Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt

Chương 27


Chương trước Chương tiếp

“Tiểu thư, có có muốn đi thay trang phục khác để gặp Lưu công công không?”, Thanh Trúc muốn chạy tới ngăn Hiểu Nguyệt lúc này đang đi tới chính điện, chỉ vào bộ trang phục cung nữ của nàng nói.

“Đi nghe khẩu dụ, không thay y phục có chết không?”, Hiểu Nguyệt bất mãn nói, tiếp tục đi đến chính điện.

Ách,… dù sao việc tiểu thư không chú trọng đến hình tượng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Cuộc sống sau này còn dài, phải học phong cách này của tiểu thư. Thanh Trúc bất đắc dĩ đi sau Hiểu Nguyệt, nghiêm túc nghĩ.

Lưu công công bị bộ dạng cung nữ giả dạng của Hiểu Nguyệt hù cho phát hoảng: bây giờ nhìn Hiểu Nguyệt còn giống cung nữ hơn nha đầu đang ở cạnh nàng. Viền váy dính đầu bùn đất, trên bả vai có vài vết bẩn đen đen, tóc tai thì bù xù, bên tai trái có vài lọn tóc rơi ra, bay phất phơ theo từng bước nàng đi. Lưu công công không thể nào đoán ra Hiểu Nguyệt đã đi đâu, làm gì mà trở thành như thế, đường đường là một quốc gia chi mẫu mà tính tình…

“Lưu công công, bắt ngài chờ đã lâu”, Hiểu Nguyệt cười rồi bắt chuyện với Lưu công công, lại nhìn thấy ly trà trên bàn đã cạn liền quay đầu nói: “Thanh Trúc, rót thêm trà nóng cho Lưu công công”.

“Ách…” Lưu công công kinh ngạc, vội vàng đứng lên, ho nhẹ, tươi cười khom người nói “Hoàng hậu nương nương, lão nô phụng mệnh truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, ba ngày sau Hoàng thượng cử hành quốc tiệc tiếp đón Hoàng tử Ly quốc cùng sứ thần, mời Hoàng hậu nương nương nhất định phải tham gia”.

Quốc tiệc? Muốn mình tham gia? Hiểu Nguyệt ngẩn người, tên Hoàng đế chết tiệt này, hắn muốn mở tiệc thì cứ mở đi, tiếp đón sứ thần thì kệ hắn, mắc gì bắt mình phải tham gia? Dù cho có muốn tìm một nữ nhân đi cùng thì có thể tìm người khác. Hồng Trù từng nói lúc lễ Đại Khánh là do Lý Ngàn Nhu đi cùng mà. “Ồ, Bổn cung biết rồi”, Hiểu Nguyệt nhẹ giọng đáp ứng, “Vậy trừ Bổn cung ra, các phi tử khác trong hậu cung có ai tham gia không?”

“Còn có Lý Quý Phi, Đồng Quý Phi, Mã Quý Phi. Liễu Quý Phi bị nhiễm phong hàn không thể tham gia”.

Thì ra Tam Kiều địch thân tiếp đón. Nhưng Hoàng thượng lại có ý gì? Tại sao tiệc rượu đón tiếp Ly quốc sứ thần lại cho hậu phi ra mặt? Chẳng lẽ Ly quốc rất trọng yếu? Hay là hắn muốn “khoe” các phi tử đắc ý của hắn? “Lưu công công, mời ngài ngồi uống chút trà nóng”.

“Tạ ơn ý tốt của nương nương. Hoàng thượng đang chờ lão nô về hầu hạ, lão nô xin cáo lui trước”, Lưu công công khom người, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói.

Hiểu Nguyệt cũng không trách, nghe người trong cung nói, Lưu công công từng hậu hạ tiên vương rất được trong dụng, trong cung địa vị cực cao, nhưng hắn không vì thế mà kiêu ngạo, đối với người khác rất tốt. “Được rồi, vậy Bổn cung cũng không giữ ngươi. Thanh Trúc, thay ta tiễn Lưu công công”.

Lưu công công vừa đi, Hiểu Nguyệt tùy ý ngồi vào một cái ghế, ngây ngốc nhìn ly trà đang bốc khói đến khi Thanh Trúc trở lại.

“Tiểu thư, người đang nhìn gì mà không chớp mắt luôn vậy?”

“KHông có gì”, Hiểu Nguyệt trả lời theo thói quen, giương mắt nhìn căn phòng, thấy hình như thiếu một người, “Hông Trù đâu? Cô ấy đi đâu rồi?”

“Hồng Trù thấy mệt trong người, đã về phòng nghĩ ngơi”, Thanh Trúc có chút trốn tránh trả lời.

“Mệt…?” Hiểu Nguyệt cũng không vạch trần Thanh Trúc, duỗi lưng một cái, “ngươi đến Thái y viện mời ngự y đến thăm bệnh cho cô ấy, ta đi ngủ một chút”.

“Cô ấy…cô ấy nói không cần gặp đại phu, chỉ cần ngủ một chút là khỏe”, Thanh Trúc vội vàng nói, tựa hồ đang che dấu điều gì.

“Ừ, được rồi”, Hiểu Nguyệt đứng lên, xoay người nói “Thanh Trúc, ngươi đến tàng thư các (thư viện) giúp ta tìm vài cuốn sách giới thiệu về phong tục, tập quán của Ly quốc.

“Tiểu thư muốn cải tà quy chính rồi hả?” Thanh Trúc hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nói “rốt cục muốn xem sách chính thống rồi”.

"Cái gì cải tà quy chính? Ta có khi nào tà đâu!" Hiểu Nguyệt gõ đầu Thanh Trúc, "Kêu ngươi đi tìm thì đi tìm đi, nói nhiều như vậy làm gì?”

“Được, Tiểu thư ở trong phòng chờ, Thanh Trúc sẽ trở về ngay”, Thanh Trúc cho rằng Hiểu Nguyệt rốt cục đã thông suốt, bắt đầu xem những cuốn sách có ích rồi, tự nhiên cao hứng chạy đi.

Hiểu Nguyệt nhìn Thanh Trúc vội vã rời đi, nhún vai – không phải nàng đổi tính mà vì nàng nghe nói phải gặp Ly quốc sứ thần, nghĩ tới việc mình không biết gì về Ly quốc, ngay cả Phỉ Á quốc nằm ở hướng nào nàng cũng không biết. Hiểu Nguyệt nghĩ nên tìm hiểu thêm thông tin về Ly quốc để xem đây là quốc gia nào mà làm cho vua của Phỉ Á quốc phải mang thê thiếp ra đón tiếp.

Sau khi Thanh Trúc đi, Hiểu Nguyệt nghĩ đến việc thăm Hồng Trù, xem coi hai nha đầu này đang che dấu chuyện gì – Thanh Trúc không phải là người giỏi nói dối, khi nàng nói ấp a ấp úng, hai tròng mắt trốn tránh, chắc chắn là có việc gì khuất tất.

“Hồng Trù, ngươi đã ngủ chưa?”, Hiểu Nguyệt đứng trước cửa phòng Hồng Trù hỏi. Cửa cũng không đóng chặt, chỉ khép hờ, thấy bên trong không trả lời, suy nghĩ một chút, Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Chiếu theo thời gian hai mươi bốn tiếng ở hiện đai, thì hiện giờ cũng gần năm giờ chiều, đang là mùa xuân nên trời lúc này vẫn chưa tối, nhưng trong phòng Hồng Trù tối đen. Vừa vào cửa, Hiểu Nguyệt vội vàng mở cửa sổ ra, nhất thời trong phòng sáng hơn rất nhiều, nhờ vậy Hiểu Nguyệt thấy Hồng Trù nằm trên giường, xoay người vào tường.

“Hồng Trù, ngươi thế nào rồi?”, Hiểu Nguyệt ngồi vào bên giường nhẹ giọng hỏi “có phải ngã bệnh rồi không? Hay là gặp chuyện gì phiền toái?”, mới vừa rồi xuất môn dạo chơi, HỒng Trù rất vui vẻ nhảy nhót, chỉ một lúc không gặp, sao lại ngã bệnh rồi.

“Tiểu thư”, Hồng Trù nghe thanh âm của Hiểu Nguyệt, vội vàng xoay người đứng lên, cúi đầu rầu rĩ nói “Hồng Trù không có việc gì, chỉ hơi mệt muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, làm cho tiểu thư lo lắng rồi”.

“Thật sự?” Hiểu Nguyệt không tin một từ nào của Hồng Trù, nghe thanh âm của nàng hình như vừa mới khóc, “Hồng Trù, có chuyện gì ngươi có thể nói cho ta nghe, nếu không thì cũng có thể nói với Thanh Trúc, buồn bức để trong lòng sẽ không thoải mái”.

“Cám ơn tiểu thư. Hồng Trù thật sự tốt lắm, không có gì không thoải mái cả”, Hồng Trù nhẹ giọng đồng thời càng cúi đầu thấp hơn.

Hiểu Nguyệt thấy Hồng Trù cúi đầu, tâm lý tự nhiên buồn bực, ngày thường Hồng Trù nói chuyện tuy giọng nói nhẹ nhàng nhưng sẽ không bao giờ cúi đầu thấp như vậy. “Hồng Trù, ngươi ngẩng đầu lên nói chuyện đi, nếu không ta cũng phải cúi đầu nói chuyện với ngươi đó”. Hiểu Nguyệt hơi ngã người xuống, tựa vào một bên giường, ngẩng đầu lên giương mắt nhìn Hồng Trù.

“Tiểu thư, đừng nhìn Nô tỳ”, Hồng Trù thấy Hiểu Nguyệt khom người nhìn mình, liền quay mặt vào tường.

Đáng tiếc, vừa lúc Hiểu Nguyệt kịp nhìn thấy mặt Hồng Trù có gì đó không bình thường, liền ngồi thẳng dậy, xoay mặt Hồng Trù ra nhìn, lạnh giọng “Hồng Trù, mặt ngươi tại sao lại như vậy?”, một bên mặt của Hồng Trù bị sưng lên, phía trên còn hiện rõ năm dấu tay.

“Không…”

“Nói đi”, Hiểu Nguyệt lạnh giọng nói “là ai đánh ngươi?”

Hồng Trù bị giọng nói của Hiểu Nguyệt dọa, nhỏ giọng nói “là Hồng Trù không cẩn thận, đụng phải Quý phi nương nương…”

Chỉ là không cẩn thận đụng phải người liền bị đánh? “Trong cung Quý phi rất nhiều, ngươi đụng phải người nào?” Hiểu Nguyệt thả tay ra, bình tĩnh hỏi “trong cung các Quý phi đều thông minh, hiểu chuyện, sẽ không vì nguyên nhân cung nữ không cẩn thận đụng phải mà đánh người. Hồng Trù, ngươi hãy thành thật mà nói, cùng một vấn đề ta không muốn hỏi lần thứ ba”.

“Là…là nha đầu của Lý Quý phi”, Hồng Trù cúi xuống nhẹ giọng nói “Xế chiều hôm nay, nô tì cùng Thanh Trúc đến hoa viên, nhất thời mê mải ngắm hoa, nên lạc mất Thanh Trúc, sau đó lỡ nghe Lý Quý phi, Mã Quí phi cùng Đồng Quí phi tại hoa viên đang nói chuyện, mới đầu các nàng chỉ nói vài lời lạnh nhạt, sau đó không biết như thế nào lại nhắc đến Tiểu thư. Nói Tiểu thư tiến cung được mấy tháng rồi, Hoàng thượng cũng chưa từng chạm vào người, sau đó còn nói nếu như tiểu thư không được sủng ái thì sớm muộn gì cũng bị phế… Nô tỳ trốn ở một bên nghe thấy rất tức giận, không cẩn thận bẻ gãy một cành hoa, kết quả bị các nàng phát hiện ra… sau đó các nàng cảnh cáo nô tì không được đem những lời này nói ra…”

“Tát ngươi là để thị uy phải không?”, Hiểu Nguyệt tiếp tục nói.

“Vâng”

Thật là như vậy? Chẳng lẽ các nàng không biết, một cái tát như vậy sẽ làm mình chú ý? “Có phải nha đầu của Lý quý phi đánh ngươi không?”

“Dạ… bởi vì nô tỳ chống đối lời nói của Lý quí phi”.

“Nói cái gì?”

“Lý quý phi nói, Đỗ gia tự tung tự tác lộng hành trong triều, nữ nhi không được sủng là đáng”, Hồng Trù ngẩng đầu nói “Tiểu thư không phải không được sủng, chỉ là khinh thường không thèm chấp nhặt các nàng thôi”.

“A, Hồng Trù, ngươi nghĩ như vậy sao?” HIểu Nguyệt cười khẽ, nhẹ nhàng ôm Hồng Trù, nha đầu này ngày thường trung cung rất biết suy nghĩ, sao lại chỉ vì như vậy mà chống đối Lý Thiên Nhu, phải biết rằng Lý Thiên Nhu trong cung hiện giờ chính là Hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng.

“Phải, đi theo Tiểu thư mấy tháng, Hồng Trù biết tiểu thư không thích theo người khác tranh giành, cho nên không thèm để ý Hoàng thượng có đến Chiêu Dương cung hay không. Hơn nữa, tiểu thư còn nói Tiểu thư đã có người trong mộng, vì thế Hồng Trù cho rằng Tiểu thư sẽ không đi tranh sủng của Hoàng thượng”.

“Ha ha”, Hiểu Nguyệt nghe xong cũng không biết nói gì, ngoại trừ câu “có người trong lòng”, tất cả những câu khác đều là suy nghĩ trong lòng nàng, nhẹ nhàng thở dài nói “Hồng Trù, vì ta không được sủng, hơn nữa bị cấm túc hai tháng, địa vị Chiêu Dương cung nhất định bị hạ thấp ghê lắm, sau này cuộc sống của chúng ta sẽ khổ sở một chút. Cho nên, Hồng Trù, sau này mặc kệ có nghe các cung khác nói ta như thế nào, ngươi cùng Thanh Trúc cũng đừng để ý tới. Dù họ nói gì chúng ta xem như không nghe thấy”.

“Nhưng Tiểu thư, người không thấy như vậy rất ủy khuất sao?”, Hồng Trù khó hiểu hỏi “dù trong lòng tiểu thư có người, nhưng tiểu thư cùng chúng nô tì không giống nhau, chúng ta còn cơ hội xuất cung, nhưng tiểu thư chỉ có thể ở đây cả đời. Chẳng lẽ tiểu thư muốn như vậy cả đời sao?”

“Hồng Trù, ngươi suy nghĩ nhiều quá”, Hiểu Nguyệt than nhẹ, “Đâu ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ ngày mai ta cùng các ngươi cũng sẽ giống nhau, bị đuổi ra cung”.

“Làm sao có thể? Tiểu thư vốn là Hoàng hậu mà”, Hồng Trù không rõ ràng hỏi.

“Hoàng hậu thì sao?” Hiểu Nguyệt cười lạnh, “Ta bây giờ là Hoàng hậu là nhờ có Đỗ gia, nếu như một ngày nào đó Đỗ gia thất thế, lấy thân phận thất sủng này, ta còn có thể làm Hoàng hậu sao?”

“Đỗ gia sao lại thất thế? Lão gia là trụ cột của triều đình, cho dù ngày nào đó lão gia từ quan rồi thì vẫn còn Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia. Cho nên Đỗ gia sẽ không thất thế”, Hồng Trù suy nghĩ một chút liền nói.

“Ha ha, chuyện này ta nhất thời không thể giải thích”, Hiểu Nguyệt không nghĩ sẽ tiếp tục nói chuyện này, dù sao bây giờ thế lực Đỗ gia đang làm cho Hoàng gia cảm thấy bất an, nếu không họ sẽ không lập ra một vị Hoàng hậu hữu danh vô thực để trấn an Đỗ gia. “Hồng Trù, ngươi nghỉ ngơi chút đi, ta cho cung nữ đến thái y viện sắc thuốc cho ngươi”.

“Vâng, tiểu thư”.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...