Có tiếng bước chân dồn dập rồi Lương đại nhân với đám quan binh hộ tống phía sau đi vào. Vừa ngồi vào bàn hắn đã vỗ tay nói:
- Nào, bắt đầu đi chúng bây. Ba đứa này, hôm nay thế nào đã chịu ký hay chưa chứ?
Tử Vy nói:
- Không ký, có đánh thế nào bọn này cũng không ký, các ông muốn giết thì giết đi!
Tiểu Yến Tử thì chửi toáng lên:
- Này tên cẩu quan vô lại, ngươi chỉ như con rùa vô tích sự, ta chỉ muốn đập vỡ chiếc mu ngươi ra thôi. Đừng hòng lung lạc bọn ta!
Lương đại nhân giận dữ hét:
- Đánh! Đánh ba con a đầu này thật mạnh cho ta! Đánh đến bao giờ rách cả thịt chúng ra thôi!
Những ngọn roi bắt đầu như mưa quất xuống. Cả bọn đau đớn vô cùng, Kim Tỏa hét:
- Ối! Đau quá! Đau quá! Tôi chết mất!
Tử Vy vẫn tỉnh táo cắn răng chịu đựng, nói:
- Này Kim Tỏa! Chúng ta hát lên đi, hát sẽ quên cái đau nhiều!
Và bắt giọng cho cả bọn cùng hát:
- "Hôm nay trời quang đãng, khung cảnh thật hữu tình, bướm lượn trên hoa, chim đua hót trên cành, mây trắng bay lơ lửng, vó ngựa động hoa rơi. Tất cả đều hát, hợp tấu vang lưng trời "
Kim Tỏa và Tiểu Yến Tử cố hát theo:
- "Đàn lạc đà rong ruổi, inh ỏi tiếng chuông reo. Gió cũng hòa tiếng hát, nước reo cây rộn ràng"