Nhưng rời kinh thành chỉ có một ngày đến trấn nhỏ, tình huống liền thay đổi.
Bọn họ bị vây nhìn......
Đoàn người đều là tuấn nam mỹ nữ, bị vây nhìn cũng là bình thường, nhưng dân chúng cũng không để ý tới nhìn người khác, một lòng chỉ nhìn chằm chằm Phi Phi.
Phi Phi bị nhìn càng ngày càng giận, đột nhiên nhịn không được điên cuồng hét lên ——
"Nhìn cái gì vậy! Chưa từng thấy qua trên mặt vẽ nhiều rùa đen như vậy sao!"
Ha ha ha ha...... Mọi người không hề thông cảm ở trong lòng cười to.
Mấy người Mặc Kỳ Thụy trên mặt mặc dù cũng có con rùa đen rửa hoài không sạch, đếm được cũng tương đối ít, mặc áo choàng có mũ che, cũng nhìn không rõ ràng.
Không giống Phi Phi, bởi vì bộ mặt đều là "Phong thái" che cũng không che hết được......
Bởi vì Phi Phi nổi giận, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Vì vậy thanh âm của một bé gái nhỏ liền có vẻ vô cùng rõ ràng ——
"Phụ thân, con muốn con rùa đen ~"
"......"
Bi kịch là cha của bé gái lui về phía sau né một cái, nghiêm mặt hạ hấp giọng, "Tiểu Tiểu, cha lập tức đi mua ngay cho con......"
Vừa nói vừa muốn đem nữ nhi bảo bối nhanh chóng kéo ra xa.
"Nhưng con muốn con mập mạp kia......"
Theo tay của đứa bé, mọi người nhìn trên mặt Phi Phi bởi vì một bên bị đánh sưng, con rùa đen kia có vẻ rất"Mập"......
"Kiềm chế, kiềm chế......" Quý Ngữ Hàm kéo Phi Phi, "Đừng dọa con nít mà."
Cha bé gái run rẩy một cái, "Tiểu Tiểu, con kia...... Không bán......"
"Tại sao lại không bán?"
Đứa bé mất hứng, chu cái miệng nhỏ nhắn, "Phụ thân rõ ràng nói đồ bày trên chợ đều bán mà......"
Phi Phi nhịn không được, xông tới, "Ta bày ra để khoe không được sao! Ta không bán!"
"......" Bé gái bị rống đến sửng sốt, nước mắt ở trong vành mắt rưng rưng.
"Phi Phi!" Tất cả mọi người giận dữ khiển trách hắn, hù dọa trẻ con!
Phi Phi cũng chỉ là đầu óc nóng lên liền xông lại, hiện tại cũng đang hối hận, đang muốn an ủi bé gái ——
Bé gái mở miệng, nơm nớp lo sợ hỏi, "Vậy lúc nào thì bán vậy......"
"...... @#¥¥%
Phi Phi sợ hù dọa đứa nhỏ, mặc dù giận đến mức muốn cắn người, nhưng thời điểm mắng chửi người vẫn là nói rất nhỏ, không để cho bé nghe được là cái gì.
Cho nên bé gái nghe không hiểu......
Bé mờ mịt nháy mắt, "Rùa đen ca ca, huynh có thể nói tiếng phổ thông không? Nếu không muội nghe sẽ không hiểu tiếng địa phương ca đang nói gì......"
Ha ha ha ha...... Tất cả mọi người cười đến sắp rút gân.
"......" Phi Phi không thể nhịn được nữa, lại không thể nổi giận cùng đứa nhỏ, không thể làm gì khác hơn là kéo vạt áo choàng, che trên mặt.
Không thấy được con rùa đen, bé gái rất thất vọng chu miệng nhỏ nhắn, cảm thấy ủy khuất.
"Rùa Đen ca ca, tại sao huynh muốn che mặt?"
Tên "rất khác biệt" như vậy khiến cho Phi Phi mặt xanh mét......
"Khụ, khụ." Quý Ngữ Hàm nhịn cười thật to, nói cho bé biết, "Bởi vì Rùa Đen ca ca rất xấu hổ."
"Cục than nhỏ......" Phi Phi cắn răng nghiến lợi.
"Nga, " bé gái thật giống như nghe hiểu, rất nghiêm túc hỏi Quý Ngữ Hàm, "Là bởi vì ca ca lường gạt người khác nên mới xấu hổ sao? Phụ thân nói người lừa gạt đều không phải là bé ngoan."
"......" Cha đứa bé đã sớm muốn ngất đi, nghe được câu này càng thêm toát ra mồ hôi lạnh.
Phi Phi nổi giận, "Bé ngoan, ta gạt muội lúc nào!"
Thanh âm bé gái nghiêm túc chỉ trích hắn, "Ca đem con rùa đen bày ra, nhưng mà không bán nha."
"Ha ha ha ha......" Tất cả mọi người nhịn không được, ôm bụng cười thật to.
Con rùa đen trên mặt Phi Phi phải một tháng mới có thể biến mất, mọi người đều là người có lương tâm, tại sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy?
Ừ, bọn họ cũng rất có lương tâm......
Cho nên Không Không hăng hái bừng bừng hướng tới cha của Tiểu Tiểu nói, "Gặp nhau tức là hữu duyên, nếu mọi người có duyên như vậy, ngươi liền mang theo Tiểu Tiểu cùng đi với chúng ta!"
"......" Quý Ngữ Hàm rơi lệ, lời nói này mới thật sự là của bọn buôn người......
Phi Phi nổi giận, hắn bi kịch một ngày là đủ rồi, chẳng lẽ còn muốn liên tục bi kịch một tháng?
"Đi cái gì mà đi! Mấy người các ngươi cũng động kinh như vậy, nếu như đem tiểu hài tử hù dọa, sau này cũng không dám thành thân thì làm sao bây giờ!"
Mặc Kỳ Thụy liếc hắn một cái, lạnh buốt nói, "Ngươi ít động kinh hơn sao ?"
"...... @#¥
“Ai muốn thành thân chứ?” Giọng trẻ con non nớt vang lên
Hả?
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Mới lớn được bao nhiêu tuổi, sao cứ biểu hiện"Khám phá hồng trần, hiểu ra đời chỉ là hư ảo" như vậy ?
Quý Ngữ Hàm ngồi xổm xuống, hỏi người bạn nhỏ, "Tiểu Tiểu, tại sao muội không muốn thành hôn?"
Cha bé gái muốn ngăn cản, đáng tiếc không còn kịp, Tiểu Tiểu đã rất không cao hứng mở miệng ——
"Bởi vì thành thân sẽ phải gả cho lão già háo sắc! Tựa như bảo chủ của Hạo Thiên Khuyển!"
"......" Mọi người mờ mịt......
Chuyện này là sao?
Cha bé gái sắc mặt đại biến, kéo nữ nhi bảo bối muốn chạy đi, chỉ sợ bọn họ nghe hiểu những lời này.
Hắn chưa chạy xong, lo chạy...... Đoan Mộc Ly tò mò.
Khụ, khụ, cha bé gái hiển nhiên không có ý thức được chuyện khiến cho Đoan Mộc Ly hiếu kỳ là chuyện nguy hiểm cở nào......
Quý Ngữ Hàm băn khoăn, "Thì ra là các ngươi nơi này cũng có chuyện của Hạo Thiên Khuyển ?"
"Có, Nhị Lang thần!"
Không Không giả dạng thần tiên uy vũ, bị mọi người đạp qua một bên.
"Nga, xem ra truyền thuyết về thần tiên đều là giống nhau."
Khụ, khụ, hiện tại đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là..... bảo chủ của Hạo Thiên Khuyển là cái gì? Chuyện này cùng bánh bao thịt chó có quan hệ sao......
Bọn họ đoán cũng đoán không ra, cho nên cũng trực tiếp hỏi Tiểu Tiểu.
"Chính là bánh bao a...... Nga, không phải là bánh bao!"
Tiểu Tiểu nhớ lại một từ mà phụ thân sửa cho mình rất nhiều lần, "là..... Bảo! Không đúng, bảo! Ừ, Khiếu Thiên Bảo!"
"......" Mọi người đồng loạt nhìn về phía Phi Phi.
Xem ra hôm nay nhất định là ngày xui xẻo của Phi Phi......
Bởi vì nữ nhi nói ra cái tên mà ngay cả dân chúng bình thường cũng biết là tổ chức sát thủ, cha bé gái đã sắp muốn ngất đi, run run rẩy rẩy, nóng lòng kéo nữ nhi chạy đi.
"Đồng hương đừng sợ, " Không Không nhiệt tình xông tới, "Ta không phải là người tốt!"
"......" Cha bé gái run rẩy càng lợi hại hơn, ác nhân này quá điên cuồng ngang ngược!
Nhất thời nói sai, Không Không cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng mà hắn phản ứng rất nhanh chỉ vào Đoan Mộc Ly, "Nhìn đi, hắn cũng không thể nào là người xấu?"
Cha bé gái liếc nhìn bộ mặt Đoan Mộc Ly ôn hòa cười cười, có chút an tâm.
Vị công tử này nhất định là người tốt, nhưng những người khác thì sao nhỉ?
Đoan Mộc Ly bình tĩnh cười cười, "Mấy người bọn họ làm điều phi pháp, ta đang muốn đem bọn họ giao cho quan phủ."
"Thì ra là như vậy......" Cha bé gái hoàn toàn yên tâm.
"......" Mọi người bi phẫn.
Đồng hương, ngươi nhìn sai rồi, người trước mắt cười cười đó mới là ác nhân a!
Phi Phi không để ý tới chuyện khác, vội hỏi, "Bảo chủ Khiếu Thiên Bảo thế nào?"
"Muội biết!" Tiểu Tiểu rất vui vẻ giơ tay, "Tất cả mọi người đều biết tên chủ nhân đó rất xấu, rất háo sắc, tuổi bằng bà ngoại, nhưng lại muốn kết hôn với tỷ tỷ xinh đẹp."
Phi Phi mặt xanh mét, ai dám đồn hắn là lão già háo sắc !
"Thành thân ở đâu?" Hắn bắt đầu xăn tay áo, là tên nào liều mạng dám giả mạo thân phận của hắn!
"Đang ở Thiên Hà Cốc bên ngoài thành."
Phi Phi lập tức phi thân lên ngựa, vội vã đi, chuẩn bị đánh người.
"A......" Tiểu Tiểu thất vọng nhìn bóng lưng của hắn, "Phụ thân, con trả lời câu hỏi, tại sao không có phần thưởng? Con còn tưởng rằng huynh ấy sẽ đem con rùa đen bán cho con......"
"......" Mọi người chảy mồ hôi, người bạn nhỏ thật cố chấp.
Mấy người Quý Ngữ Hàm cũng đều lên ngựa, chuẩn bị đuổi theo, rối rít cùng Tiểu Tiểu và cha nàng cáo biệt.
"Nếu như Rùa Đen ca ca chịu bán con rùa đen mập mạp, nhất định phải để cho huynh ấy bán cho muội đó!" Nhìn bóng lưng bọn họ giục ngựa rời đi, Tiểu Tiểu không buông tha lớn tiếng kêu.
"......" Mọi người suýt nữa lập tức té xuống
————
Thiên Hà cốc ở bên ngoài thành không xa, mấy người Quý Ngữ Hàm tăng nhanh tốc độ, đuổi theo Phi Phi ở phía trước đang muốn rút kiếm giết người.
Xa xa nghe thoáng, bọn họ phán đoán trong cốc hiện tại số người không ít, thanh âm mọi người nói chuyện rất lớn.
Lúc chuẩn bị vào cốc ——
"Bảo chủ? !" Vui mừng hô to, vài người xông lại.
"Bảo chủ, thật sự là ngài!" Bọn họ cũng ngoài ý muốn vui mừng vây quanh Phi Phi.
Thật đúng là người của Khiếu Thiên bảo?
Tất cả mọi người rất kinh ngạc, vậy làm sao truyền ra Phi Phi là lão già háo sắc, còn muốn cưới tiểu cô nương trẻ tuổi?
Nhận được tin tức, Phó bảo chủ Khiếu Thiên bảo cũng chạy tới.
Mặc dù chưa từng thấy qua, nhưng Quý Ngữ Hàm đối với hắn rất có ấn tượng, nhớ lại suy nghĩ của hắn...... Rất kỳ lạ.
Quả nhiên, hắn vừa qua tới liền vui mừng nhìn khuôn mặt đầy rùa đen của Phi Phi, "Đại ca thật là quá nể tình, lại còn là hóa trang tới!"
"......" Phông nền sau lưng là non xanh nước biếc, mặt của Phi Phi rất hợp với tình hình...... Xanh mét một màu......
Quý Ngữ Hàm rơi lệ đem Đoan Mộc Ly làm tường đụng mạnh, muốn gặp đến một người bình thường quá khó khăn !
Đoan Mộc Ly bật cười ôm lấy nàng, sau đó bình tĩnh hướng tới Phó bảo chủ cười cười.
"Bảo chủ các ngươi cảm thấy hôm nay long trọng như vậy, hắn nhất định phải nghiêm túc đối đãi, không thể giả trang quá bình thường."
"Đúng vậy, " Phó bảo chủ lập tức"Ca ngợi" Phi Phi, "Bảo chủ thật là có mắt thẩm mỹ! Ngài trên mặt vẽ rùa đen cũng tinh tế cực kỳ! Giống như......"
"Dừng!" Phi Phi nhớ tới bi thảm trải qua trước kia, lập tức giơ tay lên ngăn cản hắn nói tiếp.
Phi Phi vội vã đi vào trong cốc, muốn biết là chuyện gì xảy ra, thời điểm mọi người cùng đi, Quý Ngữ Hàm gọi Phó bảo chủ.
"Ngươi mới vừa rồi muốn nói cái gì?" Nàng thật tò mò nói cái gì có thể khiến cho Phi Phi sắc mặt đại biến như vậy.
Đúng vậy, những người khác cũng đều tò mò sáp tới.
"Không có gì."
Phó bảo chủ khiêm tốn cười nói, "Ta chỉ là muốn khen bảo chủ biết chọn, ở trên mặt vẻ rùa đen, tựa như lời chúc bền chắc không thể vỡ, mệnh dài trăm tuổi, vĩnh viễn lưu truyền!"
"...... Phi Phi, chờ chúng ta một chút!"
Mọi người nhịn không được chạy như điên rời khỏi Phó bảo chủ.
Chỉ có Không Không lưu lại......
Suy nghĩ hồi lâu, hắn vẫn chưa hiểu, định trực tiếp hỏi, "Rùa đen cùng bền chắc không thể vỡ có quan hệ gì?"
Phó bảo chủ không hiểu vấn đề "Đơn giản" như vậy sao còn có người hỏi, nói chuyện đương nhiên, "Rùa đen xác thực cứng rắn mà!"
"Nói đúng !" Không Không bừng tỉnh đại ngộ vung chưởng, "Sao ta lại không nghĩ đến!"
...... Thật là hai người có tiếng nói chung.
————
Thời điểm Phi Phi vọt vào cốc, lập tức có suy nghĩ của người bình thường, cùng hắn giải thích.
"Bảo chủ, không phải chúng ta tự chủ trương muốn thay ngài tỷ võ chọn rể, là có một công chúa không nên gả cho ngài, chúng ta đuổi nàng không đi, lại liên lạc không được với ngài, không thể làm gì khác hơn là nghĩ ra chủ ý như vậy."
Phi Phi dừng bước, sát khí bừng bừng hỏi, "Ai nói ta là là lão già biến thái háo sắc ?"
"...... Này, đây cũng là chúng tôi truyền đi, vốn là định để cho Phó bảo chủ giả trang thành nữ nhân thắng tỷ thí, chúng ta sợ người tới quá nhiều, nên để truyền ra loại lời đồn này, "
Phi Phi nhăn mặt chỉ vào một đống người, "Hiện tại cái này gọi là ít người?"
Cơ thịt trên mặt hắn vừa chuyển động, những con rùa đen nhỏ được vẽ cũng trở nên sống động......
Cùng Phi Phi nói chuyện mọi người vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, nhịn được cười thật to.
"Khụ, khụ, những người này chỉ là muốn đến xem náo nhiệt, không phải là thật sự muốn tham gia tỷ võ chọn rể."
"Xem náo nhiệt cái gì! Đuổi ra ngoài cho ta!"
Con rùa đen trên mặt Phi Phi và Phi Phi cùng nhau gầm thét......
Thuộc hạ của Phi Phi chính là không nhịn được, rất thống khổ nghẹn đỏ mặt, "Thuộc hạ đi ngay!"
Chờ hắn chạy đi, tất cả mọi người nghe được một trận cười ầm......
"Khụ, khụ, có thể là bọn họ ngẫu nhiên nghĩ đến chuyện cười."
Quý Ngữ Hàm là người duy nhất một có chút đồng tình, còn an ủi hắn mấy câu.
"Đúng vậy, có chuyện gì đâu, không phải là chỉ có mấy con rùa đen sao ~" những người khác cũng"An ủi" hắn.
"......" Phi Phi vừa bi phẫn vừa đi rửa mặt.
Chờ hắn khi trở về, phát hiện sơn cốc trước đó còn vô cùng náo nhiệt giờ đã thanh tịnh.
Người xem náo nhiệt giờ cũng bị đuổi đi, hiện tại...... Chỉ còn lại người của Khiếu Thiên Bảo và mấy người Quý Ngữ Hàm.
Nói cách khác, một người muốn tới tỷ võ chọn rể cũng không có...... không phải...... Phải nói là không ai muốn......
Chuyện rõ ràng như vậy thật khiến cho Phi Phi nổi giận.
"Coi như dân chúng bình thường tin tưởng ta là lão già háo sắc, nhưng người trong giang hồ cũng biết chủ nhân của Khiếu Thiên bảo là ai! Tại sao không ai tới!"
Một trận trầm mặc, Mặc Kỳ Thụy lạnh buốt hỏi, "Tại sao không nói tiếp?"
"Đúng vậy, " Không Không cũng thật đáng tiếc, "Lúc ngươi nổi giận, con rùa đen trên mặt nhìn thật vui!"
"...... @#%
Phó bảo chủ hào phóng cười cười, "Trước nuôi đi, sau này có thể nhìn lại."
"......" Mọi người im lặng nhìn trời.
Đoan Mộc Ly vẫn bình tĩnh như cũ, cười hỏi Phó bảo chủ, "Không phải nói có công chúa rất muốn gả cho Phi Phi sao? Vậy công chúa nước nào?"
"Đúng vậy a, nước nào?" Mọi người cũng tới hỏi, tỷ lệ rất lớn sẽ là người quen a.
"Dạ quốc công chúa." Giọng nam rất đột ngột vang lên ở bên cửa.
Thấy rõ người tới, mọi người đều sửng sốt, "Dạ Cẩm?"
Vận khí của bọn họ thật đúng là không tệ, căn bản ra cung không bao lâu, đã gặp hắn ở nơi này.
Quý Ngữ Hàm rơi lệ, "Ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho ta ngươi chính là ‘ Dạ quốc công chúa ’......"
Dạ Cẩm khẽ mỉm cười, ánh mắt ở giữa Đoan Mộc Ly cùng Quý Ngữ Hàm quay một vòng.
"Muốn gả cho chủ nhân của Khiếu Thiên Bảo chính là Dạ quốc Đại công chúa, bất quá người đã bị ta giết, ta chỉ lưu lại xem náo nhiệt một chút."
"...... Sao ngươi lại muốn giết nàng......" Hơn nữa có náo nhiệt gì có thể xem......
"Bởi vì nàng mấy ngày trước thừa dịp ta uống rượu say, cho ta một chén độc dược." Dạ Cẩm nhẹ nhàng cau mày, "Khó uống!"
"......"
Quý Ngữ Hàm co giật một cái, hỏi, "Ngươi là bởi vì nàng ta hạ độc đối với ngươi nên giết nàng, hay là bởi vì độc dược khó uống nên mới xuống tay......"
Dạ Cẩm hướng về phía nàng cười đến mắt cong lại, "Đương nhiên là bởi vì khó uống."
"......" Quý Ngữ Hàm khóc lớn.
Trình độ không bình thường của Dạ Cẩm hiển nhiên đã vượt qua bọn họ, cho nên tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Đoan Mộc Ly, chờ hắn mở miệng.
Đoan Mộc Ly quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, cười một tiếng, sau đó ném ra một vấn đề "rất quan trọng "——
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"......" Mọi người không ngừng ngã xuống đất, quả nhiên là cao nhân ắc có cao nhân trị!
Bắt đầu từ lúc Dạ Cẩm xuất hiện, trên mặt hơn phân nửa là có chút cười cười không thèm để ý, nhưng bây giờ sắc mặt lại khẽ biến đổi, khó nén kinh ngạc nhìn Đoan Mộc Ly.
Sau đó hắn đề phòng lui về phía sau một bước.
Đừng sợ a! Tất cả mọi người ở trong lòng tiếp sức cho Dạ Cẩm, bệnh tâm thần không lây, ngươi không cần sợ Đoan Mộc Ly!
......
Dạ Cẩm hiển nhiên là không có nghe thấy tiếng hô của mọi người, mấy giây sau, hắn đột nhiên đều không đánh xoay người, muốn thi triển khinh công rời đi.
Đoan Mộc Ly lập tức lắc mình ngăn ở trước mặt hắn, "Không trả lời?"
Cái này...... Có cái gì không đúng sao.
Ánh mắt của mọi người qua lại đảo quanh hai mĩ nam cùng Quý Ngữ Hàm đang "Thâm tình nhìn nhau".
Sau đó Phi Phi phán đoán, "Cục than nhỏ, ngươi gặp bi kịch."
"...... Tại sao?" Quý Ngữ Hàm vẫn còn đang suy nghĩ hai người bọn họ đang làm sao vậy, không để ý đến câu hỏi.
"Đoan Mộc Ly lúc nào cũng che chở cho ngươi, có bao giờ ngươi nhìn thấy hắn bỏ ngươi đi làm chuyện khác không? Nhưng lúc này hắn thậm chí ngay cả bảo vệ ngươi cũng quên, vội vã đuổi theo Dạ Cẩm."
Vẻ mặt Phi Phi hết sức đau thương thống khổ đến buồn nôn, "Hắn thay lòng rồi!"
"Chính xác." Những người khác cũng đồng ý gật đầu.
"...... Dạ Cẩm võ công rất cao, chàng mang theo ta chưa chắc có thể đuổi theo hắn, hơn nữa còn dễ dàng gặp nguy hiểm......" Quý Ngữ Hàm rơi lệ khinh bỉ bọn họ bẻ cong sự thật.
Nhưng mà mọi người không cần nàng giải thích......
Phi Phi khinh bỉ nàng trước, "Cục than nhỏ, đừng tự lừa mình dối người !"
Mặc Kỳ Thụy cũng lạnh buốt, "Sự thật đặt ở trước mắt."
Không Không đột nhiên dùng vẻ mặt nghi ngờ chen vào nói, "Các ngươi lần này hợp tác trước đó đã thương lượng xong chưa? Nếu Quý tiểu thư thật sự tin các ngươi nói bậy, thì ai có thể mang nàng đi?"
Phi Phi nổi giận, chỉ vào Không Không, xông tới Tiểu Mễ gầm thét, "Ngươi chừng nào thì mới cướp ngôi? Ta đi làm trợ thủ!"
Tiểu Mễ nói giọng nặng nề, "Trở về liền đem hắn đuổi khỏi ngôi vị hoàng đế, hắn quá mất mặt đi!"
Bọn họ náo loạn nửa ngày, hai người thâm tình nhìn nhau bên kia rốt cục mở miệng nói chuyện.
Dạ Cẩm khôi phục nụ cười thờ ơ, "Ngươi là hoàng đế Tề loan quốc, đối với ta bao nhiêu tuổi cũng rõ ràng phải không?"
"Quả thật rõ ràng, " Đoan Mộc Ly cười nói, "Nhưng mà ta biết chẳng qua là Dạ Cẩm ra đời đã mười bảy năm."
Dạ Cẩm nói chuyện ác độc, "Hoàng thượng, ngươi là nhận thức không rõ người hay là không chắc chắn?"
Đoan Mộc Ly rất bình tĩnh mỉm cười, "Ta không nghĩ tới sẽ có nam nhân lại giả trang bộ dạng non nớt."
"......" Mọi người ngã xuống đất.
"Nhìn chăm chú, nhìn chăm chú!"
Không Không vẻ mặt cao hứng lầm bầm lầu bầu, "Khắp nơi đều có học vấn!"
Tiểu Mễ tay cầm chuôi kiếm, nghiêm túc suy tính hiện tại có phải nên cướp ngôi hay không, tránh cho Không Không làm bôi đen thêm hình tượng của Đại Hưng Quốc.
Dạ Cẩm mặt nhăn một cái, nhưng lập tức liền khôi phục bình thường, "Ngươi đây là ghen tỵ ta trẻ hơn ngươi?"
"Sai!"
Không đợi Đoan Mộc Ly nói chuyện, Không Không trước tiên ủng hộ sư phụ mình, giúp đở phản bác, "Da sư phụ ta đẹp hơn ngươi!"
"......" Quý Ngữ Hàm rơi lệ, cảm thấy có chút cầm cự không nổi muốn tìm cái băng ghế ngồi xuống, đáng tiếc xung quanh không có.
Nhìn ra ý đồ của nàng, Thanh Long hỏa tốc từ trong bao quần áo phía sau lấy ra mấy khúc gỗ ngắn, đơn giản lắp ráp hợp lại, một cái băng ghế nhỏ ở trong tay hắn ra đời......
"......" Mọi người đều bị kinh hãi, "Có bàn không?"
"Có!"
Thanh Long lập tức lấy ra mấy gỗ ngắn khác, Bạch Hổ lại từ bọc hành lý lấy ra mấy tấm ván, hai người hợp lực ráp lại thành một cái bàn.
Không Không bội phục từ bọc hành lý trong lấy ra một bình trà, ngồi xuống thưởng thức trà, khen ngợi mấy người bọn Thanh Long, "Các ngươi thật nhiều tài nghệ!"
"......"
Lúc phát hiện bình trà lại là bình đầy, Quý Ngữ Hàm hoàn toàn muốn khóc, "Các ngươi...... không thể bình thường chút sao......" Hu hu.
Dạ Cẩm liếc cái bàn, đưa tay dùng nội lực từ xa chộp tới cái ghế, dời đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Đoan Mộc Ly cũng đi tới, trực tiếp lấy cái ghế Không Không mang tới, bản thân cũng ngồi xuống......
Đây chính là chèn ép!
Mọi người ăn xong, chỉ xem trình độ ác bá, Dạ Cẩm hiển nhiên là thua.
Người của Khiếu Thiên bảo đã đem bàn ghế cũng tới, còn dâng lên một bình trà nóng, mọi người liền đơn giản là dịch bàn ghế rời đi, đổi chỗ ngồi khác.
Đoan Mộc Ly cùng Dạ cẩm, một người bình tĩnh, một người thờ ơ, hai người nửa ngày mới nói một câu, cũng không biết rốt cuộc là đang thảo luận vấn đề gì.
Cho nên mọi người rất nhanh cảm thấy nhàm chán......
"Cái đó...... Hay là chúng ta tiếp tục chơi bài đi?" Quý Ngữ Hàm đề nghị.
"Được! Thua vẽ rùa đen!" Mọi người rối rít tán thành.
"Vẽ rùa đen gì!"
Nóng nảy, Phi Phi âm hiểm hướng tới Quý Ngữ Hàm cười một tiếng, "Lúc này vẽ thỏ!"
Mọi người hoàn toàn không có dị nghị, lập tức lấy bài pocker ra chơi.
Đoan Mộc Ly cười nhạt nhìn Dạ Cẩm, "Tại sao không thừa nhận? Quả Quả cho tới bây giờ cùng chưa từng giấu ai là mình không phải người nơi này."
Di? Chẳng lẽ Dạ Cẩm cũng là chuyển kiếp?
Tất cả mọi người vừa chơi bài, vừa dài lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện.
Còn chưa vẽ thỏ, bọn họ cũng đã phát triển theo xu hướng này......
Dạ Cẩm cười uống trà, "Ngươi xem ta chỗ nào giống như là từ nơi gọi là hiện đại tới?"
"Ngươi có quen Obama không?" Không Không đột nhiên hỏi hắn.
Phát hiện Dạ Cẩm không phản ứng, Không Không khoát khoát tay, "Hắn nghe không hiểu, không phải là người hiện đại."
"......" Quý Ngữ Hàm rơi lệ, "Nói không chừng hắn xuyên qua sớm......"
"Cũng đúng, " Không Không lại hỏi hắn, "Kentucky Fried Chicken ăn ngon không? Ai, ba năm ta muốn! Ba bảy!"
...... Không quên đánh bài tiếp.
Dạ Cẩm hoàn toàn không để ý tới hắn, nhưng mà nhìn vẻ mặt của hắn, chắc là chưa từng nghe qua chuyện đó.
Đoan Mộc Ly cười nhạt bắt đầu kể lại, " Cửu hoàng tử Dạ quốc luôn luôn hèn yếu bị khi dễ, lúc sinh nhật mười lăm tuổi tính tình thay đổi, võ công cao cường, hỉ nộ vô thường, thích vào ngày lễ báo thù giết người, cực kỳ kén ăn, ăn cái gì không thích sẽ trở nên nóng nảy."
Ách...... Gần đây xem rất nhiều sách cổ Quý Ngữ Hàm ngây ngẩn cả người.
Nghe Đoan Mộc Ly tổng kết như vậy, nàng mới phát hiện......
Nếu như đem mấy chữ "Dạ quốc Cửu hoàng tử" đi, đặc trưng ở phía sau có thể dùng để hình dung ——
"Hơn bảy mươi năm trước có trưởng tử của Tể tướng gia Đại Hưng Quốc, hơn một trăm năm mươi năm trước có Trấn Bắc hầu của Phong Gian quốc, hơn hai trăm năm trước có Tam hoàng tử của Tề Loan quốc...... Cách bảy tám chục năm sẽ xuất hiện một người như vậy......"
Tam cô nương thì có là gì, đây mới là mới là người sống lâu......
Mọi người đều không chơi bài, khiếp sợ nhìn trên mặt Dạ Cẩm hơi biến sắc.
"Các ngươi......" Không Không kinh ngạc đến ngây người, "Đều là thành viên một tổ chức tà giáo?"
"......" Quý Ngữ Hàm vô lực té ở trên bàn, đối với Không Không không còn ôm hy vọng.
Dạ Cẩm nheo lại mắt, "Các ngươi nghĩ quá nhiều."
Đoan Mộc Ly cũng không quan tâm hắn phủ nhận, trực tiếp bắt đầu suy đoán.
"Ngươi không thừa nhận nguyên nhân là...... Không muốn để cho chúng ta biết bí mật của ngươi chính là điểm này?"
Dạ Cẩm không trả lời, giống như là không nghe thấy tiếp tục uống trà.
"Thật ra thì ngươi cũng không cần khẩn trương như thế, " Đoan Mộc Ly cười nói, "Chúng ta đối với điều bí mật này hoàn toàn không cảm thấy hứng thú."
Dạ Cẩm cười, giọng nói giễu cợt, "Ngươi không phải là cho là lời nói dối này ta cũng sẽ tin chứ?"
——————
"Tại sao lại không tin?"
Đoan Mộc Ly cười nói, "Kể từ mấy ngày trước chúng ta phát hiện một bí mật kinh thiên động địa, đối với những chuyện khác cũng đã không còn hiếu kỳ."
"......" Quý Ngữ Hàm rơi lệ, lừa dối, lại tiếp tục lừa dối rồi......
Mặc dù vẻ mặt của Đoan Mộc Ly không giống như đang nói dối, nhưng Dạ Cẩm căn bản cũng không tin tưởng, cười lạnh một tiếng.
"Da trâu ai cũng sẽ khoe khoang."
Sai! Tất cả mọi người ở trong lòng đều phản bác Dạ cẩm.
Da trâu quả thật ai cũng sẽ khoe khoang, nhưng người trước mắt ngươi không phải là mặt dầy bình thường! Hắn là người khoe khoang da trâu có kỹ thuật!
......
Đoan Mộc Ly giống như là cảm thấy buồn cười nhăn mày, "Ngươi thấy ta giống như đang khoác lác sao?"
"......" Mọi người vô lực xoa trán.
Gương mặt lạnh lùng của Dạ Cẩm không tiếp lời, Đoan Mộc Ly nói tiếp, "Nếu như không phải là phát hiện bí mật kinh thiên động địa đó, ngươi cho rằng ta làm sao biết thân phận của ngươi rất cổ quái?"
Mày hơi chau lại, vẻ phòng bị trên mặt Dạ Cẩm sâu hơn, nhưng mà vẫn không lên tiếng.
"Còn chưa muốn tin?"
Đoan Mộc Ly cười đứng lên, "Đã như vậy, chúng ta đi trước."
Di? Không cần nói với hắn có chuyện đang vội sao?
Mặc dù đều không hiểu dụng ý của Đoan Mộc Ly, nhưng mọi người vẫn phối hợp đứng lên, cùng nhau đi ra ngoài.
Cho đến khi bọn họ lên ngựa, Dạ Cẩm cũng không gọi bọn họ lại, chẳng qua là nhìn bọn họ lên đường.
Cách màn trướng một đoạn, xác định Dạ Cẩm không thể nghe bọn họ nói chuyện, Quý Ngữ Hàm nhỏ giọng mở miệng.
"Làm sao chàng biết Dạ Cẩm là một người xuyên tới xuyên lui?"
"Đúng vậy, quái nhân có rất nhiều, nhưng đặc trưng riêng của hắn cũng không có gì lớn, sao ngươi liền nghĩ đến hắn không bình thường?" Phi Phi ở một bên hỏi.
Đoan Mộc Ly rất bình tĩnh cười một tiếng, "Đoán mò."
"......" Mọi người thiếu chút nữa lập tức té xuống.
Quý Ngữ Hàm rơi lệ, "Đoán mò...... Vậy nếu hắn hoàn toàn là người bình thường làm sao bây giờ? Chàng nói xem sẽ không có biện pháp xoa dịu."
Đoan Mộc Ly vẫn bình tĩnh, "Lúc đó, ta sẽ gạt hắn nói là bởi vì hắn mỗi lần chuyển kiếp cũng sẽ mất đi trí nhớ của kiếp trước, thật ra thì linh hồn của những người này là cùng một."
Hắn mỉm cười nhìn vẻ mặt mọi người sắp hỏng đến nơi, "Câu nói kế tiếp cũng y như thế, có thể nói với hắn đó là bí mật kinh thiên động địa mà chúng ta gần đây phát hiện mới biết."
Tất cả mọi người im lặng cứng miệng, mặc niệm giùm cho kẻ thù của Đoan Mộc Ly.
"Dạ Cẩm hiện tại nhất định rất tò mò, chàng đoán chắc hắn nhất định sẽ đuổi theo?" Quý Ngữ Hàm gạt lệ hỏi.
"Ừ, " Đoan Mộc Ly cười dùng áo choàng che kín nàng, "Chúng ta nhân dịp này, một đường đi du sơn ngoạn thủy, cũng đừng vội trở lại kinh thành, hắn nhất định sẽ đuổi theo."
" Hoàng đế Dạ quốc nhiều con cháu như vậy, thật ra chúng ta có thể tìm một người dễ đối phó tới đây......" Quý Ngữ Hàm đột nhiên nghĩ đến điểm này.
"Trong thạch thất không biết sẽ xảy ra chuyện gì, võ công của Dạ Cẩm rất cao, nhiều người, nhiều trợ thủ."
"...... Chàng thật sự định vào đó à." Hu hu.
Quý Ngữ Hàm trong nháy mắt đã cảm thấy mình cách tốt nghiệp nhà trẻ thật ra vẫn có đoạn khoảng cách......
Những người khác đều ở rơi lệ, chỉ có Phi Phi bộ mặt băn khoăn.
Sau đó hắn nhịn không được, "Đừng du sơn ngoạn thủy, chúng ta tìm gian khách điếm ở trước đã!"
"Tại sao?"
Mọi người theo phản xạ định hỏi hắn, nhưng khi tầm mắt quét qua mặt của hắn, tất cả mọi người thống khổ nhịn cười, quay đầu nhìn trời.
Trước đó ở trong phòng chơi bài, Phi Phi lại thua nữa, cho nên trên mặt hắn lại thêm mấy con thỏ.....
Không Không nhìn mặt Phi Phi, bừng tỉnh đại ngộ, mặt hưng phấn nói, "Đây không phải là chuyện ngày hôm qua Quý tiểu thư kể về rùa và thỏ thi chạy sao!"
"Ha ha ha ha......"
Lúc mọi người cười ầm, thì Phi Phi mang theo khuôn mặt rùa đen thỏ nhỏ đuổi theo giết Không Không.
Chờ Phi Phi mặt sưng húp cùng Không Không mặt sưng hơn đánh xong trở về, mọi người đã bàn bạc ra kết quả ——
Tăng tốc lên đường, đến tìm gian phòng khách điếm ở Hòa Châu thành.
Phi Phi hoài nghi nhìn bọn họ, "Các ngươi sẽ có lương tâm như vậy?"
Thanh Long đồng tình vỗ vỗ hắn, "Đừng hiểu lầm, là sắp có bão tuyết."
"...... Ta biết!" Phi Phi bi phẫn cưỡi ngựa.
Mặc Kỳ Thụy bởi vì hàng năm bên ngoài tìm kiếm dược liệu có thể giải hàn độc trong cơ thể hắn, cho nên là người có kinh nghiệm giang hồ phong phú nhất trong những người này.
Kinh nghiệm của hắn qua phán đoán quả nhiên là so tin tức khí tượng ở hiện đại chính xác hơn nhiều......
Khi hắn vừa đuổi tới cửa của Hòa Châu Thành, nhiệt độ thật sự chợt giảm xuống, sức gió gia tăng, mắt thấy sẽ có bão tuyết.
Tìm khách điếm hợp ý, mấy người chậm rãi vào cửa.
Nhưng vấn đề xuất hiện, không phải chỉ có bọn họ đoán được khí trời có biến, bây giờ Hòa Châu Trong thành tràn vào đa số là thương lữ, hiện tại trong khách điếm cũng rất khẩn trương.
Chưởng quỹ vẻ mặt khó xử, "Phòng hảo hạng đã đầy, mấy vị khách quan......"
Hắn rất hối tiếc khi nhìn y phục mấy người Đoan Mộc Ly.
Vừa nhìn chính là loại vải thượng hạng, không phải là người bình thường có thể mặc, mấy vị khách nhân này nhất định là khách hàng lớn, đáng tiếc hiện tại hắn không thể giao dịch được với những người này.
Mấy người Quý Ngữ Hàm cũng không có ý ở lại, nhưng chờ bọn Thanh Long đi một vòng tìm hiểu, mọi người băn khoăn.
Khắp thành chỉ còn dư một gian phòng hảo hạng.
Đoan Mộc Ly không muốn tiết lộ hành tung, nếu không bọn họ ngược lại có thể đi ở trong nha môn.
"Này sợ cái gì!"
Không Không rất sảng khoái vỗ Phi Phi một cái, "Huynh đệ, lột khăn che mặt xuống, ta muốn đem bọn họ hù dọa chạy mất!"
"...... Cút!"
"Đừng làm ồn, " Mặc Kỳ Thụy lạnh buốt liếc nhìn Không Không, "Hù dọa không chạy người, chỉ có thể bị cười nhạo."
Hai người bọn họ liếc mắt lại đánh nhau thành một đoàn, mọi người vừa được một trận cười thật to.
"Đừng cười!"
Phi Phi bên đánh bên kêu, "Nghĩ xem làm sao tìm được gian phòng! Ta chết sống cũng không ra cửa!"
"Phương pháp rất nhiều a......"
Quý Ngữ Hàm nêu ví dụ, "Tỷ như mỹ nam kế, các ngươi có thể đi vào mấy nhà giàu có trong thành thử may mắn, để cho bọn họ cho chúng ta mượn mấy gian gian phòng để ở."
"Không đi!" Một đám nam nhân cùng kêu lên cự tuyệt.
"Bạo lực đánh người cũng không tiện......"
Quý Ngữ Hàm băn khoăn, "Chẳng lẽ chúng ta phải thử cách cuối cùng, đem người hù dọa chạy à?"
Thanh Long liếc mắt nhìn bão tuyết phía ngoài, "Hàm chủ nhân, tuyết đã bắt đầu xuống, hiện tại cũng hù dọa không chạy được......"
"Cũng không thể đi...... Tỷ như chúng ta đứng ở trước mặt người khác, lên tiếng nói ‘ khi còn bé, ta bị bệnh ma ốm, mất đi sinh mạng khi tuổi còn trẻ’~"
......
Quý Ngữ Hàm chỉ là muốn làm làm mẫu cho mọi người, nhưng lời còn chưa dứt, nàng cảm giác bên cạnh xuất hiện một trận gió lốc, mọi người đều là bộ dáng co giật.
"...... Sao vậy?" Quý Ngữ Hàm mờ mịt.
Những người khác đều nói không ra lời, chỉ có Đoan Mộc Ly rất bình tĩnh nói cho nàng biết ——
"Chưởng quỹ bị nàng hù chạy rồi."
"......" Nàng chỉ là làm mẫu, nàng không có động kinh như vậy! Hu hu.....
Mặc dù hiệu quả động kinh như vậy thật ra rất tốt...... nhưng cũng không nên đem thể diện ném đi.
Mọi người không thể làm gì khác hơn là buông tha cho ý tưởng "Ưu tú" như vậy
Đoan Mộc Ly lộ ra nụ cười ôn hòa, bình tĩnh phân phó bọn Thanh Long——
"Đi hỏi khách trong phòng, nếu như có người nguyện ý điến nha môn ở tạm, có thể được ăn bữa tối cùng những nam thanh nữ tú. Còn nữa, thời điểm đến nha môn đừng dùng lệnh bài của các ngươi."
"Dạ" bọn Thanh Long nhịn cười, đối với mấy người Phi Phi lấy ánh mắt đồng tình.
Mấy nam nhân cũng nổi giận, Phi Phi tính tức giận nhất, xăn tay áo chuẩn bị đánh nhau, "Tại sao là chúng ta! Muốn ăn chính ngươi đi!"
Đoan Mộc Ly bình tĩnh mỉm cười, "Muốn ta nói chuyện với ngươi một chút không?"
"......"
Phi Phi giật mình, hỏa tốc đem tay áo đã vén lên để xuống, chấp nhận gật đầu, "Quên đi, không phải là ăn một bữa cơm sao, lại không rơi khối thịt nào!"
Nếu cùng Đoan Mộc Ly"Nói" tiếp, nửa đời sau hoàn toàn sẽ bị phế......
Gân xanh trên trán Mặc Kỳ Thụy nhảy nhảy, dự cảm không nói rõ, "Không phải nói nam thanh nữ tú sao?"
Đoan Mộc Ly lại không thể bảo Quý Ngữ Hàm cùng người khác ăn cơm, mỹ nữ ở đâu ra?
Đoan Mộc Ly cười nhìn bọn họ, "Các ngươi không phải sao? Đổi y phục là được."
"......" Ngay cả không khí cũng bi phẫn thay bọn họ......
Nha môn không phải có tiền là có thể ở, đại đa số mọi người cảm thấy mới mẻ, vui vẻ nhường chỗ.
Chỉ có tiểu thư ở phòng số 1 thêm yêu cầu.
Vị tiểu thư kia toàn thân ở trong áo choàng đến gió thổi không qua được, chỉ lộ ra một đôi mắt, hết sức khẩn thiết hỏi Chu Tước tìm nàng——
"Có thể cùng nam thanh nữ tú ăn cơm? Vậy có nam nhân nào đoạn tụ không"
"......" Bi kịch là Chu Tước cảm thấy một trận hôn mê, thiếu chút nữa trực tiếp từ lầu hai té xuống.
Chờ bình tĩnh lại, Chu Tước cắn răng chịu đựng, gật đầu, "Có!"
"Nga......"
Vị tiểu thư kia do dự một chút, hỏi, "Vậy hắn có muốn cưới nữ nhân làm nương tử không?"
"......" Chu Tước không kiên trì nổi.
Run run nửa ngày, hắn quay đầu hét lên nhờ giúp đỡ, "Cứu mạng......"
Sao thế?
Tất cả mọi người nghi ngờ nhìn về phía lầu hai, sau đó Quý Ngữ Hàm xung phong nhận việc, "Ta đi xem thử."
Nàng muốn lên lầu, Đoan Mộc Ly đương nhiên cũng sẽ đi cùng, Chu Tước run rẩy đem chuyện trước đó nói một lần.
Quý Ngữ Hàm cũng rơi lệ, thật là quái nhân gì cũng đều có a......
Đoan Mộc Ly bình tĩnh hướng tới vị tiểu thư kia mỉm cười, "Tiểu thư không muốn thành thân? Cho nên muốn tìm nam nhân giả thành thân, lừa gạt phụ mẫu?"
Vị tiểu thư kia sợ hết hồn lui về phía sau một bước, sao nam nhân này thông minh như vậy?
Mặc dù nàng không muốn lừa gạt cha mẹ, nhưng cùng hắn suy đoán cũng không khác nhiều lắm.
Hiện tại nhất thời không muốn gặp người thông minh, nàng cũng không muốn tìm người hỗ trợ, cầm bọc quần áo co chân bỏ chạy.
Bởi vì chạy trốn quá mức vội vàng, một chiếc khăn lụa từ trong áo choàng của nàng rớt ra ngoài, nhưng nàng hoàn toàn không hề phát giác.
Mới vừa vào cửa, Dạ Cẩm mang theo một thân tuyết, lúc đi lên lầu hai, đúng lúc cùng vị tiểu thư kia lướt qua.
Cho nên hắn cũng không nhìn thấy chiếc khăn lụa từ người nào trên người rơi xuống, nhưng mà nhìn sợi lụa trên đất, mặt của hắn rõ ràng xuất hiện sự khiếp sợ.
Đoan Mộc Ly cười nhặt lên khăn lụa, nhẹ siết chặc mặt Quý Ngữ Hàm, "Tiểu Quả Quả, vật quan trọng như vậy sao không giữ cho tốt?"
Vừa nói vừa đem khăn lụa nhét vào trong ngực nàng.
"......" Quý Ngữ Hàm rơi lệ.
Không nên lần nào muốn diễn trò đều bắt đầu đột ngột như vậy, quá khảo nghiệm tốc độ phản ứng của người khác......
Phòng hảo hạng của khách điếm cũng đã trống, mọi người tự mình chọn gian phòng vào ở, Dạ Cẩm cũng theo chân bọn họ cướp được một gian, đang ở cách vách mấy người Đoan Mộc Ly.
Thừa dịp Dạ Cẩm đi xuống lầu ăn cơm, Quý Ngữ Hàm lấy khăn lụa trong ngực nghiên cứu.
Ách......
Cầm trong tay mới phát hiện, này căn bản không phải là khăn lụa ý nghĩa truyền thống, hình như là......
"Làm từ tơ vàng ?" Kỹ thuật thật tinh xảo......
"Đây nhất định không phải là đồ vật bình thường!"
Phi Phi cũng không thể không tới gần để xem, " Nữ nhân cổ quái đó thân phận thật khả nghi, trước đó tại sao không gọi người đuổi theo?"
"Mất đồ quan trọng như vậy, nàng ta nhất định sẽ trở lại tìm."
Đoan Mộc Ly cười nói, "Tuyết lớn như vậy, để cho nàng ta tự mình chạy về, chúng ta cũng không cần khổ cực truy đuổi tung tích của nàng."
"......" Mọi người không nói gì, rơi lệ.
"Dạ Cẩm nhất định biết đây là cái gì......"
Quý Ngữ Hàm đem khăn lụa cầm lên, hướng về phía đèn di chuyển, "Ủa? Phía trên này có chữ viết!"
Những người khác đều tới gần để xem, phân biệt nửa ngày, xác định trong bảy tám chữ có hai chữ lệch viết thật to là ——"Vô dụng".
"......" Trên đầu mọi người nhanh chóng trợt xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Tạm thời không nhìn ra khăn lụa có cái gì đặc biệt, mọi người không thể làm gì khác hơn là tạm thời không nghĩ về nó, trước tiên ăn cơm tối rồi hãy nói.
Thức ăn đưa lên tới, bữa ăn tối bên cạnh bàn cũng chỉ có Đoan Mộc Ly cùng Quý Ngữ Hàm.
"Các ngươi làm gì vậy?" Quý Ngữ Hàm tò mò hỏi mọi người dựa vào bên tường.
"Chúng ta chuẩn bị ở trên tường khoan mấy cái lỗ, rãnh rỗi thì nhìn lén Dạ Cẩm!" Không Không hùng hồn nói.
Quý Ngữ Hàm nghe được run rẩy, muốn khóc, "Sao các lại rình người ta, quá không có đạo đức......
"Hắn sống nhiều năm như vậy, nhất định không giống người bình thường!"
"Đúng, nói không chừng hắn có ba cánh tay, bình thường giấu đi một cái!"
"......" Quý Ngữ Hàm bị sét đánh trúng, rơi lệ chuyên tâm ăn cơm, không quan tâm mấy người bọn họ.
Khoan được mấy cái lỗ nhỏ trước khi Dạ Cẩm quay lại, mấy người bọn Phi Phi tâm tình hết sức không tệ trở lại ăn cơm.
Ăn được một nửa, căn phòng cách vách có thanh âm mở cửa, Không Không lập tức để chén xuống, rón rén đi tới bên tường.
Phòng hảo hạng trong khách điếm bố trí đều giống nhau, vị trí bọn họ khoan sau bồn hoa ở bên tường, không nằm ở trên tường, căn bản không nhìn ra ở phía sau mỗi nhánh cây có bao nhiêu lỗ nhỏ bằng hạt đậu đỏ.
Trước đó bọn họ đã xác nhận có thể nhìn thấy cảnh vật cách vách, nhưng chờ thời điểm Không Không tiến tới nhìn, phát hiện đối diện đen thùi lùi.
Mới vừa cơm nước xong liền tắt đèn đi ngủ?
Không Không cảm thấy ngạc nhiên, đem đầu lui về phía sau một cái.
Vừa lui, hắn phát hiện ——
"Đối diện" không phải là đen thùi lùi, mà là có đen có trắng, rất giống...... Con mắt?
Bộ dáng Không Không kinh ngạc chỉ chỉ vào vách tường dẫn tới sự chú ý của mọi người, nên cũng tạm thời để chén đũa xuống, quay đầu nhìn lại.
...... Đúng là con mắt.
Đang kinh ngạc, con ngươi biến mất, sau đó một thanh âm "Phanh" vang lên, Dạ Cẩm đấm xuyên vách tường, lại gần......
Sau đó khuôn mặt Dạ Cẩm xuất hiện ở sau lỗ thủng, mặt không thay đổi nhìn bọn họ ——
"Các ngươi nhìn lén ta."
"......" Mọi người ngã xuống đất.
Phi Phi nhịn không được, "Làm sao ngươi biết nơi đó có một lỗ?"
Dạ Cẩm nâng tay phải lên, lộ ra cái búa trong tay, "Ta đang chuẩn bị ở nơi đó khoan một lỗ."
"......" Mọi người không ngừng ngã xuống đất.
Rời lỗ thủng, trong nháy mắt, Dạ Cẩm đẩy cửa tiến vào.
Hắn ngồi đối diện với Đoan Mộc Ly, nhìn hắn, "Các ngươi ở đâu mà tìm được khăn lụa kia?"
Đoan Mộc Ly cười đem món sườn xào chua ngọt mà Phi Phi thừa dịp loạn lạc bưng đi đoạt lại, đặt trước mặt Quý Ngữ Hàm, rất bình tĩnh nhìn Dạ Cẩm ——
"Ngươi nói thử xem? Chúng ta có thể tìm được nó ở đâu?"
"......" Tất cả mọi người phục, quá biết cách giả vờ......
Dạ Cẩm lần này có chuẩn bị mà đến, không bị mấy câu nói của hắn lừa gạt, cười lạnh một tiếng, "Thật ra thì ngươi cũng là đúng dịp tìm được nó, căn bản cũng không biết lai lịch của nó."
Đoan Mộc Ly nhìn hắn ôn hòa cười một tiếng, "Ngươi muốn uốn cong lời của ta?"
"......" Mọi người yên lặng rơi lệ, cúi đầu tận lực bới cơm.
Đừng giả bộ! Lời của ngươi có bị bẻ cong sao! Ngươi thật sự là cái gì cũng không biết mà!
Dạ Cẩm nhất thời không tìm được những lời phản bác hắn, không nói lời gì nữa.
Đoan Mộc Ly cũng không để ý đến hắn nữa, bình tĩnh tiếp tục ăn cơm.
Dạ Cẩm nhìn bộ dáng tự nhiên kiêu ngạo của hắn, đột nhiên rất có tự tin cười, "Đoan Mộc Ly, ngươi rõ ràng muốn cầu cạnh ta, lại vẫn có thể giả bộ."
Đoan Mộc Ly không có trả lời, chẳng qua là chau mày nhìn về phía hắn, chờ câu tiếp.
Dạ Cẩm đứng lên, "Ngươi biết rõ chuyện này không thể thiếu ta, hiện tại quyền quyết định là ở ta, không phải sao?"
"......" Mọi người đều bị lượn vòng hôn mê, họ đang nói gì vậy?
Quý Ngữ Hàm bắt đầu lo lắng, Dạ Cẩm rất có thể là đang nói bẫy......
Có lẽ hắn chẳng qua là đang bịa chuyện, nhưng mà Đoan Mộc Ly gật đầu hay là lắc đầu, cũng có thể lộ ra sơ hở.
Nàng đang rầu rỉ, liền nghe đến thanh âm của Đoan Mộc Ly có chút buồn cười —
"Ngươi quả nhiên không biết."
"Không biết cái gì?"
Trước đó đã đoán Đoan Mộc Ly có thể làm ra nhiều loại phản ứng, nhưng cũng không nghĩ tới hắn sẽ nói ra một câu như vậy, cho nên Dạ Cẩm theo bản năng hỏi ngược lại.
Đoan Mộc Ly cười lắc đầu một cái, "Ta nói, đừng nghĩ cong lời của ta."
"......" Quý Ngữ Hàm im lặng cứng miệng.
Sau này nàng không cần lo lắng, lão công nhà nàng...... Quá mức gạt người......
Dạ Cẩm trên căn bản cũng bị Đoan Mộc Ly lượn vòng hôn mê, lại ngồi một lát, không chào hỏi đứng dậy đi.
Cơm nước xong, Đoan Mộc Ly đứng lên, "Gian phòng kia nhường cho các ngươi."
"......" Những người khác im lặng nhìn trên tường lỗ lớn trên tường, đây là "Nhường cho" sao......
—————
Trận bão tuyết này kéo dài ba ngày, bọn họ cũng trong khách điếm ở ba ngày.
Dạ Cẩm không tới tìm bọn họ nữa, trước đó vị tiểu thư thần bí thất lạc khăn lụa cũng không có xuất hiện.
Rốt cục thấy được tuyết ngừng, Quý Ngữ Hàm nằm ở bên cửa sổ.
"Chúng ta hiện tại có nên xuất phát hay không? Nếu không chờ tuyết ngừng rơi, đường sẽ quá trơn."
"Cục than nhỏ, ngươi rất có kinh nghiệm."
"...... Khi còn bé ta đã bị té rất nhiều." Quý Ngữ Hàm rơi lệ trả lời.
Đoan Mộc Ly bật cười hôn nàng một cái, "Hiện tại liền đi, mọi người chuẩn bị một chút."
"Không cần chờ vị tiểu thư kia tìm tới cửa?" Mặc Kỳ Thụy hỏi hắn.
"Không cần, dù sao Dạ Cẩm cũng biết bí mật khăn lụa."
Tất cả mọi người gật đầu, trở về phòng của mình, nhanh chóng dọn dẹp.
Quan sát bọn họ muốn rời đi, Dạ Cẩm lạnh như băng nhìn bọn họ mấy lần, xoay người trở về phòng.
Cũng giống như bọn họ nghĩ, khi bọn họ ra cửa, Dạ Cẩm cũng không lên tiếng theo sát.
Không nói lời nào không cần gấp gáp, người đến là được ~
Mới vừa tuyết xuống, đường thật ra thì một chút đều không trợt, cũng không ảnh hưởng tốc độ, đoạn đường này, bọn họ tâm tình đều tương đối khá.
Lúc sắp đến kinh thành, Dạ Cẩm rốt cuộc mới phản ứng, giục ngựa đuổi theo.
"Đoan Mộc Ly, ngươi căn bản muốn gọi ta cùng trở lại, có đúng không?"
Nếu không Đoan Mộc Ly không thể nào một đường để mặc cho hắn cùng tới đây, đã sớm nghĩ biện pháp đem hắn đuổi đi.
Đoan Mộc Ly cười nhìn hắn, "Ngươi cũng có thể lựa chọn bây giờ rời đi."
Suy nghĩ về khăn lụa Đoan Mộc Ly đang cầm, Dạ Cẩm nheo lại mắt, "Ngươi muốn ta làm gì?"
"Hồi cung sẽ biết."
————
Vốn cho là đi du lịch, cũng không nghĩ đến đoạn đường rút ngắn, bọn họ vài ngày sẽ trở lại như vậy.
Kinh thành vẫn phi thường náo nhiệt như cũ, đại hình mà Đoan Mộc Hồng phải chịu là hoạt động xem mắt vẫn còn tiếp tục......