Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc đáng yêu

Chương 19


Chương trước Chương tiếp

Hắn và nó ra khỏi quán đã có một chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước cửa đợi sẳn. Sau khi cả 2 đã yên vị trên xe, chiếc xe nhanh chóng đưa cả 2 về trước quán bar khi nãy.

- Không phải anh có việc sao? Sao lại về đây? Hay là lúc nảy anh muốn trốn tôi phải không?

- Tôi nào dám – hắn tỏ vẻ vô tội nhìn nó.

- Mà này. Giờ tôi vào đấy có chút việc cô ở ngoài này chờ tôi một lác. Nhớ không được vào đấy nếu không tôi dẫn cô đi chơi nữa.

- Yes ser. Tôi sẽ ngoan ngoãn mà.

Sau khi nghe được câu trả lời vừa ý hắn liền vội vội vàng vàng vào trong quán bar. Còn nó, rất ngoan ngoãn mà đứng trước cửa chờ hắn. Tuy rất nhàm chán nhưng nó cũng không vào trong, nó cũng chẳng biết tại sao, nhưng trong lòng nó tin rằng hắn không muốn nó vào đó vì muốn tốt cho nó.

Cứ thế, nó ngoan ngoãn đứng tại chỗ mà chờ hắn, 5p trôi qua… 10p… lại 15p… nhưng hắn vẫn chưa trở ra. Lòng nó nao nao lạ kỳ, nó hơi hơi lo cho hắn. Nhưng cái suy nghĩ ấy vừa xuất hiện lại bị nó chối bỏ ngay tức khắc. Rồi nó lại tự lừa mình, nhưng không, lý trí đã không thắng được con tim. Nó lại bắt đầu nghĩ về hắn. “Hắn cũng rất tốt đấy chứ, có lạnh lùng như lời đồn đâu. Hắn cũng biết tức, biết cười, biết đỏ mặt đấy chứ… hắn cũng có nhiều gương mắt lắm chứ nhưng sao ai cũng bảo hắn chỉ có mỗi khuôn mặt lạnh tanh thôi… thật kỳ lạ… Ưm nhưng sao hắn sợ mình khóc thế ta… a chắc hắn sợ nước mắt con gái. Hihi đúng vậy rồi” - vừa nghĩ ngợi lung tung nó lại vừa sờ cằm, ra vẻ đăm chiêu, rồi lại bật cười vì phát hiện của mình.

Nhưng nó nào biết cái người mà nó coi là người tốt, người mà nó coi là sợ nước mắt con gái ấy, đang sử tội cái người phản bội lại hắn trong kia.

Trong bar:

Mặt cho ả ta – người đang nằm lăn lóc trên sàn vì cái tội phản bội lại bang hội, khóc lóc thảm thiết nhưng hắn chẳng mảy may liếc mắt lấy một cái, có chăng cũng chỉ là cái nhìn đầy lạnh lùng.

Ả ta chính là tả hộ pháp trong bang Evil – Tô Thanh Thanh - người mà hắn cho cái quyền hành dưới một người mà trên ngàn người, không những thế, vì sự khôn ngoan, và hiền dịu mà ả trở thành bạn gái hắn trong một khoảng thời gian dài, nhưng cũng chình vì ả đã làm một việc rất ngu xuẩn mà phải nhận lấy hậu quả như ngày hôm nay. Ả dám bán đứng mọi người, dám báo cho băng Death trụ sở chính của bang, không những thế ả còn tiết lộ một số thông tin mật.

Hôm nay, ngày mà ả bị xử tội cũng chính là ngày mà bang Death chính thức hạ chiến thư với Evil.

- Đại ca – một tên con trai đầu tóc lòe loẹt chạy từ ngoài vào nói gì đó vào tai hắn.

- Đem ả xuống – hắn vừa dứt lời có 2 tên con trai to lớn tiến lên lôi Thanh Thanh xuống.

Thanh Thanh được lôi xuống không bao lâu, có một đám người mặt mày bặm trợn, ăn nói hung bạo, tay cầm vũ khí hiên ngang đạp cửa xông vào.

- Gọi đại ca tụy mày ra đây – một tên nhuộm tóc vàng hoe, mặt hất lên trời mà cao giọng hét lên tên ấy không ai khác chính là tên Long cà chớn – người chuyên nịnh hót để được lòng đại ca của hắn – Tô chí Khang.

- Tao đây. Tụi bây muốn gì? – hắn thản nhiên đút 2 tay vào túi quần, ung dung bước đi, làm ra vẻ thản nhiên không quan tâm đến mọi chuyện, lãnh đạm với mọi thứ, khiến bọn hồ nháo vừa xông vào sinh ra cảm giác khó chịu và có chút gì đó sợ hãi.

- Mày khôn hồn thì hai tay dâng cái quán bar này lên cho tụi tao rồi đầu hàng đi, nếu không thì đừng trách tao – tên ấy vẫn không biết sống chết.

- Nếu không thì sao? – hắn lại tiếp tục chơi đùa.

- Không thì mày đừng trách.

Chát…

- Hỗn láo. Sao mày dám nói năng vô lễ với bang chủ Evil như thế chứ - một tốp người nữa lại tiếng vào và người dẫn đầu lần này không ai khác chính là Tô Chí Khanh. Nhưng một điều lạ kỳ đang diễn ra. Cô gái trong vòng tay ôm ắp của Khang khiến hắn phải nhíu mày. Nhưng cái nhíu mày ấy chỉ trong chốc lác rồi hắn lại trở về vẽ bất cần đời như trước.

Người con gái ấy mang mặt nạ quỷ màu trắng, khoác trên mình chiếc đầm ngắn củn, lệch một vai hở gần nửa cái lưng, trông thiếu vải kinh khủng. Nhưng điều đáng nói ở đây chính là thân phận của cô ta. Nếu đúng là thật thì phen này hắn gặp phải phiền phức lớn.

Ngoài mặt, hắn vẫn duy trì khuôn mặt lãnh đạm nhưng trong tâm hắn đang rất bất an. Bây giờ hắn không thể giải quyết chuyện này qua loa được, nhưng khổ nổi là nó còn chờ hắn ngoài đấy. Giờ mà kêu nó về thế nào nó cũng giận à xem. Nhưng rất có thể bây giờ phải dùng vũ lực để nói chuyện, vậy…

Á… đau - một giọng nói trong trẻo vang lên như khúc nhạc mùa xuân, ấy thế khúc nhạc lại vang lên không đúng lúc.

Và cũng nhờ chính khúc nhạc ấy đã làm hắn bừng tĩnh trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Chủ nhân của giọng nói ấy không ai khác chính là nó – Nguyễn Hải Băng.

“Aiz… Sao lại té rồi? Cô thật không cẩn thận gì hết?” – người ngã là nó mà lòng hắn quặng đau, hắn muốn chạy đến ôm nó vào lòng mà che chở nhưng hắn biết bây giờ không thể. Cố làm ra vẻ không quan tâm mà lòng thì không ngừng ngào thét “không được lại, không được… cố gắng kiềm chế, kiềm chế. Không được manh động Phong à…”

Còn nó, sau cú tiếp xúc thân mật với đất mẹ, đầu óc nó cứ quay mòng mòng, khi kịp phục hồi tinh thần thì lại bị 2 tên lạ hoắc kéo đi.

Chưa kịp hồi hồn lại bị một tên cũng khá đẹp trai ôm vào lòng. Hoảng quá nó bèn hét lên:

- Này thả tôi ra – nó cố vùng vẫy nhưng vô ích.

- Người đẹp à. Cưng nên ngoan ngoãn đi. – hắn vừa nói vừa vuốc ve má nó.

- Huhu Phong ơi. Hức Phong đâu rồi… hức… hic… Băng sợ - ngoài mặt thì nó sợ sệt còn trong lòng thì… “ các ngươi to gan thật đấy, Tô Chí Khang ngươi cả ta mà cũng dám dê nữa à… hừ để xem tên Phong chết bầm kia có giúp ta không, ngươi mà không giúp ta để cho con mụ giả danh N.Anh kia quánh mi nhừ xương”. Vâng cái người mà nó nói dã danh N.Anh chính là người mà tên Khanh ôm ắp lúc đầu, nhưng giờ thì nó đã thay thế cô ta.

Mình sắp thi rồi nên không ra chap mới được nên hẹn gặp các bạn vào 3 tuần sau nhé!




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...