Thứ hai đi làm, Tô Tử Khanh cảm thấy là lạ.
Cứ cảm thấy mọi người đang nhìn mình, nhưng mà vừa quay đầu lại thì mọi người đều đang làm việc của mình, giống như tất cả đều là ảo giác của cô.
Mãi đến khi Tiểu Mỹ chen vào trong phòng trà, lặng lẽ thọc thọc cô: “Tô Tô, giấu thật là kỹ nha, đắc tội rồi.”
“Cái gì?” Tô Tử Khanh lắc lắc cái ly trà bưởi mật ong, không hiểu ra sao.
“Thế mà có thể bắt lấy tổng giám đốc Thẩm, không đơn giản nha.” Tiểu Mỹ hướng cô ôm quyền: “Chắc là Lục Quân tức giận đến chết mất thôi.”
“Cậu đã biết?” Tô Tử Khanh có hơi bất ngờ, nhưng cũng không ngạc nhiên, dù sao thì Thẩm Tây Thời cũng đã có ý thả tiếng gió với người ta.
Tiểu Mỹ một phen ôm lấy vai cô: “Cậu thừa nhận cũng sảng khoái quá nhỉ, đến mình mà cậu cũng gạt, hừ. Mau mau thành thật khai rai, nghiêm túc khai báo chi tiết, có lẽ tớ suy xét suy xét tha thứ cho cậu.”
Tô Tử Khanh đem ly trà pha xong đưa đến bên tay cô ấy, vẻ mặt vô tội: “Haizz, chính là mơ mơ màng màng hồ đồ mà ở bên nhau thôi.”
“Đừng nghĩ lừa dối để qua cửa.” Tiểu Mỹ không chấp nhận đồ hối lộ của cô, nghĩa chính đẩy chén trà ra: “Hai ngươi ai theo đuổi ai?”
“Anh ấy theo đuổi tớ.”
Rốt cuộc cũng là Thẩm Tây Thời chủ động nói thẳng ra mà, Tô Tử Khanh vẻ mặt đứng đắn, không e lệ chút nào.
“Thiệt hay giả vậy?” Tiểu Mỹ không quá tin tưởng.
“Tớ người đẹp lòng tốt, dí dỏm hài hước, ngực to eo nhỏ, trên dưới đều được, như thế nào lại không thể là anh ấy theo đuổi tớ chứ.” Tô Tử Khanh hất tóc, xoay eo, tiện thể hướng về Tiểu Mỹ vứt một ánh nhìn mê người.
Tiểu Mỹ che ngực lại, đang muốn chửi cô vô sỉ cũng phải khống chế một chút, đột nhiên, cửa kính mờ truyền đến hai tiếng “Thùng thùng”.
Tiếp theo âm thanh của Thẩm Tây Thời truyền vào. “Mở họp.”
Tay trái của Tô Tử Khanh đang muốn sờ lên eo của mình bị dừng ngay giữa không trung, cô thở sâu, treo lên nụ cười chuyên nghiệp giả trân, hướng về phía ngoài cửa: “Được, tổng giám đốc Thẩm.”
Tiểu Mỹ ở một bên nghẹn cười nghẹn đến biểu cảm mất khống chế.
Tiến vào phòng họp, Tô Tử Khanh ngồi xuống, cảm nhận được ánh mắt tập thể dồn lên người mình.
Vẻ mặt Lão Ngô nghi hoặc, hoàn toàn ở ngoài tình huống.
Cố Tuấn vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra mọi nhiên, biểu tình quả nhiên là như thế.
Ánh mắt của Vương Gia Nhạc thì không ngừng đánh giá cô cùng Thẩm Tây Thời.
Lục Quân nhấp miệng cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Tử Khanh có một chút xấu hổ, cô đương nhiên biết Lục Quân có ý với Thẩm Tây Thời, trước đây quan hệ bọn họ không có công khai, hiện giờ truyền đến ồn ào huyên náo, cô ta chắc là cũng đã biết.
Cô có hơi thất thần, lúc phản ứng lại đây thì Thẩm Tây Thời đã kêu cô hai lần.
“Thư ký Tô, mời đem hạng mục mới giới thiệu đơn giản một chút với mọi người.” Thẩm Tây Thời gần như không thể phát hiện mà thở dài, hơi nhíu mày, giọng điệu nghiêm khắc: “Mở họp nghiêm túc chút.”
“Được, tốt.” Tô Tử Khanh kéo kéo góc váy, mở máy tính ra, thanh thanh giọng nói, bắt đầu trần thuật.
Cái này làm mọi người đều bị hoang mang, đối bạn gái hung dữ như vậy sao? Lời đồn có sai không vậy?
Hai người thành công mở ra một gió lốc dấu chấm hỏi to đùng.
Hội nghị rất ngắn, sau khi kết thúc mọi người sôi nổi rời khỏi phòng họp, Tô Tử Khanh thu dọn máy tính, đem máy chiếu tắt đi, đứng dậy chuẩn bị rời đi, Thẩm Tây Thời nắm lấy cổ tay của cô, đem cô giữ ở trên ghế.
“Tức giận à?” Anh cúi đầu nhìn cô.
“Không có.” Vốn dĩ chính là cô đuối lý, vừa mới nãy đúng là đã mất tập trung: “Chính là… Mọi người hình như đều đã biết.”
Thẩm Tây Thời gật gật đầu, đây vốn dĩ chính là ý muốn của anh.
“Làm gì mà công khai gấp như vậy chứ.” Tô Tử Khanh kéo cà vạt của anh, cuốn ở trên ngón tay nghịch nó.
“Không phải người nào đó người đẹp lòng đẹp, dí dỏm hài hước sao, anh không nắm chắc biểu thị công khai chủ quyền, sợ bị người khác đoạt mất nha.” Thẩm Tây Thời nhìn cô, đáy mắt đều là ý cười.
!
Tô Tử Khanh ngạc nhiên, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, kéo kéo cà vạt anh, giả vờ giả vịt chớp chớp mắt: “Còn có ngực to eo nhỏ nữa, anh đã quên nói rồi.”
Hiện giờ da mặt cô cũng là tu đến thật sự dày.
Thẩm Tây Thời đem cô đánh giá từ đầu tới đuôi một phen, duỗi tay ở bên hông cô sờ sờ, gật gật đầu: “Eo nhỏ đúng là rất nhỏ, nhưng mà ngực sao…”
Trên tay Tô Tử Khanh dùng sức một cái, Thẩm Tây Thời đột nhiên bị cô kéo lại gần, mặt cọ ở trên vạt áo của cô.
“Ngực như thế nào?” Đôi mắt cô nhíu lại, khí thế rất mạnh.
Thẩm Tây Thời cúi đầu, xuyên thấu qua cổ áo, mơ hồ có thể thấy được bộ ngực trắng nõn, độ cong no đủ, làn da tinh tế.
Anh duỗi tay đẩy cổ áo ra, để sát vào, môi dán lên làn da cô. Tô Tử Khanh chỉ cảm thấy trước ngực vừa tê vừa ngứa, cô ngửa đầu, tựa lưng vào ghế ngồi, thở phì phò mặc anh làm.
Một lát sau, Thẩm Tây Thời ngẩng đầu, nhìn ngực trắng nõn kia của cô có một dấu hôn hồng hồng, anh vừa lòng mà cong cong khóe môi, giúp cô chính lại vạt áo, đem ấn ký khó khăn lắm mới che lấp được, theo sau đứng dậy, nhìn cô nói: “Như vậy càng xinh đẹp hơn.”
Tô Tử Khanh mềm người ở ghế trên, vừa rồi những cái khí thế đó giờ phút này đều bị thổi bay, cô nhìn cửa phòng họp mở rộng, cắn chặt răng, gằn từng chữ với anh mở miệng nói: “Anh chờ đó cho em, buổi tối rửa sạch sẽ chờ em.”
Hội nghị họp xong đã gần đến giờ ăn cơm, mọi người thu dọn đồ đạc đi xuống nhà ăn.
Tô Tử Khanh đi đến nhà ăn, bưng mâm vừa mới ngồi xuống, đối diện lại có thêm một người.
Thẩm Tây Thời.
Tô Tử Khanh nghẹn.
Thẩm Tây Thời cởi bỏ cúc áo tây trang ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa, thong thả ung dung ăn cơm.
Tô Tử Khanh có chút không được tự nhiên, lần đầu tiên ở trước mặt đồng nghiệp, mặt đối mặt mà ngồi ăn cơm cùng với anh.
Ngày thường anh đều ăn ở phòng nhỏ bên cạnh, hôm nay đột nhiên tới đây như vậy làm cô có hơi không quen.
Hơn nữa bọn họ bị vây xem.
Lần đầu tiên Thẩm Tây Thời cùng cô ngồi ở nhà ăn ăn cơm với nhau, cho dù tố chất tâm lý của cô có mạnh đến đâu đi nữa thì vẫn là có chút chịu không được.
Hơn nữa những người vây xem đó hình như còn không biết bản thân bọn họ thảo luận lớn tiếng như thế nào, lớn tiếng đến nỗi hai đương sự là bọn họ đều có thể nghe được rõ ràng.
“Ông chủ cùng thư ký Tô thật sự ở bên nhau sao?” “Nếu không thì sao?”
“Hôm nay mở họp ông chủ đối với cô ấy nghiêm khắc như vậy, thật vất vả cùng nhau ăn một bữa cơm, đều ăn giống như một bữa cơm thương nghiệp, ông chủ thật sự biết yêu đương sao?”
“Nếu không thì cậu muốn nhìn thấy cái gì? Ôn nhu đút cơm sao?”
“Đút cơm tính cái gì, các cậu không chú ý tới sao? Thư ký Tô không ăn ớt xanh.”
“Không ăn ớt xanh thì làm sao vậy, tớ cũng không ăn, tớ còn không ăn hành tây đó.”
“Ông chủ đem ớt xanh trong chén thư ký Tô lấy ra toàn bộ rồi ăn xong rồi.” “…”
“Đẳng cấp này của ông chú, cao nha.”
Mấy người bị hung hăng nhét một miệng cẩu lương, đều ngậm miệng.
Tô Tử Khanh nhìn thoáng qua chiếc đũa kẹp ớt xanh của Thẩm Tây Thời, xấu hổ mà nắm lấy cổ tay của anh: “Anh, anh đừng ăn.”
Thẩm Tây Thời tay trái chỉ vào mặt bàn, gõ gõ ở trên đó hai cái. Tô Tử Khanh nhìn qua chỗ anh gõ.
Bảng dán mấy chữ, ngăn chặn lãng phí. Tổng giám đốc Thẩm anh thắng rồi.
Thẩm Tây Thời dùng xong cơm trưa vừa mới trở lại văn phòng, Lục Quân lại đây tìm anh.
Cô đóng cửa lại, đi đến trước bàn làm việc của anh, trầm ngâm một lát: “Tổng giám đốc Thẩm, anh cùng thư ký Tô… Các ngươi thật sự ở bên nhau sao?”
“Đúng vậy.” Anh ngẩng đầu nhìn Lục Quân, hào phóng thừa nhận. Lục Quân trừng lớn hai mắt, nắm chặt tay lại.
Cô cho rằng, giữa bọn họ chỉ là quan hệ tình dục kia, không nghĩ rằng…
Vì cái gì lại là Tô Tử Khanh, cô tốt ở chỗ nào chứ, luận bằng cấp, chuyên nghiệp, mỹ mạo, mọi thứ cô ta đều ở phía trên Tô Tử Khanh.
Vì cái gì… Không phải cô ta…
Lục Quân có vô số vấn đề muốn hỏi, cô ta không cam lòng, cô ta không rõ, nhưng cuối cùng cô ta nhấp miệng, không có hỏi được.
Cô có cao ngạo cùng tự tôn của cô, cô ta còn muốn giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm.
“Chúc mừng.” Cô ta kéo kéo khóe miệng, cuối cùng nói ra hai chữ này, nói xong xoay người đi ra cửa.
“Lục Quân.” Thẩm Tây Thời gọi cô ta lại: “Cô là tự tôi đào về đây, tôi rất thưởng thức năng lực cùng sự chuyên nghiệp của cô, nhưng công việc là công việc, cảm tình là cảm tình, công tác dựa vào là lý trí, tình yêu là dựa vào cảm giác.”
Anh đối với cô ta không loại cảm giác này.
Cô ta là người thông minh, ý của anh cô hiểu rõ.
“Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm coi trọng, cái hạng mục tiếp theo, cũng sẽ là chúng ta.” Cô ta tự tin mà giơ giơ môi lên, dẫm lên giày cao gót đi ra khỏi văn phòng, mở đoạn video trong điện thoại di động nhìn thoáng qua, ấn nút xóa bỏ.
Đồ đã không thuộc về mình, cô ta không mơ ước.