Hơi Ấm

Chương 41


Chương trước Chương tiếp

Bạc Cận Yến sửng sốt, dường như không ngờ rằng Hạ Miên dễ dàng đồng ý như vậy, hồi lâu cũng chưa tỉnh lại.

Hạ Miên nhìn anh cố gắng che giấu khẩn trương thì khe khẽ thở dài, vuốt ve mu bàn tay lạnh lẽo của anh: “Chúng ta đã thiếu Diệc Nam quá nhiều, nhận nó rồi lẽ nào còn muốn nó tiếp tục cuộc sống không có cha hoặc mẹ sao?”

Bạc Cận Yến khẽ chau mày lại, yên lặng.

Hạ Miên không biết anh đang nghĩ gì cho nên nói tiếp: “Em và anh cũng biết rõ không có tình thương của cha, tình thương của mẹ thật đáng buồn biết bao, em không muốn Diệc Nam lại đi vào vết xe đổ đó nữa.”

Đôi mắt đen láy của Bạc Cận Yến mang theo cảm xúc phức tạp, anh lẳng lặng nhìn Hạ Miên, bỗng hỏi: “… Bởi vì con nên em mới muốn kết hôn sao?”

Hạ Miên cũng không ngờ đến anh lại hỏi như vậy, đôi môi mấp máy. Bạc Cận Yến lại giơ tay lên ngăn cô: “Chỉ cần em đồng ý, lý do gì anh cũng chấp nhận.”

Hạ Miên hơi kinh ngạc, trái tim khẽ đau nhói lại tăng thêm vài phần. Dáng vẻ và tư thái này càng lúc càng không giống anh, lo được lo mất, thậm chí là nhẫn nhục chịu đựng…

Trên mặt Bạc Cận Yến hiện ra nụ cười anh tuấn, thậm chí lấy ra hộp nhung đựng đồ trang sức trong túi áo. Hạ Miên càng thêm bất ngờ, vậy mà anh luôn mang theo nhẫn kim cương bên mình.

Thời điểm được anh từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, cô cũng còn đang thất thần.

Giống như đang nằm mơ, thật sự sẽ kết hôn với người đàn ông này ư?

Cuối cùng Hạ Miên cũng nói ra một yêu cầu với Bạc Cận Yến, chuyện hôn lễ muốn đơn giản, lĩnh giấy chứng nhận là được rồi, không muốn đãi tiệc.

“Bây giờ chuyện vừa qua không được bao lâu.” Hạ Miên muốn nói lại thôi. Cô biết chẳng qua Bạc Cận Yến nội tâm bất an, thật ra bọn họ cũng là một loại người, hoàn cảnh từ nhỏ đã khiến hai người dù không nói cũng hiểu được cảm nhận của đối phương. Bọn họ quá thiếu thốn tình cảm, Bạc Cận Yến lựa chọn bây giờ kết hôn thật ra là muốn giữ lấy cô, sợ cô chạy trốn.

Người khác không hiểu nội tâm anh bất an, nhưng cô sao lại không thể hiểu chứ.

Vệ Cần và Phó Trạm là cha mẹ ruột của anh, sự mỏi mệt dưới gương mặt anh cũng để lộ cảm xúc thật sự của mình. Hạ Miên biết trong suốt khoảng thời gian này mỗi tối anh đều không ngủ được. Anh chưa bao giờ hút thuốc, nhưng bây giờ trên người anh có mùi thuốc thoang thoảng.

Những thay đổi rất nhỏ này cô cũng nhận ra rõ mồn một, chẳng qua là giấu trong lòng không hỏi đến.

Cho nên lúc này cô chấp nhận kết hôn, hai người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong mắt Bạc Cận Yến tràn ngập xúc động, cánh tay ôm chặt lấy cô, chăm chú nhìn vào mắt cô: “Cám ơn em.”

Khóe môi Hạ Miên khẽ nhoẻn cười, hóa ra một khi nói ra khỏi miệng thì tâm tình cả người cũng không còn như cũ, không còn đè nén khó chịu, không còn mỗi ngày đều như có một tảng đá to đè lên ngực nữa.

Bạc Tự Thừa biết bọn họ muốn kết hôn thì trên mặt cũng hiện lên nụ cười hiếm thấy. Gần đây ông bị chuyện việc làm và Vệ Cần quấy rối đến mỏi mệt không chịu nổi. Nghe thấy hai đứa con muốn kết hôn cuối cùng khiến tâm trạng tối tăm của ông khá hơn một chút.

“Nếu có gì cần giúp đỡ nhất định phải nói với ba.”

Bạc Tự Thừa nói với Bạc Cận Yến, sau đó lầy một tấm thẻ trong ví đẩy ra trước bàn, “Nhiều năm nay Hạ Miên chịu đựng không ít khổ sở, ba muốn bù đắp cho nó… Nhưng mà nghĩ đến nó hoàn toàn khinh thường. Con, con giúp ba chăm sóc cho nó thật tốt nhé.”

Bạc Cận Yến đẩy thẻ trả về, yên lặng nhìn Bạc Tự Thừa: “Ba yên tâm, đây cũng là con thiếu cô ấy.”

Trên mặt Bạc Tự Thừa có vẻ xấu hổ, cuối cùng cũng thở dài nặng trĩu, bưng tách trà trước mặt nhấp một miếng, lại ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Yến: “Các con có thể ở bên nhau ba cũng yên tâm. Nếu như ngay cả hạnh phúc cuối cùng này cũng bị oan nghiệt đời trước của bọn ba làm hỏng, ba thật sự….”

Cuối cùng Bạc Tự Thừa không nói gì thêm nữa, nhưng nghĩ đến câu nói sau cùng, sợ là cả đời này cũng ân hận hối tiếc.

Bọn họ hàn huyên mấy câu, Bạc Tự Thừa rất có hứng thú với Diệc Nam, người có tuổi tâm trạng cũng không giống trước. Mấy năm trước ông đã thích trẻ con, bây giờ có cháu thì càng thêm vui mừng.

Bạc Cận Yến nói chuyện bình thường, nhưng lúc nói đến Diệc Nam thì nụ cười không thể che giấu trên mặt: “Rất đáng yêu, có điều là bây giờ nó vần còn hơi kháng cự bọn con.”

Bạc Tự Thừa gật đầu: “Từ từ sẽ được, cháu nó còn nhỏ, luôn còn hi vọng, không giống ba và Hạ Miên…”

Nghĩ đến quan hệ với Hạ Miên, Bạc Tự Thừa lại hiện lên vẻ đau thương. Không khí vất vả lắm mới thoải mái hơn lại đông đặc trong nháy mắt, Bạc Cận Yến không phải là người biết an ủi, nhìn dáng vẻ mất mát của cha nuôi thì chỉ có thể trầm mặc chống chịu.

Bạc Tự Thừa cười mỉa một tiếng, nhấn thái dương: “Kết hôn là chuyện tốt, nếu như có thể con hãy nói cho ba mẹ con một tiếng.”

Thời điểm nói đến hai chữ “ba mẹ”, sắc mặt Bạc Tự Thừa rất xấu, Bạc Cận Yến nhìn tâm tình phức tạp trong mắt ông rồi trầm giọng nói: “Ba hận mẹ không?”

Bạc Tự Thừa sửng sốt, nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ, thật lâu mới thở dài một tiếng: “Cũng đã đến tuổi này rồi, nói hận chi bằng nói thất vọng nhiều hơn. Ngay cả chính ba cũng không rõ cảm nhận của mình đối với mẹ con. Dây dưa vài chục năm, không có cách nào phân biệt rõ ràng tình thân và tình yêu. Ba chỉ oán trách mình nếu như có thể kiên định hơn một chút cũng sẽ không hại hai người phụ nữ.”

Ngón tay Bạc Cận Yến thon dài chuyển động nhẹ nhàng quanh tách sứ, đôi mắt nhìn lá trà nhấp nhô trong tách.

Cuộc đời thật còn đặc sắc hơn phim, phim sau khi đóng xong nói cảm ơn sẽ không cần tiếp tục khổ sở, còn cuộc đời bi thảm thì vẫn phải tiếp tục.

Hai cha con yên tĩnh ngồi trong quán trà thật lâu, không khí nặng nề, cuối cùng Bạc Tự Thừa rời khỏi trước.

Bạc Cận Yến ngồi ở đó nhìn theo bóng lưng cô đơn đau thương của ông, bóng lưng cao lớn sừng sững trong suy nghĩ của anh khi còn bé đã có chút hơi còng. Anh nhớ rằng trước kia Bạc Tự Thừa mỗi giây mỗi phút đều phấn chấn, mà bây giờ… Lại thật sự giống như một ông lão đến tuổi già xế chiều.

Bạc Cận Yến đi gặp Vệ Cần một lần. Con người Vệ Cần kiêu sa như vậy, trong trạng thái thế này đương nhiên thật sự không tốt, cả người trong nháy mắt cũng như già đi rất nhiều tuổi.

Đôi mắt lờ mờ của bà khi nhìn thấy Bạc Cận Yến cũng sáng thêm vài phần, bối rối vuốt vuốt mái tóc lộn xộn: “Con không có chuyện gì chứ, mẹ nghe ba con… Chính là Bạc….”

Vệ Cần cúi đầu nói lắp bắp, giống như không biết nên xưng hô thế nào, cuối cùng đơn giản tránh đề tài nhạy cảm: “Con không có sao là tốt rồi, lúc mẹ không biết tin tức của con sốt ruột đến chết được.”

Bạc Cận Yến nhìn kỹ từng biểu cảm trên mặt mẹ mình, dường như đang hoài nghi thật giả trong lời nói của bà vậy.

Vệ Cận bị ánh mắt này của anh khiến bà khó chịu, cúi đầu ngập ngừng: “Tuy mẹ lợi dụng con, nhưng mẹ là mẹ của con, làm sao lại không thương con chứ.”

Bạc Cận Yến mím chặt môi, bàn tay đặt trên bàn từ từ nắm chặt lại thành quyền, anh nhẫn nại một lúc lâu mới lên tiếng: “Con sắp kết hôn rồi.”

Vệ Cần bỗng ngẩng đầu, Bạc Cận Yến thản nhiên nhìn bà.

Đôi môi Vệ Cần mấp máy, da thịt trên mặt hơi nhão cũng căng lên, sắc mặt u ám nhìn anh chằm chằm: “Với Hạ Miên à? Con cứ phải quấn lấy ở chung với cô ta sao? Còn nữa, mẹ và ba con mới vừa vào tù, con…”

Ánh mắt Bạc Cận Yến bỗng chuyển sang lạnh lẽo, khóe miệng hiện lên nụ cười: “Hình như mẹ nghĩ sai rồi.”

Vệ Cần ngạc nhiên, Bạc Cận Yến tiếp tục cười lạnh nói từng câu: “Chẳng qua con đến báo cho mẹ một tiếng, cũng không phải xin ý kiến mẹ, càng không muốn nghe mẹ giảng đạo.”

Vệ Cần kinh ngạc trợn to mắt, khó tin nhìn con trai mình.

Bạc Cận Yến từ từ đứng dậy, thân hình cao lớn phủ xuống một chiếc bóng u tối. Anh trầm lắng nhìn Vệ Cần, cuối cùng thốt ra khỏi miệng: “Mẹ, tại sao cho đến bây giờ mẹ vẫn khiến con thất vọng.”

“Mẹ luôn khiến con thất vọng cũng không cảm thấy đau lòng sao?”

Vệ Cần khẽ hé môi, nhưng một câu cũng không cãi lại được. Đáy mắt Bạc Cận Yến mang theo vài phần ưu thương, ánh mắt không hề rời khỏi mặt bà: “Mẹ không rõ, dù cho cô ấy ở bên con, con vẫn sợ, sợ một ngày mở mắt sẽ không thấy cô ấy nữa.”

“Kết hôn không phải là kết thúc, cũng không phải là bắt đầu.”

Khác với sự vui mừng của mẹ Trình, Mạc Bắc có chút khiếp sợ với việc Hạ Miên quyết định đồng ý kết hôn với Bạc Cận Yến. Đợi mẹ Trình vào bếp bận rộn, anh mới nghiêm túc hỏi Hạ Miên: “Tại sao sau khi biết được sự thật lại vội vàng kết hôn với anh ta như vậy? Là vì Diệc Nam sao?”

Hạ Miên yên lặng trong giây lát, nghiêm túc nhìn anh: “Có lẽ con người khi còn sống có thể yêu rất nhiều lần. Luôn luôn có một người có thể khiến ta cười rạng rỡ nhất, khóc đến đau đớn nhất, nhớ đến sâu sắc nhất. Mạc Bắc anh biết không. Thời điểm ở trong cô nhi viện, em đã dây dưa với anh ấy, dứt bỏ không xong, nhiều năm qua vẫn là như vậy. Hiện tại em chỉ nghĩ thuận theo tự nhiên, cứ việc còn khúc mắc, nhưng trải qua tất cả chuyện này, em chỉ muốn cuộc sống yên ổn an nhàn. Còn anh ấy đã sớm trở thành không thể thiếu trong sinh mệnh của em. Thật ra thì cả sự kiện này anh ấy cũng rất vô tội, em nghĩ muốn thử tha thứ, em đã hận quá lâu, mệt mỏi rồi…”

Mạc Bắc an tĩnh lắng nghe, một lát sau bật cười: “Anh cho rằng anh phải tốn rất nhiều tâm tư mới khuyên bảo được em, kết quả là ngay cả bả vai anh em cũng không cần. Hạ Miên, người khác thường lạc lối trong tình cảm, nhưng em lại tỉnh táo đến đáng sợ.”

Hạ Miên kinh ngạc, cô đánh vào ngực Mạc Bắc một cái: “Như vậy không tốt sao? Khóc sướt mướt, thầm rơi lệ, việc đó thật sự không thích hợp với em.”

Khi Mạc Bắc và Hạ Miên nói đùa, Diệc Nam đã đứng trong phòng ngủ dáo dác nhìn hai người. Hạ Miên thấy cái đầu đen nhánh của cậu nhóc, liền ngoắc cậu lại: “Con cưng, con thật sự không muốn nói chuyện với mẹ sao?”

Diệc Nam khịt mũi một tiếng, rụt đầu về. Hạ Miên và Mạc Bắc nhìn nhau, qua giây lát cậu nhóc bỗng lại ló đầu ra, hỏi mất tự nhiên: “Mẹ, mẹ muốn kết hôn với ba, ba sao?”

Hạ Miên chần chờ trong giây lát, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt con trai. Diệc Nam chu cái miệng nhỏ nhắn, bướng bỉnh nghiêng đầu đi, đôi mắt đen láy quan sát trang trí bên cạnh.

“Diệc Nam, ba mẹ ở nhà chờ con, khi nào con nhớ đến ba mẹ thì về nhà được không?” Sau khi Hạ Miên cởi mở tấm lòng có thể ở chung với con trai càng thuận buồm xuôi gió. Nên cũng không vội vã ép bức con trai.

Diệc Nam nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn chu ra nhiều hơn.

Hạ Miên giơ tay véo khuôn mặt cậu: “Ba mẹ không thúc giục con, khi nào con cảm thấy tha thứ cho ba mẹ thì con nói cho ba mẹ biết nhé?”

Lông mày dáng núi của Diệc Nam cau lại sâu hơn, sắc mặt không vui bỗng quay đầu, hơi nổi giận đùng đùng nhìn Hạ Miên chằm chằm: “Có phải mẹ và ba không cần con nữa không? Các người chuẩn bị kết hôn, sinh ra đứa nhóc mới, cho nên không dự định dỗ dành con nữa?”

Hạ Miên giật mình sửng sờ, thật sự không cách nào hiểu được suy nghĩ của con trai.

Diệc Nam chùi miệng, tức giận nắm chặt quả đấm nhỏ: “Các người lừa con lâu như vậy, cũng không hỏi han đến con thế nào, không mua đồ chơi, không mua quần áo mới, một chút thành ý cũng không có!”

“……..”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...