Hoàng Tử Cát Tường

Chương 3


Chương trước Chương tiếp

Ta muốn anh hùng cứu mỹ nhân, bởi vì có người nói cho ta biết người tốt sẽ có tốt báo. Nhưng thật sự là như thế sao? Ta hoài nghi, hơn nữa còn là nghiêm trọng hoài nghi! Hai thân ảnh, từ bên kiệu dời đi. Bùm bùm! Âm thanh binh khí chạm vào nhau vang lên càng lớn. Không ít người áo đen đã té trên mặt đất, mà trong năm thị vệ thì chỉ có hai người bị thương nhẹ một chút. “Mau đem những này người giải quyết, nếu không để cho chủ tử chờ không được, chúng ta ai cũng không được tha thứ!” Một trong năm người thị vệ kia cất cao giọng nói, động tác của thủ hạ phát ra càng mau, ngoan, chuẩn.

“Vâng!” Bốn thị vệ còn lại trả lời. Tốc độ người áo đen té xuống càng thêm nhanh, trong nháy mắt, đã chỉ còn lại chừng hai mươi người. Mới đem kiếm từ trong thân thể người áo đen rút ra, ánh mắt Lý Tư lại liếc về thấy chủ tử của mình cùng một cô gái xa lạ đang hướng bụi cỏ đi tới. Nữ tử này… tù lúc nào tới gần kiệu? Hắn cư nhiên không có phát giác! Mới nghĩ đến điều này, Lý Tư bất giác một thân mồ hôi lạnh. Có người tới gần kiệu mà hắn không chút nào phát hiện, điều này chứng minh hắn bảo vệ không chu toàn. Nếu theo tâm tính của chủ tử, chỉ sợ hắn tránh không được bị trách phạt nặng nề một phen, hơn nữa… Nhóm người áo đen hiển nhiên cũng chú ý tới tình huống bên này, trong đó có người hô lớn: “Hắn chạy, các huynh đệ không nên bỏ qua, nếu có thể bắt được người này, cấp trên tất nhiên sẽ có thưởng lớn!”

“Lý Tư, chủ tử hắn…” Bốn thị vệ còn lại, sau khi nhìn thoáng qua hướng bụi cỏ, nhất tề đưa ánh mắt tập trung vào trên người Lý Tư.

“Toàn lực bảo vệ chủ tử rời đi!” Lý Tư trầm giọng nói, dẫn đầu tung mình lên không trung một cái, ngăn cản đường đi của bọn người áo đen. Nếu chủ tử chịu cùng nữ tử này đi, tất nhiên là có chủ ý riêng, mà việc bọn họ có thể làm, chính là bảo vệ chủ tử, dùng hết tính mạng bảo vệ chủ tử mà thôi!

~~~~~~~~~~~~~~

Hách Thiên Hương không dám nhìn lại phia sau, chỉ sợ trông thấy một mảnh máu tươi đầm đìa. Bình thời nghe phụ thúc huynh đệ ngôn luận chuyện trong giang hồ, nàng chưa bao giờ cảm thấy có cái gì không ổn. Dù sao trong giang hồ, vì tranh danh đoạt lợi, ân oán tình cừu, chuyện giết người thường xảy ra. Nhưng thật sự nhìn thấy một mảnh dài hẹp mạng người chết trước mặt nàng thì lại là một chuyện khác. Lúc trước, người còn từng hô hấp, còn từng mở miệng nói chuyện, còn từng vui vẻ, trong nháy mắt liền trở nên băng băng lạnh lùng nằm trên mặt đất, phun đầy máu tươi…

“Tay của ngươi đang run.” Tay bị nàng nắm, thiếu niên thản nhiên nói. So với nàng đang căng thẳng, hắn lộ ra vẻ bình tĩnh đến quá phận.

“Dĩ nhiên, ta là lần đầu tiên đụng với loại tình cảnh này!” Hách Thiên Hương vừa nói, cước bộ lại nhanh hơn

Nàng khinh công vốn là cực cao, cũng phải bằng bảy tám phần phụ thân. Trong đám trẻ tuổi của Hách gia, khinh công có thể so sánh với nàng chỉ có đại ca cùng đại đường ca mà thôi. Thật ra thì, nghiêm khắc mà nói, Hách Thiên Hương có lẽ thật cũng coi là kỳ tài luyện võ, dù sao lấy số tuổi của nàng, khinh công có thể luyện đến mức này cực ít, chẳng qua là nếu nói võ công của nàng, quả thực mất thể diện đến nói không nên lời. Bất quá hiện nay, việc làm cho Hách Thiên Hương kỳ quái chính là, thiếu niên lại có thể cùng đi với cước bộ của nàng, bất quá chỉ khẽ thở gấp, làm cho người ta nhìn không đoán được nội lực của hắn. Vẫn chạy vội tới bên con suối trong rừng rậm, Hách Thiên Hương dừng bước, hướng phía sau nhìn một cái. Hẳn là chạy trốn đủ xa đi! Ít nhất hiện tại nhìn lại, phía sau cũng không có bất kỳ truy binh.

“Trước nghỉ ngơi một chút đi.” Nàng vừa nói, đi tới bên suối, móc ra khăn tay, ngâm nước suối. Sau đó lại vắt khô, lau cái đầu đầy mồ hôi của mình.

Thiếu niên không trả lời, chỉ khoanh chân ngồi xuống, bình ổn chân khí trong cơ thể. Gò má vốn trắng thuần, lúc này phớt phớt hồng. Thân là người luyện võ, Hách Thiên Hương tự nhiên hiểu hành động lúc này của thiếu niên. Sau khi lau xong mặt, nàng bắt đầu đi chung quanh tìm trái cây lóy dạ. Tay cầm ba quả, trong miệng gặm một quả, nàng lại mè nheo trở lại bên người thiếu niên. Lúc này, thiếu niên đã mở mắt ra, màu da vừa khôi phục đến trắng thuần.

“Này, cho ngươi!” Nàng hào phóng đưa qua hai quả cho thiếu niên, ngay sau đó chọn lấy một chỗ râm mát ngồi xuống. Thiếu niên nhận lấy quả dại, cũng không mở to miệng ăn, chỉ trực tiếp nhìn Hách Thiên Hương tư thái đĩnh đạc, hoàn toàn không có kiều thái ngượng ngùng quen thuộc của nữ nhi gia. Từ trang phục của nàng nhìn đến, giống như sơn dã thôn cô, nhưng từ cảm giác trong lòng bàn tay nàng mà nghĩ, một sơn dã thôn cô không thể có bàn tay non mịn như thế (khiếp thật, trong lúc chạy trốn mà còn ăn đậu hũ con gái nhà người ta). Hơn nữa… Nàng còn có một thân tuyệt đỉnh khinh công.

“Đúng rồi, ngươi tên là gì?” Gặm xong một quả, Hách Thiên Hương lấy ra khăn tay quệt quệt mồm, tiếp tục gặm trái thứ hai.

“Vụ Tịch.”

“Vụ Tịch…” Nàng lẩm bẩm nhớ tên của hắn, tên thật thanh nhã, giống như người của hắn, mỹ lệ nhưng lại có một cảm giác xa cách.

Hắn không nói gì, chỉ đẩy ra sợi tóc trên trán, đôi mắt đen nhánh như sao, như cũ nhìn nàng chằm chằm. Thời gian đã lâu, khiến cho nàng cả người không được tự nhiên, “Ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì a?” Không được tự nhiên nhăn mặt cau mày, Hách Thiên Hương hỏi. Mặc dù kinh nghiệm bị người ta nhìn chăm chú không tính là ít, nhưng bị một “mỹ nhân” vừa mới quen nhìn chăm chú, tư vị này, còn thực là lạ.

“Muốn nhìn ngươi đến tột cùng có bao nhiêu dũng khí.” Vụ Tịch mấp máy môi mỏng, ánh mắt đánh giá như muốn nhìn thấu nàng. Nàng là địch hay bạn? Thuần túy tình cờ gặp nhau, hay là đã sớm kế hoạch tiếp cận? Ngây thơ trong sáng , hay là tâm cơ thâm trầm? Cuộc sống từ nhỏ nói cho hắn biết, bất luận kẻ nào cũng không thể tin, ở trên đời này, người duy nhất hắn có thể tin tưởng chỉ có mình mà thôi.

“Dũng khí?” Hách Thiên Hương chớp mắt mấy cái, thoáng cái không hiểu ý tứ của đối phương.

“Bởi vì trừ gia nhân của ta, ngươi là người đầu tiên dám không được sự cho phép của ta, tự tiện đụng tay ta.” Hắn thản nhiên giải thích.

“…” Cho phép, đụng tay một chút còn phải cho phép, hắn cũng không phải là cô nương!” Tay của ngươi chẳng lẽ người khác không được đụng sao?” Nàng cong miệng hỏi.

“Thật cũng không phải” hắn chậm rãi lắc đầu, “Chẳng qua là, không ai dám đụng thôi.” Bởi vì đụng, có lẽ chính là tội chém đầu.

Không phải chứ! Hách Thiên Hương không dám tin chặt lưỡi hít hà. Hắn “mỹ nhân” như vậy, lại không ai dám đụng tay hắn? Mặc dù… Ách, nàng không phải không thừa nhận, hắn toàn thân phủ một tầng cảm giác lạnh lùng xa cách, làm cho người ta không dám tự tiện tới gần. Nhưng cho dù như thế… cũng không nên như vậy a!

“Vậy ngươi nhất định không thường đối với người khác cười, cho nên người khác mới sợ ngươi, mới không dám đụng tay ngươi.” Nàng ngầm lẩm bẩm kết luận.

“Có sao?” Vụ Tịch giơ lên tay phải, nhẹ nhàng đỡ cằm, “Thật ra ta thường đối với người khác cười đấy.” (vâng, nụ cười của ca làm người ta không rét mà run)

“A? Ngươi thường cười?” Nàng hoài nghi.

“Đúng vậy a, ví dụ —— như vậy!” Vừa nói, môi của hắn vừa gợi lên một tia độ cong. Hắn biết dung mạo của mình, cũng biết nụ cười của mình hợp với dung mạo của mình, đến mức nào “tuyệt sắc”. Mà bây giờ, hắn chờ nhìn phản ứng của nàng, muốn đem một nữ tử như vậy đùa nghịch trong lòng bàn tay hẳn là chuyện dễ dàng đi.

“A… A.” Hách Thiên Hương khóe miệng co giật hai cái. Hắn tươi cười như vậy, người ta gọi là ngoài cười nhưng trong không cười, hoặc là cũng có thể gọi lag là tiếu lý tàng đao (nguy hiểm ẩn sau nụ cười). Nếu hắn bình thường lộ cho người khác nhìn nụ cười như vậy, vậy chớ trách không ai dám đụng hắn.

“Nụ cười của ngươi rất đẹp.” Nàng nho nhỏ khen ngợi hắn. Mặc dù nụ cười như vậy, rõ ràng không phải là một nụ cười phát ra từ nội tâm.

“Nhưng ngươi tựa hồ cũng không thích.” Hắn thu lại nụ cười nói. Phản ứng của nàng, có chút ngoài dự liệu của hắn, không phải trầm mê, cũng không phải làm bộ như không thấy.

“Không có a, kỳ thật ta rất thích.” Nàng lắc đầu phủ nhận. Dù sao trong sơn dã rừng hoang, có mỹ nhân để cho nàng thưởng thức quả không tồi a, cần gì phải cầu nhiều như vậy, “Vừa rồi những người kia là cừu gia của ngươi phái tới lấy mạng ngươi sao?” Nàng vòng vo đổi đề tài. (cho những ai chưa biêt “Cừu” ~ hận)

“Cừu gia? Không rõ lắm, bất quá muốn mạng ta thì có vẻ là thật.” Vụ Tịch chậm rãi nói.

“Vậy vừa rồi khi ở bên trong kiệu, ngươi tại sao không sợ? Thậm chí còn thanh thản đọc sách?” Nàng hỏi nghi ngờ của mình, biểu hiện của hắn làm hại nàng lúc trước đã chuẩn bị một đống những lời an ủi đầy kịch tính lại không có đất dụng võ. Nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra a, nếu nàng biết có một đám người vây quanh nàng muốn giết nàng, chỉ sợ sớm đã bị doạ cho sợ đến cả người phát run.

“Ta tại sao phải sợ?” Hắn dương dương tự đắc, tựa hồ cảm thấy câu hỏi của nàng rất buồn cười. (một đoạn đối thoại hết sức dở hơi của nữ chủ thiếu I ốt và nam chủ chán đời)

Trời ạ! Hách Thiên Hương hướng lên trời trợn trắng mắt, “Đương nhiên là vạn nhất những người thị vệ kia của ngươi không bảo hộ được ngươi thì làm sao? Mặc dù ta cũng thừa nhận võ công của bọn hắn rất cao, nhưng những hắc y nhân muốn giết ngươi kia võ công cũng rất tốt a, hơn nữa người của bọn họ nhiều như vậy, ngươi chẳng lẽ không có nghĩ qua vạn nhất sao?!” Nàng phình hai gò má, cố gắng đối hắn tiến hành giáo dục hành tẩu giang hồ tất yếu. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, bất cứ chuyện gì đều phải chuẩn bị đường lui.

“Nếu là bọn hắn không bảo vệ được, vậy thì bọn họ phải chết.” Thanh âm vô tình lạnh như băng từ trong miệng Vụ Tịch phát ra. Gò má vốn ngây thơ trước mặt, trong nháy mắt bị lây vẻ khát máu, rồi lại một khắc sau, khôi phục như thường.

Hách Thiên Hương chớp mắt mấy cái. Mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng cái thần sắc mới vừa rồi của hắn, thật làm cho người ta không nhịn được từ trong lòng thấy lạnh cả người… Cùng với một loại xúc động muốn thần phục dưới chân (haizz~~~, tỷ hết thuốc chữa rùi, chưa gì đã muốn thần phục “mỹ nhân”). Thần phục?! Lão Thiên! Nàng đang suy nghĩ gì a! Cố gắng vẫy vẫy đầu, nàng liều mạng muốn đem suy nghĩ quái dị vừa rồi của mình bỏ rơi, “Vậy ngươi không sợ những hắc y nhân kia giết ngươi?” Nàng tiếp tục hỏi.

“Vậy cũng phải xem bọn họ có làm được không đã, không phải sao?” Hắn đứng lên, phủi mảnh cỏ dính trên cẩm bào màu lam.

“Với võ công của ngươi, ngươi tại sao phải sợ bọn hắn không giết được ngươi?” Nàng bĩu môi (Này nhé, tỷ đừng có chê soái ca của ta nhé, còn chưa biết mèo nào cắn mửu nào a). Mặc dù nàng chưa lĩnh hội qua võ công của hắn, bất quá nhìn khinh công hắn vừa mới thi triển, đã bày ra nội lực có thể biết võ công của hắn, tuyệt đối không thể hơn hàng ngũ cao thủ tuyệt đỉnh.

“Võ công nha, ” hắn đi tới bên suối, cúi đầu nhìn bóng mình phản chiếu trong nước, “Võ công bây giờ của ta… đích thực là rất tệ đâu!” Chuyện thật không thể phủ nhận, lại là thật sự tồn tại, “Bây giờ, trong chốn võ lâm, có võ công của không ít người có thể thắng ta, cũng có thể giết ta.”

“Cho nên a, ngươi phải hiểu được tự vệ!” Nàng đi tới bên cạnh hắn, kéo qua thân thể hắn, ngón tay ngọc thẳng đâm lồng ngực của hắn, “Hành tẩu giang hồ, chuyện kiêng kỵ rất nhiều, ngươi không thể thụ đại chiêu phong (cây to đón gió), không thể không lưu đường lui, như khi gặp loại tình huống vừa rồi, ngươi nên đầu tiên tìm một chỗ kín đáo mà núp, chứ không phải quang minh chính đại ngồi trong kiệu, ngây ngốc chờ mình được cứu, hiểu chưa?” (tỷ mới là người ngây ngốc đi, kẻ mắng người khác ngốc mới chính là kẻ ngốc a)

“Tựa hồ rất khó hiểu đâu.”

“Thật ra thì rất dễ hiểu a!” Nàng gần như muốn nổi điên, “Tóm lại, chính là muốn ngươi ở thời điểm thích hợp, làm ra kiểu chạy trối chết thích hợp.”

“Giống như ngươi mới vừa rồi kéo tay ta, cùng nhau trốn như vậy sao? Thiên Hương.” Cúi người, hắn nghiêng qua… ở bên tai của nàng nhẹ nói. Thanh âm thanh lệ, như tuyết tan mùa xuân, lạnh như băng thấm vào long người. (tưởng tượng có soái ca thì thầm gọi tên ta. Hị hị *phun máu mũi*)


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...