Hoa Vô Lệ

Chương 26


Chương trước Chương tiếp

Dù có dẫy dụa đến đâu Tử Di vẫn không thoát khỏi bàn tay rắn chắc của những tên này, cô cũng chẳng còn hơi sức đâu sau khi bị dìm lên dìm xuống dưới nước lạnh như thế nữa, Người cô mềm nhũn trong tay bọn chúng mặc cho chúng làm gì mình hiện tại cô không còn một chút sức lực nào để phản kháng nữa.

Tít…tít…

Tuyết Y nhìn màn hình điện thoạin của Tử Di trên bàn sáng lên tên San Phong, cậu cau mày khó chịu. Tuyết Y đứng dậy, trước khi ra ngoài cậu nói:

- Cứ để cô ta ở đây không cần ăn uống cũng được..

Hai tên áo đen gật đầu nghe lệnh.

Tuyết Y ra ngoài, cậu mở máy:

- Mai anh đến trường đón em qua gặp mẹ nhé.

- …

- Tử Di…- San Phong cau mày khi đầu dây kia không có tiếng hồi âm – Em làm sao vậy…Tử Di…

Tõm…

Chiếc điện thoại chìm xuống đáy hồ, Tuyết Y quay đi mặ đầy hàn khí. “ mẹ à”. Hai người đã thân mật đến mức San Phong muốn Tử Di ra mắt mẹ mình cơ à.

Hai tên kia để mặc Tử Di nằm bệt dưới sàn lạnh, chúng bỏ ra ngoài canh không quên khoá chặt cửa lại.

Một mình Tử Di nằm mệt mỏi dã dời giữa căn phòng tối đen…đúng như con đường trước mắt cô phải đối mặt vậy…cố lắm cố nữa đi chăng mấy nó vẫn mịt mờ chẳng thể tìm được lối thoát nào để bảo vệ mình khỏi những nỗi đau…những tổn thương …và những gì Tuyết Y đã mang đến cho cô…

Đầu óc cô quay cuồng, bờ môi dần khô cứng lại tím tái….tay chân trắng bệch nhăn nhúm vì nhúng nước lâu dần trở nên tê cóng … hơi thở nóng ran vậy mà người thì lạnh toát đến run cả người…Cô nằm co ro lại như chú ốc sên nhỏ bé cố chui vào chiếc vỏ bọc để tránh tổn hại vậy sao…nó cứ khó chịu đến thế này…

Vừa lạnh vừa mệt cả cảm giác đói lẫn khát nữa…. Quanh căn phòng này chỉ có cô và một bộ bàn ghế ngoài ra không còn một thứ gì khác nữa…

Đôi mắt Tử Di mở ra đầy sợ hãi lẫn mệt mỏi…có lẽ cô kịêt sức mất thôi, mỗi lần bị Tuyết Y hành hạ cô chỉ muốn chết ngay lúc đó cho xong…đôi mắt khép hờ một giọt nước bỗng lăn ra từ khoé my không biết đó là nước mắt hay những giọt nước hồ vẫn còn đọng lại trên my cô……



- Cô Di…

Tử Di cố mở đôi mắt đỏ hoe đầy mệt mỏi của mình ra nhìn người thanh niên áo đen trước mắt lay người mình.

- Cô ăn chút gì đi.

Hắn đưa mắt nhìn về phía cửa phòng, vội vàng nói:

- Cô ăn nhanh nhanh đi đừng để cho mọi người phát hiện.

Tử Di cố gắng gượng người dậy, tay chân bủm rủn ánh mắt vô thần nhìn người trước mặt, khó khăn lắm mơớ thở được 2 chữ:

- Cảm…ơn.

Người thanh niên thở dài nhìn Tử Di mà thấy buồn lòng.Cậu không quen không biế gì với cô gái này nhưng khi nhìn cô bị Tuyết Y hành hạ như vậy mà thấy tội nghiệp nhưng rồi sao cậu ta phải làm như này…

Người thanh niên cũng trả hiều bây giờ giới đại gia có cách nghĩ như nào nữa….cậu ta lắc đầu nhìn Tử Di với ánh mắt thương cảm:

Tử Di ăn một cách ngon lành, bữa ăn này dù không ngon nhưng đối với cô trong hoàn cảnh này đó quả là một bữa thịnh soạn…Cô chỉ biết cắm đầu vào ăn như kẻ chết đói nhiều ngày mà không hề biết bên ngoài cửa đang kín đáo nhìn vào trong…

….

Đã hai ngày 1 đêm Tử Di bị giam trong căn phòng u ám này rồi. Nếu không nhờ người thanh niên đó mỗi bữa đem cho cô ít đồ ăn và thuốc hạ sốt thì chắc có lẽ giờ này cô đã về gặp mẹ mình rồi…Cũng may Tuyết Y vẫn chưa nổi hứng lên hành hạ cô, trong hai ngày vừa qua Tử Di cũng không thấy bóng dáng Tuyết Y đâu nữa.

Cô ngồi bó gối trong góc phòng u lặng này, mặt gục trên gối “Chẳng nhẽ tên đó lại bắt cô mãi mãi ở đây sao…”



Một mình Tuyết Y lái xe đến mộ mẹ mình, trên tay cậu cầm một bó hoa cúc trắng đến trước mộ mẹ mình, cậu cúi xuống đặt hoa lên trước tấm bia mộ.

Cậu ngồi bệt xuống thảm cỏa trước mộ mẹ mình, mắt nheo nheo nhìn tấm ảnh người mẹ quá cố:

- Mẹ… sao con lại trở nên thế này.

Khoé môi cậu nhếch lên như tự chế nhạo bản thân mình, ánh mắt hằn những tia đỏ miệng mấp máy:

- Dù có ghét cô ấy đến đâu nhưng …- Tuyết Y cắn môi cậu nheo mắt mẹ, đuôi mắt cậu cong cong như cười – trong mắt con cô ấy vẫn rất xinh đẹp …

Cậu khẽ cười nhìn mẹ mình, tâm trạng đầy mâu thuẫn ngay cả những lời tâm sự với mẹ cũng thế:

- Nhưng con và cô ấy là không thể đúng không….

Anh đã cố không nhìn về em…

Anh không thể nói với em một từ yêu

Vì đời anh không vui như đời em

Đời anh đã nhuộm màu hoen ố

Em thì quá thánh thiện..

Vẫn biết trước anh yêu em là không thể…

Vẫn biết thế nhưng con tim không thể ngừng yêu em

Có những lúc anh muốn chạy xa, cố xa thêm một bước..

Cố xóa tên em đi là quên hết..

Nhưng sao anh vẫn gọi tên em trong vô thức…

Nhìn lên bầu trời đêm tìm vì sao sáng nhất…

Thấy bóng hình em trên cao sao mà xa quá

Cố níu với nhưng sao đôi tay anh lại không thể chạm đến em…

Những câu hỏi cậu đặt ra với người mẹ đã khuất thật buồn thảm không giống một chút Tuyết Y cao ngạo lãnh khốc ngày nào. Sao cậu lại luôn phải nhìn về phía gương mặt ấy…một nét đẹp luôn cuốn hút được ánh nhìn cậu…nhưng nó cũng đã gây bao sự tổn thương…Tuyết Y không muốn mình lại một lần nữa đau khổ… Sẽ có một ngày cô ấy rời bỏ mình mà đến với một người đàn ông khác… Tại sao gặp cô cậu lại không kìm chế được những xúc cảm vừa yêu vừa ghét…ghét cái vẻ thánh thiện gương mặt thiên thần hiền lành giống người đó…nhưng cũng chính nét đó mà khiến trái tim sắt đá của cậu tan chảy…

…….

- Lại gặp cô ta nữa sao.

- Con không muốn thì ngay bây giờ dẫn cô gái nào đó con nói ra mắt mẹ ngay lập tức đi

San Phong nhăn mặt cau có:

- Được rồi được rồi. Con đến gặp cô ta là được chứ gì.

- Tốt lắm.

San Phong tắt máy quẳng lên bàn…cậu ngả người ra sau thở hắt, hai tay di di thái dương “ Tử Di làm gì mà mất tích 2 ngày nay …”

Bà Như Hạ cười cười nhìn chồng:

- Anh đã thấy con dâu tương lai em chọn cho con chưa.

Ông Thành chẹp miệng gật đầu:

- Tạm được nhưng anh cũng đã chọn được một người thích hợp hơn rồi.

Bà Như trố mắt nhìn ông:

- Ai cơ?

Ông Thành mỉm cười:

- Em sẽ gặp sớm thôi. Kiên nhẫn chút đi.

Bà Như Hạ cau hai hàng mày phượng…sao chồng bà lại tỏ ra bí ẩn như vậy chứ và người đó là ai. Bà rất muốn được gặp cô gái đó ngay bây giờ…



Đang bực tức trong người vì không liên lạc được Tử Di lại cộng thêm chuyện bà bắt anh gặp người con gái kia sự nóng giận càng nhân đôi khiến San Phong không thể tiết chế được mọi hành động lời nói của mình.

Theo lời bà, San Phong đến nơi mẹ mình hẹn cô gái đó. Mặt cậu hầm hầm ngồi xuống đối diện Ngữ Yên. Mặt cậu đăm đăm nhăn nhó nhìn cô lại nhìn xang người bên cạnh cô nữa:

- Đi gặp mặt tôi mà phải dẫn theo cả bạn nữa cơ à.

Bình ca cúi mặt đẩy đẩy cặp kính cận lại, cô cũng có muốn đâu cơ chứ.

Ngữ Yên chậm rãi đáp:

- Gặp anh xong chúng tôi còn phải đi có việc cùng nhau.

- Có việc sao cô còn nhận lời mẹ tôi đến đây làm gì.

Ngữ Yên nhún vai:

- Chẳng phải anh cũng đến trong khi rất khó chịu sao?

San Phong cười khinh khỉnh:

- Cô cũng nhìn ra rồi à. Vậy thẳng thắn đi – Cậu nhìn cô tự nhiên bực tức trong người San Phong lại muốn chút lên người Ngữa Yên – Cô muốn lấy tôi là vì tiền chứ gì. Được thôi vậy chúng ta lên giường đi, tôi sẽ cho cô số tiền mình muốn.

Bình Ca ngẩng phắt đầu lên, mắt cô nhìn San Phong long sòng sọc. Không thể ngờ một người tao nhã dáng vẻ đàn ông thế kia lại nói ra được những từ bỉ ổi trắng trợn như thế.

- Sao anh lại nói Ngữ Yên…

Ngữ Yên khẽ cười, mặt cô vẫn không biến sắc nói át lời Bình Ca:

- Không sao. – Cô nhìn thẳng vào ánh mắt San Phong – Anh nghĩ mình có thể cho tôi bao nhiêu?

- Ngữ Yên à. Cậu…- Bình Ca kêu lên.

San Phong cười nhạt:

- Cuối cùng cũng ra giá rồi à. Cô muốn bao nhiêu cứ nói. Rốt cuộc cũng là loại làm hàng thôi.

Bộp…

Ngữ Yên sững mắt nhìn Bình Ca tặng một cú bạt tay vào mặt San Phong. Bên má trắng hiện rõ vệt năm ngón tay. Mắt cậu trợn lên nhìn Bình Ca gằn từng chữ:

- Cô có ý thức được việc mình vừa làm không.

Bình Ca nuốt nước bọt, chẳng qua cô chỉ bức xúc quá không thể kiềm chế được người xúc phạm nhân phẩm bạn mình như vậy nhưng cũng không ngờ mình lại dám tát San Phong như vậy. Nhưng lỡ rồi biết làm sao:

- Anh có quyền gì mà miệt thị Ngữ Yên như vậy. Anh tưởng mình là đại thiếu gia mà phách lối à…

San Phong đứng dậy mắt gườm gườm nhìn cô gái. Người cậu xỉ nhục là Ngữ Yên chứ có phải cô ta đâu mà phản ứng mạnh vậy chứ trong khi đó Ngữ Yên lại ngồi im khoé mắt như đang cười điều gì đó.

- Cô nghe rõ đây. Đây là lần duy nhất tôi tha hiểu chưa.

San Phong quay lưng bỏ đi, mặt cậu nóng ran phừng phừng lửa giận. Hôm nay là ngày gì sao lại xui xẻo đen vậy cơ chứ.

Ngữ Yên lắc đầu nhìn Bình Ca:

- Cậu cứ đi trước nhé, tí tớ đến sau.

Cô cầm túi xách bước nhanh ra ngoài để đuổi kịp San Phong.

- Này anh…

San Phong quay lại mặt vẫn đầy sát khí:

- Sao nữa, muốn ngay bây giờ à. Nói giá đi.

Vẫn giữ thái độ điềm đạm Ngữ Yên nhìn cậu:

- Anh đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng sẽ nói thật. Tôi muốn tất cả tài sản của anh được không?

San Phong bật cười nhìn cô, ánh mắt lạnh thấu:

- Cái gì? Đầu óc cô đang bay à.

- Thế nên tôi sẽ lấy anh để đạt được mục đích ấy. Vì vậy anh đừng nên nói những lời như hôm nay nữa nó hơi quá đáng với một cô gái đấy nhưng…cũng may đó là tôi chứ không phải cô gái khác.

San Phong tròn vo miệng á khẩu, Ngữ Yên nhìn cậu tiếp:

- Anh nên sửa lại cái tính trẻ con của mình đi. 28- 29 rồi chứ nhỉ. Cứ mãi giữ tính nết này cô gái anh thích sẽ chỉ coi anh là một người anh, người bạn tốt được thôi. Hiểu chứ.

Trước khi bỏ đi, cô tặng kèm cậu thêm một nét cười rồi cúi đầu chào mới quay mặt cất bước khiến San Phong sững sờ đến sửng sốt.

Con bé đó đang dạy đời cậu sao.

Cậu đứng thẫn thờ nhìn theo bóng dáng của cô gái đầy tự tin lẫn tự chủ đó. Dáng đi ấy có nét nào đó rất giống cậu, nó không bé nhỏ yếu đuối như của Tử Di mà đầy mạnh mẽ….

“Cô gái anh thích….” San Phong nhớ lại câu nói đó của Ngữ Yên, hai hàng mày cậu nhíu lại miệng lẩm bẩm “ Chẳng nhẽ cô ta đã biết mình thích Tử Di…”. Vậy soa Ngữ Yên lại vẫn muốn lấy cậu. Đúng là chỉ còn một lý do “vì tiền”.



Tử Di đang ngồi co ro trong căn phòng u ám không có gì ngay cả đến điện thoại của mình cô cũng không biết nó ở đâu nữa. Tử Di thở dài chán trường nhìn quanh bốn bức tường lạnh lẽo. Không biết bao giờ cô mới thoát khỏi đây được nữa…

Người thanh niên mặt mày hớn hở mở khoá cửa cho cô cùng với hai tên áo đen nữa đi đằng sau, cậu ta vui vẻ nói:

- Hàn thiếu nói thả cô rồi đó.

Một thoáng vui mừng hịên trên gương mặt xinh đẹp tiều tụy. Cũng may có người thanh niên đó cho lén cho cô đồ ăn để cầm cự được hai ngày qua.

Tử Di đứng dậy mà chân cô tê cứng đến ngã khụy xuống người thanh niên vội vàng đỡ lấy cô:

- Cô ổn chứ.

Tử DI gượng cười:

- Chắc tại tôi ngồi lâu quá.

- Vậy à. Tôi sẽ đưa cô về.

- Cảm ơn.



- Anh à. Cô ấy xuất hiện rồi. – Cậu liếc liếc về phía ngồ Tử Di che miệng nói nhỏ qua điện thoại.

- …

- Ồ…được rồi.

- …

- Em biết rồi. Thôi nhé.

- …

Đan Băng tắt máy đi lại đến chỗ Tử Di, cậu ngồi xuống đối diện nhìn cô đầy nghe ngờ:

- Hai ngày qua cậu làm gì mất hút vậy?

Tử Di lắc đầu, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào đồ án:

- Có chút việc thôi.

- Đi cùng Tuyết Y à – San Phong dè chừng nửa muốn nửa không muốn hỏi.

Lại nhắc đến tên người đấy. Tử Di chỉ muốn thoát khỏi cái tên đó để sống mà thôi vậy mà cũng không yên nữa, cô nhìn Đan Băng ánh mắt thật mỏi mệt, hai quầng mắt hiện rõ vết thâm như không ngủ được, gương mặt hốc hác tiều tuỵ khác hẳn 3 ngày trước đây, bờ môi cô cứng trắng nhợt nhạt.

Không hiểu sao Tử Di lại xuống sắc chỉ trong 3 ngày như vậy. Đan Băng thấy lo lo, cậu cố hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra à?

Tử Di lắc đầu:

- Không có, tớ muốn yên tĩnh, cậu về bàn đi.

Đan Băng chẹp mịêng, cậu đành đứng dậy đi rồi đột nhiên dừng lại, nói:

- Có chuyện gì cần cứ gặp San Phong, anh ấy sẽ giúp cậu vô điều kiện.

Tử Di chợt thấy buồn lòng, cô cúi mặt xuống những lọn tóc loà xoà trước mặt che cho cô những nét buồn đang hiện trên đôi mắt.

Gía như cô nhìn thấy được San Phong trước người đó…

Tư Di mím môi thật chặt, cô chống tay lên đầu, trạng thái rất chán nản không muốn làm gì nữa…Tử Di gục mặt xuống bàn nằm, mắt cô nhắm lại đầy mỏi mệt…Cô chỉ muốn quay lại từ đầu và không gặp được con người tàn độc đó…



Tử Di thẫn thờ đi bộ ra đón xe Buýt, cô lững thững bước từng bước nặng nề. Bầu trơờ quanh cô trở nên u ám, cô không còn thấy gì là tười đẹp nữa và cũng không biếtt lúc nào người đó lại nổi cơn giông tố…và người gánh lấy hậu quả chính là cô chứ không phải là ai khác…

- Tử Di.

Vẫn bước chân tiếp, Đang buồn nản, cô không để ý đến tiếng gọi sau lưng…

- Tử Di.

San Phong dừng hẳn xe lại, cậu xuống xe chạy theo sau cô. Chỉ vài bước là đuổi kịp.

Tử D giật mình, cô giương đôi mắ u buồn nhìn lại phía sau.

San Phong cũng giật mình không kém khi nhìn gương mặt nhợt nhạt, trắng xanh tiều tuỵ của cô. Lòng cậu thấy nhói đau khi nhìn vẻ mặt bạc nhược ấy.

San Phong đưa tay sờ lên má cô.

Mặt cô nóng phừng phừng như lửa. Đôi mắt cũng sụp xuống đỏ hoe như đang ốm.

San Phong lo lắng hỏi:

- Em bị sốt rồi.

Cậu nhanh tay kéo cô lên xe mình. Lái thẳng về nhà mình, mặt mày khó coi không nói câu gì.

- Cái gì…cái gì kia…

Đám phóng viên đang rình trước cổng nhà siêu mẫu Thanh Trúc săn tin bỗng nhiên thấy tiếng phanh xe gấp họ quay lại nhìn.

Tất cả đều trố mắt nhìn người xuống xe là nhân vậy nổi tiếng giới kinh doanh. Cậu xuống xe, mở cửa cho một cô gái bước xuống.

Các ăn mặc quần lejing áo bazle quá đơn giản của Tử Di khiến họ ngạc nhiên. Thường đi với những doanh nhân đều là các chân dài mặc mini zíp sao giờ lại…chẳng nhẽ họ đang đổi khẩu vị mới…Không có thời gian nghĩ nhiều các papazazi nhanh chân chạy xang cổng căn biệt thự Huỳnh tổng nhanh tay chụp San Phong đang nắm tay kéo Tử Di vào nhà…vài người đã nhanh tay chụp được vài bô để có đề tài “Hot” cho ngày mai, mịêng cười tươi ra về. Nhiều người chậm chân quá vừa đến thì hai người đã vào trong nhà mất dạng đành ngậm ngùi quay lại nhà siêu mẫu kia mai phục tìm tin mới khác vậy.



- Em phải về.

San Phong cau mày nhìn cô:

- Em ngồi xuống đi. Đợi anh.

Căn biệt thự rông thênh thang như hoàng cung khiến ai cũng phải ước ao có được, nhưng sao trong Tử Di lại không có cảm giác choáng ngợp là vì cô đã quen và chán cái cảm giác ở một mình những căn biệt thự siêu cấp như vậy rồi.

Người cô nhức mọi thật khó chịu, hơi thở cũng nóng hổi mặt từ trắng chuyển xang đỏ phừng đôi mắt cứ mỏi muốn díp lại người nao nao mệt nhọc.

Cô dựa lưng ra phía sau tựa vào đó cho đỡ mỏi.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...