Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

Chương 11: Thương nghiệp


Chương trước Chương tiếp

Bồ Viễn từ sớm đã đi bộ từ khách sạn đến công ty, đây là một trong những thói quen sinh hoạt của hắn. Ở trên đường, hắn nhận được điện thoại của bà xã Văn Linh.

"Quên dặn anh chuẩn bị áo len, buổi sáng xem dự báo thời tiết bên anh nhiệt độ sẽ giảm, anh tự đi mua một bộ được không?"

"Haha. . . . . .Anh biết rồi, Tiểu Dao thức dậy chưa?"

"Dậy rồi, đang ăn điểm tâm. . . . . ."

"Có phải điện thoại của ba ba không?" Một thanh âm đáng yêu vang lên bên điện thoại, khóe miệng Bồ Viễn hiện lên vẻ tươi cười.

"Ba ba! Ba không được quên mang quà về cho con đó, ba đã đáp ứng con rồi!"

"Biết biết, ba làm sao lại quên mất quà sinh nhật cho con gái bảo bối của mình được chứ?"

"Đừng nghĩ rằng tùy tiện mua một món quà đắt tiền gì đó là gửi con là xong, chỉ cho phép mua trong khoảng 50 nguyên thôi, nhưng nhất định phải là thứ con thích đó!" Bồ Dao ở bên kia nũng nịu.

"Hảo hảo hảo. . . . . .Ba nhất định tự mình đi mua quà sinh nhật cho con!" Bồ Viễn đối với đứa con gái 15 tuổi của hắn một chút biện pháp cũng không có.

"Hảo a! Con đi học đây, bye bye!" Bồ Viễn nghe thấy Bồ Dao lạch cạch chạy đi, điện thoại lại bị bà xã cầm lên.

"Anh nếu đã đáp ứng Tiểu Dao, cũng đừng giống như lần trước mua đồng hồ vàng gì đó cho nó, nó không thích mấy thứ đó." Văn Linh dặn dò Bồ Viễn.

"Biết rồi, bà xã đại nhân, em không phải cũng vậy sao? Thích nhất không phải tiền, là anh tự tay viết thư tình tặng em. . . . . ."

"Đáng ghét! Anh nói việc này làm gì? Chú ý nghỉ ngơi, đừng cả ngày giống như một người cuồng công việc! Công ty cũng không phải chỉ có một mình anh!"

Bồ Viễn luôn miệng đồng ý, cúp điện thoại. Hắn nhìn di động trong tay, thở dài một tiếng, công ty tuy rằng không phải chỉ có mình hắn, nhưng hắn là người giám hộ của công ty này, tại đây lãnh đạo quyết định hết thảy, quyết định của hắn chính là quyết định của công ty, hắn phải gánh vác trách nhiệm cho sự hưng vong của công ty! Đặc biệt hiện tại, tập đoàn Đằng Long đang đứng trong hoàn cảnh sống còn, hắn càng không thể buông lỏng. . . . . .

Đi vào đại sảnh cao ốc Đằng Long, hai chàng trai cường tráng mặc đồng phục công ty lập tức từ trên ghế salon phòng khách bật dậy, đứng thẳng tắp. Bồ Viễn thoáng gật đầu, hai chàng trai liền theo sát phía sau Bồ Viễn, cùng đi vào thang máy.

Hai người trẻ tuổi này là vệ sĩ Bồ Viễn đặc biệt mời từ thủ đô đến thành phố C. Bồ Viễn dù có hiểu biết sâu rộng thế nào, khi ở cục cảnh sát trông thấy những ảnh chụp tàn khốc kia, hắn cũng vô pháp áp chế khiếp sợ trong lòng, khi đó Bồ Viễn liền quyết định chủ ý, muốn tiếp tục làm việc ở cao ốc Đằng Long, không đưa ra chút biện pháp bảo vệ là không được.

Tốc độ thang máy đi lên không nhanh lắm, trong ngực Bồ Viễn liền có chút cáu kỉnh, hắn đối với không gian kín chật hẹp này có loại cảm giác chán ghét trời sinh. "Như thế nào không trang bị thang máy tốc độ cao. . . . . ." Trong đầu Bồ Viễn nói thầm.

Bất thình lình, ngọn đèn bên trong thang máy thoáng tối sầm, dưới chân Bồ Viễn mạnh lắc lư một trận, hắn lảo đảo, suýt nữa ngã nhào, một vệ sĩ bên cạnh vội vàng đỡ hắn. Nhưng chỉ trong nháy mắt, ngọn đèn lại khôi phục bình thường, thang máy vững vàng ngừng lại.

"Đinh linh. . . . . ." Theo tiếng chuông êm tai nhắc nhở, cửa thang máy mở ra.

Bồ Viễn chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, hắn nhịn không được rùng mình một cái, giương mắt nhìn ngoài cửa.

Ngoài cửa không có người, bảo vệ đi ra ngoài nhìn một chút, nói tiếng kỳ quái, lại đè xuống nút đóng cửa.

Bồ Viễn nhìn lướt qua cạnh cửa, nơi này là tầng 12.

Thang máy tiếp tục chạy lên, đứng ở tầng 22, lúc Bồ Viễn ra khỏi thang máy, liếc mắt liền trông thấy Trần Từ đang điều khiển vài người lao công quét dọn văn phòng của hắn, dự định nhường lại cho Bồ Viễn làm việc.

"Giám đốc Bồ, lập tức sẽ quét xong sạch sẽ, đợi 5 phút nữa." Trần Từ lon ton chạy tới, trên mặt tràn ra một mảnh tươi cười nịnh hót.

"Ừ, vất vả cho cậu rồi." Gương mặt Bồ Viễn giống như dạng sao cũng được, bước nhanh vào văn phòng.

Hai người vệ sĩ một trái một phải đứng trước cửa văn phòng, tựa như hai pho tượng thần giữ cửa, Trần Từ nhìn tư thế cân xứng này, vội vẫy tay ra hiệu cho mấy người lao công dừng tay đi ra ngoài.

Bồ Viễn tùy tiện lật lật văn kiện trên bàn, nhìn Trần Từ còn đứng ở cạnh cửa, liền hướng hắn phất tay: "Đi gọi Cố Thanh tới đây cho tôi."

Cố Thanh lúc này đây, tâm tình chính là khoái trá mà ở trong phòng làm việc ca hát, tối hôm qua cô nghe theo ý kiến của Vũ Văn, để Huyền Cương ở trong phòng mình ngủ, dĩ nhiên cứ như vậy một đêm vô mộng, đắc ý vui sướng mà ngủ. Giấc ngủ đầy đủ khiến tinh thần Cố Thanh hôm nay phơi phới, cả người thoáng cái trở nên xinh đẹp, mà ngay cả Trần Từ vừa mới vào cửa, cũng cảm giác được Cố Thanh bây giờ và hai ngày trước đây có chút bất đồng.

"Ôi, Cố chủ quản hôm nay tâm tình không tồi nha!" Trần Từ mỉm cười.

"Haha. . . . . .Vậy hả? Tôi cũng không thể cứ làm vẻ mặt đau khổ ảnh hưởng đến tâm tình của cấp dưới a."

"Ha. . . . . .Mỹ nữ như Cố chủ quản, đứng ở nơi nào cũng đều có thể khiến tinh thần của nhóm thuộc hạ phấn chấn a." Trần Từ tùy thời tùy chỗ cũng không quên vuốt mông ngựa, chẳng qua mông ngựa thế này, không nữ nhân nào lại cự tuyệt được.

"Trần quản lý cứ thích nói đùa, haha. . . . . .Có chuyện gì không?"

"Bồ lão bản tâm tình không tốt lắm, gọi cô đến văn phòng gấp, mau đi đi."

"Ừm. . . . . ." Cố Thanh vốn muốn đem tình hình về Đỗ Thính Đào chỉnh lý một chút rồi sẽ đi gặp Bồ Viễn, hiện tại Bồ Viễn cấp bách như vậy, cũng chỉ có thể bỏ xuống trước.

Khi Cố Thanh đi vào văn phòng của Bồ Viễn, Bồ Viễn đang chắp tay sau lưng thần tình ác liệt trông về nơi xa ngoài cửa sổ.

"Giám đốc Bồ. . . . . ."

"Ừm, đến đây, ngồi." Bồ Viễn chỉa vào sô pha, sau khi Cố Thanh ngồi xuống, hắn lại đi đến cạnh cửa đóng cửa lại.

"Cố Thanh, cô tới nơi này trước tôi vài ngày, cảm giác thế nào?" Bồ Viễn ngồi đối diện Cố Thanh.

"Ôi. . . . . .Giám đốc Bồ, bên này xảy ra nhiều chuyện như vậy, thời gian tôi chính thức đứng trong phòng làm việc này đại khái mới được một ngày thôi." Cố Thanh cười khổ.

"Ừ. . . . . .Hiện tại nên khẩn trương đem hoạt động công ty đưa vào quỹ đạo."

Cố Thanh muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

"Tôi biết cô muốn nói gì, trong cao ốc phát sinh án mạng hiện tại cũng chưa bị tung tin ra ngoài, đặc biệt là vụ án thứ hai, trước mắt cũng chỉ có tôi và cô cùng Trần Từ biết, cảnh sát bên kia cũng hướng tôi cam đoan không có người ra ngoài nói xằng xiên, các quản lý và nhân viên khác hản là sẽ không bị ảnh hưởng.

"Nhưng mà. . . . . .Vì sao phải phong tỏa tình huống những án kiện này, thậm chí muốn liều lĩnh nguy cơ sẽ xảy ra án mạng lần nữa!" Thanh âm Cố Thanh bắt đầu có phần kích động.

"Cố Thanh, tiền thân ban đầu của tập đoàn Đằng Long là gì, cô còn nhớ rõ chứ?" Sắc mặt Bồ Viễn rất bình tĩnh.

"Này. . . . . .Không phải là xưởng sơn Trung Nguyên sao?" Cố Thanh có chút không rõ, Bồ Viễn sao lại đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan như thế.

"Đúng, đúng là xưởng sơn Trung Nguyên giai đoạn những năm 80." Bồ Viễn hồi tưởng lại, "Khí đó xưởng sơn Trung Nguyên chẳng qua chỉ là một xưởng nhỏ nhiều lần vỡ nợ, nợ nần chồng chất, sắp phá sản, nói như hiện tại, chính là nợ tư sản. Lúc ấy, tôi gánh lấy nhiệm vụ chịu áp lực tiếp nhận dưỡng dục đứa nhỏ tàn tật này, tận tâm từng chút đem cục diện đảo ngược, dùng khoa học kỹ thuật và vốn đến trải đường, rốt cuộc, đứa nhỏ tàn tật chẳng những chữa lành thương, lại ở trên đường băng băng đứng dậy. Bây giờ mới có tập đoàn Đằng Long ngày hôm nay."

Cố Thanh cố gật đầu, trụ cột của tập đoàn Đằng Long đúng là từ dưới tay Bồ Viễn một chùy lại một chùy đập xuống tạo giang sơn, thời kỳ kia tài chính cũng không phải thuận lợi như bây giờ, trên thị trường chẳng hạn, có thể dựa vào hoạt động tài chính để đi đường vòng đạt được mục đích, đây mới thực sự là thương nghiệp.

"Cố Thanh, hiện tại tài sản của Đằng Long có bao nhiêu, trong lòng cô đều rõ?"

Cố Thanh chỉ thoáng trầm ngâm, liền nói: "Trước mắt tập đoàn Đằng Long có 23 chi nhánh cổ phần khống chế xí nghiệp, phân biệt loại ngành sản xuất liên quan đến luyện kim, vận chuyển hàng hóa, điện tử, hóa chất, công nghệ máy móc, còn lại khoa học công nghệ Đằng Long, hai nhánh công ty cổ phần Đằng Long trên thị trường cổ phiếu. Toàn bộ tài sản gần 180 triệu."

"Ừ, tài sản 180 triệu này, từng phân tiền này đều là do người của Đằng Long chúng ta dùng hai tay tạo thành! Nhưng hiện tại. . . . . .Lại bị cầm đi. . . . . ."

Cố Thanh cả kinh: "Chẳng lẽ. . . . . .Quyền phân định tài sản tránh không được rồi?"

Bồ Viễn nặng nề gật đầu.

Xưởng sơn Trung Nguyên tuy rằng đổ nát, nhưng gốc là của xí nghiệp quốc doanh Hồng Miêu Chính, Bồ Viễn đầu nhập nhiều tâm huyết vào nó, nó cũng bị chụp mũ là xí nghiệp tư nhân không hơn. Cố Thanh tuy rằng biết rõ chuyện cũ này, nhưng cô vẫn quen với năng lực làm việc mánh khóe thông thiên kia của Bồ Viễn, bao giờ cũng cho rằng chuyện quyền giới định tài sản cuối cũng sẽ bị Bồ Viễn xử lý, liền chưa bao giờ đem việc này để trong lòng.

"Đã hơn một năm rồi, tôi tiếp tục nỗ lực đi bồi đắp quan hệ thế nào, chính phủ cũng thủy chung không nhả ra, dù sao. . . . . .Hiện tại Đằng Long rất giàu có, chính phủ làm thế nào cũng sẽ không buông tha một khối thịt mỡ như vậy." Bồ Viễn ghé mắt hướng ngoài cửa sổ, "Hơn nữa lý do của tôi cũng không đủ chính đáng, xưởng sơn Trung Nguyên trở mình, dựa vào chính là 200 vạn tiền vốn do công ty cấp dưới bộ ủy đầu tư, tuy rằng chúng ta trước kia đã sớm đem tiền này trả nợ xong, nhưng chiếu theo cách nói tiền vốn lãi, 180 triệu này của chúng ta đều là con cháu của 200 vạn kia, đều thuộc về nhà nước. . . . . ."

Trong lòng Cố Thanh rất rõ ràng, một khi quyền giới định tài sản sau khi thương lượng cuối cùng, cấp trên khẳng định sẽ muốn phái người đến cùng Bồ Viễn cùng quản lý thương nghiệp Đằng Long, với cá tính của Bồ Viễn, sao có thể tiếp thu được sự thật này.

"Tôi hiện tại chỉ cùng chính phủ đàm phán, tận lực lấy lại cổ phần thuộc về chúng ta, kết quả đàm phán trước mắt cơ bản đã định, chúng ta chỉ còn lại có 30% cổ phần, muốn khống chế bằng cổ phần cơ bản đã không còn hy vọng gì nữa." Bồ Viễn thở dài.

"Giám đốc Bồ, tôi trái lại có một ý tưởng." Sau một chốc Cố Thanh trầm tư, mở miệng thăm dò.

"Hửm? Cô nói đi."

"Chúng ta có thể đem toàn bộ tài chính năng động trên tay tập trung lại, ở trên thị trường chính khoán đánh một trận phục kích, đối với tài sản hiệu ích nhất của chúng ta tiến hành tuyệt đối khống chế cổ phần, bảo trụ vài cọng mầm có sinh lực, về phần những tài sản trưởng thành không thuận lợi, thậm chí có dấu hiện lỗ vốn, liền quẳng sang 70% kia . . . . . ."

Trong lúc Cố Thanh chậm rãi nói, ánh mắt Bồ Viễn dần dần toát ra tán thưởng, tư duy của cô gái trẻ tuổi này thật sự rất tốt, vậy mà có thể cùng với ý nghĩ của mình không hẹn mà gặp, cô thật sự là có trí tuệ cùng tuổi tác không tương xứng. Một năm trước lần đầu tiên gặp gỡ cô, liền có cảm giác giống như đã từng quen biết, hiện giờ, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt. . . . . .

"Giám đốc Bồ, anh nói ý kiến của tôi có khả thi không?" Cố Thanh nhận thấy được Bồ Viễn có chút không tập trung.

"Hả? Cô nói rất tốt!" Suy nghĩ của Bồ Viễn bị Cố Thanh kéo về cuộc nói chuyện trước mặt, "Ý tưởng hiện tại của tôi chính là như vậy, nhưng phải cụ thể áp dụng, vẫn có không ít khó khăn."

Bồ Viễn châm một điếu thuốc, cuối cùng trở lại vấn đề ban đầu.

"Trước mắt nhóm điều hành tổng bộ tập đoàn Đằng Long đã lên đường, ở Hoa Đông và vùng duyên hải tiến hành hoạt động, có thể tập trung tài chính cơ bản đã chứng thực toàn bộ. Nhưng khu vực Tây Bắc do giai đoạn trước khai phá tương đối bảo thủ, tiền lực tài chính vẫn chưa khai thác được toàn bộ, mà thành phố C lại là nơi quan trọng ở Tây Bắc, công ty cố vấn quốc tế Đằng Long Audio là lá cờ tiên phong, tôi muốn nơi này được duy trì, nhất định phải tại đoạn thời gian này bảo trì hình tượng đối ngoại của công ty!"

Cố Thanh đã dần dần hiểu ra, vì sao Bồ Viễn lại huy động nhân lực đến thành phố C, lại một tay che trời mà ém nhẹm án giết người trong cao ốc.

"Hiện tại trước mắt sắp có chút biến chuyển then chốt, chúng ta thua không dậy nổi a!" Bồ Viễn có chút nặng nề đem nắm tay nện trên bàn trà." Tôi chuẩn bị buổi tối ngay tại trong cao ốc Đằng Long tổ chức một buổi tiệc rượu, đem nhóm lão bản khu thương nghiệp Tây Bắc mời đến, hảo hảo biễu diễn chút hình tượng xí nghiệp của chúng ta, tranh thủ lôi kéo vài vị đồng minh, đồng mưu đại kế thị trường chính khoán!"

"Đêm nay? Ngay tại trong cao ốc Đằng Long?" Cố Thanh sợ hãi kêu lên.

"Cô không phải lại muốn nói nơi này có quỷ chứ hả?" Bồ Viễn có chút không vui.

Cố Thanh biết dù cho mình đem chuyện Vũ Văn nói thẳng ra, Bồ Viễn cũng sẽ kiên quyết không tin tưởng, huống chi mình còn đáp ứng Vũ Văn sẽ giữ bí mật, nhưng như vậy tối nay mở tiệc rượu gióng trống khua chiêng, có phải quá nguy hiểm rồi không? Trong lúc nhất thời nội tâm mâu thuẫn, sắc mặt Cố Thanh đều đỏ bừng lên.

"Được rồi, Tiểu Cố, tôi đã cùng thị cục công an nói chuyện thỏa đáng, đêm nay lãnh đạo của bọn họ cũng là khách mời của chúng ta, thuận tiện sẽ có rất nhiều cảnh sát chìm tiến vào canh giữ cao ốc, nói không chừng bọn họ còn có thể phát hiện ra hung thủ kia, một lần hành động liền bắt được. Hơn nữa, đêm nay nhiều người ở đây như vậy, tên cuồng sát gì đó, chỉ sợ cũng không dám manh động đâu?"

Cố Thanh biết, Bồ Viễn từ trước đến nay luôn mưu tính trước rồi sau đó mới hành động, chuẩn bị mở tiệc rượu là đã mưu kế đã định xong từ sớm, hiện tại nhà hàng ở tầng thượng khẳng định đang bề bộn chuẩn bị bữa tiệc lớn vào buổi tối, tiếp tục kiên trì ý kiến của bản thân, chỉ sợ cũng đã không kịp quay đầu, cô liền có chút khẩn trương muốn đi tìm Vũ Văn, thương lượng đêm hôm nay nên làm gì.

"Tiểu Cố, bước tiếp theo của cuộc chiến phản kích thị trường chứng khoán, tôi cần phải mời cô xướng vai chính nha." Bồ Viễn thấy năng lực của Cố Thanh tốt như vậy, tâm tình cũng cao hứng theo, "Hiện tại cô đi phối hợp với Trần Từ sắp xếp cho bữa tiệc tối nay đi, nhớ rõ chừa chút thời gian trở về trang điểm một chút, để những tân khách kia mở rộng tầm mắt phong thái đệ nhất mỹ nữ của Đằng Long chúng ta, haha. . . . . ."

"Được rồi. . . . . .Tôi đi đây." Cố Thanh đã không còn lòng dạ nào ở lại chỗ này.

Ngay khi Cố Thanh sắp ra ngoài, Bồ Viễn gọi cô lại: "Cái kia. . . . . .Cô có biết con gái nhỏ 14 15 tuổi, đều thích những thứ gì không? Ừm. . . . . .Nhất định không vượt quá 50 đồng đó. . . . . ." Trong lòng Bồ Viễn, vẫn nhớ đến con của mình.

Cố Thanh biết Bồ Viễn có một cô con gái bảo bối tên là Bồ Dao, hiện tại nói như vậy, tất nhiên là muốn mua quà cho con gái, cô ngoảnh đầu cười nói: "Hôm khác tôi cùng anh đi mua cho Bồ Dao một con thú nhỏ đi."

"Vậy thì tốt rồi. . . . . .Vậy thì tốt rồi. . . . . ." Bồ Viễn vừa lòng kết thúc cuộc trò chuyện.

Cố Thanh trở lại trước cửa phòng làm việc của mình, đột nhiên nhớ tới mấy chậu cá kỳ quái kia, Hỗn Nguyên Thủy Long trận này nếu thật sự hữu dụng, tiệc rượu đêm nay có lẽ còn có thể thuận lợi tiến hành. Cô liền tiến thêm vài bước nữa, muốn đi xem chậu cá chỗ góc ngoặc hành lang.

Sự thật luôn nằm ngoài dự đoán. . . . . .Chậu cá bằng thủy tinh kia đã bị đập nát!

Cố Thanh kinh ngạc nhìn chậu cá, nước trong chậu cá đã sớm tràn ra, trên mặt đất chỉ còn một vòng nước nhàn nhạt, mấy con Điệp Vĩ cũng đã không thấy bóng dáng.

Là bị người vô tình đá ngã sao? Cố Thanh vội vàng hướng các tầng khác chạy đi.

7 chậu cá đều không ngoại lệ, hết thảy đều bị vỡ nát, cá vàng cũng toàn bộ bốc hơi khỏi nhân gian!

Nếu không phải có người cố ý phá hoại, thì nhất định là Hồn Độn hoàn toàn coi thường sự tồn tại của trận pháp này, thậm chí đem cá vàng ăn luôn. . . . . .Nghĩ đến khả năng sau, Cố Thanh lấy tay che miệng, thụi lùi lại từng bước một.

Cô muốn lập tức đem việc này nói cho Vũ Văn, chờ cô lấy điện thoại di động ra, mới nhớ tới Vũ Văn hình như không có di động, gọi điện đến ký túc xá, cũng không có ai nhận.

"Tên hỗn đãn mê tiền này. . . . . ." Trong lòng Cố Thanh thầm mắng, đành phải về phòng làm việc của mình trước.

Vừa đẩy cửa ban công ra, Cố Thanh liền trông thấy Vũ Văn và Huyền Cương đang ngồi xổm ở góc tường đùa giỡn Kim Ti Hùng.

"Anh vào bằng cách nào?"

"A. . . . . .Ai bảo cô quên đóng cửa, quên trước quên sau." Vũ Văn vẫn còn canh cánh trong lòng Cố Thanh lần trước không mời tự vào.

"Anh còn có lòng dạ thảnh thơi để nói đùa!" Cố Thanh nổi giận đùng đùng đóng cửa lại, "Anh không phát hiện Hỗn Nguyên Thủy Long trận của anh đã bị đập bể sao?"

"Đây cũng không phải là trận pháp tôi bày ra." Vũ Văn tựa hồ đã biết. "Bất quá Hồn Độn dĩ nhiên có khả năng phá trận. . . . . .Vị cao nhân Đạo gia kia tựa hồ cũng không dự định lộ diện. . . . . .Chuyện này đã chút vô pháp khống chế, tôi và cô cũng chỉ có thể vuốt tảng đá qua sông, đi từng bước từng bước một."

"Làm sao bây giờ? Buổi tối Bồ Viễn sẽ ở đây mở tiệc rượu, sẽ có rất nhiều người đến, nếu Hồn Độn lại xuất hiện. . . . . ." Cố Thanh gấp đến độ ở trong văn phòng đi tới đi lui.

"Mở tiệc rượu?" Vũ Văn mạnh đứng lên, kinh động Huyền Cương phải thoáng né đi.

"Đúng vậy! Anh cho rằng ban đêm không lưu lại người trong tòa nhà, đem cổng chính canh chừng sẽ không có chuyện gì nữa sao?" Cố Thanh đem nội dung nói chuyện của mình và Bồ Viễn kể lại một lần.

Vũ Văn sau khi tiêu hóa xong toàn bộ tình huống theo như lời Cố Thanh, ý thức được tình hình quả thật rất nguy cấp, suy xét một hồi xong, y bắt đầu đặt câu hỏi: "Tiệc rượu dự định bắt đầu lúc mấy giờ?"

"7h"

"Mọi người đều sẽ đi thang máy từ tầng 1 lên thẳng tầng thượng?"

"Phải."

"Nhân viên công ty chúng ta cũng phải tham gia tiệc rượu?"

"Các cấp bậc cao trở lên nhất định tham gia."

"Ừ, bây giờ là lúc cô phát huy năng lực chủ quản hành chính, cô đi tìm chìa khóa cánh cửa thoát hiểm tầng 1, tầng 26 và chìa khóa quản lý thang máy toàn bộ đưa cho tôi, sau đó lấy danh nghĩa ban đêm có lãnh đạo đến công ty, trước 6h chiều, đem tất cả nhân viên cấp cao đuổi ra cho tôi, một người cũng không được ở lại trong tòa nhà." Khuôn mặt Vũ Văn bình tĩnh, vỗ vỗ đầu Huyền Cương.

Cố Thanh gật đầu, chẳng biết trong hồ lô của Vũ Văn chứa dược gì. (dựa theo 1 câu thành ngữ, ý nói là không biết trong bụng đang mưu tính chuyện gì)


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...