Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 59: Lấy chồng phải gả cho lư vương gia


Chương trước Chương tiếp

Từ Hi La Điện đi ra, Đoàn Vân Chướng vuốt ve gương mặt Kim Phượng, thao thao bất tuyệt nói rất nhiều lời. Ví dụ như Từ thái phi là một nữ lưu, sao lại có thể nặng tay như vậy. Ví dụ như nàng là kẻ ngốc sao, bị người ta đánh cũng không biết tránh. Ví dụ như mặt của nàng đã tròn xoe như vậy, bị trúng một cái tát này, chẳng phải càng sưng tròn sao.

Kim Phượng lẩm bẩm trong bụng, ta cũng không phải kẻ ngu, nếu biết trước thì sao ta lại không né chứ.

Nhưng bộ dạng càm ràm dài dòng của Đoàn Vân Chướng như vậy làm cho nàng lại thêm vài phần ấm áp. Cảm giác chợt lạnh vừa rồi nhanh chóng tan thành mây khói.

Ngập ngừng, nàng liền hỏi Đoàn Vân Chướng có thật sự muốn dùng pháp luật hoàng thất xử trí Đoàn Vân Trọng hay không.

Thần sắc Đoàn Vân Chướng lạnh xuống ba phần, nói, chuyện đó còn phải xem sự lựa chọn của y.

Kim Phượng thấy hắn rõ ràng không muốn nói nhiều về chuyện này, chỉ đành ngượng ngùng câm miệng.

Trở về Hương La Điện, Kim Phượng cũng không phớt lờ mà bố trí trước mọi chuyện. Quả nhiên, Từ thái phi cùng thái hậu đều nhiều lần đến đòi người, có tìm kế, có cưỡng chế bắt người. Kim Phượng sớm có chuẩn bị, tìm thống lĩnh cấm quân điều vài tên thị vệ đến trông giữ, canh phòng Hương La Điện vô cùng nghiêm mật, sống chết cũng bảo vệ Phong Nguyệt.

Đến ngày thứ hai, Từ thái phi cùng thái hậu hình như đã bỏ qua dự định diệt khẩu, sai người đến mời Kim Phượng. Kim Phượng nghiên cứu sự bố trí trong Hương La Điện một chút, cảm thấy cho dù nàng không có ở đây, cũng sẽ không xảy ra sơ xuất gì, liền thoải mái đến Hi La Điện.

Quả nhiên, Từ thái phi cùng thái hậu đã không còn ý định hoàn toàn tiêu diệt sinh mạng của tiểu Phong Nguyệt nữa. Nguyên nhân đại khái là: Thứ nhất dù sao cũng là một mạng người; Thứ hai, hoàng hậu nương nương canh phòng tử thủ nghiêm ngặt, nương nương hai cung cũng không thể làm gì được. Vì vậy, Từ thái phi cùng thái hậu bèn chuyển sang biện pháp hòa hoãn.

“Hoàng hậu, đã là người trong cung của ngươi, ngươi hãy tự mình đi khuyên cô ta một chút đi?”

“Khuyên cô ta cái gì?” Kim Phượng ngơ ngác.

“Khuyên cô ta hãy nghĩ thoáng một chút, đừng ỷ vào được yêu chiều mà sinh kiêu ngạo, hiểu ra với thân phận của cô ta, có thể làm tiểu thiếp của Vương gia đã là phúc phận rồi.”

“…” Kim Phượng im lặng. “Thái hậu… Cảm thấy thần thiếp có thể khuyên giải được sao?”

“Ai gia tin tưởng ngươi.” Thái hậu khích lệ mà thành khẩn nhìn nàng.

“…” Vì vậy, Kim Phượng nhận mệnh.

Nhưng trong lòng nàng cảm thấy, Đoàn Vân Trọng rốt cuộc có chịu cưới hai vợ hay không, thực tế không phải là nàng có thể khuyên giải được, càng không phải là chuyện mà Phong Nguyệt có thể định đoạt.

Trở về Hương La Điện, Kim Phượng liền gọi Phong Nguyệt đến.

Phong Nguyệt trải qua mấy ngày liên tục sống trong hoảng hốt, người cũng thay đổi giống như chim sợ ná. Nàng ta suýt nữa đã chết trong tay Từ thái phi. Hôm nay mặc dù chuyện đã qua nhiều năm, vết sẹo đáng sợ trong tim ngày nào vẫn còn chưa bình phục.

“Phong Nguyệt…” Kim Phượng thở dài một hơi, chậm chạp mở đầu câu chuyện.

Phong Nguyệt cũng đã khóc đến rạc cả người.

Nương nương, ngài không cần phải nói gì nữa. Phong Nguyệt gây cho ngài nhiều phiền toái như vậy, ngài muốn xử trí Phong Nguyệt thế nào, cũng không quá đáng.”

Kim Phượng bị nghẹn một chút, sau đó, nàng chậm rãi nói: “Ở trong lòng ngươi, nương nương ta có phải là kẻ nhát gan sợ phiền phức không?”

“Nương nương…”

“Ngươi nghĩ rằng ta muốn giao ngươi ra ư? Hay là dứt khoát ăn tươi nuốt sống ngươi tại Hương La Điện này?”

Phong Nguyệt run rẩy.

Kim Phượng có chút tức giận: “Nương nương của ngươi ở trong lòng ngươi, chính là một người như vậy ư?”

Phong Nguyệt trầm mặc một hồi. “Nương nương, ngài là nương nương tốt nhất trên đời.”

“Điều đó đương nhiên.” Kim Phượng việc nhân đức không nhường ai.

“Nhưng mà, ngài cũng có điều khó xử của ngài.”

“Chuyện đó… cũng đúng.”

“Cho dù nương nương muốn đánh chết Phong Nguyệt ở đây, Phong Nguyệt cũng sẽ không có nửa câu oán hận.”

Lời đã nói đến mức này, Kim Phượng chỉ đành thở dài.

“Được rồi, nương nương nhà ngươi vẫn còn hữu dụng, vẫn có thể giữ được cái mạng của ngươi.”

Ánh mắt Phong Nguyệt sáng rực.

“Nương nương…” Lại một giọt nước mắt trào ra, “Vương gia nói, chỉ cần nô tỳ ở lại Hương La Điện, ngài nhất định sẽ bảo vệ nô tỳ. Lời Vương gia nói quả nhiên chính xác!”

“…” Trong lòng Kim Phượng lặng lẽ lăng trì Đoàn Vân Trọng.

“Phong Nguyệt à, hôm nay bản cung muốn hỏi ngươi một câu. Ngươi có đồng ý làm tiểu thiếp của Vân Trọng hay không?” Kim Phượng biết rõ, đây là sự nhượng bộ lớn nhất có thể của nương nương hai cung, cũng là không gian lớn nhất mà cho Đoàn Vân Trọng có thể lách ra khỏi pháp luật hoàng thất. Nàng cảm thấy, chỉ cần Phong Nguyệt là người có đầu óc, đều sẽ đáp ứng.

Nhưng nàng sai rồi, nếu Phong Nguyệt là người có đầu óc, thì mọi chuyện đã không đi tới nông nỗi như ngày hôm nay.

“Nương nương, Phong Nguyệt cho dù có chết cũng không làm tiểu thiếp.” Phong Nguyệt cứng cổ, nói như đinh đóng cột.

“Ngươi… vì cái gì kia chứ?” Kim Phượng trừng lớn tròng mắt. Từ trước sao nàng không hề phát hiện, tiểu nha đầu này lại có được khí khái đến thế nhỉ.

“Nương nương, Phong Nguyệt cùng lắm cũng chỉ là một nha đầu trong một gia đình bình thường nhỏ bé, không được đọc bao nhiêu sách vở. Vào cung làm cung nữ, cũng là do hoàn cảnh ép buộc. Lúc trước, khi lên kinh, mẹ nô tỳ đã nói với nô tỳ, cho dù hoàng thượng muốn nạp nô tỳ làm phi, cũng phải kiên quyết chối từ. Con gái Bạch gia chúng ta, tuyệt đối không làm thiếp của người ta!” Phong Nguyệt nói chuyện rất hùng hồn, nghiền nát núi sông.

“…” Kim Phượng bị kinh hãi rồi, thật lâu cũng không nói được lời nào.

“Mẹ ngươi… quả là một nữ nhân có cá tính.”

“Mẹ nô tỳ còn nói, không chỉ không thể làm thiếp cho người ta, sau này nam nhân muốn nạp thiếp, cũng tuyệt đối không thể!”

“Ách…” Kim Phượng đột nhiên có chút xấu hổ. Lúc trước hình như nàng đã từng nói, nếu Đoàn Vân Chướng muốn nạp phi thì cứ để cho hắn nạp đi…

“Mẹ nô tỳ còn nói, một đời nam nhân có một thê tử là đủ rồi, ai còn muốn nạp thêm thiếp thì rất đáng bị coi thường!”

Kim Phượng khụ một tiếng. Nếu nói như vậy, cha nàng Lưu Hiết xem như rất rất đáng bị coi thường, nạp đến sáu thiếp lận…

“Mẹ nô tỳ còn nói…”

“Phong Nguyệt.” Kim Phượng kiên định cắt ngang lời Phong Nguyệt. “Mẹ ngươi cũng nói nhiều quá nhỉ.”

Phong Nguyệt tủi thân cúi đầu xuống.

Kim Phượng nghiền ngẫm những lời ‘Mẹ nô tỳ nói’ của Phong Nguyệt, rõ ràng đã nghiền ngẫm ra được một chút hương vị đặc biệt. Nhưng nghĩ đến thái độ của nương nương hai cung cùng pháp luật hoàng thất của Đoàn Vân Chướng, nàng lại cảm thấy nhức đầu.

“Phong Nguyệt à, không phải nương nương ta không ủng hộ ngươi, nhưng hôm nay, ngay cả hoàng thượng cũng đã lấy pháp luật hoàng thất ra răn đe. Nếu ngươi có thể suy nghĩ cho Vân Trọng một chút…”

“Nương nương, nếu ngài ấy sợ hãi, đại khái có thể không quan tâm đến nô tỳ nữa, trực tiếp đi cưới Thượng thư tiểu thư gì đó đi.”

Kim Phượng cứng họng.

Nếu Đoàn Vân Trọng thật sự vì lý do này mà khuất phục, nàng cũng sẽ xem thường y.

Thật lâu sau, Kim Phượng rốt cuộc thở dài. “Thôi được, nương nương ta cũng không lội qua vũng nước đục này. Ngươi phải hiểu rõ, nếu Vân Trọng không còn là Vương gia, ngươi còn nguyện ý đi theo hắn hay không?”

“Nô tỳ nguyện ý.” Phong Nguyệt kiên định trả lời.

Hốc mắt Kim Phượng lại khẽ ẩm ướt.

“Ngươi thật sự nguyện ý? Cho dù y chỉ là một kẻ nghèo hèn?”

“Nô tỳ nguyện ý.”

Kim Phượng lặng yên vuốt góc bàn. “… Chuyện tình của ngươi cùng Vân Trọng, quả thật có thể viết truyện được rồi.”

“Nương nương!”

“Ngươi cũng bớt lo sầu đi. Ta cảm thấy hoàng thượng cũng chỉ muốn hù dọa Vân Trọng một chút thôi. Thật sự phải biếm tước vị của Vân Trọng, tước bổng lộc của Vân Trọng, hoàng thượng chưa chắc đã đành lòng.” Kim Phượng an ủi.

“Nương nương, cám ơn ngài.” Phong Nguyệt dắt tay áo Kim Phượng lau chùi khóe mắt, lại bắt đầu khóc thút thít.

Kim Phượng thở dài. Nha đầu Phong Nguyệt này, ngây thơ lại kỳ quặc, có khi gây phiền, có khi làm giận, lại có thể dụ dỗ được Đoàn Vân Trọng vì nàng ta mà làm việc nghĩa không được chùn bước, lại dụ dỗ được mình vì nàng ta mà lao tâm lao lực, quả thật là cường nhân.

Kim Phượng không hoàn thành được nhiệm vụ mà Từ thái phi cùng thái hậu giao phó, đành phải tùy tiện tìm lý do qua loa tắc trách. Nàng hiểu Đoàn Vân Chướng tức giận, cùng lắm cũng chỉ vì muốn trừng trị Từ thái phi một chút, miễn cho bà cứ động chút chuyện lại làm loạn tất cả long trời lở đất. Nàng hiểu Đoàn Vân Chướng, cũng hiểu Đoàn Vân Trọng, biết rõ hai huynh đệ bọn họ tình thâm. Đoàn Vân Chướng tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện tổn thương đến Đoàn Vân Trọng.

Không ngờ, tình thế lại phát triển vượt quá xa tưởng tượng của nàng.

Kỳ hạn ba ngày rất nhanh đã qua, trong sự lo lắng cùng sợ hãi của Từ thái phi, một tờ thánh chỉ quyết định vận mệnh của Đoàn Vân Trọng đã được chiêu cáo thiên hạ.

Lư Vương Đoàn Vân Trọng tính tình ham chơi, không muốn phát triển, nay lại kháng chỉ bất tuân, vi phạm quy chế lập gia đình, làm mất thể thống. Ngay hôm đó, tước bỏ tất cả tước vị cùng bổng lộc, xuống làm dân thường.

Thánh chỉ tựa như một cái bạt tai vang dội, ở trước mặt người trong thiên hạ tát vào mặt Từ thái phi.

Từ thái phi lập tức đến Hiên La Điện khóc lóc cầu xin Đoàn Vân Chướng, lại bị ngăn ở ngoài cửa không chút lưu tình. Từ thái phi lại đi tìm thái hậu, thông qua thái hậu lại cầu xin Đoàn Vân Chướng một hồi. Đoàn Vân Chướng rốt cuộc miễn cưỡng hiển lộ một phần nhân từ, lần tìm trên triều đình đến dưới dân gian, mới tìm được một ghế trống là quan tri huyện bát phẩm ở phủ Đại Đô Đốc cho Đoàn Vân Trọng ngồi vào.

Bổng lộc của tri huyện phủ Đô Đốc đó rất ít, cho dù là dùng chi phí của tiểu dân để tính toán, cùng lắm cũng chỉ có thể nuôi sống được ba bốn người. Nếu nhiều hơn nữa sẽ không đủ. Đoàn Vân Trọng phen này xuống dốc, cuộc sống xa hoa tiêu tiền như nước, không lo áo cơm trước kia đã cách hắn quá xa. Đừng nói gì đến thanh sắc khuyển mã, ngay cả giặt đồ nấu cơm cũng phải tự mình ra tay. Nghèo một chút cũng chỉ là thứ yếu, một chút bổng lộc thi ân này, đối với hắn mà nói, so với cách chức biếm làm dân thường còn xấu hổ hơn nhiều.

Sự trừng phạt này còn nghiêm khắc hơn những gì Kim Phượng dự liệu. Nàng cho rằng Đoàn Vân Chướng chỉ muốn dạy bảo đệ đệ không chút thành tựu này một bài học, nhưng không ngờ Đoàn Vân Chướng lại hoàn toàn đánh Đoàn Vân Trọng rớt xuống vách núi. Nàng đã suy tính tất cả khả năng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến, Đoàn Vân Chướng quả thật không tha cho Đoàn Vân Trọng. Dù sao, Đoàn Vân Trọng cũng là người duy nhất có tư cách thay thế ngôi vị của Đoàn Vân Chướng. Bất luận là ai, nếu muốn lật đổ Đoàn Vân Chướng, khả năng duy nhất chính là lợi dụng Đoàn Vân Trọng, bức Đoàn Vân Chướng thoái vị.

Không nên là như vậy.

Kim Phượng đi tìm Đoàn Vân Chướng, nhưng cửa điện Hiên La lại đóng chặt. Tiểu Tôn Tử đứng ở trước cửa, ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa bận mang việc công, nói:

“Nương nương, hoàng thượng nói, nếu ngài tới để phu thê tâm tình, lập tức mời ngài đi vào. Nếu ngài tới để biện hộ cho Lư Vương gia thì…”

“Thế nào?”

“Xin mời ngài… trở về…” Tiểu Tôn Tử khó khăn nói.

Kim Phượng ngỡ ngàng. Cảm giác chợt lạnh ngẫu nhiên xuất hiện hôm đó, đột nhiên lại bao phủ lấy toàn thân nàng. Phút chốc, nàng nhìn mấy chữ lớn do chính tay Đoàn Vân Chướng viết trên cửa điện, bất giác có chút buồn cười, vì vậy xoay người rời đi.

Kim Phượng đi đến Hi La Điện của Thái hậu, lại chiếu theo lời dặn dò của thái hậu đến Phương La Điện thăm Từ thái phi một chút. Hậu cung đối với chuyện của Lư Vương, dường như không có bất kỳ phản ứng gì. Bọn cung nữ vẫn làm việc, đám tiểu nội thị vẫn chạy băng băng như thường lệ. Trên đường đến Phương La Điện, Kim Phượng cảm thấy cả hậu cung cũng giống như cõi lòng của nàng, cô đơn vắng vẻ. Nàng không gặp được Đoàn Vân Chướng cũng không sao, nhưng nàng dường như lần đầu tiên phát giác, nàng không hề thấu hiểu trái tim của Đoàn Vân Chướng, không hề biết được hắn đang suy nghĩ gì.

Đi vào Phương La Điện, liền trông thấy Từ thái phi ngồi lẻ loi một mình thêu thùa. Một kim lại một kim, hỗn loạn đâm xuống.

“Thái phi nương nương.” Kim Phượng đi tới, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua những vật dụng trong tay Từ thái phi. Bà đang thêu một chiếc khăn uyên ương nghịch nước màu đỏ tươi. Cách thêu cùng thủ pháp cũng có chút tương tự Vĩnh Phúc. Trong lòng Kim Phượng thoáng chút mềm mại.

Từ thái phi ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt mệt nhọc. “Thái hậu kêu ngươi đến an ủi ta ư? Không cần.”

Kim Phượng tự động ngồi xuống chiếc ghế kê gần đó. “Thần thiếp cũng cảm thấy không cần. Suy nghĩ của Thái phi nương nương, rộng thoáng hơn bất kỳ ai khác.”

Từ thái phi có chút giật mình nhìn nàng, một hồi lâu, bật cười rộ lên: “Ngươi, ngược lại khác hẳn bà ta.”

“Ai cơ?”

“Còn có thể là ai? Đương nhiên là thái hậu.”

Kim Phượng ngạc nhiên. “Thần thiếp sao dám so sánh cùng thái hậu?”

Từ thái phi cười cười. “Những lời khéo léo như thế nên giảm nói trước mặt ta đi. Ta khổ tâm nhiều năm như vậy, lại dạy dỗ con trai từ đứa tốt lành thành một kẻ ăn chơi trác táng. Không nghĩ tới, lại phải rơi xuống kết quả như vậy.” Bà liếc mắt nhìn Kim Phượng. “Ngươi, ngay cả con trai cũng không có. Kết quả của ngươi, chưa chắc sẽ tốt hơn ta.”

Kim Phượng đột nhiên rùng mình, muốn nói gì đó nhưng Từ thái phi đã cúi đầu.

“Ngươi đi đi.”

Kim Phượng ngồi yên trong chốc lát, cũng đành phải yên lặng ra về.

Ba ngày sau, dân gian liền sôi sục lan truyền việc này. Có người hiểu chuyện còn viện ca dao, toàn bộ con nít trong kinh thành đều hưng trí bừng bừng truyền hát.

“Tay ăn chơi, có Lư Vương, không học hành, chỉ thích du ngoạn. Một khi mất hết giàu sang phú quý, ngày tốt cảnh đẹp không biết làm sao. Không cần vàng, không đổi bạc, lấy chồng phải gả cho kẻ si tình. Vinh hoa trước mắt tất cả chỉ là cặn bã, giận đỏ mặt vì một hồng nhan.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...