-Anh là ai?
-Cô quên tôi rồi à! Đêm hôm đó, cỗ đã từng gặp tôi, ở vườn hoa của trường...... - Chàng trai quay mặt sang một bên, giọng nói khá ngượng ngùng.
-Là anh! Gặp tôi làm gì? Muốn giết tôi à? - Tôi chóng nạnh lên tiếng.
-Nếu muốn giết, tôi đã giết cô lúc đó rồi!
-Vậy sao giờ anh lại đến đây?
Không nói gì, chàng trai đó thả tay xuống. Trời ơi!!! Trên mắt trái anh ấy có một vết sẹo dài kéo từ mí mắt xuống gò má, chàng trai cúi mặt. Tuy có vết sẹo dài nhưng tôi vẫn nhận thấy, chàng trai rất xinh đẹp, đẹp tựa như cẩm thạch lấp lánh vậy, xinh đẹp mà lạnh lùng khó hiểu.
-Giữ bí mật cho tôi nhé! Chỉ tôi và cô......- Chàng trai cúi mặt hơn, quay người đi.
-Tên của anh.....là gì?
Vẫn không đáp gì, người đó bỏ đi mất hút, chỉ để lại phía sau là chiếc bóng mờ mờ ảo ảo của tấm áo choàng đen đang bay lất phất theo từng nhịp bước chân.
__________________________
-Dậy đi!........Dậy đi!!!!!!!!!!! - Tôi bất giác giật nảy mình, mơ hồ nhìn mọi thứ xung quanh. Tôi thấy Liam đang lay tôi dữ dội, miệng luôn nói "Dậy đi".
-Làm gì mà gọi dữ vậy? Oáp!!! - Tôi ngáp dài một cái, giơ tay vặn mình cho khỏe người.
-Muốn ngủ đến khi nào hả? Khách khứa về hết rồi, Henry sắp vào rồi đó cô nương! - Nghe Liam nói thế, tôi bật người đứng dậy, sửa lại quần áo và đầu tóc để kịp đón sinh nhật.
Giờ là 11 h 30' và henry vẫn chưa tới, tôi đứng trước cửa nhà bếp, nhìn qua cái lỗ kính, cậu ấy vẫn đang tiễn một vị khách nữa ra về. Đó là một người đàn ông trạc 40, tướng tá mập mạp nhưng khuôn mặt rất hiền từ. Tôi ghé tai vào cửa để nghe họ đang nói gì.
-Lén la lén lút làm gì thế? - Tôi nhảy cẫng lên một cái vì hết hồn. Liam lúc nào cũng như thế, muốn dọa chết người ta không à.
-Anh điên à? Tôi mà bị gì là anh chịu trách nhiệm nhá! - Tôi ôm lồng ngực không ngừng đập lên từng hồi của mình.
-Thế cô làm gì mà trông có vẻ như đang nghe lén thế? - Tôi không nói gì mà cứ thế áp tai nghe, cơ mà chả nghe được gì cả. Tôi định quay ra xem họ như thế nào thì......Ôi chúa ơi!!!! Henry đang đứng trước cửa và nhìn tôi chằm chằm. Tôi sợ, bật người ra phía sau, may mà có Liam đỡ chứ không...............tôi đã có một cú tiếp đất nhớ đời rồi.
Tôi đứng như một bức tượng sáp khi Henry và người đàn ông kia mở cửa bước vào.
-Đây là bạn của con thưa bố! Lâm vi và Liam! - Tôi điếng người khi nghe cậu ấy nói người đàn ông đó là BỐ ( Oh My Chuối ).
-Chào bác! - Liam cười chào bố Henry.
-Chào cháu, lâu quá không gặp cháu. Dạo này lớn nhỉ! - Bố Henry vỗ vai Liam, tôi cố lấy lại tinh thần, cúi chào một cái.
-Cháu....Cháu chào....chào...bác! Cháu...là..Lâm...Lâm.. Vi! - Tôi ngượng đỏ cả mặt, miệng cứ lấp bấp như một đứa trẻ đang tập nói.
-Chào cháu! Lâm Vi! Cái tên nghe hay quá! - Tôi ngước mặt lên cười, lần đầu tiên tôi nghe một người khen tên tôi đẹp một cách lịch sự như vậy.
-Cháu cám ơn! - Tôi cúi đầu cám ơn.
-Để tớ tiễn bố cái rồi quay lại ngay!
-Đi đâu? - Bố Henry nhìn cậu ấy một cái rồi quay lại nhìn tôi. -Lâm Vi! Ta nghe thấy mùi thức ăn! mùi này quen lắm đấy! - nói rồi, ông bất giác cười một cái rồi quay sang Liam, vỗ vai cậu bạn. -Tài nấu nướng tuyệt đó! Đến rồi thì xem luôn tiết mục đi con trai! - Ông kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống. Cái thân hình mập mạp, giọng nói lịch sự khiến tôi thấy mến ông ấy quá.
-Bắt đầu thôi! - Liam giục tôi.
Sau một hồi chuẩn bị kĩ lưỡng phía bên trong phòng nghỉ. Những đầu bếp bắt đầu bước ra, miệng mỉm cười, tay cầm pháo nhỏ huơ huơ.
Happy Birthday to you, Happy Birthday to you
Happy Birthday, Happy Birthday
Happy Birthday to youuuuuuuu...
Và tôi là người cuối cùng bước ra, ta bê cái bánh kem hai tầng đứng ra phía trước.
-Đây là món quà mà mọi người đã cùng nhau làm tặng cậu, Henry. Chúc cậu sẽ luôn hạnh phúc và đạt được mọi thứ mình thích nhé! - Một tràn vỗ tay của mọi người vang lên, tiếng cười lớn của bố Henry và mọi người hòa huyện với nhau.
-Cám ơn tất cả mọi người! - Henry hớn hở mỉm cười, nụ cười thật trẻ con.
Buổi tối hôm đó, chúng tôi đã cùng ngồi ăn với nhau, nói chuyện với nhau. Những câu chuyện mà các đầu bếp mang đến khiến ai cũng cười muốn đau hết cả bụng. Đó là một buổi tối không thể quên của Henry, của tôi và của tất cả mọi người.
Dưới bầu trời đêm, những cơn gió lạnh cứ xô vào, ánh trăng đêm như tan dần trông lớp mây đen tĩnh mịch. Những ngọn nến lung linh, những câu chuyện buồn vui sưởi ấm lòng người, những ly rượu thơm nồng, những món ăn hấp dẫn mọi người và những điều ước xinh đẹp đã được bay đi, bay đi đến những ngôi sao kia, những ngôi sao đẹp nhất của bầu trời đêm nay.
Vậy là tôi đã làm được món quà cho Henry rồi đó. À, không chỉ mình tôi đâu mà còn các đầu bếp, Liam và cả sự nhiệt tình của các bạn nữa đấy. Chúc các bạn sẽ có được những điều mình thích nhé!