Tống Dương nghiêm chỉnh gật đầu:
- Đói, khát muốn chết.
Nhị ngốc đi theo Tống dương vào trà lâu, chọn lầu hai ngồi dựa vào cửa sổ, gọi chút bánh, điểm tâm, chiêu chút trà hương, đang phấn khởi ngồi ăn uống, hắn đột nhiên dừng miệng, giơ tay chỉ hướng dưới lầu:
- Ngươi xem.
Tống Dương nhìn lại chỗ gã chỉ, đại tông sư Trần Phản.
Trần Phản đang đi dạo, bước chân không vội không hoãn, vốn không có gì, nhưng … có vẻ như lão đi dạo rất nhàn.
Từ đầu đường đi đến cuối phố, lại từ cuối phố đi đến đầu đường, cứ lặp đi lặp lại một hồi, không không ăn không uống Trần Phản vài lần đi qua dưới lầu, Nhị ngốc nhìn thấy thú vị hỏi Tống Dương:
- Lão đang làm gì vậy?
Tống Dương phận biệt rõ bốn vị trong nước trà, cảm thấy không bằng với lá trà trong dịch quán:
- Khả năng đang đợi người, có lẽ là trong lòng đang tính toán chuyện gì.
Nhị ngốc không đồng ý, lắc đầu nói:
- Cũng không giống, ta xem lão là lạc đường!