Hoàng Hậu Ngỗ Nghịch

Chương 22: Trốn đi (2)


Chương trước Chương tiếp

Làn nước sông cuốn trôi đi vết bẩn của nàng nhưng lại khiến nàng trông thảm hại hơn ...

Một làn khói xuất hiện rồi dần dần hiện ra trước mặt nàng một ngôi nhà đơn sơ ở sau rặng trúc ..

Nàng lê lết đi đến ...

Ngôi nhà trông có vẻ rất nghèo , một đôi vợ chồng già từ trong nhà đi ra họ cũng nhìn thấy nàng ..

-" Xin hỏi , cô nương là ai ?"- Bà lão chạy đến chỗ nàng hỏi , trông bà lão có vẻ rất phúc hậu ...

-" T..a ..ta... bị lạc ..có thể ở nhờ bà vài hôm được không ?"- Hai mắt nàng tỏa sáng long lanh nước hỏi ..

-" Được chứ cô cứ vào đây "- Bà lão phúc hậu mời nàng vào ..

Nàng nhanh chóng chạy vào đến chào hỏi ông lão ..

-" Ta chào ông ..."- Nàng vô cùng lễ phép chào hỏi , không biết xưng hô thế nào cho đúng !

Ông lão không nói gì chỉ nhìn nàng chằm chằm rồi hình như ngỡ ra điều gì bất ngờ rồi lại lặng im..

Nàng hơi ngớ người rồi rồi bà lão lại chạy đến ân cần đón tiếp ..

-" Cô nương vào đây thay bộ y phục đi , ướt hết rồi "- Bà lão lo lắng giục nàng rồi đưa cho nàng một bộ y phục rất đơn giản nhưng ít nhất còn ổn hơn cái nàng đang mặc ..

Nàng lững thững đi vào căn lều ..

Bên ngoài chỉ còn hai ông bà lão ..

-" Ông này làm sao vậy ?"- Bà lão hỏi ông lão ..

-" Bà không nhận ra cô nương này là ai sao ?"

-" Là ai ?"

-" Chính là Bách tiểu thư hiện giờ là hoàng phi đó sao lại có thể ở đây !"

-" Cái gì , là hoàng phi sao? "

...Hai ông bà thầm thì to nhỏ điều gì đó rất bí mật ..

Nàng đã thay xong y phục đi ra ngoài từ thần thái đến dung mạo đều xinh đẹp đến động lòng người khiến hai ông bà khê ngẩn ngơ , quả là hoàng phi có khác ..

-" Đừng để ý đến ta "- Bách Lệ Băng có hơi ngại ngùng ..

-" Cô nương cứ tự nhiên đừng khách sáo "- Bà lão mỉm cười nói ..

Trong lúc đó Mạc Phong Thần đã tìm được đến Lâm Môn Yến...

Hắn cảnh giác tiến vào, nơi này rất xa hoa có thể so với hoàng cung của hắn ..

-" Ngươi là .. "- Một kẻ hầu nhìn thấy liền hét toáng lên ..

Lời chưa dứt đã bị hắn vặn cổ cạch một cái ghê rợn chết nhăn răng ..

Mạc Phong Thần đi vào đi đến đâu người chết đến đó , nơi này dám bắt Băng nhi của hắn đến , chết cũng đáng ..

Đi đến một nơi vô cùng âm u hắc y nhân suất hiện rồi một thân ảnh vàng chói hạ xuống ..

-" Mạc Phong Thần cuối cùng ngươi đã đến "- Lâm Kì kiêu ngạo nói

-" Băng nhi đâu "- Mạc Phong Thần lạnh lẽo hỏi , hơi lạnh có thể xuyên thấu thịt

-" Ta giết nàng rồi "- Lại thản nhiên nói dóc ..

Mạc Phong Thần vừa nghe xong bão giông nói lên, kiếm được rút ra cả thân hình lao vào Lâm Kì...

Lâm Kì cũng không kém tiếp chiêu ,cả hai bay lên không từng đường kiếm được tung ra mỗi nhát đều là trí mạng ...

Tà áo bay bay của cả hai mỹ nam tử khiến cho đất trời cũng phải rung chuyển ..

Mạc Phong Thần vận khinh công bay hết cỡ tấn công Lâm Kì, mỗi chưởng đều sử dụng nội lực thâm hậu ..

" Phốc " một ngụm máu được Lâm Kì nhổ ra , hắn vừa mới tỉnh không lâu vẫn còn yếu giờ lại bị Mạc Phong Thần đánh trúng một chưởng ...

-" Nàng đâu "- Mũi kiếm được kề sát cổ Lâm Kì , Mạc Phong Thần lạnh lùng hỏi , hắn không tin là nàng đã chết , tuyệt không tin ..

-" Ta không biết ,nàng đã trốn đi rồi "- Lâm Kì yếu ớt nói , đôi bàn tay nắm chặt lại đến bật máu , ta nhất định sẽ trả thù Mạc Phong Thần ...

-" Đáng chết "- Mạc Phong Thần tức giận , rốt cuộc nàng lại lưu lạc ở nơi nào rồi ..

Ngay lập tức vận khinh công tiếp tục đi tìm , ám vệ được điều đi khắp nơi chỉ để kiếm nàng ..

Mạc quốc đã một ngày không có vua cai quản ..

Ở triều đình đã rời lọan hết cả lên ...

Hoàng thái hậu vô cùng tức giận , liền ra chiếu chỉ ..

-" Lấy danh thái hậu , ai gia đã tìm nhưng vô vọng không thấy hoàng thượng , xét về tình về lý Mạc quốc không thể không có vua , nội trong 5 canh giờ nếu không tìm thấy hoàng thượng thì lập hoàng vị mới , sắc phong vương gia Mạc Diệp Thâm lên ngôi hoàng đế "

Cả hoàng cung lẫn ngoài cung lão loạn ..

Hoàng thượng lẫn hoàng phi đều mất tung tích ..

Lòng người ai cũng sốt hết cả ruột ...

Mạc Phong Thần vẫn điên cuồng tìm kiếm nàng ...

Lúc đó Bách Lệ Băng vẫn đang ở trong căn lều của hai ông bà kia ..

-" Xin hỏi muốn về kinh thành phải đi đường nào ?"- Bách Lệ Băng hỏi ..

-" Cô nương muốn về kinh thành sao , xin cho hỏi quý danh ?"- Ông lão đột nhiên mở miệng hỏi ..

-" Ta..ta..."- Bách Lệ Băng nghẹn họng ..

-" Cô nương cô có phải hoàng phi không ? "- Ông lão hỏi..

-" Sao ông biết ?"- Bách Lệ Băng ngạc nhiên hỏi ..

-" Ta biết..vì hai người con của ta vì cô nương mà đã chết .."- Ông lão lạnh giọng nói đáng sợ ..

-" Cái gì ? "- Bách Lệ Băng ngu ngơ chưa hiểu ...

Đột nhiên sau lưng bà lão xuất hiện trên tay cầm hai con dao đáng sợ ..

-" Bà..bà ..định làm gì ta ?"- Bạch Lệ Băng sợ hãi lui về phía sai thì va vào ông lão ..

Cả hai ông bà cười đến đáng sợ ..

-" Cô nương cô cũng nên đền mạng cho con trai ta "- Bà lão nói ỏi con dao từ từ đi sát nàng ...

Cả người nàng tại sao lúc này lại không cử động được , ông lão ông lão dám điểm huyệt nàng ..

Chết tiệt ! Hai ông bà lão già này còn muốn giết người !

Con dao đi sát vào cô nàng chỉ một một nhích nữa thôi sẽ cứa vào da thịt ..

Một giọt máu đã chảy xuống , nước mắt nàng cũng rơi xuống ..

Chẳng lẽ nàng phải chết trong tay hai ông bà lão này sao ?



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...