Hoàng Hậu Lắm Chiêu

Chương 26


Chương trước Chương tiếp

Ta ườn người trên bàn đá ngoài đình viện. Cảm giác lành lạnh của đá áp vào má, xuyên vào da thịt. Tiết trời đã vào thu nhưng lá vẫn chưa rụng. Gió thu mơn trớn nhẹ nhàng thổi làm đung đưa rặng liễu gần đó. Ta lười biếng ngước mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Bị bắt vào đây một tuần, không có tin tức gì, ta bắt đầu lo lắng. Có khi nào, Âu Dương Thần không tìm thấy ta nên phế hậu, quyết định thú nữ nhân khác không? Có khi nào, hắn nghĩ ta đã chết mất xác rồi nên không thèm tìm ta nữa? A, vậy thì không được, không được rồi. Âu Dương Thần hắn là của ta cơ mà. Thế là, ta lại tìm cách thoát ra khỏi Tà Băng giáo.

Sở dĩ phải dùng từ lại, bởi vì thực ra đã cố trốn mấy lần rồi. Mà… lần nào cũng bị bắt lại -_-. Ví dụ, lần đầu tiên, ta giả làm tì nữ, lẻn ra cửa sau trốn đi. Bước được hai bước ra khỏi cửa thì bị Lãnh Hàn Băng vừa từ ngoài về bắt gặp, oai hùng trở thành con vịt bị túm cổ xách về nhà. Lại ví dụ lần hai, rút kinh nghiệm từ lần trước, ta giả làm nô tài, khác nhau là giới tính, chắc cũng không ai nhận ra. Thêm nữa, lần này Lãnh Hàn Băng không có trong giáo, hơ hơ, vậy là không sợ bị bắt. Ta lần thứ hai theo phương châm:” Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.” đi cửa trước. Ai biết đâu được, đang ngửa cổ cười lớn vì kế hoạch hoàn hảo của mình thì…

Bụp…

Ta thấy mình bị treo ngược lên trước cửa, chính là cái tư thế đầu cắm xuống đất, mông chổng lên trời ấy ạ. Hầy, mọi người có thể biết rồi đấy, ta bị trúng bẫy. -_- Dĩ nhiên sẽ có người hỏi cái dây thừng to lù lù như thế mà không thấy hay sao? Đúng đúng, chính nó đấy. Ta quả là không nhìn thấy, là không để ý, được hay không?

Có lần một, lần hai thì dĩ nhiên sẽ có lần ba. Ta chui vào thùng hàng để di chuyển ra ngoài. Không phải trong phim hay thế sao? Ta tự khen mình thật thông minh làm sao, có thể nhớ ra cách này. Nhưng ta chưa kịp tự hào về cái mưu trí của mình thì bị một thứ chất lỏng đỏ từ trên xuống. Mẹ nó, nước mắm. Thiên a, ta đã đắc tội gì với người? Ta không cam lòng a. Tại sao người cứ phải trêu đùa một nữ nhi nhỏ bé yếu đuối như ta thế? Kế hoạch trốn thoát lần thứ ba, chính thức thất bại ê chề. Kết quả? Khỏi nói đi, còn gì khác ngoài việc cả người đầy mùi nước mắm.

Đáng thương hơn, ta lại không biết cái người là giáo chủ bình thường vẫn làm ra vẻ anh minh tiêu sái, lãnh đạm không quản chuyện thế gian lại có mặt khác. Mà cái mặt khác là khi hắn ta ở trong phòng với Liễm Phương, uống trà nghe Liễm Phương báo cáo tình hình. Nhìn biểu cảm trên mặt, rõ ràng là hắn chỉ hận không thể đập bàn đập ghế mà cười như điên trước cái kế hoạch tẩu thoát của ai kia. Liễm Phương hơi nhăn mày:

- Phiền phức như thế, ngài còn có thể lưu lại. Ả ta muốn trốn thì để nàng ta đi, ngài còn rảnh rỗi chơi trò mèo vờn chuột với ả?

- Sao nào? Liễm Phương, ngươi không thấy việc này rất thú vị ư?

- Có sao?

- Ừm hưm… có đấy. – Lãnh Hàn Băng xoay xoay chén trà trong tay, cười thích thú.

……………

Trở lại thời điểm hiện tại, ta vẫn giữ nguyên tư thế lười biếng của mình trên cái bàn đá, thầm nghĩ nên trốn thế nào nữa. Lãnh Hàn Băng mấy hôm trước đã ra ngoài, giờ chưa trở về. Trong thời gian đó, Liễm Phương vẫn ở lại, quản lý Tà Băng giáo như một quản gia vạn năng. Và vào mấy ngày này, một người mới lại xuất hiện. Đó, vừa nhắc đã có mặt kìa.

Xa xa, một bóng người mặc áo đen từ trên xuống dưới đạp cành cây lao về phía đình viện ta đang ngồi. Thân ảnh thoăn thoắt như một con sóc khéo léo nhanh nhẹn nhẹ nhàng hạ chân xuống trên lan can gỗ. Ta ngồi thẳng dậy, chống cằm nhìn người mới đến. Mí mắt nhấc lên đánh mắt qua người đó.

Vẫn cái khăn đen xù xù đậm mùi ninja che kín nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra đôi mắt linh hoạt đảo trong tròng mắt. Tóc đen buộc bổng kiểu đuôi gà, dài quá thắt lưng. Dáng người dong dỏng cao, không cao quá cũng không phải dạng lùn. Vừa có vẻ mảnh mai thanh thoát của nữ nhân, vừa có khí chất mạnh mẽ, ngoan cường của nam tử. Vậy, có ai tò mò giới tính của người này không? Đừng hỏi ta, ta cũng tò mò đây. Nhớ lần đầu tiên gặp hắn trong Tà Băng giáo, ta còn nghĩ hắn là một sát thủ thuộc dạng bí mật gì gì đó nhưng hắn lại trả lời với một thái độ vô cùng cợt nhả. Hắn hất cái mái lòa xòa trước mắt, ra vẻ vô cùng cao quý tự hào:

- Ta đây thuần khiết thanh bạch, ai lại làm mấy thứ đó. Ta là thần trộm.

Giọng nói đã được qua biến đổi. Nhưng mà… thần trộm? Có quỷ mới tin. Trộm gà , trộm chó thì may ra. Lúc ấy, đối diện với cái nhìn đầy khinh bỉ của ta, hắn đã nói đầy tự tin:

- Tiểu mỹ nhân, ngươi không tin cũng phải tin thôi. Triều Vũ ta đây chính là thần trộm nức tiếng giang hồ. Người nghe danh người ngất, người thấy mặt người kinh. Vậy nên, tiểu mỹ nhân ngươi phải có diễm phúc lắm mới được giáp mặt ta đấy.

- Thế à? Kinh hãi vì mặt mũi ngươi quá xấu xí chứ gì? Ta hiểu mà. Không cần xấu hổ. Cũng đừng ghen tị với vẻ đẹp của ta mà hủy dung ta. Ta biết hồng nhan họa thủy mà. – Ta khinh khỉnh bĩu môi, đốp chát lại với hắn.

Lần đó, người tên Triều Vũ kia nhìn ta với ánh mắt vô cùng kì lạ. Có chút… giống như con sói đói muốn vờn đùa thỏ non. Ta rùng mình. Ta quả thực đúng đúng là thỏ non nha, ta đang rơi vào cái hang cầm thú nào đây?

Lại một buổi khác, ta đem sự tò mò trong lòng hỏi Triều Vũ:

- Ngươi là đực hay cái?

Triều Vũ khựng lại đôi chút. Rồi, hắn quay lại nhìn ta, mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm:

- Tiểu mỹ nhân, ngươi không cần biết ta là đực hay cái, chỉ cần biết ta trai gái đều ăn. Thấy thế nào? Muốn hiến thân cho ta rồi sao? – Sau đó, cười một tiếng chấn động lòng người. Ấy không, ý ta là chấn động nghĩa khác ấy. -_-

Sởn da gà. Mẹ nó, thần trộm cái rắm gì? Có mà thần bựa thì đúng hơn.

Hiện tại, Triều Vũ đi đến gần ta, mắt cong cong rõ ràng đang cười. Đừng cố tưởng tượng làm chi mà vỡ mộng. Hắn cười thì chẳng có cái gì hay ho xảy ra đâu. Y như răng, theo dự đoán chính xác hơn bản tin dự báo thời tiết của ta, Triều Vũ ngồi xuống chỗ ta, cúi đầu lục lục cái gì đó trong túi.

- Oà!!!

Hắn lôi ra một con rắn đen sì. Con rắn đó bò ngoằn nghèo trên tay, thè ra cái lưỡi đỏ lòm, miệng nhỏ nhỏ lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn. Trên thân mình nó là những điểm hoa văn thực dễ khiến người ta hoa mắt. Con rắn rướn đầu về chỗ ta, thụt ra thụt vào cái lưỡi. Ta bình thản nhìn con rắn, nhanh như cắt từ trên đầu nó giáng xuống muột lực, ần đầu nó xuống bàn. Con rắn đáng thương lè lưỡi, phát ra tiếng kêu mỏng manh dưới tay ta.

Ta cười cười nhìn Triều Vũ đang ngẩn người, mắt nhướn lên đầy vẻ khiêu khích. Hê hê, bà đây từ nhỏ đã không sợ rắn, rết, nhện, chuột gì gì đó giống mấy đứa con gái. Nha, thực ra là có sợ một thứ: gián bay. Gián bay là nỗi kinh hoàng, gián bò không sợ, gián đi không sợ, nhưng gián bay nhất định sợ. Nhưng, không được để lộ cái điểm yếu này. Triều Vũ có vẻ vô cùng hứng thú muốn khám phá cái bản mặt sợ sệt của ta. Hôm qua hắn còn mang đến một con cóc nhìn vô cùng dị hợm, hôm nay lại là rắn, không biết mai là con gì đây?

Cảnh tiếp theo, Triều Vũ cảm thấy con rắn đó đã hết cơ hội lợi dụng, túm đuôi nó quăng một phát vô cùng rõ ràng rành mạch ra sau. Phiu… Bạn rắn nhỏ bay một đường vòng cung hoàn hảo, đáp xuống đám nha hoàn đang đi qua đó. Kế tiếp, ở gần phía đình viện truyền đến một trận náo động cùng những tiếng thét kinh hoàng.

- Ngươi rốt cuộc là có còn là nữ nhân không vậy? – Triều Vũ cảm thán, hoàn toàn không để tâm đến trận náo loạn mà chính mình là kẻ đầu sỏ.

- Ngươi nhìn ta có điểm gì khác nữ nhân?

- Ngươi… – Triều Vũ nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới rồi sau đó bất lực lắc đầu. – Điểm nào cũng không giống nữ nhân.

Mẹ nó, Triều Vũ, ngươi đang bức ta nhất định giết ngươi? -_-

- Người ta chọn đương nhiên là nữ nhân.

Một giọng nói trầm mang theo ý cười vang lên từ cửa đình viện. Ta ngoảnh mặt lại. Một thân nam nhân khí chất tao nhã đứng tựa cột gỗ, có vẻ như đang xem trò vui. Mái tóc đen chạm đất thả hờ hững sau lưng. Lãnh Hàn Băng.

- Tiểu Băng Băng, ngươi về rồi sao? Có nữ nhân mới thú vị vậy mà không giới thiệu với ta một câu, thật tệ nha. – Triều Vũ khoác vai Lãnh Hàn Băng, dưới tấm khăn che mặt rõ ràng là nụ cười gian trá mang tính chất trêu chọc khó giấu.

Phụt…

Ta phun trà. Tiểu Băng Băng? Ta cười. Ta cười đây. Ha ha, không kìm được. Tiểu Băng Băng? Ôi, đau bụng chết mất. Ta bò lăn ra bàn mà cười, đến mức không dừng được. Tay đập thùm thụp xuống bàn đá, lăn lộn điên loạn trong cơn cười không dứt.

Lãnh Hàn Băng mặt đen sì như đít nồi. Hắn gầm nhẹ:

- Trật tự. Điệp Điệp, nàng còn cười nữa thì tối nay nhịn đói.

Ta ngậm miệng. Ai dọa thì dọa, chứ Lãnh Hàn Băng dọa thì chắc chắn không phải dọa, là cảnh cáo, là chắc chắn sẽ làm. Người sống thì không thể không ăn. Huống chi, đồ ăn ở Tà Băng giáo lại rất ngon, rất tuyệt vời.Người xưa nói:” Người chết vì tài, chim chết vì mồi.” Mặc dù đây không phải tiền hay tài gì gì đó, nhưng vấn đề cốt lõi là có ăn mới có thể tiếp tục sống và đấu tránh. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Ta nín cười.

- Nàng cười cứ để cho nàng cười. Ngươi đâu cần xấu hổ? – Triều Vũ ngồi xuống ghế, tiếp tục trêu ghẹo.

- Triều … – Nhận được cái trừng mắt của Triều Vũ Lãnh Hàn Băng ném trả lại ánh mắt khinh bỉ. – Triều Vũ, nếu ngươi còn dám gọi ta như thế nữa thì cái lưỡi của ngươi cứ coi chừng.

- Ngươi đã lần nào cắt được lưỡi ta chưa? – Triều Vũ không khuất phục, chọc giận lại tiếp tục chọc giận.

Ta cười trong câm nín. Thấy vẻ mặt khó coi của tên nào đó, là việc hiếm. Triều Vũ, ta đây thích ngươi rồi đấy.

- Cũng đừng mong ta k

hông vào được Tà Băng giáo của ngươi. Ta là ai nào? Hắc hắc… – Triều Vũ cười. – Thôi, giờ bản thiếu gia đây có việc, cho hai người chút ít riêng tư vậy. Nhưng đừng quá sức, tinh lực giới trẻ các ngươi dồi dào, nên dành sức đánh dần dần.

Nói rồi, Triều Vũ nhún chân, cúi đầu làm động tác chào rồi vụt biến mất. Triều Vũ, ta lại muốn giết ngươi rồi. -_-. Lãnh Hàn Băng cũng có vẻ như tâm trạng không tốt lắm, hắn im lặng một chút rồi nói:

- Lần sau hắn đến, im lặng miễn tiếp chuyện.

- Được.

Lần đầu tiên, tâm tư giữa người bắt và người bị bắt có sự tương đồng rõ rệt.

……………………

Cùng lúc ấy, lại nói đến bạn Hoàng đế anh minh thần vũ nhà mình đang ở nơi nào?

Âu Dương Thần sau khi hạ quyết tâm ra đi tìm được cứu vợ thì lại bị kẹt ở một cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi. Đây là lãnh thổ của tộc Cương Phiên, Âu Dương Thần hắn, chính thức bị bắt. Lý do thì quả thật rất lãng xẹt, rất đáng xấu hổ. Hôm ấy, đang phi ngựa trên đường thì đột nhiên gặp một đám thổ phỉ nhảy ra chặn đường. Đối với Âu Dương Thần và Kha Dương, đám thổ phỉ này chỉ là hạt cát, phủi bụi một cái là xong. Ai dè, đám thổ phỉ ranh ma lại giương đông kích tây, ỷ vào thế người đông mà chia ra hai phe, một phe cầm chân Âu Dương Thần và Kha Dương, một phe đánh cắp hai con ngựa cùng đồ đạc đi mất.

Đáng thương thay, hôm đó, Kha Dương đau bụng, Âu Dương Thần lại không ngờ đám thổ phỉ lại giở chiêu lột sạch quần áo. Ấy, là lột quần áo của bọn chúng, hoàn toàn thân thiện với thiên nhiên mà đánh. Lần đầu rơi vào tình thế quái dị, Âu Dương Thần vốn bình tĩnh lãnh đạm đã biến sắc, hận không thể dùng toàn bộ công lực của mình mà chém hết đám thổ phỉ này đi. Nhưng mà, hắn đã kịp suy nghĩ, giết rồi thì ai thu dọn đống xác chết “tự nhiên” như này? Trong giây lát, đám thổ phỉ sau khi cướp được đồ thì rút hết, tốc độ cực nhanh. Không quen thuộc địa thế, Âu Dương Thần đành bất lực đứng nhìn, may mắn trong người hắn vẫn còn một chút tiền bạc.

Sau đó, Âu Dương Thần và Kha Dương đi tiếp. Đột nhiên… sụt hố. Âu Dương Thần muốn chửi. Không thể tin một cao thủ như hắn lại bị sụp cãi bẫy vớ vẩn này. Không những thế… còn bị trặc chân. Kha Dương đi theo hắn cũng đang trong tình trạng đau bụng, lười biếng không nhấc một ngón tay. Âu Dương Thần hối hận. Sao hắn mang ai không mang lại mang theo tên này chứ? Và thế là… Âu Dương Thần bị bắt, còn bị ép hôn.

Âu Dương Thần lần đầu cảm thấy, có phải hắn lâu rồi không tham gia chốn giang hồ rồi không? Có phải kinh nghiệm giang hồ của hắn đã giảm sút rồi không? Có phải lần sau ra ngoài nên dùng dịch dung? Dịch dung có tác dụng gì? Biến đổi cái mặt này đi, cho nó bớt vẻ đẹp một chút, bớt phiền phức. Âu Dương Thần ai oán nhìn mình đang bị trói như trói gà, đặt giữa một căn phòng to lớn, bên cạnh hắn, là một nữ nhân nhìn có vẻ yểu điệu thục nữ, nghe qua thanh danh là con gái tộc trưởng tộc Cương Phiên, tên cái gì mà Lan…

- Cô nương, cầu cô thả ta ra đi. Ta quả thực có việc cần phải đi gấp.

- Không chịu, chàng đi đâu chứ? Giờ chàng là người của ta rồi, phải nhất nhất ở bên ta, chiều chuộng ta nghe không?

Nữ tử kia càng ngày càng lấn tới, áp sát vào người Âu Dương Thần, cọ xát. Khuôn mặt cô ta đúng là đẹp thì có đẹp, nhưng so với Điệp Điệp của hắn thì sánh không được. Trong tộc dường như cô ta được coi là người đẹp nhất, vậy nên mới có thái độ tự tin ngạo mạn thế này. Âu Dương Thần than thầm, nếu không phải cái dây trói này đã phần nào hóa giải công lực của hắn thì hắn nhất định không rơi vào hoàn cảnh này. Nhất định là tộc Cương Phiên có người thấy được nguồn nội công của hắn nên dùng cách này để phòng bị.

- Thứ lỗi, ta là người đã có thê tử, không thể cùng cô nương…

- Ta không biết, chàng rõ ràng không có đem theo nữ nhân. Thê tử gì chứ? Chàng đang thẹn thùng trước vẻ đẹp của ta phải không? Nha, thật đáng yêu đi. Chàng nhất định phải làm phu quân của ta.

Tiên Lan thấy còn chưa đủ, bàn tay còn vờn đùa mấy sợi tóc của Âu Dương Thần, ra sức ve vãn hắn.

Âu Dương Thần hít một ngụm khí lạnh, không biết nên nói gì. Có phải nếu hắn nói thêm câu nữa thì vào tai nữ nhân này sẽ thành ra hắn đang ham muốn cô ta phải không?

Đêm hôm ấy, Âu Dương Thần rơi vào tình trạng bị quấy rối. Hắn quyết định không trả lời, không nói năng. Tiên Lan thấy vậy thì tưởng hắn đã ngủ, bèn cười giòn hai tiếng, cúi xuống hôn mạnh hắn một cái rồi mới rời đi. Âu Dương Thần càng ngày càng muốn dùng dịch dung.

Bên ngoài, trăng đã lên từ lâu. Tiếng quạ kêu kì quái dội vào màn đêm, hòa với tiếng côn trùng rả rích. Tộc Cương Phiên đã tắt hết đèn, chìm vào giấc ngủ.

“Điệp Điệp, nàng phải chờ ta.”
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...