Hoa Vô Lệ

Chương 42


Chương trước Chương tiếp

Vị bã sĩ bỏ cặp kính xuống sóng mũi nhứơng mắt nhìn bà Min đang sắm săm ôm tay con mình hỏi dồn dập:

- Bác sĩ, con tôi không sao chứ. Nó mất nhiều máu quá, truyền máu…máu truyền máu cho nó đi. Bao nhiêu tôi cũng trả.

- Mẹ – Níck cau mày kêu lên.

Vị bác sĩ lắc đầu, đứng dậy…thái độ này khiến bà Min liên tưởng đến những pha trong phim…trong trường hợp bác sĩ lắc đầu nên mới lắc đầu như thế.

Bà nhìn con trai mình ;

- Sao con dại dột thế hà con…chỉ vì một đứa con gái từ chối, mà có phải nó từ chối một lần đâu cơ chứ, sao con lại phải tự tử thế này…con ơi là con…

Muốn cười cũng không nổi. Sao mẹ cậu lúc nào cũng vậy, làm quá là sở trường của bà thì phải.

Thôi ngồi im cho bà nói một mình chán rồi cũng thôi.

Bà Min quay lại nhìn hai tên vệ sĩ quát:

- Còn không đỡ cậu chủ vào phòng đặc biệt nằm cho bác sĩ theo dõi.

2 tên vệ sĩ nhìn nhau, bó tay…Níck tự đứng dậy đến phòng đặc biệt bà Min đã bỏ tiền để có.

Cậu nằm vắt tay lên trán,mặt đăm đăm suy nghĩ tìm xem cách nào có thể để Lệ Hàn động lòng…

Bà Min vừa đi vừa gọi địên cho Víc:

- Cô mau đến đây. Nhanh, tôi muốn thấy cô trong phòng 5 phút.

- …

- Chuyện gì chuyện gì …- Bà Mina vuốt ngực cho bớt giận cố từ từ nói:- Cô đến đây rồi sẽ biết. Bệnh viện…nhanh lên.

Tút…bà Min cắt rụp máy…

Bên kia đầu dây, Víc ngây thơ, mặt ngơ ngác như con nai vàng không hiểu lại có chuyện gì cho tên công tử bột kia nữa mà mẹ hắn cứ xồn xồn lên với cô như vậy. Cô quay xang nhìn con mình nói:

- Con muốn đi chơi không?

Cậu bé dời mắt khỏi chiếc ipad trên tay, quay xang nhìn mẹ mình:

- Cũng đươc ạ, Dù sao chiều con cũng đựơc nghỉ.

- Êi…- Cô xoa xoa đầu lườm yêu con, miệng phì cười vì cách nói chuyện người lớn của nó – Cái thằng này không biết giống… Cô chợt im lặng, nhìn Ren khiến Víc nhớ đến một người, cô lắc đầu cố xua tan hình ảnh người đó ra khỏi đầu mình.

Cô cho xe lăn bánh rời khỏi đó đến bệnh viện.



Tên quản gia lén lén lút lút tìm chỗ vắng người, đứng núp mình vào một góc, đảo mắt quanh không thấy người quen mới ấn ấn gọi cho ai đó…

- Tôi có một tin mới cực hot đây.

- …

- Tin gì à….hoho…vậy nói giá trước đi. Đảm bảo là tin độc đấy.

- …

- Cái gì – Hắn không kìm được hét to vào điện thoại…chợt nhớ lại ở nơi công cộcng nên giọng hắn xìu xuống khi mọi người đang dần chú ý về mình. Hắn cười xởi lởi với họ rồi che miệng lại nói – Ít cũng phải 50. Chơi hay nghỉ.

- …

- Thế chứ, yên tâm đi có cả hình đi kèm, tin này thế nào cũng đắt như tôm tươi thôi. Vậy nhé, mai gặp.

- …

- Ôkê.

Hắn tắt máy, vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc khi sắp kiếm thêm được một khoản thu nhập kha khá…vừa đi vừa cười mãn nguyện…miệng huýt sáo vang…”Đúng là làm giàu không khó mà”…



Bà Mina đứng sốt sắng ngóng trông Víc từng giây phút một. Cuối cùng cô đã xuất hịên, vừa nhìn thấy bóng dáng thôi bà Mina đã hầm hầm đi tới.

Bà nhíu mày nhìn xuống đứa trẻ đi cạnh cô…hết đường nói, mặt mày nhăn nhó …

- ÔI huyết áp của tôi…

- Bà chủ tịch bớt giận. – Người giúp việc đi cùng đỡ bà, vuốt giận.

Bà Mina đứng thẳng người dậy:

- Cô muốn con tôi chết lần nữa hay sao mà lôi cả đứa bé này đến đây?

Víc chưa kịp lên tiếng, đứa bé đã đứng trước mặt bà mẹ mình đối diện với bà Mia, nó cúi đầu:

- Con xin lỗi trước vì đã ngắt lời bà.

Bà Mina há hốc mồm nhìn đứa trẻ. Nó lại tiếp:

- Con bà chết thì có liên quan gì đến việc mẹ cháu dẫn cháu đến đây.

Cười cũg không nổi. Sao lại có chuyện thằng bé loắt choắt đứng ra nói chuyện với bà thế này.

Bà Mina nhướng mày nói:

- Cô đã nói và làm gì để con tôi đến nông nỗi muốn tự tử hả?

Víc ngơ mặt không hiểu, cô nói:

- Là sao ạ?

Ren tiếp:

- Bà có thấy mình rất buồn cười không, chú Níck tự tử là tại vì chú nông nổi chứ có phải do mẹ con đâu. Làm sao mà ép một người không thích mình có tình cảm với mình được chứ.

Xời xời…Bà Mina bật cười nhìn thằng bé…ở đâu ra cái lối nói chuyện như ông cụ non như thế chứ. Bé tí mà lời lẽ đanh nọc thế đây, không biết lớn thì như nào nữa.

Nhưng không thể phủ nhận được từng đường nét trên khuôn mặt đứa bé này đều rất đẹp…rất kháu khỉnh, nước da lại còn trắng hồng càng tôn lên vẻ khôi ngô của nó nữa chứ…. rất đáng yêu.

Bà Mina hất mặt, cố tỏ vẻ ngầu đời:

- Cháu trai à, cháu biết nói chuyện như vậy với người lớn là vô lễ không.

Ren gật đầu:

- Có ạ. Nhưng cháu đã xin lỗi bà ngay từ đầu rồi còn đâu. Cháu thấy mình rất có lịch sự đấy chứ.

Ôi…chúa ơi. Bà Mina nuốt khan, không thể nói chuỵên với thằng bé này nữa, chỉ cần mấy câu nữa thôi chắc bà tăng xông máu mà chết quá.

Víc đứng im, cố dấu đi nụ cười. Cách nói chuyện sốc óc này có con cô nói được thôi.

- Thôi thôi được rồi, cô mau vào với con tôi đi.

- Vâng. – Víc hơi người nhìn xang con – Chờ ơẹ chút nhé.

- Vâng. Con ngồi kia đợi nhé.

- Ừm.

Bà Mina ngoài mặt tỏ ra không thích Ren vậy thôi nhưng trong loòg lại rất có hứng thú với nó. Nhìn vẻ bề ngoài không Ren đã rất đáng yêu rồi, nó lại còn thông minh nữa chứ…nhưng tiếc…đó không phải là cháu ruột bà…

Ren nhìn thấy cái trề môi khinh khỉnh của bà Mina khi thấy mẹ cậu xoa đầu cậu, Ren chỉ lắc đầu như ông cụ non rồi đến chỗ ngồi hẹn với mẹ mình ngồi xuống chờ và đợi.

Bà Mina dặn tên tài xế:

- Ở lại, thiếu gia sai gì thì đi. Tôi về nhà một chút rồi quay lại.

- Dạ.



- Cậu chủ, cô Víc đến.

Đang chơi điện tử, nghe vậy, Níck vội vàng quẳng ngay chiếc iphone trên tay xang bên cạnh, lấy thỏi son lúc nào cũng thủ sẵn trong túi ra quyệt quyệt vài đường lên môi. Chỉ vài giây sau khuôn mặt đang rất tươi tỉnh của cậu trở nên bạc nhược hẳn đi nhờ sắc môi nhợt nhạt…

Tên quản gia đứng một góc, tay che mịêng cười cười. Cười vì nghĩ đến khoảng tiền sắp có và vì …trò của thiếu gia mình bày ra để lấy lòng thương hại từ người đẹp.

Víc bước vào, tên quản gia im bặt nhưng đã để cô trông thấy nụ cười cố gìm của hắn.

Víc nhướng mày, đuôi mắt hơi cong đi gần đến giường Níck nằm, cô quan sát cậu “Cũng giống…”.

- Dậy đi.

Níck vờ cựa mình, mắt từ từ díu mở ra, lúc sau mới lên tiếng, giọng mệt mói:

- Em đến đây làm gì, về đi.- Cậu quay mặt vào trong, tỏ vẻ đáng thương.

- Tôi muốn hẹn hò với anh.

Cậu mở bừng mắt, miệng hơi há ra “ Hẹn hò “… Có phải nghe nhầm không.

- Em đang thương hại tôi à?

Níck tỏ ra cứng rắn. Víc nói giọng nghiêm chỉnh:

- Anh không muốn thì thôi vậy.

Cô đượm quay mặt đi thì Níck đứng phật dậy, mắt cậu long lanh sáng:

- Thật à, vậy hay quá.

Cậu dang tay định ôm chầm lấy cô thì bị gạt ra…Mắt cô nheo nheo nhìn cậu, đáy mắt nói lên sự chế giễu…khoé miệng cong cong ẩn ý cười…

Biết mình mắc bẫy, Níck khựng người trong giây lát rồi ngồi phịch xuống giường cúi đầu như đứa trẻ chuẩn bị nghe hình phạt, bề ngoài là vậy nhưng cậu vẫn cố biện minh cho mình:

- Chỗ này đau quá…- Níck ôm tay vẻ mặt vô số tội.

Víc chỉ hơi cười, cô nói:

- Anh vẫn còn giữ ý định theo đuổi tôi phải không?

Níck giương mắt lên nhìn cô 1 lúc sau mới gật đầu nhẹ nói:

- Ừ. Phải làm gì mới được đây?

- Đợi khi nào anh hơn tôi một cái đầu lúc đấy tôi sẽ suy nghĩ lại.

Cô nhẹ cười rồi bước ra ngoài bỏ lại một gương mặt thơ ngay không hiểu gì của Níck và cả một trái tim loạn nhịp của tên quản gia yêu tiền hơn mạng sống…Hắn mất hồn khi nhìn thấy nụ cười trong trẻo của cô…”Ôi…đúng là mẫu phụ nữ lý tưởng của đàn ông”…

Miệng Níck lẩm bẩm lại câu nói của cô “ Hơn một cái đầu”.

Cậu đứng dậy, nhìn tên quản gia, hỏi:

- Rõ ràng tôi hơn cô ấy một cái đầu rồi đúng không?

Tên quản gia giật mình thổn thức, đang mải nhìn theo bóng dáng nàng nên chưa hiểu gì, hắn gật gật đầu bừa:

- Vâng.

- Vậy ý cô ấy là…

Ra thế, tên quản gia nhớ lại câu nói trước lúc cất bước của cô, hắn à lên một tiếng, nói:

- Ý cô ấy là đầu óc của cậu chứ không phải chiều cao.

- Biết rồi.

Miệng Níck bỗng nhiên nở nụ cười chói sáng, ánh mắt tà mị nhìn tên quản gia khiến hắn rùng mình…”Được, tôi sẽ cho em thấy điều em muốn…”.

Cậu đứng dậy:

- Về thôi.

- Vâng.

Tên quản gia vừa bước đi, suýt rơi chiếc máy ảnh mini vừa đút vội trong áo… may không lọt cử chỉ lúng túng đó vào mắt Níck không thì…đuổi việc là chắc.



- Sao phải đi vậy mẹ, ở đây là nhà mình mà?

Ren giương mắt nhìn mẹ hỏi. Víc xoa đầu con, nhẹ nhàng nói:

- Mẹ được chuyển công tác về nước, Ren không muốn đi cùng mẹ à?

- Vậy có về đây nữa không?

Víc nhìn về một phía xa xăm, miệng trả lời con:

- Cũng có thể.



- Con vừa nói gì, mẹ nghe không rõ.

Bà Mina trố mắt nhìn con mình. Níck lặp lại câu nói:

- Con muốn đi làm.

Bà lắp bắp lặp lại lần nữa như thể chưa tin…:

- Đi làm…??

Níck gật đầu khẳng định lại lần nữa:

- Vâng. Mẹ không muốn à?

- Không, không, mẹ muốn chứ.- Bà nhìn cậu dò xét – Cái cô Víc đó nói gì mà khiến con trở nên như vậy thế?

Cậu chỉ gật đầu cười, cậu sẽ chứng minh được mình chính là người đàn ông lý tưởng của cô thôi. Điều đó thật đơn giản.



Lễ đính hôn của San Phong và Ngữ Yên được diễn ra gấp rút.

Bà Như Hạ lo sợ cậu bất tử đổi ý, như vậy sẽ làm tổn thương đến Ngữ Yên và cả bà cũng sẽ thất vọng khi tuột mất đứa con dâu như cô.

Mọi người cũng ngạc nhiên không kém khi nghe tin họ tổ chức lễ đính hôn sớm như vậy sau khi có tin trên mặt báo. Có người còn chho rằng họ làm gấp rút như vậy là vì “bác sĩ bắt cưới”. …Có những người vẫn chưa chấp nhận được sự thật thần tượng của mình lại lên xe hoa với cô gái có dung mạo quá tầm thường như thế kia.

- Em vẫn không tin được chị ạ, sao anh ấy lại có thể lấy một người có ngoại hình phổ thông như vậy chứ.

- Ừ đấy, chị cũng thấy lạ, cô ta chẳng có gì là đặc sắc cả mà lấy được Huỳnh tổng, đúng là số bọc điều mà.

Riêng Gia Linh ngồi im, cô lặng nhìn lên cặp đôi mới này, ánh mắt tối đục…hai bàn tay nắm chặt vài quai túi xách “ Sao không phải là em…”… Đáy mắt cô hiện lên 3 chữ “không cam chịu”. Lúc biết San Phong yêu Tử Di cô đã chấp nhận rút lui rồi, sao bây giờ đột nhiên cậu trở về lại cưới một cô gái như vậy, Gia Linh tin giữa hai người này không hề có tình cảm, phải chăng San Phong lấy Ngữ Yên để tròn bổn phận và đắp vào vị trí Ngữ Yên…nhưng…người đó sao không phải là cô, cô sẵn sàng là vị trí thay thế cơ mà.

Gia Linh nhìn Ngữ Yên đầy căm phẫn, chỉ tại cô ta mà San Phong không đến với cô. Không thể nhịn nữa, lần này cô quyết tâm sẽ nắm giữ lấy hạnh phúc cho mình….dù bằng giá nào đi nữa…nhất định là thế…



Tất cả đều chú ý đến hai nhân vật chính mà không hay một người đang đứng né bên ngưỡng cửa nhìn họ…Khoé môi hơi cười miệng khẽ nói “ Hạnh phúc sẽ đến với anh…anh đáng được như thế.”

Nhã Kỳ ghé tai Tuyết Y nói nhỏ:

- Cô gái đó quá tầm thường, hình như không xứng với Huỳnh tổng cho lắm.

Tuyết Y chỉ hơi cười, điềm nhiên đáp:

- Anh lại thấy khác.

Nhã Kỳ hơi trề môi phân bua:

- Đàn ông các anh không phân bịêt được đẹp xấu hay sao ấy.

- Có thể. – Tuyết Y đáp qua loa khiến Nhã Kỳ buồn luôn, cô chẳng biết nên bắt chuyện thế nào để Tuyết Y có thể nói với cô trên 5 câu nữa đây/

Cô thở hắt ra nhìn lên hai người kia. Đầu vẫn nghĩ “chẳng xứng chút nào”.

Thấy không khí bên trong đông đúc ngột ngạt quá, Tuyết Y muốn trở ra ngoài tìm chút yên tĩnh…Hình như từ lúc Tử Di đi, cậu không còn hứng thú với những bữa tiệc tùng của giới doanh nhân này nữa thì phải, cậu chỉ muốn một mình trầm lặng nhớ về hình ảnh của người quá cố…

- Em cứ ngồi đây nhé, tý nữa anh quay lại.

- Vâng – Nhã Kỳ gật đầu như mèo ngoan.

Cậu nhẹ cười đứng dậy…

Tử Di đứng vẫy tay người phục vụ gần đó, cô giao chiếc hộp xinh xắn trên tay mình cho người đó rồi dặn:

- Gíup tôi chuyển cho hai người kia nhé.

Cô chỉ lên hai nhân vật chính kia rồi lấy trong ví ra tờ 500k đút vào túi áo người phục vụ:

- Làm phiền anh.

- Không có gì thưa cô.

Tử Di gật đầu cười, vừa thấy Tuyết Y đi từ trong đám đông ra, cô vội vàng quay đầu bước đi…

Vừa lúc đó, Tuyết Y cũng nhìn thấy một bóng dáng thật quen thuộc…Cậu nhíu mày, mịêng bật thốt “Tử Di”…

Tuyết Y đi như chạy ra ngoài…đến nỗi va cả vào người khách mà không cả kịp lên tiếng xin lỗi mà vẫn cứ đi tiếp…cậu không còn biết gì xung quanh nữa…

Vừa ra đến ngoài…cậu ngó quanh…không thấy gì cả. Tuyết Y vội vã chạy ra nhiều ngã rẽ để cố tìm lấy hình bóng cô vừa thoáng qua…nhưng…không…không có gì hết.

Cậu lững thững như một cái xác không hồn đến góc hành lang vắng người…Chỉ là ảo giác thôi, làm sao cô có thể xuất hiện ở đây chứ…Cậu gục mặt xuống, mịêng bật cười chua chát vì cái ảo ảnh mà mình tự nghĩ ra đó…nhưng sao nó lại giống thực đến thế.

Cảm gíc như cô vẫn còn sống nhiều năm qua cũng có xuất hiện trong cậu…nhưng cảm giác chỉ là cảm giác thôi….dù có muốn nó là sự thực cũng không thể được…ước gì cô vẫn còn sống như cái linh cảm của cậu thì tốt biết mấy dù cho Tử Di có chốn chạy lẩn tránh gì cũng được…miễn sao cô vẫn còn trên trần gian này…

Tuyết Y buồn bã ngồi như người vô hôn góc hành lang tối tăm không bóng người…mắt cậu dõi lên khoảng không vô định…mong một ngày nào đó sớm được gặp cô nơi thiên đường kia…



Lễ đính hôn này diễn ra đáng nhẽ là em thì Thừa Ân phải vui cho chị mình vì cưới được một người chồng hoàn mĩ đến vậy nhưng sao cậu lại thấy lo…lo do cậu thấy giữa cuộc hôn nhân này đó có gì rất bấp bênh, không có chút tình cảm nào giữa San Phong dành cho chị mình cả…điều đó làm ậcu phập phồng cho chị mình, người lăng nhăng như San Phong không sớm thì muộn cũng sẽ làm khổ Ngữ Yên thôi…biết làm sao khi cô đã đồng ý bây giờ. Cậu ngồi im lặng một góc, chán nản nén tiếng thở dài, ai có cười với mình cũng chỉ miễn cưỡng đáp lại gượng gạo…

Trong lòng Ngữ Yên bây giờ vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy lo buồn vì những ngày tháng sắp tới…cô không biết cuộc sống vợ chồng mà chỉ có tình cảm từ một phía sẽ ra sao???…

San Phong coi như đây là một cuộc chơi, cậu không cần biết đến hậu quả cura trò chơi tai ác này ra sao với Ngữ Yên mà chỉ cần biết rằng làm vừa ý mẹ mình cho xong…Từ trước đến giờ người cậu quan tâm nhất chỉ có Tử Di vậy mà…cô đã ra đi quá sớm khiến tim cậu đóng băng mẩt rồi…



Tan tiệc…

San Phong quay xang Ngữ Yên nói luôn:

- Lên phòng làm việc của tôi. Chúng ta cần nói chuyện một lát.

San Phong đang định bước đi thì người phục vụ bước đến nói:

- Huỳnh tổng, có người nhờ tôi đưa lại vật này cho cậu để tặng lại cho cô Ngữ Yên.

Cậu dừng chân, nhíu mày nhìn chiếc hộp nhỏ trồi cầm lấy:

- Được rồi.

Người phục vụ cúi đầu cáo lui.Ngữ Yên ngạc nhiên im lặng đứng xem, không biết là thứ gì sao người đó phải nhờ chuyển qua lại như vậy, trực tiếp tặng là được rồi mà.

San Phong từ từ bật nắp hộp ra, mắt cậu mở tròn khi thấy chiếc lắc tay…Nó đúng là chiếc lắc lúc trước cậu tặng Tử Di đây mà.

Cậu ngẩng phắt đầu lên ngó quanh, ánh mắt chất chứa những đau buồn bao năm qua dồn nén…đáy mắt như đọng nước, tay nắm chặt chiếc lắc miệng lẩm bẩm “Tử Di…có phải là em không…”.

Không còn biết đến Ngữ Yên đứng bên mình nữa, cậu hấp tấp chạy đi tìm người phục vụ lúc nãy…

Ngữ Yên không hiểu gì chỉ đứng lặng im dõi theo…cô chỉ biết 1 điều là…sau khi nhìn vật đấy San Phong rất kích động…



San Phong kéo người phục vụ lại, hấp tấp hỏi:

- Người nhờ cậu đưa tôi vật này là 1 cô gái.

Hắn gật gật đầu, không hỉêu vì sao San Phong lại có vẻ hoang mang như vậy.

- Có chuyện gì sao Huỳnh tổng?

San Phong thừ người, tay buông thõng…”Sao lại có chuyện này…”. Ánh mắt như người thẫn thờ,cậu vội vàng lôi trong túi ra tấm ảnh lúc nào cũng mang bên người mình ra, chỉ vào đó nói:

- Có phải cô gái này không?

Tên phục vụ nghiêng nghiêng đầu nhìn rồi lắc:

- Tôi cũng không để ý lắm, cô ấy vội vàng đưa rồi đi luôn.

Nhìn vẻ mặt cứ như người mất hồn của San Phong làm tên phục vụ lo lắng không biết mình có làm phật ý chủ không. Hắn ấp úng hỏi:

- Xin lỗi Huỳnh tổng, lúc đó đông người quá tôi…

- Được rồi, làm việc đi.

- Vâng, cảm ơn anh.

Hắn vội vã rút lui, San Phong bước đi từng bước thật nặng nề…tâm trạng hỗn loạn hoang mang…chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây, sao lại phức tạp đến vậy.

Chiếc lắc này chỉ có một do cậu đặt làm riêng cho Tử Di, làm sao lại…”Có phải em không…”San Phong cắn môi mạnh đến nỗi những nốt răng còn in hằn trên viền môi hồng…ánh mắt đăm chiêu, lững thừng đi về phía trứơc như kẻ mất hồn.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...