Hoàng Cung Kỳ Ngộ
Chương 63: Thương trường
“Mỹ nhân, ta nghĩ bây giờ nàng nên tìm một cái tên giả là vừa.”
“Sao phải tìm tên giả?”
“Hôm qua ta bấm đốt ngón tay, đoán được nàng sẽ là người kéo nền kinh tế Lạc Việt vào thảm hoạ.” Hắn chau chau mày, giả dáng thầy bói mù, ra điều nghiêm trọng. “Nếu nàng không muốn bị hậu thế nguyền rủa đến nỗi phải đội mồ sống dậy, phải tìm một cái tên giả gạt người thôi.”
Nàng lườm hắn một phát sắc như dao, rồi cầm nguyên chồng sổ sách đập vào lưng hắn. Những tưởng ngày ấy sau khi nhìn thấy cảnh tượng dưới sân, hắn sẽ hớt ha hớt hãi tìm cách nịnh bợ để giữ chân nàng, không ngờ hắn vẫn chứng nào tật nấy, có cơ hội là không ngần ngại hiếp đáp nàng. Dĩ nhiên nàng biết mình không có cửa làm vĩ nhân lưu danh sử sách, nhưng khen nàng vài câu chẳng lẽ đối với hắn khó đến vậy sao?
Sau mười giây xoay mặt ra cửa sổ, tự véo má mình mấy cái, hai hàng lệ long lanh lập tức tuôn ra. Nếu chỉ rơi nước mắt, tên không có trái tim kia sẽ chả đời nào phát hiện ra nàng khóc. Vì vậy, nàng phải phụ hoạ thêm vài tiếng nấc để xúc động lòng người.
“Mỹ nhân, sao lại khóc rồi?” Hắn bước đến trước mặt nàng, cúi người dùng tay ngăn giọt nước mắt vừa chực tuôn xuống gò má của nàng.
Nàng không thèm trả lời, mà quay mặt sang hướng khác.
“Là ta ăn hiếp nàng sao?”
Chẳng phải hắn đang dỗ dành nàng sao? Tại sao nghe giọng hắn, nàng lại có linh cảm hắn chuẩn bị dội thêm cho nàng một gáo nước lạnh thế này?
“Mỹ nhân, khi khóc mà để nước mắt tuôn như mưa chính là hạ sách. Để ta dạy cho nàng…” Hắn nói, giọng điệu cứ như anh tiếp thị đẹp trai vẫn hay ghé nhà nàng. “Không nên để nước mắt tuôn xuống, mà phải giữ nó lại, rưng rưng trong hốc mắt đỏ hoe. Tốt nhất là hai cánh môi phải run run một chút, nhưng đừng có nấc lên.” Hắn dừng lại một chút, đằng hắng, rồi tiếp tục. “Phải tỏ ra là bản chất mình mong manh dễ vỡ mà phải cố gắng làm như mạnh mẽ.”
Nàng nghe xong, lập tức giương đôi mắt ráo hoảnh nhìn hắn, như nhìn một quái nhân.
Nếu không phải tiếp xúc với hắn lâu ngày, nàng sẽ tin rằng hắn là một…đại hoa khôi ở nam sủng viện nức danh đất Việt.
“Không cần nhìn ta đầy ngưỡng mộ như thế.” Hắn xua xua tay, rút cây quạt ra, phe phẩy. “Nhớ năm xưa, với gương mặt ngây thơ mũm mĩm cùng tài năng khóc của mình, ngay cả nhị hoàng huynh nổi tiếng bặm trợn cũng phải bại dưới tay ta. Ban đầu, huynh ấy giật kẹo của ta, sau khi ta khóc, huynh ấy chẳng những phải trả lại kẹo cho ta, mà còn đưa ta luôn cả kẹo của bản thân.”
“Mỹ nam hoạ thuỷ.” Nàng thẳng thừng kết luận.
“Nàng khen thì ta nhận.”
Kế hoạch nước mắt cá sấu của nàng chẳng những thất bại, mà còn bị hắn giáo huấn một trận về…kĩ thuật khóc. Nàng mà còn ngồi đây với hắn, thể nào cũng bị tạt thêm gáo nước lạnh thứ ba.
Vậy mà nói yêu nàng sao? Một chút cũng không chịu nhường nàng.
Hắn thấy nàng bỏ về phòng, cũng chẳng buồn gọi lại.
…
Đóng cửa phòng lại, nàng tự rót cho mình một tách trà, cố dìm xuống cơn ấm ức. Lúc này, nàng mới phát hiện ra trên bàn có một chiếc hộp màu đỏ thẫm, đang chặn lên một tờ giấy nhỏ.
Bên trong chiếc hộp, là con dấu của Lạc Vinh tiền trang.
“Mỹ nhân, từ nay ta phó thác gia sản của ta cho nàng. Lỡ như nàng làm ăn thất bại, chúng ta chỉ có nước dắt nhau đi ăn xin thôi. Vì vậy, hãy cố gắng lên!
Mỹ nam của nàng.”
Tuy nàng là quản lý của Lạc Vinh tiền trang, nhưng đối với những quyết định quan trọng, trước giờ đều phải chờ thông qua ý hắn. Có con dấu này, nàng không chỉ có quyền quyết định mọi việc trong tiền trang, mà cả việc điều động tiền cho các hoạt động kinh doanh khác dưới danh nghĩa Lê Nguyên Phong, nàng cũng hoàn toàn nắm trong tay.
Thì ra hắn định chơi trò lạt mềm buộc chặt với nàng, thật là thâm hiểm.
Miệng thì mắng hắn, nhưng khoé môi của nàng đã kéo lên đến tận mang tai. Mẹ nàng từng dạy, thà chọn một người đàn ông có một đồng mà đưa mình hết một đồng, còn hơn chọn một người đàn ông có một trăm đồng mà đưa mình chỉ mười đồng. Xem ra, nàng đã tìm được người đàn ông có một nghìn đồng và đưa hết cho nàng một nghìn đồng.
Nàng cẩn thận cất chiếc hộp và tờ giấy vào tủ, rồi xuống đại sảnh tìm hắn. Dù gì thì đây cũng là việc quan trọng, nàng không muốn hắn vì nhất thời muốn lấy lòng nàng mà giao con dấu cho nàng. Tình cảm là tình cảm, công việc là công việc.
Thế nhưng, Lê Nguyên Phong không còn trong đại sảnh, mà là đang loay hoay trong bếp.
“Bánh ngọt?”
Nàng nhìn thấy mấy chiếc bánh xinh xinh đang đặt trên bàn, đôi mắt chợt ánh lên tia thèm thuồng mãnh liệt, sáng rực cả một góc phòng. Lê Nguyên Phong trông thấy bộ dạng háu ăn của nàng, chỉ lắc đầu tặc lưỡi cười trừ.
“Em ăn nha?” Nàng chỉ chỉ vào chiếc bánh hình hoa mai.
“Thì ta làm cho nàng chứ cho ai, nàng là trụ cột gia đình mà.” Hắn lại giở giọng nịnh bợ ra.
“Ai là gia đình với anh?” Nàng thè lưỡi trêu hắn, sau đó cắn cắn môi có chút ngần ngừ, giọng chuyển sang nghiêm túc. “Chuyện con dấu…”
“Không phải ta đã ghi rõ trong giấy rồi sao? Tiền bạc của ta giờ đây toàn bộ đều giao hết cho nàng. Nàng làm sao thì làm, đừng để mỹ nam của nàng chết đói là được rồi.”
“Không hối hận?”
“Không hối hận.”
Lê Nguyên Phong lại quay về về đống bột, còn nàng thì ngồi trên ghế, bốc từng chiếc bánh nhai ngấu nghiến. Nàng biết, hắn không phải chỉ là kẻ ham ăn ham chơi như cái vẻ bông đùa mà người ta nhìn thấy. Nếu một ngày nào đó những bí mật của hắn phơi bày trước mặt nàng, có thể nó sẽ tổn thương nàng còn sâu sắc hơn những gì Lê Ứng Thiên đã gây ra. Thế nhưng, nàng đã quá mệt mỏi với việc cân đo đong đếm.
Trước đây, cũng vì lúc nào cũng suy này tính nọ mà tình cảm của nàng đối với Lê Ứng Thiên cuối cùng không kịp lớn để đối mặt với sóng gió. Như thế, thà rằng ngay từ ban đầu cứ sống thật với con tim mình, sau này nhìn lại sẽ không tiếc nuối.
Tay hắn đều đặn rắc bột lên thớt, đôi mắt trìu mến nhìn nàng. Hắn rất thích mỗi lần nàng ăn thức ăn do hắn nấu, bởi đó là những lúc nàng vô ưu vô lo nhất. Trước đây không giúp nàng tránh được cuộc chiến trong cung, là hắn đã có lỗi với nàng.
Nàng tuy cứ dán mắt vào mấy chiếc bánh trước mặt, nhưng trong lòng biết rõ hắn đang lặng lẽ nhìn mình. Có những lúc, nghìn lời yêu thương cũng không sánh nỗi một ánh nhìn. Nàng biết, thứ tình yêu của Lê Nguyên Phong không thể cảm nhận qua lời nói, mà là qua hành động. Những hành động nhiều khi lại thầm lặng đến nỗi như nó không hề tồn tại. Có lẽ vì vậy, nhiều lần nàng tự hỏi, không biết hắn bắt đầu yêu nàng từ lúc nào.
“Mỹ nhân, nàng không biết bộ dạng vừa ăn vừa nhìn ta của nàng trông rất háo sắc sao?”
“Đẹp thì nhìn, có tội sao? Không cho nhìn ở đây thì ra chợ nhìn vậy.” Nàng đứng dậy, vờ bước ra khỏi cửa. “Trong thành vừa có một tiệm trai bao mới khai trương. Nghe đồn có cả trai Tây.”
“Nàng muốn thì tranh thủ đi nhìn đi, mai là nó đóng cửa rồi.”
“Sao lại đóng cửa?”
“Ta là vương gia. Thấy một nơi bại hoại thuần phong mỹ tục như thế làm sao có thể cho nó tiếp tục tồn tại được.”
“Anh lợi dụng chức quyền.”
“Mỹ nhân, chức quyền vốn là để cho người ta lợi dụng.” Hắn bước tới chỗ nàng, xoa hai bàn tay đây bột lên đôi gò má căng phồng. “Cũng như má nàng vốn là để cho ta lau tay vậy.”
“Anh…”
Nàng chưa kịp trả đũa, Lê Nguyên Phong đã choàng tay kéo nàng vào lòng hắn.
“Trai Tây thì có gì hay? Trước mặt nàng có một mỹ nam đây, muốn rờ rẫm gì thì rờ rẫm đi. Đến tiệm trai bao thì phải tốn tiền.” Hắn ôm nàng, đung đưa qua lại. “Mà chưa chắc đã tìm được hàng tơ.”
“Anh còn tơ sao?”
“Muốn khám không?” Hắn tà mị cúi xuống nhìn nàng.
“Thôi, để dịp khác đi.” Nàng lắc lắc đầu.
“Mỹ nhân, nàng là loại con gái gì thế hả? Lẽ ra phải đỏ mặt mà quay đi chứ.”
“Anh đã trơ trẽn, em cũng không nỡ tỏ ra đoan trang mà khiến anh lạc lõng.”
Hắn cười phá lên, rồi lại xiết lấy nàng.
Càng lúc, nàng càng cảm thấy mình như dán chặt vào người hắn. Mùi hương nhẹ nhàng nam tính từ lồng ngực hắn cứ phảng phất theo từng nhịp thở. Đây là lần thứ hai nàng ngửi thấy mùi hương ấy rõ ràng đến vậy. Mà mỗi lần như thế, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Nàng muốn chìm đắm trong mùi hương này…
Mãi mãi.
*******
Ngày tháng an nhàn trôi qua nhanh chóng.
Quả đúng như lo lắng của nàng, một tháng sau, nhà họ Lý đánh tiếng sẽ mở một hệ thống tiền trang giống Lạc Vinh.
Chưa biết tiền trang của hắn sẽ dùng cách gì đối phó Lạc Vinh, chỉ biết từ lúc cái tin ấy được đưa ra, nội bộ bên phe nàng bắt đầu chia bè chia phái. Cũng có thể, đó mới chính là mục đích của Vampire.
Những tin đồn được tung ra thì vô số. Nào là, một số quản lý ở Lạc Vinh đã nhận lời sang làm việc cho Vampire với mức lương gấp năm lần. Nào là, nhiều thương nhân vốn có quan hệ làm ăn với Vampire đang ráo riết chuẩn bị rút tiền khỏi Lạc Vinh để chuyển sang nhà họ Lý, nhằm giữ gìn mối quan hệ trước đây. Nào là, dạo này biển đông hay xảy ra mưa bão, nhiều thuyền ngoại quốc bị đắm, lại bị hải tặc cướp phá. Việc kinh doanh của Lạc Vinh, vốn kiếm phần lớn nguồn lợi từ ngoại thương, vì vậy sẽ bị bấp bênh, không được an toàn như nhà họ Lý, vốn có nền móng vững vàng dựa vào việc kinh doanh trong nước.
Mâu thuẫn nội bộ cùng sự hoang mang của khách hàng, nàng và các quản lí có thể từ từ ngồi lại cùng nhau giải quyết. Dù sao đó cũng chỉ là tin đồn thất thiệt, nên chỉ cần dựng vài màn kịch, dùng tin đồn át tin đồn, vấn đề cũng không có gì phức tạp. Việc các thương nhân quý tộc rút tiền từ Lạc Vinh tiền trang mà chuyển sang gửi ở nhà họ Lý, khả năng cũng rất thấp, bởi ngay từ đầu khi họ đầu tư ở Lạc Vinh, nàng đã yêu cầu họ kí một hợp đồng ràng buộc thời hạn rút tiền. Nếu muốn lấy lại tiền sớm, sẽ phải chịu mức phí cao. Người đứng đầu Lạc Vinh tiền trang là Lê Nguyên Phong, nàng nghĩ họ cũng dù muốn cũng không dám gây sức ép.
Việc tàu thuyền gặp nạn mới là vấn đề nan giải.
Theo tin tức của Lê Nguyên Phong, kẻ lãnh đạo số hải tặc ấy chính là Tá Tra. Vì vừa muốn phá hoại ngoại thương của Lạc Việt, vừa muốn có tiền để chống lại triều đình triều đình, Tá Tra đã tập hợp một toán hải quân Phồn Lư trở thành hải tặc. Việc bắt giữ đám hải tặc này khó khăn hơn nhiều so với tiêu diệt số nghĩa quân ẩn nấp trên đất liền. Vì vậy, không loại trừ khả năng Lê Ứng Thiên sẽ cho đóng cửa cảng biển, để tiêu diệt nguồn thu nhập của đám hải tặc này.
Một khi cảng biển bị đóng, việc kinh doanh của Lạc Vinh sẽ điêu đứng, vì chiến lược của Lạc Vinh trước giờ vốn là lấy nguồn lợi từ ngoại thương để đầu tư vào nông nghiệp và ngư nghiệp cho thị trường trong nước, vốn do Vampire chiếm lĩnh. Nửa năm, là quá ngắn để hoàn thành việc đó.
“Mỹ nhân, không nên lo lắng quá.” Lê Nguyên Phong chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc nàng, rồi cúi xuống hôn lên trán nàng một cái. “Có mấy sợi tóc bạc rồi này, để ta nhổ giúp cho.”
Nàng nghe vậy thì lo lắng, lại hơi xấu hổ.
Lê Nguyên Phong một tay ôm lấy nàng, tay còn lại vạch vạch mái tóc đen nhánh nàng, bứt một sợi.
“Đấy, nàng nhìn đi.” Hắn nói.
“Đây rõ ràng là tóc đen mà!” Nàng giật lấy sợi tóc, ánh nhìn vừa trách móc vừa giận dỗi.
“À, ta nhìn nhầm.” Hắn rút lại sợi tóc từ tay nàng, mỉm cười ra vẻ biết lỗi. Sau đó, vạch áo ra, nhét sợi tóc xuống ngực trái của mình, vỗ vỗ. “Để đây một trăm năm, nó sẽ nở thành hoa hướng dương. Tin không?”
Nàng đấm nhẹ vào vai hắn. “Anh thật là…” Gian manh, lắm trò.
Có điều, nàng thích.
“Ngọc Dao có tin tức gì từ phía Lê Ứng Thiên không?” Tuy đã khôi phục vẻ hoạt bát vui tươi vốn có, nhưng tâm trí nàng vẫn bị việc của tiền trang níu lại.
“Ngọc Dao chỉ nhận nhiệm vụ do thám kế hoạch của Phi Long hoàng triều thông qua Phi Quân Tử. Ý định của hoàng huynh, nàng ta không nắm được.” Hắn ngồi xuống ghế, tay nhón một mẩu kẹo mè.
Nghĩ đến mối quan hệ giữa Ngọc Dao và Phi Quân Tử, nàng không khỏi liên tưởng đến những bộ phim về điệp viên, tò mò không biết suốt khoảng thời gian dài bên nhau Ngọc Dao có khi nào phát sinh tình cảm với cái tên Phi Quân Tử ấy không.
Theo trí nhớ mơ hồ của nàng, ngoại hình tên đó cũng không tệ chút nào. Phong thái chững chạc, lại có phần lãng tử, tuy là khoé môi trông hơi đểu cáng. Chỉ là tiếng Hán của hắn nghe hơi kì kì, có lẽ là do xuất thân từ vùng quê nên phát âm khá khó nghe, ít nhất là khó nghe với một người nước ngoài giống như nàng. Được cái tiếng Việt của hắn thì khá chuẩn, nghe cứ như người bản xứ. Nàng ước chi mình học ngoại ngữ nào cũng được siêu như hắn.
“Mỹ nhân, lại nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?”
“Nguyên Phong, nếu Ngọc Dao và Phi Quân Tử thật lòng với nhau, anh có ép buộc cô ấy không?” Từ lúc nhìn Vampire đau khổ quay lưng đi khi bị nàng cự tuyệt, nàng chợt sinh lòng thương cảm đối với những người dang dở chuyện tình duyên. Có lẽ, ở một góc độ nào đó, nàng đang vô thức nhìn hiện tại của họ mà dự đoán mơ hồ tương lai của chính mình. Nếu xung quanh chỉ toàn những tấm gương bất hạnh, muốn sống lạc quan cũng khó.
“Ta sẽ chọn con đường mang lại hiệu quả tốt nhất, tuỳ tình thế.”
“Bọn người hoàng tộc các anh suy nghĩ thật phức tạp.”
“Ừ.” Hắn khẽ mỉm cười, loại nụ cười hoà nhã che giấu thâm trầm. “Dạo này bên cạnh hoàng huynh vừa xuất hiện một người hùng. Ngọc Dao không thể tác động tâm ý hoàng huynh, nhưng người này thì có thể.”
“Ai?”
“Nguyên phi Tú Nhã.”