Hoàn Hảo (Perfect)
Chương 70
"Quả là một buổi tối thú vị" Katherine hào hứng nói trong lúc đi vào nhà hàng cùng chồng cô, Julie, và Paul Richardson. Cùng đi xem phim buổi tối thứ 7 rồi mua sắm ở Mandillos, sau đó ăn tối đã trở thành một trình tự không thể thiếu trong suốt 6 tuần kể từ khi Julie quyết định ném bản thân cô vào công việc một cách vượt quá mong đợi, sự tình đang diễn ra theo chiều hướng đáng lo nhiều hơn là được an tâm. "Không thú vị sao?" Katherine nhìn những khuôn mặt tươi cười rạng rỡ xung quanh.
"Xuất sắc" Ted nói.
"Tuyệt vời" Paul khẳng định.
Anh choàng tay qua vai Julie "Em nghĩ gì vậy?" anh trêu "Sao em không nói 4 người chúng ta tụ họp mỗi cuối tuần thì thật thú vị, xuất sắc hay tuyệt vời?"
"Rất tốt đẹp" cô tuyên bố ngay lập tức "Anh có chú ý đến khí trời dễ chịu tối nay hay không? Tháng 5 luôn là tháng em yêu thích nhất" Trong vòng 6 tuần kể từ lúc Zack được trả tự do, có nhiều thứ ngoài thời tiết đã thay đổi. Tháng trước Ted và Katherine đã tiến hành thủ tục tái hôn một cách lặng lẽ trong phòng khách nhà Cahill với sự làm chứng của Mục sư Mathison.
Paul Richardson đã đến Keaton dự lễ cưới, và những buổi cuối tuần của họ trở thành một thói quen. Tuy nhiên cha của Julie đã nói bóng gió ông muốn chủ trì thêm một hôn lễ khác ngay khi cô và Paul sẵn sàng. Paul đã sẵn sàng. Nhưng Julie thì không. Mặc cho vẻ ngoài hớn hở tươi vui của cô, cô đang gặp phải tình trạng mất sự rung động với những cảm xúc sâu lắng, và đó là tình trạng cô thích thú có được. Cô bám vào nó và nuôi dưỡng một cách khó tính. Cô có thể cười ... cười ... làm việc... chơi đùa ... cảm nhận ...một cách tốt đẹp. Không thể tốt hơn nữa. Và chắc chắn không thể tệ hơn. Cô đã mạnh mẽ chấp nhận một sự thăng bằng cảm xúc, và không rơi một giọt nước mắt nào trong lễ cưới của Ted và Katherine, cho dù lúc đó cô rất, rất hạnh phúc. Cô đã khóc cạn nước mắt vì Zack, và giờ cô tìm được sự cô lập thanh bình không thể bị rạn nứt hay phá vỡ bởi bất cứ ai hay bất cứ việc gì.
Cô hầu bàn dẫn họ đi rẽ qua những chiếc bàn đầy ắp cư dân Keaton và kéo tấm khăn ăn cho cô. "Như thường lệ phải không quý khách?" cô hỏi "4 phần bít tết, nửa tái và khoai tây đút lò?"
"Nghe hấp dẫn quá Millie" Ted nói.
Julie hỏi thêm một câu về chồng cô hầu bàn "Công việc của Phil ở gara Oakdale thế nào rồi?"
"Tuyệt vời, Julie. Cảm ơn cô vì đã nói tốt cho anh ấy. Anh ấy nói cô gần như đã mang công việc đến cho anh ấy".
"Anh ấy là một thợ máy xuất sắc" Julie đáp "Chiếc xe của tôi chạy tốt bao năm qua toàn là nhờ Phil. Tôi làm thế vì lợi ích của Oakdale chứ không phải vì Phil".
Mandillos có một máy hát tự động và một sàn nhảy nho nhỏ ở một góc quán, bàn ăn được sắp ngang dọc ngay phần trung tâm, và cuối phía đối diện là quầy rượu với dãy ghế dài và màn hình tivi khổng lồ thường rất hữu dụng vào mùa bóng đá.
"Anh có vài xu lẻ" Paul nói và thọc tay vào túi "Giúp anh cho vào máy hát tự động nha em?"
Julie gật đầu và mỉm cười, ra khỏi bàn ăn với anh. Trong một nhà hàng toàn người cô quen biết thì phải tốn hết mười phút mới thoát khỏi dãy bàn ăn vì cô phải liên tục dừng lại trò chuyện, trong khi chọn bài hát mất có hai phút.
"Máy hát bị tắt vì tivi vừa được bật lên." Paul nói và họ quay lại bàn ăn chữ U "Anh sẽ yêu cầu Millie tắt tivi đi" anh đảo mắt tìm cô phục vụ.
"Đợi khoảng hai phút đi" Ted nói "Tin tức sắp đến rồi và tôi muốn biết kết quả trận đấu".
Ngay khi anh nói cả bốn người liếc mắt về màn hình, lười nhác xem tin tức.
"Trước khi chúng ta chuyển qua phần tin thể thao" phát thanh viên thông nói "Chúng ta có tin đặc biệt từ Amanda Blakesly, người vừa trải qua cuộc vui từ điền trang nguy nga của Zachary Benedict ở Pacific Palisades...".
Tên Zack khiến mọi cuộc chuyện trò trong nhà hàng dừng đột ngột, mọi ánh mắt cảm thông lo lắng bắt đầu hướng về phía bàn Julie ngồi. Rồi họ bắt đầu nói chuyện lớn tiếng với nỗ lực át mất âm thanh phát ra từ tivi. Trong lúc Ted và Katherine chuyển qua nói chuyện bâng quơ hòng đánh lạc hướng thì Julie vẫy tay trấn an họ "Em không thấy phiền gì đâu" cô nói với họ rồi chứng minh điều cô nói bằng cách hướng mặt thẳng về tivi, quan sát và lắng nghe, nụ cười thích thú yếu ớt chết cứng trên môi cô. Mắt cô mở lớn và không hề chớp, cô quan sát Zack ân cần trò chuyện với đám đông phóng viên và ống kính lia đến Diana Copeland, lúc này đang nhìn anh chăm chú và dáng vẻ cô ta thì tuyệt vời. Anh cầm một ly rượu trong tay... chính bàn tay đã mơn trớn và khám phá từng cm trên cơ thể cô, nụ cười tái nhợt uể oải của anh có sức hấp dẫn hủy diệt lúc ở Colorado, bây giờ còn hấp dẫn hơn vì anh có làn da rám nắng. "Anh ấy mặc vét rất đẹp" Julie nhận xét vô tư với nhóm người khó chịu xung quanh cô "Mọi người không nghĩ vậy sao?"
"Không hẳn" Paul nói, nét mặt cô tái đi một chút.
"Người nào mặc vét mà chẳng đẹp" Katherine nhanh nhảu nói. "Julie nhìn mấy người khác trong buổi tiệc đó xem. Họ trông cũng rất đẹp. Thậm chỉ Jack Nicholson mặc vét cũng đẹp".
70.2
Julie bật cười vì nỗ lực chê bai Zack một cách không cần thiết của Katherine, nhưng cô không dứt mắt khỏi màn hình được vì máy quay đang chậm chạp lướt qua những gương mặt nổi tiếng đang nhảy nhót, cười đùa và trò chuyện. Cô xem và không cảm thấy gì cả, ngay cả khi có người hét lên "Một nụ hôn chào mừng anh ấy trở về thì thế nào hả Diana?".
Cô quan sát Zack không hề nao núng, anh toét miệng cười và làm theo, tay anh trượt sau thắt lưng của Diana với một cái hôn dài nóng bỏng khiến đám đông hò reo và vỗ tay. Julie chịu đựng nhưng không có phản ứng gì, nhưng khi anh cúi đầu và thì thầm điều gì đó với Diana...hoặc đang cắn nhẹ vào tai cô ta... một cử chỉ trêu ghẹo trìu mến đã khoét một lỗ sâu hoắm vào hàng rào phòng tránh cảm xúc của Julie. Tên khốn, Julie suy nghĩ với một cơn đau thoáng chốc không kịp điều chỉnh làm cô điếng người. Chắc chắn, cô tự nhắc bản thân là cô không có lý do để giận anh chỉ vì anh đang hạnh phúc còn cô thì... chết ở bên trong. Cô thích không phải cảm nhận bất kì điều gì, đó là lựa chọn của cô, và hơn hết, là một lựa chọn dễ chịu.
Zack bỏ đi cùng Diana, kết thúc buổi phỏng vấn ngắn ngủi, nhưng phóng viên vẫn chưa xong việc. Máy quay lấy hình cận cảnh và cô ta nở nụ cười bí hiểm "Có tin đồn rằng tối nay đám cưới giữa Zachary Benedict và người bạn tri kỉ Diana Copeland có thể diễn ra".
"Tốt cho anh ấy" Julie rạng rỡ nói với mọi người xung quanh, "Ồ, món ăn đến rồi kìa".
Nửa giờ sau Paul nhìn Julie và Katherine đi vào toa-let nữ, Julie vẫn cười thật tươi, hóm hỉnh trò chuyện khi cô đi qua những dãy bàn. Kéo tia nhìn lo âu rời khỏi lưng cô, anh nhìn Ted .
"Anh nghĩ cô ấy sụt mất bao nhiêu kí rồi?"
"Rất nhiều. Dù con bé cười cứ cười suốt" anh châm biếm.
"Đúng. Cô ấy dốc hết sức làm việc và chơi đùa".
"Đó là một dấu hiệu tốt phải không?"
Ted thở dài ngao ngán "Nó không có một ý nghĩa quái quỷ gì hết ngoại trừ chuyện Julie đang cố che giấu những kỉ niệm của nó".
"Sao anh lại tin chắc quá vậy?"
"Trong số những dấu hiện quá rõ ràng khác, mỗi khi Julie căng thẳng là con bé lại sắp xếp mọi thứ, bên cạnh dạy học, huấn luyện trẻ khuyết tật, dạy phụ đạo, tham gia mọi hoạt động cộng động và nhà thờ, tổ chức ngày hội thị trấn, Julie đã phủ giấy dán tường mọi nơi trong nhà, sắp lại tủ đồ, ngăn kéo, kệ bếp, sơn lại chỗ để xe. Nó vừa sắp xếp nhu yếu phẩm theo thứ tự bảng chữ cái nữa đó".
Paul cười nghẹn ngào "Cô ấy làm cái gì vậy?"
"Anh nghe tôi nói rồi đó" Ted nói nhưng không cười "Và chẳng có gì thú vị cả. Julie căng thẳng đến cực điểm rồi, nó sẽ vỡ vụn ra mất. Giờ tôi có một câu phải hỏi anh" anh nhoài người tới trước nói thêm "Anh và tôi đã đem đến cho nó cơn ác mộng này. Chúng ta đã cố thuyết phục nó là Benedict có tội cho đến lúc nó thật sự tin là như vậy. Anh buộc nó đến Mexico City, như con cừu sắp bị đem đi hiến tế, và tôi cũng làm theo. Tôi chấp nhận chia sẻ lời buộc tội. Anh có tranh luận gì không?"
Paul đẩy món tráng miệng qua một bên và lắc đầu "Không".
Ted cúi thấp và nói cụt lủn .
"Vậy tôi cho rằng hai ta nên làm gì đó giúp Julie thoát khỏi cái mớ bòng bong này".
Paul gật đầu "Tối nay chúng ta sẽ bàn thêm, sau khi tôi đưa Julie về nhà".