"Hỏi cái này làm gì?"
"Khụ, nếu muốn ta hỗ trợ, có thể, nhưng khi các ngươi ra khỏi cung phải đem ta mang đi ra ngoài."
"Được!" Phi Phi miệng đầy đáp ứng, xách nàng tha đi, "Thay quần áo đi!"
"..." Quý Ngữ Hàm rơi lệ.
Nếu không phải nàng ta trang điểm đậm như vậy, nàng thật nghĩ đến nàng ta là nam nhân.
Nàng coi như làm cây cột sơn màu một lần đi...
Hắc hắc, hiện tại nhịn một chút, sau đó nàng có thể thuận lợi trốn ra cung a!
Mọi người đã muốn lên sân khấu, vài vị cô nương bị đau bụng cũng đã ổn, định ra cung tìm đại phu xem bệnh.
Trong cung mặc dù có ngự y, nhưng cũng không thể tùy tiện xem bệnh cho các nàng.
"Mỹ nữ, mỹ nữ, các ngươi muốn xuất cung?"
Ánh mắt Quý Ngữ Hàm lập tức sáng lên đi tới tiếp cận, "Có thể giúp ta một việc không?"
"Giúp ta mang cái này đi ra ngoài, tùy tiện tìm khách điếm náo nhiệt gì đó bỏ lại là được."
Đều vội vã ra cung, vài vị ca vũ cũng không hỏi nhiều, tiếp nhận bao vải nhỏ, ôm bụng bỏ chạy ra cửa.
Hắc hắc hắc... Đoan Mộc Ly, ngày mai ngươi liền thảm !
Nghĩ như vậy, tâm tình của Quý Ngữ Hàm vô cùng khoái trá tiếp nhận bộ y phục vải mỏng của người múa, trốn sau bình phong thay quần áo.
Sửa sang lại cổ áo, nàng mới nhớ tới màu vàng ấn ký bên gáy.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đem cái này quên, nếu như bị phát hiện, thì ai cũng đều biết nàng là vật sở hữu của Đoan Mộc Ly, muốn chạy cũng đừng hòng chạy.
Lấy bút kẻ lông mày của nhóm diễn viên múa mà vẽ lên tay, biến thành tay đen kịn, sau đó lau ở trên cổ, Quý Ngữ Hàm mới yên tâm.
Phi Phi vừa nhìn thấy nàng, không chậm, "Sao nhìn ngươi giống như cục than nhỏ vậy!"
"..." Rơi lệ.
"Trắng" như ngươi, mới thật sự không thể nhìn.
Quý Ngữ Hàm cười gượng hai tiếng, "Dù sao cũng làm cây cột, đen thì đen đi."
Như vậy mới không dễ dàng bị nhận ra, hu hu.
Vũ đạo kỳ thật rất phức tạp, hiện tại mới học là không kịp rồi, cho nên đôi mắt Phi Phi như hai động tối phát ra một tia sáng, đưa ra biện pháp hữu hiệu nhất——
"Các nàng làm như thế nào ngươi liền học theo như vậy, nếu múa sai thì đêm nay ngươi liền theo ta ngủ!"
"..." Quý Ngữ Hàm run lên, đây là ý gì?
Miệng toe tóe, Phi Phi chế nhạo nói, "Buổi tối ta không xóa lớp hóa trang."
"..."
Hu hu, thì ra ngươi cũng biết ngươi có khuôn mặt thực dọa người!
Đã muốn lên thuyền giặc, hiện tại muốn chạy cũng không còn kịp, hơn nữa còn phải trông cậy vào các nàng ấy đem nàng mang ra cung.
Quý Ngữ Hàm đành phải cắn răng thử một lần.
Nàng lúc tiểu học có học qua vũ đạo, tuy rằng n năm không nhảy, nhưng mà vẫn là có thể đủ tư cách nhảy bừa chứ?
Nhưng chờ nàng đứng ở trên đài biểu diễn, Quý Ngữ Hàm đã không còn nghĩ như vậy.
Đây là một tòa tiểu lâu hình cung, nhóm chủ nhân ngồi ở lầu hai vui chơi giải trí, nhìn các nàng dưới lầu biểu diễn.
Chuyện hủ bại hưởng lạc như vậy, Đoan Mộc Ly tự nhiên cũng ở trong đó, bên cạnh còn có bạn khối băng ngồi tỏa ra hàn khí.
Kỳ thật khoảng cách rất xa, nhưng sao nàng lại cảm thấy...
Đoan Mộc Ly vừa rồi nhìn nàng một cái? Còn nở nụ cười?
Ảo giác, ảo giác, nàng ngay cả ánh mắt Đoan Mộc Ly dài ngắn ở đâu đều thấy không rõ, càng miễn bàn ánh mắt của hắn hiện tại đang liếc về phía nào.
Nàng tuyệt đối là tự mình hù dọa mình!
Ở trong lòng an ủi chính mình một phen, Quý Ngữ Hàm không hề khẩn trương, khi tiếng đàn sáo vang lên, nàng cũng chăm chú nhìn người bên cạnh bắt chước.
Kỳ thật múa may loạn xạ không chỉ một mình nàng, vòng ngoài mọi người là tay áo vung vẫy qua lại, nhiều nhất là vị trí đứng có chút biến hóa, người múa đơn chính giữa mới là nhân vật mấu chốt.
Phi Phi vẫn là mang khuôn mặt trang điểm rất đậm, đứng ở hành lang lầu một, nhìn tình huống nhóm múa.
Nàng ấy nhìn giống như người làm ăn bình thường, đang quan tâm thuộc hạ của mình có làm sai gì không, chỉ có ám khí nàng giấu trong tay áo, tay sẵn sàng mới có thể tiết lộ mục đích chân thật của nàng.
Mắt đột nhiên nhíu lại, Phi Phi có chút không thể tin được chủ nhân đưa nàng ám hiệu, không được động thủ ?
Cùng chủ nhân trao đổi vài ánh mắt, Phi Phi vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Quý Ngữ Hàm.
Vậy giải quyết cục than nhỏ kia?
Bảo bối của Đoan Mộc Ly?
Điên rồi, ánh mắt gì đây!
Tuy rằng hoài nghi, nhưng Phi Phi vẫn vội vàng ám chỉ thủ hạ trong nhóm múa, ngừng lại kế hoạch.
Cô nương múa đơn đã muốn nhảy lên, giống tiên giáng trần bay nhẹ nhàng về phía lầu hai, dựa theo kế hoạch, nàng đang múa đến Đoan Mộc Ly đâm một nhát xuyên người.
Hiện tại kế hoạch đột nhiên bỏ dở, nàng ấy sửng sốt lui về phía sau, nhưng người còn đang ở trên không trung, liền đã quên động tác, mắt thấy sắp ngã xuống.
Mồ hôi chảy như thác...
Quý Ngữ Hàm nhìn cô nương kia lập tức sẽ ngã dẹt, run lên.
Sẽ không xui xẻo như vậy? Nhảy bừa cũng sẽ ngã sao?
Đầu còn chưa lấy lại tinh thần, thân thể đã có phản ứng ——
Quý Ngữ Hàm liên tục lui lại mấy bước.
Mấu chốt là...
Nàng tại đang đứng bên mép đài biểu diễn cao cả thước, lui về phía sau như vậy... Nàng liền ngã xuống.
Một chân đạp vào khoảng không, Quý Ngữ Hàm hoảng sợ, cũng không thấy rõ chính mình cách mặt đất bao nhiêu, đưa tay bắt loạn, nghĩ muốn bắt được bục gỗ bên cạnh.
... ….Nhưng nàng bắt lấy chính là mắt cá chân của một vũ cơ đang chạy tới cứu người
Bất ngờ không kịp phòng thủ lại bị người bắt lấy, vũ cơ cũng kêu sợ hãi ngã về phía sau, cũng đưa tay bắt loạn, bắt được một người khác.
Giống như hiệu ứng Domino, nhóm vũ cơ một đám rớt xuống đài, tiếng thét chói tai một vùng.
Buổi biểu diễn này hoàn toàn bị hủy.
Mà Quý Ngữ Hàm đã sớm nên bị đè thành bánh thịt lại thần kỳ từ bên trong đống người bay ra, vững vàng dừng ở trên đài.
Hiện tại trên đài chỉ có một mình nàng...
Bị mọi người đồng loạt dùng ánh mắt vây quanh, Quý Ngữ Hàm cảm thấy áp lực tương đối lớn, lớn đến mức nàng muốn khóc.
Hu hu, đã xảy ra chuyện gì?
Phi Phi thái dương nổi gân xanh.
Trời ơi, đen như khúc than còn chưa tính, lại còn là khúc than phá hoại!
Ánh mắt của Đoan Mộc Ly rốt cuộc bị sao vậy?
Cơn tức thật lớn đến mức lúc chạy lên đài, trong đầu Phi Phi nghĩ ra chủ ý là ——
Tìm một cơ hội đem khúc than nhỏ bắt đi, nghiên cứu nàng ta có sức quyến rũ gì.
"Hoàng Thượng tha mạng!" Phi Phi cố nhỏ giọng mở miệng, "Dân nữ quản giáo không chu toàn, cái này..."
"Không có việc gì."
Thanh âm ôn hòa của Đoan Mộc Ly ngắt lời Phi Phi, "Biểu diễn cũng không thể dừng lại, nếu mọi người đều bị thương, để cho vị tiểu thư này múa đơn đi."
"..."
Toàn bộ người ở đây, nhất là vương công đại thần cùng tứ đại thị vệ quen thuộc Đoan Mộc Ly đều hoảng.
Hoàng Thượng của bọn họ gần đây... Càng ngày càng huyền ảo a.
Quý Ngữ Hàm trước mắt đen lại, đây không phải cố ý chỉnh nàng sao?
Hu hu, nhất định là bị nhận ra rồi!
Nam nhân này ánh mắt kiểu gì vậy a, nàng đều đem mình biến thành đen như vậy, Thanh Long cùng khối băng, bọn họ cũng chưa nhận ra được, vì sao hắn lại có thể nhận ra là nàng!
Nàng đã nói lúc trước làm sao có thể đột nhiên từ bên trong một đống người bay ra ngoài, thì ra là hắn ra tay!
Quý Ngữ Hàm cảm giác người bạn nhỏ mang tên “Tự do” đã nhanh chóng chạy vội tới bên người nàng, đột nhiên "Cạch" một cước đá bay nàng, lại xoay người chạy...
Hu hu...
Nếu bị bắt, muốn chưng muốn nấu tùy hắn là được, việc gì phải bắt nàng nhảy múa...
Bên người ngầm thúc dục mà tạo thành "trận tuyết nhỏ", Phi Phi đang hướng về phía nàng chớp mắt, mau nhảy đi!
Quý Ngữ Hàm ra tay, dù sao cũng trốn không thoát vận mệnh bị ăn, dù sao cũng đều chết, nàng mới không nhảy đâu!
Đang ở trong lòng bi tráng, thanh âm của Đoan Mộc Ly vô cùng ôn hòa lại vang lên.
"Nếu nhảy tốt, đêm nay liền lưu lại thị tẩm."
"..."
Một trận thanh âm của chén ly đổ vỡ, những lời này thành công làm cho một nhóm người co rút.
Quý Ngữ Hàm cũng sắp co rút, "Nếu, nếu nhảy không tốt?"
" Nhảy không tốt."
Thì sẽ ra sao...
Quý Ngữ Hàm rầu rĩ than thở, "Chẳng lẽ sẽ thả ta đi?"
"Đương nhiên."
A?
Quý Ngữ Hàm sửng sốt, thật hay giả?
Nàng ngẩng đầu, Đoan Mộc Ly sẽ không chỉnh người thành nghiện, kỳ thật hắn căn bản không nhận ra nàng?
Cách xa như vậy, cũng thấy không rõ trên mặt hắn có biểu tình gì, nhưng mà bên cạnh hắn nhiều vương công đại thần như vậy, hắn chung quy sẽ không nói dối, thực sự sẽ không tính toán gì hết?
Quý Ngữ Hàm trong nháy mắt liền tỉnh táo tinh thần, nhảy đẹp thì quá vất vả, nhảy kém còn không dễ dàng sao?
Ha ha ha, tự do đã ở phía trước rồi!
Nhảy múa...
Nếu không tính ở đại học khi đó có vũ hội giao lưu, điệu múa nàng nhảy một lần cuối cùng trước ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, tiết nghệ thuật hay nhất là ở sân thể dục tại trường học, tiết mục tập thể hay nhất chính là... “múa thỏ”.
Kỳ thật năm đó “múa thỏ” rất thịnh hành... Nhưng mà nàng hiện tại nhớ không rõ là múa như thế nào, chỉ nhớ rõ tên này.
Cho nên không lâu sau đó, mọi người liền nhìn đến một khuôn mặt đen như than nhảy tới nhảy lui trên đài, nhảy tới nhảy lui...
Tim của mọi người cũng bị " Điệu múa" làm cho càng ngày càng yếu ớt, càng ngày càng yếu ớt.
Sau thời gian một ly trà, Quý Ngữ Hàm vẫn còn đang nhảy.
Mọi người đều nóng nảy.
Con cái nhà ai bị động kinh, mau nhận trở về, đừng ở chỗ này hù dọa người!