Ở đây, trừ hắn cùng Nhâm Tiểu Bộ ra, có lẽ còn có một người sống, một hài tử yếu đuối.
Man nữ đã chết nhưng hài tử trong bụng còn sống.
Không có người nào so với Tống Dương hiểu rõ may mắn sống lại thêm một lần, bầu trời của thế giới xanh bao nhiêu, đẹp bao nhiêu. Giống vậy, cũng không có ai so với hắn hiểu rõ, còn sống, chỉ cần hai chữ 'Còn sống' này, là một chuyện thú vị như thế nào. Tống Dương không nỡ tên tiểu tử này tân tân khổ khổ đến một chuyến, chưa kịp liếc nhìn thế giới đã phải rời đi.
Tống Dương muốn mổ bụng Man nữ, thay người chết đỡ đẻ.
Dựa theo cách nói kiếp trước, Vưu thái y là lão Trung y chính cống, châm dược tinh xảo, nhưng động đao giải phẫu hoàn toàn mù tịt, trong mười lăm năm Tống Dương cùng lão học tập y thuật đã có thành tựu không nhỏ, nhưng nói đến mổ bụng lấy bào cung lão lại không rõ, cũng may học tập y đạo đối với cơ thể con người lại rất quen thuộc, hiện tại miễn cưỡng có thể thử một lần... Nguyệt đao nhẹ nhàng huy động, Tống Dương chỉ có thể dùng tay trái, may mắn tay trái của hắn cũng đầy đủ linh hoạt, đủ ổn.
Quá trình lấy ra hài tử, thực tế phân làm hai bước mổ bụng và mổ tử cung, bởi vì hoàn toàn không kiêng kỵ người mẹ, nên bước đầu tiên cũng thuận lợi, mà mổ tử cung mới thật sự là mấu chốt, hơi không cẩn thận sẽ làm bị thương thai nhi.
Nhâm Tiểu Bộ đứng cạnh một bên, nghiêng đầu, mắt nhắm lại không dám nhìn. Tống Dương cũng không dám thở gấp, sau khi cắt cơ bụng thì trì hoãn một lúc, lau sạch mồ hôi ở tay cùng máu dính trên Nguyệt đao, hít sâu một hơi, duỗi đao vào bụng.
Thế nhưng mà hai người thiếu niên ai đều chưa từng ngờ tới. Có lẽ thật bởi vì tình mẫu tử tự nhiên, thể xác và tinh thần Man nữ đã chết, nhưng trong đầu còn còn sót lại bản năng bảo hộ hài nhi, ngay khi Nguyệt đao xé ra ổ tử cung, thân hình Man nữ kéo căng, hai đấm trùng trùng điệp điệp đánh ra.
Quyền trái đấm vào giữa bắp chân Nhâm Tiểu Bộ, 'Rắc' một tiếng, tiểu bộ khoái kêu đau té ngã trên đất, xương bắp chân bị gãy; tay phải Man nữ thì nắm lại hung ác kích vào xương sườn Tống Dương. Đồng dạng là 'Rắc' một tiếng vang nhỏ, xương sườn bẻ gẫy, đại lực đánh vào ngũ tạng lục phủ, Tống Dương cắn răng cầm chặt đao, một ngụm máu tươi cơ hồ muốn từ trong mũi phun ra, nhưng tay cầm đao vẫn thập phần ổn định, chưa từng đâm thêm vào!
Hai đấm cuối cùng, đã dùng hết sinh mệnh lực, Man nữ vật xuống, thực sự đã chết, mà lưỡi đao sắc bén trong tay Tống Dương đã mở được ổ tử cung, tên tiểu tử kia đang cuộn mình lại.
Lúc bị lấy ra, tiểu gia hỏa động tay động cước, giống như không tình nguyện, giống như muốn phản kháng... Là một nữ hài.
Nhâm Tiểu Bộ đau đến nhe răng nhếch miệng, ôm chân bị gãy muốn khóc, nhưng là nghe thấy tiếng khóc của tiểu gia hỏa, vẫn là kinh hỉ quay đầu nhìn lại, tiếp theo hô một tiếng:
- Man nữ sinh ra cái tiểu yêu quái.
Tống Dương vung đao cắt đứt cuống rốn, dùng quần áo đem tiểu gia hỏa gói kỹ lưỡng, lúc này mới mắng:
- Nói bậy, rõ là đứa bé, ở đâu giống yêu quái.
- Đầy người nếp nhăn, không giống hài tử, càng giống cái lão thái bà, không phải yêu quái là cái gì.
Chân đau cũng không chậm trễ Nhâm Tiểu Bộ không phục.
Em bé bình yên vô sự, Tống Dương tâm tình thật tốt, vừa cười vừa nói:
- Ít thấy lắm sao, ngươi vừa sinh ra cũng là cái dạng này.
- Sao có thể, ta so nó xinh đẹp hơn nhiều.
Nhâm Tiểu Bộ vừa nói vừa ưỡn ngực tự hào.
Tống Dương ha ha cười, nâng lên cánh tay trái đem tiểu nữ hài đưa tới: "
- Trước tiên giúp ta bế một lúc, nâng bờ mông, coi chừng cổ.
Vừa mới dứt lời, thân thể của hắn bỗng dưng mềm nhũn, nằm ngã xuống đất.
Man nữ một quyền đấm vào giữa chỗ hiểm, hơn nữa cùng Nhâm Tiểu Bộ bất đồng, lúc ấy Tống Dương thân thể chưa từng cử động, hoàn toàn là chịu hết lực của trọng quyền, cho dù thân thể của hắn cường kiện cũng không tiêu thụ nổi, đến bây giờ mới không chịu được mà ngất đi.
Nhâm Tiểu Bộ nhìn hài nhi trong ngực, lại nhìn một chút té xỉu Tống Dương, hai mắt trợn tròn...
Đợi đến lúc Tống Dương mở mắt, mặt trời đã không thấy, mà là một trời đầy trăng sao, ngày đã trôi qua. Phía trước đốt một đống lửa, Nhâm Tiểu Bộ ngồi ở bên cạnh hắn, không thấy được hắn đã tỉnh lại, đang ôm nữ nhi tội nghiệp, lau lau nước mắt.
Tống Dương liếm liếm bờ môi, phát giác miệng không khô, minh bạch Nhâm Tiểu Bộ tại lúc hắn hôn mê không ngừng cho hắn mớm nước rồi.
Đảo mắt nhìn xung quanh, chính mình đang nằm trên một chỗ khô ráo, rời xa chỗ giết nhau, dưới thân thể còn lót một ít lá khô và cỏ, hẳn là tiểu bộ khoái dùng chân tàn còn lại, lo liệu cho hắn.
Mặt khác bên người hắn, còn có chút thuốc trị thương, cái cặp bản. Không cần hỏi, vẫn là tiểu bộ khoái, nàng góp nhặt những vật này trên người đám hòa thượng, nhưng lại không biết dùng, chỉ có thể loạn thất bát tao chồng chất tại kia.
Tống Dương nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Nhâm Tiểu Bộ liền lau nước mắt, vui mừng quay đầu:
- Ngươi đã tỉnh? Không có sao chứ? Mau mau, nên, nên làm cái gì bây giờ? Tiểu yêu quái sắp chết...
Trẻ mới sinh ra vốn đã yếu, suốt một ngày đều không được ăn sữa, hiện tại đã hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, nếu không phải Sơn Khê Man tộc có thể chất đặc thù, trời sinh sinh mệnh tràn đầy, sẽ không kiên trì đến bây giờ.
Tống Dương nâng lên tay trái, rút ra một cái bình sứ từ cái túi bên hông. Động tác bình thường, thời gian uống hết nửa chén trà nhỏ mới hoàn thành, mà cánh tay trái khẽ động, ngũ tạng bị thương cũng ảnh hưởng, đau đến đầu đầy mồ hôi.
Nhâm Tiểu Bộ dùng ống tay áo au mồ hôi cho hắn:
- Chỉ là lấy cái túi, để cho ta giúp là được.
- Trong túi da có dấu một con bò cạp, đề phòng bị cướp đây, ngoại trừ ta, người khác đều không thể động vào.
Tống Dương cười khổ lắc đầu, đem bình sứ trong tay đưa cho tiểu bộ khoái:
- Mở ra.
Bình sứ vừa mở ra, một mùi thơm xông vào mũi, bên trong có hơn mười viên thuốc màu đỏ thắm.
- Lấy một viên, hòa vào nước, cho tiểu, tiểu yêu quái uống.
Khác với thuốc mỡ màu xanh lá để trừ thi thối và 'Hồng Lệ Phi Hôi' giả do Tống Dương tự chế, chai đựng đan dược màu đỏ là Vưu thái y ban đầu lúc ở Yến đô tự mình luyện chế đây, thành phần dược hoàn không có chỗ nào không phải là đồ quý giá, nhưng nó không dùng để trị bệnh. Mà tác dụng của nó ở: Bổ sung thể lực. Mặc dù là tráng niên, ăn được một viên, một ngày cũng sẽ không cảm thấy đói.
Lúc trước Vưu thái y luyện chế loại thuốc này là vì... lão chẳng muốn ăn cơm. Nhưng là về sau sống ở thị trấn nhỏ, hắn cuối cùng đã minh bạch, không có tiền thì không mua được dược liệu quý, không có tiền thì mình phải tự nấu ăn, còn phải từng miếng từng miếng mà đem cơm ăn vào bụng. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Đã xác định sống ở đây, nên chai dược này bị Vưu thái y tiện tay ném trong góc, về sau Tống Dương thu được cho vào trong túi da tùy thân mang theo, chai dược này không có chính thức danh tự, Vưu thái y liền đem nó gọi là 'Không đói '.
'Tiểu yêu quái' uống xong nước thuốc 'Không đói ', khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu chuyển sang hồng..., rất nhanh lại đi ngủ. Hiện tại Tống Dương cũng không còn khí lực ăn cái gì, nhờ Nhâm Tiểu Bộ cũng cho hắn ăn một hạt 'Không đói bụng'.
Tiểu bộ khoái đối với chai dược này đầy hứng thú, nghe được Tống Dương đại khái giải thích qua dược hiệu về sau, lầm bầm nói: "Ta tại Âm Gia Sạn đói bụng đến phải chết, cũng không thấy ngươi xuất ra một hạt đến."
'Không đói ' nghe buồn cười, nhưng trên thực tế vô luận cách điều chế hay là hiệu quả, đều có thể coi là kỳ dược đệ nhất thiên hạ, không chút nào khoa trương mà nói, dưới tình huống đặc thù, nhất viên thuốc chính là một tính mạng, Tống Dương sao cam lòng tùy tiện đem nó cho người khác, huống chi hắn và Nhâm Tiểu Bộ rất thân thuộc sao?
Bất quá Tống Dương vẫn là cười nói:
- Ngươi thực thèm ăn không chịu được, thì nếm thử một viên xem.
Nhâm Tiểu Bộ trời sinh thích ăn yêu ngủ, bình thường nếu ngửi thấy hương vị thơm như vậy, vô luận như thế nào cũng muốn ăn vào miệng, nhưng giờ phút này lại lắc đầu, giận dữ nói: "Vẫn là giữ lại a, chỉ có mấy viên như vầy, còn không biết bị khốn vài ngày, tiểu yêu quái còn trông cậy vào nó còn sống, giữ cho nàng a."
Tống Dương cười cười, chuyển hướng chủ đề:
- Chân của ngươi ra sao. Để ta nhìn xem.
Gãy xương bắp chân sớm đã sưng biến hình, chuyển sang màu tím xanh, gân chân nổi bật lên rõ ràng giống như con giun. Tiểu bộ khoái không biết bó xương, cũng không biết nên xử lý thương thế như thế nào, đau suốt một ngày, vừa rồi cùng Tống Dương nói chuyện, nàng một mực cắn răng chịu đựng không đề cập tới. Hiện tại đem thương thế lộ ra, mắt của nàng đã đỏ rồi.
Tống Dương lại để cho tiểu bộ khoái đem thuốc trị thương vừa lục được đưa tới, tuyển ra mấy vị thuốc chống đau, thông mạch, sau đó nói:
- Ta không nhúc nhích được, chỉ có thể chính ngươi nối xương, không cần lo lắng, dược vật cùng cái cặp bản đều là có sẵn đây, nghe ta hướng dẫn từng bước mà làm, cam đoan qua một lúc ngươi lại có thể khắp nơi bắt trộm, bất quá sẽ có đau chút ít, ngươi phải nhịn xuống.
Nhâm Tiểu Bộ đem hài tử đặt trên mặt đất, tiện tay đã nắm nhánh cây cắn lấy trong miệng, không có một điểm do dự, mồm miệng nói không rõ:
- Ngươi nói.
...
Gần nửa canh giờ, nhờ Tống Dương chỉ điểm, Tiểu bộ khoái nối xương, bôi thuốc, kẹp bản, đau đến kêu rống lên, rốt cục xử lý tốt thương thế của mình, nhưng do không kiên trì nổi, ôm tiểu yêu quái, nằm xuống bên cạnh Tống Dương đã ngủ.
Tống Dương cũng không hề lên tiếng, nhắm mắt mà ngủ. Nội thương của hắn không nhẹ, thân thể khó thể cử động, không có cách nào cho mình trị liệu, tạm thời chỉ có thể ỷ vào thân cốt cường kiện, mà giấc ngủ, chính là cách chữa trị cho mình nhanh nhất.
Lúc nửa đêm, Tống Dương đã tỉnh một lần, nghiêng đầu xem xét, Nhâm Tiểu Bộ cuộn thành nhất khối, chui vào trong lòng ngực hắn ngủ say, về phần tiểu yêu quái, sớm bị nàng ném sang một bên...