Tống Dương dừng lại.
Ánh mắt lão già rơi vào cái bao cực lớn sau lưng Tống Dương:
- Muốn đi ra ngoài?May mà ta đến đúng lúc, nếu không không gặp được ngươi rồi.
Sắc mặt Tống Dương vẫn như cũ nhẹ nhàng, giống như hai năm trước cùng Vinh Hữu toàn ở trong Âm Gia Sạn nói giỡn:
- Tìm ta? Có việc gì? Ngươi là ai?
- Ta họ Cố, Cố Chiêu Quân, từ Yến quốc đến, muốn nói với ngươi mấy lời.
Trong lúc nói chuyện, lão ta tiến về phía trước cùng sóng vai với Tống Dương:
- Ngươi có việc, nên ta không muốn trì hoãn ngươi, chỉ muốn theo người một đoạn đường, nói hết lời liền đi.
Tống Dương có chút do dự, chân vẫn không ngừng bước, trong miệng nhàn nhạt nói:
- Chiêu Quân là cái tên rất hay.
Hai người sóng vai mà đi, nhìn sang lão già Tống Dương có một cảm giác "không hiểu thấu", Cố Chiêu Quân người này, từ cách đi đến lời nói đều bay bổng, phảng phất không giống như người, mà chỉ là một cái bóng.
Đi một hồi, Cố Chiêu Quân mở miệng, nghi vấn: