăng?
“Tôi sẽ gọi cho ông.” Cô ta nói.
“Cô nhớ gọi nhé.” Hắn tiễn cô ta ra cửa.
Cô ta có mái tóc đen y hệt như tóc Maria. Tóc đen.
Nhưng cô ta chưa phải là cô dâu của hắn. Nếu hắn cần một cô dâu, hắn phải chọn một cô trong danh sách của hắn. Cô dâu đã thoát khỏi tay hắn. Cô dâu trong bức ảnh đang cười vào mặt hắn, diễu cợt hắn. Katie Ray.
Hắn nhìn cô nàng tóc nâu ra về và tiến lại chỗ bàn làm việc, lấy ra một thứ mà hắn cho phép mình giữ lại: thiệp báo tin đám cưới của Katie. Đáng lý ra là tuần sau sẽ diễn ra đám cưới. Và hắn vẫn còn giữ tấm séc đặt cọc của cô. Liệu cô có gọi lại cho hắn không khi mà Edwards đã bị bắt? Hay là hắn nên gọi cho cô?
Có lẽ hắn nên lái xe qua nhà cô. Chỉ cần lái xe qua như hắn thường lái xe qua khoảnh rừng nơi chôn các cô dâu. Chỉ lái xe qua thôi. Hắn bắt đầu đung đưa. Sau. Trước.
***
Sáng sớm hôm sau, Katie buộc mình rời khỏi giường, để Les nằm cuộn tròn ở mép giường bên kia. Họ đã thiếp đi trong khi xem một bộ phim. Hoặc ít ra là Les đã ngủ thiếp đi. Giấc ngủ không đến với Katie dễ dàng thế. Cô cứ không thôi nghĩ đến Carl. Thậm chí cô còn nghĩ cả tới Benny. Liệu thằng nhỏ có nhớ cô không? Và ông Hades nữa? Lạ làm sao, cô bắt đầu thấy mình yêu quý ông, như thể ông thế vào chỗ của bố cô. Mặc dầu ông chẳng có điểm gì giống với bố cô hết.
Katie tự đẩy mình ra khỏi giường, nhưng ngoái lại nhìn cái chăn ấm áp một cách thèm thuồng. Rồi cô xua đi sự ham muốn ấy. Cô là một người họ Ray, và những người họ Ray không có ngủ nướng khi họ có việc phải làm.
Cô gọi điện cho Lola ngày hôm qua và nói với chị ấy là cô sẽ quay trở lại chỗ làm vào ngày thứ Hai. Lola, luôn luôn là Lola, đã đồng ý. Việc mà Katie làm không liên quan đến phòng tranh, nhưng liên quan đến nghệ thuật. Hôm nay, Katie sẽ đến cửa hàng bán nguyên liệu vẽ tranh để mua toan, mua màu vẽ và cô sẽ vẽ. Cô sẽ vẽ tranh.
Mười lăm phút sau, tắm rửa và thay quần áo, cô lay Les dậy. “Mình đi đến cửa hàng bán nguyên liệu vẽ tranh đây. Cậu có còn ở đây khi mình quay lại không?”
Les chống khuỷu tay ngồi dậy, trông còn ngái ngủ. “Mình đã hứa với mẹ là mình sẽ về nhà. Không biết là đến mấy giờ mình sẽ quay lại đây.”
“Tranh thủ ghé qua gặp Joe nhé.” Katie bắt đầu đi ra cửa.
“Tranh thủ ghé qua gặp Carl nhé.” Les lại cuộn mình ngủ tiếp.
Chỉ nghe thấy tên anh cũng đủ làm cô thấy đau đến tận mắt cá chân. Cô lờ đi. Rồi sẽ qua thôi. Dần dần sẽ qua thôi. Cũng như nỗi đau đớn tột cùng trong cô khi mất cả gia đình cũng đang dần mờ phai. Chỉ cần cô luôn cố gắng. Người họ Ray luôn luôn cố gắng mà.
Katie đã đi gần đến chỗ xe ô tô thì lại quay vào nhà để lấy cuốn sổ ghi chép đám cưới. Nếu không mất nhiều thời gian ở cửa hàng bán nguyên liệu vẽ tranh, cô có thể sẽ thử xem có đòi lại được tiền đặt cọc đám cưới không.
***
Hắn lái xe qua ngôi nhà nhưng không cho phép mình dừng lại. Hắn không thể dừng lại. Hắn không thể tóm cô. Không thể tóm cô bây giờ. Quá sớm. Quá sớm. Quá sớm.
Đầu hắn bắt đầu giật giật. Hắn sắp cạn thuốc giảm đau rồi. Liệu bác sĩ có kê thêm đơn cho hắn không?
Rồi hắn nghe thấy. Xa xôi nhưng hắn nghe thấy. Tiếng cười. Không hắn không thể nào chịu được tiếng cười vào lúc này. Nó phải thôi đi.
Hắn ghé xe vào vệ đường và đỗ lại. Và để người mình lắc lư. Ngôi nhà của cô ở ngay dưới phố. Có lẽ hắn có thể tản bộ đi qua. Chỉ đi qua thôi. Có thể nhòm một cái vào cửa sổ của cô. Có thể nhìn thấy cô là đủ để chặn đứng cơn đau đầu đang trở lại và xua đuổi đi tiếng cười.
***
Katie dành hàng giờ trong cửa hàng bán nguyên liệu vẽ tranh, đắn đo giữa việc chọn màu đỏ của trái sơ ri và màu đỏ táo. Những điều như thế luôn quan trọng đối với họa sĩ. Và cô là một họa sĩ. Có thể chưa phải là họa sĩ lớn nhưng nếu một con voi có thể vẽ, thì... ngay lúc ấy tim cô quay về với Carl, và với nỗi đau.
Sau đó, cô ghé vào phòng tranh và ăn trưa muộn với Lola. Mặc dù tâm hồn cô thường trực một nỗi đau, cô cảm thấy dễ chịu vì luôn bận bịu.
Sau bữa trưa, Katie nói với Lola mong ước được trở thành họa sĩ. Ừm, đúng hơn là rụt rè thú nhận. “Em là một họa sĩ. Nhưng xin chị, đừng có đuổi việc em.”
“Đuổi em ư, cô gái? Em thực tình nghĩ là chị không biết gì sao?”
“Vâng, quả có thế. Bởi vì em có bao giờ nói cho chị biết đâu.”
“À, Chúa ơi, chỉ có họa sĩ mới có thể hiểu về hội họa như em mà thôi. Chị cũng đoán trước là một ngày nào đó em sẽ chui ra khỏi kén cho mà xem.”
“Nhưng em vẽ tệ lắm, Lola. Em đã có một vài triển lãm và...”
“Vẽ tranh cũng như ân ái vậy.” Lola so sánh mọi thứ với tình dục. Chị ta ưa thích dục tình. “Đôi khi rất tuyệt. Và đôi khi chỉ là sự giả vờ và lẩn tránh. Em cho chị xem một vài bức họa của em, và chị sẽ chỉ cho em thấy tài năng của mình.”
“Sẽ ra sao nếu em chỉ toàn giả vờ và lẩn tránh?”
“Thì em cứ vờ vĩnh cho đến bao giờ nó thành thật thì thôi.”
Họ ôm nhau, và trước khi Katie rời khỏi phòng tranh, cô cố gắng gọi điện cho Les. Cuộc gọi chuyển vào máy trả lời tự động. “Chào cậu. Mình nghĩ là mình cần nhắc cậu ghé vào chỗ Joe.”
Trên đường về nhà, suýt nữa thì Katie rẽ vào chỗ tay thợ ảnh, nhưng vào phút cuối cùng cô quyết định sẽ về nhà để vẽ. Cô bật máy sưởi trong ô tô. Mặc dù trời không lạnh lắm, khí lạnh trong xe gợi cho cô nhớ đến một ngày lạnh lẽo khác. Một ngày cô đã bị nhốt trong phòng tối với một người đàn ông đã đánh cắp trái tim cô.
Có vẻ như một cơn bão khác lại sắp sửa đổ bộ vào thành phố Houston. Chứ không thì tại sao trời gần như tối sập xuống vào lúc ba giờ chiều?
Khi cô đậu xe trước cửa nhà, có ánh đèn hắt ra từ cửa sổ của cô – và ánh đèn cũng chẳng lấy gì làm ấm áp. Bình tĩnh nào, cô tự nhủ, Les chắc đã ở đây rồi, và nghĩ, tốt quá, khỏi phải đối diện với một căn nhà trống. Biết rằng kẻ sát nhân đã từng ở trong nhà cô phá hỏng cảm giác về sự chào đón ấm áp và nồng hậu khi trở về nhà.
Katie đi vào sảnh và gọi tên Les. Không có ai. Không có ai đáp lời. Hệ thống sưởi trung tâm khởi động và rền rĩ. Thế là đủ rồi, ngày mai cô sẽ gọi cho người tới sửa chữa.
“Les ơi?” Cô bước vào phòng khách. Không có ai. Cô đi về phía phòng ngủ của mình. Cô đứng ở cửa nhìn cái giường chưa dọn. Thường thì ít nhất Les cũng phủ khăn trải giường lên trên.
Katie nhặt chiếc điện thoại trong phòng ngủ lên. Tiếng bíp bíp báo hiệu cô có tin nhắn. Nhưng cô vẫn bấm máy gọi vào di động của Les.
Tiếng điện thoại di động reo. Rồi Katie nhận thấy là điện thoại reo trong nhà của cô. Cô đi về phía phòng tắm, và trên sàn, bên cạnh một cái khăn tắm ướt là điện thoại của Les. Tại sao Les lại để lại điện thoại của mình trên sàn nhà?
Katie xoay người. “Les ơi?”
Cô không nghe thấy tiếng trả lời, vì vậy cô ngắt máy và bấm số để nghe tin nhắn, hy vọng đó là tin nhắn của Les. Một cuộc gọi dập máy. Rồi bỗng tim Katie thót lại khi ngay trước khi điện thoại ngắt, cô thề cô nghe có tiếng nhạc. Nhạc đám cưới. Nhưng không thể nào. Họ đã tóm được tên tội phạm rồi. Vì thế, cô xua đuổi cái ý nghĩ điên rồ ấy ra khỏi đầu.
Tin nhắn tiếp theo vang lên như tiếng nhạc trong tai Katie. “Này. Mình biết mình đi để lại nhà cậu bừa bộn quá. Dậy muộn, mình để quên điện thoại và chỉ vừa mới trốn thoát việc bị in dấu vân tay và quẳng vào một xó như tội phạm. Mình sẽ giải thích sau.”