Hoa Tử Đằng Nở Đầy Trên Hàng Rào
Chương 5
Cô không biết tại sao khi cô đang tung người nhảy lên trong buổi diễn thì lại ngã xuống.
Cô nghe tiếng người xem la lên kinh hoảng mà đáng sợ là- sau khi ngã xuống, cô lại không thể đứng lên được, sau đó, cô đành nhờ bạn diễn ôm xuống sân khấu.
Vở diễn vẫn tiếp tục, có người lên sân khấu thay cô- Amy, người luôn muốn thế vai cô.
Lẽ ra cô không nên ở đây, trong phòng khám, mà hẳn là ở trên sân khấu nhận những bó hoa tươi thắm cùng tiếng vỗ tay khen ngợi, nhưng…… Hựu Huyên nhìn ánh mắt trầm ngâm của vị bác sĩ ở đối diện, qua vẻ mặt nghiêm túc nơi ông, cô lờ mờ tìm được lý do.
Bất chợt, một ý nghĩ đáng sợ lướt qua, nỗi sợ hãi cũng chậm rãi len lỏi vào trái tim, hơi lạnh thấm dần vào người như có vô số xúc tua quấn chặt lấy cô. Nó tràn ngập đầu óc cô, che lấp ánh mặt trời nơi đáy lòng cô chỉ chừa lại một sự trống rỗng đáng sợ.
“Phương tiểu thư, tôi muốn sắp xếp cho cô nhập viện làm kiểm tra.” Sau khi nhìn bệnh án xong, bác sĩ cũng mở miệng, bình thản nói ra tin không vui.
“E rằng không được rồi, gần đây tôi còn mấy buổi diễn nữa cho nên……”
“Tôi nghĩ chắc cô chưa hiểu rõ lời tôi, tôi nói để cô nhập viện kiểm tra, nghĩa là nếu cô có buổi diễn hay công việc gì thì cũng phải hoãn lại.”
“Nghiêm trọng vậy sao?” Cô run lên, xoa xoa đôi tay lạnh lẽo.
“Cẩn thận vẫn hơn, nếu thật có gì thì sớm biết sớm trị vẫn tốt hơn.”
“Sớm biết sớm trị? Bác sĩ, xin hỏi bác sĩ chẩn đoán tôi mắc bệnh gì, là…… ung thư sao?” Cô cũng chỉ thuận miệng đoán bừa nhưng lại làm ông bác sĩ ngớ ra, Hựu Huyên chợt thấy trái tim cô như rơi xuống vực sâu không đáy.
“Tóm lại, tôi sẽ sắp xếp làm kiểm tra cho cô, chút nữa cô đi làm hồ sơ chuẩn bị nhập viện, khi nào có phòng bệnh thì tôi sẽ liên lạc với cô sau.”
Hựu Huyên cầm xấp bệnh án dày, ngẩn ngơ ra khỏi phòng khám, cô hối hận, không nên đuổi bác tài xế trở về- bởi vì giờ phút này cô cần mượn một bờ vai để tựa vào.
Sao lại thế này? Báo ứng sao? Cô bị ông trời báo ứng vì cô quá xấu xa, không có tình thân, ngay cả người yêu của em mình cũng cướp được, thế nên ông trời tức giận muốn gọi cô về?
Nếu thế cũng được thôi, nhưng, tại sao không công bằng thêm chút nữa? Tại sao kẻ cướp chồng người khác thì không sao cả?
Tại sao bọn họ vẫn có thể vui vẻ hạnh phúc, cả nhà bình bình yên yên mà cô lại bị báo ứng? Không công bằng!
Nhưng mà dù không công bằng…… Cô vẫn bị báo ứng đấy thôi, vô lý thật, tại sao cô phải chết chứ……
Cô sắp chết…… Sắp chết…… Mà chết thì thế nào?
Suy nghĩ cô rối nùi, sắc mặt thì vàng như nghệ, cho nên dù cô rất đẹp rất đáng yêu nhưng vẫn giống tượng sáp không sức sống, cơ thể cô lạnh dần, hơi thở bi thương cô độc……
Cô sắp chết…… Dù cô có lại kiêu ngạo thế nào thì cũng chẳng thay đổi được gì, gieo gió gặt bão, không phải không có mà là chưa đến, đã đến lúc cô gặt bão, thế nên bị báo ứng.
Không, không đúng, bác sĩ chỉ nói cần kiểm tra, chưa nói cô bị ung thư, chưa nói cô sắp chết, có thể là…… viêm cơ, đúng, viêm cơ mạn tính, nếu không chữa được thì cô sẽ phải bỏ sân khấu, thế nên bác sĩ mới như vậy, không sai, chính là viêm cơ mà không phải chứng bệnh chết người kia.
Nhưng mà…… lúc trước mẹ cũng từ cú ngã mà đứng dậy đấy thôi? Lần đầu tiên bị ngã mẹ còn cười nói:“Không được rồi, mẹ còn vụng về hơn Hựu Huyên nữa.”
Không đúng, sẽ không, cô luôn ngã a, từ lúc bắt đầu tập múa thì hai chân cô chưa có ngày nào lành lặn cả, té ngã như cơm bữa, cũng không đúng, hoàn toàn không giống vậy.
Vội vàng phủ nhận, Hựu Huyên bước nhanh trên vỉa hè, đế giày chạm mặt đường phát ra tiếng động chói tai, cô nắm chặt hai tay muốn kêu la với ông trời thì mưa to đổ ập xuống.
Ào ào ào ào, mưa ướt đẫm cả người cô.
Ông trời muốn dọa cô sao? Cô không sợ! Không sợ trời đất, không sợ quỷ thần, cả chết cô còn không sợ nữa là. Biết không? Cô không có người nhà giúp đỡ, cho nên càng không thể chịu thua.
Cô càng chạy càng nhanh, băng qua đèn xanh đèn đỏ, qua hành lang dài thật dài- một cô gái mặc váy múa, cho dù bộ váy đã ướt đẫm, vẫn khiến người ta chú ý.
Cô không quan tâm, bất cứ giá nào, cô tự nói với chính mình: đừng sợ! Cô không còn là đứa trẻ 6 tuổi năm nào, đối mặt với thần chết…… Không sợ, cô không sợ!
Lặp đi lặp lại như thế, cô cố gạt bỏ nỗi sợ của chính mình, cô tức giận bất bình muốn lớn tiếng kêu oan, nhưng ngay cả tìm cái người nghe cũng không thấy……
Bất chợt, cô thấy buồng điện thoại công cộng ven đường- như thấy một tia sáng le lói trong đêm tối.
Cô lục tung túi áo, 1 đồng, 2 đồng, cô nhét hết vào khe nhận tiền, run run, cô cổ vũ chính mình phải dũng cảm lên.
“Alô, Chu Lệ Bình đang nghe đây.” Giọng Lệ Bình truyền đến gọi tỉnh Hựu Huyên.
“Em, em là Hựu, Hựu Huyên……” Giọng cô run rẩy.
“Hựu Huyên, buổi diễn hôm nay ổn chứ? Thực xin lỗi, anh bận quá, chờ xong việc anh sẽ sắp xếp thời gian dẫn em đi chơi.” Lệ Bình vẫn dịu dàng như trước.
“Lệ Bình, em có thể, có thể thích anh, đúng, đúng không?” Câu nói bất ngờ khiến Lệ Bình không biết đáp lại thế nào.
“Hựu Huyên, chuyện gì xảy ra? Em đang lắp bắp cái gì?” Giọng cô không ổn, lời nói cũng thế…
“Tình yêu, tình yêu vô tội, anh, anh đã nói, ba và Lâm, Lâm Tĩnh Phân không sai, em không thể…… không thể đổ hết lỗi lên đầu họ……” Cô run run nói tiếp,“Dù, dù em làm cái gì, cũng không, không sao mà đúng không…… Cho dù làm, làm sai, cũng sẽ không bị báo, báo ứng……” Cô nói năng lộn xộn.
Lệ Bình im lặng, anh nhớ tới lời dì Tĩnh Phân đã nói- chẳng lẽ Hựu Huyên định thú nhận cô đã làm cái gì? Anh thở dài nói:“Hựu Huyên, em ở đâu, chúng ta nói chuyện được không?”
Hựu Huyên chưa kịp nói gì thì điện thoại bị ngắt. Không được! Cô còn muốn nghe Lệ Bình nói, như thế cô mới sẽ không sợ hãi, cô muốn gặp anh, nghe anh nói, muốn nói với anh mọi chuyện. Hựu Huyên lại lục tung túi xách nhưng không tìm thấy di động hay đồng tiền nào.
Hựu Huyên về nhà, cô cố làm mình trông vẫn bình thường, không để người ta biết cô đã bị báo ứng. Cô thay một váy múa khác rồi vào phòng luyện tập.
Cô xoay tròn, duỗi chân nhảy lên, muốn chứng minh cô vẫn khỏe lắm, rằng tất cả chỉ là nhầm lẫn.
Nhưng là…… Cô ngã, lần thứ 2 ngã, lần thứ 3 ngã, 2 chân bầm tím.
Cô đau lắm nhưng vẫn kiên trì không kêu rên ra tiếng, không muốn nhận thua, cô thử 1 lần lại 1 lần…… Sau N lần thất bại, sự phẫn nộ nổ tung.
Tại sao?! Tại sao cô xui xẻo đến vậy? Tại sao cô không thể được yêu, tại sao cô không có thể sống qua tuổi 18, tại sao…… Trong tiếng nhạc ầm ĩ, cô vung chân cố làm những động tác khó nhất, để mặc mồ hôi nước mắt ứa ra.
Tức giận, oán hận, cô chán ghét làm Phương Hựu Huyên, cô muốn làm người khác, cô không muốn nhận cái số xui xẻo như thế, cô muốn bình bình yên yên, có ba có mẹ như tất cả những cô gái khác.
Cô nhảy cao rồi khụy xuống, không chịu bỏ cuộc, mãi đến khi dùng hết chút sức lực cuối cùng, cô úp mặt xuống gối, nước mắt trượt xuống gò má, lăn xuống đất, mặt gương lạnh lẽo dán sau lưng trần, đóng băng lòng cô.
Cô muốn lớn tiếng gào khóc, lại không đủ sức.
Thực sự có báo ứng mà, tâm không thuần, ý bất chính sẽ bị báo ứng, không phải không báo, chính là thời điểm chưa tới…… Của cô thời điểm đến, ông trời thấy cô tâm hư, cô trốn không được……
Cửa bị mở ra, Hựu Đình thấp thỏm rụt rè đến bên cô, ngần ngừ một lúc lâu mới vét hết can đảm nhẹ giọng gọi cô, “Chị!”.
Hựu Huyên ngẩng phắt đầu, ánh mắt đầy căm hận làm Hựu Đình hết hồn lùi lại mấy bước.
“Ra ngoài!” Cô nuốt xuống nghẹn ngào không cho người khác thấy sự yếu ớt của cô.
“Chị, em xin chị, trả anh Lệ Bình cho em được không? Chị xinh đẹp như vậy, tài giỏi như vậy, mọi người ai cũng thích chị, chị đâu có thiếu người yêu nhưng em thì em chỉ có mỗi anh Lệ Bình……” Nước mắt Hựu Đình rơi như mưa ngay sau khi cô ta bắt đầu nói.
“Vì sao?” Giọng cô lạnh xuống -10 độ.
Cô ta còn thiếu thứ gì đâu? Cô ta có ba, có gia đình yêu thương, hạnh phúc…… Cô ta có mọi thứ, giờ còn muốn cô nhường cái gì chứ?
“Em yêu anh Lệ Bình rất lâu rồi, từ lúc còn rất nhỏ em đã bắt đầu thương ảnh, em không thể không có anh Lệ Bình, không có anh ấy em sẽ chết, em thực sự sẽ chết.”
Không đúng, cô ta sai rồi, người sẽ chết là cô- Phương Hựu Huyên- không phải Phương Hựu Đình. Phương Hựu Đình là công chúa mà, vận mệnh cô ta thật may mắn, không như Phương Hựu Huyên là con quỷ xui xẻo, yêu bạn trai cũng bị ông trời báo ứng.
“Chị, em biết chị không thích em, chỉ cần chị trả anh Lệ Bình cho em, em hứa không bao giờ làm phiền chị nữa, không làm chị chán ghét nữa, được không?”
Từ khi nào thì Lệ Bình gắn nhãn “Phương Hựu Đình” vậy? Có thể trao đổi bằng sự yên tĩnh của cô sao? Hựu Huyên cười lạnh, thầm nghĩ thế giới này thật vớ vẩn đến buồn cười.
Hựu Đình nhìn vẻ mặt cao ngạo của Hựu Huyên mà không kìm được nước mắt.
“Chị, chị nói với em đi, chị có thực sự yêu anh Lệ Bình không? Nếu không yêu thì……”
“Không yêu lại thế nào? Không yêu tôi cũng không tặng anh ấy cho cô, anh ấy là của tôi, cho dù tôi chơi chán chơi ghét, cho dù tôi muốn xem anh ta như rác rưởi mà vứt đi thì tôi cũng không tặng cho cô, bởi vì cả nhặt rác của tôi cô cũng không xứng. Nghe chưa?” Cô nói gằn từng tiếng, lời lẽ tàn nhẫn, đâm bị thương cả Hựu Đình lẫn chính cô.
Cô thật hận…… Hận trời hận mạng, hận sao mình là Phương Hựu Huyên mà không phải ai khác?
“Chị, em xin chị đừng nói thế, anh Lệ Bình không phải rác rưởi, anh ấy là người tốt nhất trên đời, em biết chị hận mẹ em, hận em, chị cướp anh Lệ Bình đi để trả thù mẹ, làm cho mẹ thống khổ nhưng làm thế chị có thể vui vẻ hạnh phúc sao? Chị sẽ không hạnh phúc đâu.”
Hừ, Phương Hựu Đình đổi nghề làm thầy bói từ bao giờ? Biết trước cả việc cô có hạnh phúc hay không cơ đấy, có điều cô ta nói không sai, cô sẽ không hạnh phúc, hiện tại không, về sau cũng sẽ không.
“Làm sao cô biết tôi sẽ không vui vẻ hạnh phúc? Nhìn cô thống khổ vì vĩnh viễn không chiếm được người mình yêu, trời biết đất biết, tôi vui sướng biết bao.”
Mỗi câu Hựu Huyên nói đều là giả dối, cũng không biết vì sao, những lời này làm cô đau đến nghẹn thở.
A, cô đã hiểu, nỗi thống khổ của người khác có thể giảm bớt nỗi thống khổ của bản thân, bởi khi biết rằng không chỉ riêng ta là người bất hạnh thì sẽ không sợ đến run rẩy nữa. Đã hiểu…… Tốt lắm, vậy mọi người cùng bất hạnh, cùng vào địa ngục với cô đi thôi……
“Yêu đâu phải thế, chị thông minh như vậy nhất định cũng biết làm thế là không đúng.”
Cô còn cần Phương Hựu Đình dạy yêu là gì sao? Buồn cười! “Cô nghĩ tôi sẽ để ý chuyện đúng sai sao?”
“Vậy chị để ý cái gì, nói với em đi, dù có khó đến đâu em cũng làm được.”
Hựu Huyên đáp trả cô bằng 1 tiếng cười lạnh bất cần đời.
Hựu Đình nóng ruột gào khóc, cô siết chặt tay Hựu Huyên, quỳ gối nói lớn tiếng: “Xin chị, xin chị trả Anh Lệ Bình cho em.”
“Không trả.”
“Chị phải làm em tổn thương mới vui lòng sao?”
“Đúng.” Không suy nghĩ gì, Hựu Huyên trả lời ngay. “Nhìn cô khóc, nhìn cô bi thảm, sự bất bình trong lòng tôi mới dịu bớt phần nào, cô nói cô trắng tay? Sai, cô có ba, có mẹ, có cả gia đình hoàn chỉnh, dù cái gia đình ấy hoàn chỉnh là nhờ sự hy sinh tính mạng của mẹ tôi và vì mẹ cô làm tất cả vì cô.
“Cô làm công chúa 18 năm rồi đúng không? Đáng lẽ tôi mới là công chúa, nhưng vì cô, tôi biến thành cô bé lọ lem, tôi mới là cái người- trừ Lệ Bình- cái gì cũng không có, cho nên, tôi cướp anh ấy thì có sao.” Trên trán cô ứa đầy mồ hôi lạnh, hơi thở dồn dập.
“Nhưng chị không yêu anh ấy kia mà.”
“Thế lại thế nào? Chỉ cần anh ấy không yêu cô là được.”
“Chị rất quá đáng, chị không thể dùng anh Lệ Bình đến tổn thương tôi.” Sắc mặt Hựu Đình trắng bệch.
“Tôi quá đáng sao? Chờ tôi giành lại ba tôi, đuổi mẹ cô đi, đến khi cô thật sự trắng tay hãy nói thế thì mới công bằng.”
“Chị, chị…… chị xấu lắm, tôi không có người chị như chị.” Hựu Đình khóc nức nở.
“Xấu? Mẹ cô cướp ba tôi thì không xấu? Tôi tính cái gì đâu? Chỉ lặp lại những gì mẹ cô đã làm thôi.”
“Ba mẹ yêu nhau mà chị đâu có yêu anh Lệ Bình.”
“Tình yêu vĩ đại đến thế sao? Chỉ cần nói yêu thì dù có làm chuyện gì cũng là đúng? Dối trá! Tôi sẽ không yêu bất cứ ai, tôi chỉ cần nhìn kẻ thù thống khổ hơn mình trăm ngàn lần là được……
Tôi chẳng quan tâm mình tốt hay xấu, chỉ để ý nhìn cô cười hay khóc, có thể cười trên sự thống khổ của cô hay không. Nếu có thể, tôi còn muốn nhìn cô chúc phúc tôi cùng Lệ Bình trong nước mắt, cho dù tôi không yêu thì Lệ Bình vẫn là của tôi……”
Hựu Huyên chưa nói xong thì cửa đã mở tung, Lệ Bình cất bước vào phòng.
Trên mặt anh không còn sự dịu dàng ấm áp không có nụ cười, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hựu Huyên không chớp mắt.
Lúc nhận được điện thoại của Hựu Huyên anh đã mất hồn mất vía, thật vất vả đợi đến khi hội nghị kết thúc, anh vội vàng dặn dò trợ lý mấy câu rồi chạy vội về Phương gia, không ngờ mình lại nghe được cuộc nói chuyện này, xác nhận những điều dì Tĩnh Phân nói.
Cô thật không yêu anh, cô chỉ đang diễn trò, mà anh, chỉ là vật hi sinh cho cừu hận.
Cô thật tàn nhẫn, mặc kệ anh quan tâm cô thế nào, yêu thương cô ra sao, kết quả chỉ là sự lợi dụng. Thất vọng đè nặng trái tim anh, anh nhìn lầm cô…… vì quá yêu cô……
Đau đớn bóp nghẹt trái tim anh, cuối cùng, anh đã hiểu cảm giác khi hận 1 người.
“Anh Lệ Bình.” Hựu Đình xoay người, thấy là Lệ Bình, sướt mướt chạy vào lòng anh.
Anh nghe thấy, anh nghe thấy được…… Rét lành len lỏi vào người Hựu Huyên, kết thúc, kết thúc hoàn toàn, cô chẳng cần lại lo lắng ghi điểm, dù có đủ ba vạn điểm, anh cũng sẽ không lại thích cô, anh đã nhận định cô là mụ phù thủy ác độc.
Không, cô không muốn như vậy!
Hựu Huyên sững sờ nhìn 2 người, cô cũng muốn nhào vào lòng anh, cũng muốn thỏ thẻ nói cô thương anh, rất rất thương anh, rằng những câu vừa rồi đều là giả, cô chỉ đang giận Phương Hựu Đình ngoài việc làm cô ta khóc, cô chẳng làm gì có hại cho cô ta, dù sao, dù sao…… Cô ta luôn lấy nước mắt làm vũ khí để giành lấy sự quan tâm của mọi người.
Nhưng gương mặt hờ hững của anh dập tắt suy nghĩ trong đầu cô.
“Cô sẽ không có được.” Lạnh nhạt, Lệ Bình nói nhỏ.
Có được? Có ý gì?
Cô chưa từng có được thứ gì, mọi thứ của cô đều bị Phương Hựu Đình cướp đi, cô chẳng có gì, chỉ có 1 Chu Lệ Bình nói thích cô, không phải thích kiểu anh em hay bạn bè……
Cho nên,… à, cô chợt hiểu ra, anh nói “Sẽ không có được” nghĩa là – anh sẽ không để cô có được nước mắt của Hựu Đình khi chúc phúc họ!
Anh không cần cô nữa, anh lại về với Hựu Đình, không lại quan tâm mụ phù thủy ác độc.
Ha ha ha, báo ứng, đây mới là báo ứng thật sự mà!
Thật tốt quá, cô luôn lo lắng giẫm lên vết xe đổ, giờ thì sao? Mất đi tình yêu, mất đi mạng sống, con đường cô đi lại giống hệt của mẹ.
A, thật lạ, khoảnh khắc bi thảm thế này nhưng cô lại không muốn khóc, chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười to.
Đúng là cô bị bệnh, bệnh không nhẹ chút nào.
Không biết vì sao, mưa cứ rơi, mưa to mưa nhỏ thay nhau trút xuống, Hựu Huyên cầm 1 chiếc dù hoa lên, nước mưa chảy xuôi theo khung dù, 1 trận gió thổi qua, nước mưa bắn tung tóe lên âu phục cô.
Cô đợi Lệ Bình ở cổng bệnh viện, kể từ lần đó, họ đã không gặp nhau suốt 3 ngày đằng đẵng. Mới 3 ngày mà cô tưởng đã mấy năm, đến giờ cô mới biết cái cảm giác, 1 ngày không gặp như cách 3 thu, không nói quá chút nào.
Cô chưa từng chật vật như vậy, dù là vì ba, cô cũng chưa từng như chó chờ chủ, cầu xin một chút yêu thương, một chút công bằng, nhưng, cô tự nguyện nhận lấy chật vật vì người cô yêu.
Cô tự bảo mình: Lệ Bình là người lý trí nhất, chỉ cần mình giải thích rõ ràng thì anh ấy sẽ hiểu, mình nói dỗi thôi mà, anh ấy sẽ hiểu, mình thương anh ấy thật lòng, không phải vì báo thù lại càng không vì trừng phạt ai ai.
Cô tự bảo mình: Lệ Bình yêu mình, anh ấy chỉ xem Hựu Đình như em gái, điều này sẽ không thay đổi dù anh ấy có giận dỗi đi nữa, cuối cùng anh ấy sẽ hiểu, cảm tình của mình không phải giả dối, mình thương anh ấy thật sự, như đá như vàng.
Cô chỉ phải giải thích với anh ấy tại sao cô nói dối, tại sao lại giận dữ nói ra những lời tàn nhẫn đó, rằng tất cả chỉ vì cô sợ, sợ thái độ của ông bác sĩ kia, cái thái độ làm cô nghĩ đến thần chết đang tới gần.
Cô sợ cái chết, rất sợ rất sợ, cô từng gặp ác mộng hàng đêm suốt mấy năm ròng, trong mộng, cô ôm 1 thân thể lạnh băng của 1 người, cũng trong giấc mộng đó, tay chân cô từ từ lạnh đi, thành băng.
Cô không thể để hiểu lầm chia lìa 2 người, không thể để mọi việc trở nên vô vọng như cái hồi mẹ mất ba, nếu không chắc cô sẽ chết, nếu cô mất Lệ Bình, chắc chắn cô cũng sẽ gặp kết cục như mẹ?
Cô lẩm nhẩm những lời cô định nói với anh, suốt 5 giờ, hai chân cô không hề mỏi.
Cuối cùng, cô thấy Lệ Bình, thấy bóng anh mặc đồ trắng, thấy anh mỉm cười với đồng nghiệp, nụ cười vẫn ấm áp dịu dàng như trước.
Hựu Huyên đi vội đến, lảo đảo suýt ngã, thế mới biết hai đùi cô đã chết lặng tự bao giờ.
Cô mặc kệ, chỉ lo chạy vội đến trước mặt anh, chặn ngang đường anh đi, cũng chặn ngang cuộc nói chuyện của 2 người.
Vị đồng nghiệp nhìn Hựu Huyên 1 lúc, gật đầu với Lệ Bình cười nói: “Bạn gái đến hả, vậy mai chúng ta bàn tiếp.”
Bất ngờ là Hựu Huyên, vốn lạnh nhạt với mọi người, lại gật gật đầu với người kia tỏ vẻ thân thiện. Đó là điều cô chưa bao giờ làm, vì Lệ Bình, cô nguyện ý thay đổi.
Lệ Bình nhìn cô chăm chăm, bao nhiêu ấm áp dịu dàng đều biến mất cả, lạnh giọng hỏi: “Có việc sao?”
“Chúng ta nói chuyện được không?” Cô hồi hộp siết chặt nắm đấm, móng đâm cả vào lòng bàn tay.
“Còn chuyện gì để nói sao?”
Giọng nói lạnh lùng đến lạ lẫm, ánh mắt tràn đầy bực tức, cô biết anh đang giận cô.
“Có, em muốn giải thích chuyện hôm đó…… không phải như anh nghĩ đâu.”
“Xin lỗi, tôi còn có hẹn, khi nào rảnh chúng ta nói tiếp.” Anh nói với cô hệt như nói với người qua đường.
“Em không cần nhiều thời gian lắm đâu, chỉ 3 phút thôi.” Cô phải tranh thủ cơ hội cho chính mình.
Anh liếc cô một cái, hít thật sâu, nhấc tay nhìn đồng hồ,“Được, 3 phút thôi, cô nói đi.”
Thái độ của anh làm cô đau lòng, Hựu Huyên cắn môi, tự bảo lòng rằng không việc gì phải sợ, cô phải thử qua mới có thể buông tha, 3 phút, cô sẽ nắm chắc thời gian.
“Hôm đó những điều anh nghe được đều là giả, ý em là em chỉ nói vì muốn chọc giận Hựu Đình, vì nó nói anh là của nó, muốn em tặng anh cho nó. Em không muốn làm thế vì em yêu anh, rất yêu anh……”
Cô cuống quít muốn nói cho anh hiểu tình yêu là thật, lời dỗi là giả, chỉ cần anh chịu nghe cô, cô sẵn sàng nghe anh làm trăm ngàn việc, bao gồm…… buông tha cừu hận.
Anh xoa xoa cổ tay nhìn cô một lúc lâu, thở dài.“Phương Hựu Huyên, cô không bao giờ chịu nhận thua phải không?”
“Em……” Anh nói làm cô nghẹn lời, đây là lần đầu tiên cô phát hiện tài ăn nói của mình tệ đến vậy.
“Dù có chịu hay không thì lần này cô thua chắc rồi.”
Lệ Bình đi vòng qua cô đến chiếc xe đỗ ven đường.
Hựu Huyên nhìn theo bóng anh, nhìn Hựu Đình cười vui vẻ đợi Lệ Bình đến gần cô ta, ôm eo cô ta cùng ngồi vào xe.
Thua chắc rồi…… Thì ra cô thua chắc rồi?
Kiệt sức, chiếc dù trên tay cô bị gió thổi bay, lăn vài vòng rồi nằm chơ vơ trên vỉa hè.
Cô muốn đi nhặt nhưng lại vấp ngã, lại một trận gió thổi qua, cô trơ mắt nhìn dù bay đi, gãy nát, cô cũng như chiếc dù của mình, tan nát, cô và tình yêu của anh, tan nát……
Lần đầu tiên cố gắng theo đuổi tình yêu, cô chỉ nhận được sự lạnh nhạt của anh.
Tất cả mọi người không hiểu cô, không sao cả, cô chỉ để ý Lệ Bình có hiểu cô hay không.
Hôm nay, cả nhà tổ chức sinh nhật cho Lệ Bình, cô không theo vào mà lẳng lặng đứng ngoài cửa sổ Chu gia, chăm chú nhìn cảnh náo nhiệt trong phòng, hệt như nhiều năm trước kia.
Lệ Bình nói, vào cái đêm Noel đó, anh yêu phải cô bé bán diêm.
Xem, cô ăn ý với anh biết bao? Cái đêm rét lạnh đó cô cũng nghĩ mình chính là cô bé bán diêm.
Tối nay, cô lại thèm sự ấm áp, thèm một đôi tay to kéo cô vào phòng, dùng khăn lau khô mái tóc sũng nước.
Cô đợi ngoài cửa sổ thật lâu, Lệ Bình không quay đầu lại, không phát hiện bóng cô bên khung cửa, thở dài, đùi cô lại đau, cô ngồi xổm xuống, lọt thỏm giữa những bông hoa cửu trọng cát sau lưng.
Ánh trăng thực viên, viên đắc tượng cái kia bọn họ ở thanh cảnh nông trường ban đêm, đêm đó, cô cười hỏi:“Nếu ta hôn ngươi, ngươi có thể hay không lập tức đem ta thăng chờ?”
Cô chính là nói nói, hắn người này rất nặng kế hoạch, nói muốn một ngàn năm trăm cái thích mới có thể đổi một cái yêu, cô liền nhận mệnh tin tưởng, thế nào cũng phải đợi đến hai mươi hai tuổi năm ấy mùa thu, cô mới có thể đợi đến hắn một tiếng ta yêu ngươi, về phần hôn môi, đó là quá tình yêu sau mới có thể việc làm.
“Thăng chờ thành cái gì?” Hắn hỏi.
“Tình nhân.”
“Ta không đụng vào vị thành niên thiếu nữ.” Hắn nói được chắc như đinh đóng cột, sau đó không hề thương lượng, thực không lãng mạn, đem cô đẩy ra.
“Ta đã năm mãn mười tám tuổi.” Cô tranh cãi.
“Ta đối trưởng thành định nghĩa là hai mươi hai tuổi.” Hắn là lão cũ kỹ thêm cấp ba.
Cô không vừa lòng quay mặt, sau đó ở hắn bất ngờ không kịp phòng gian, nhanh chóng quay đầu, ở hắn môi gian thiếp thượng một cái hôn môi.
Nụ hôn này có chút vội vàng, thậm chí không thể gọi là hôn nữa, nhưng cô chạm tới cánh môi mềm mại của anh, đáy lòng cô vương đầy hơi thở anh.
Lệ Bình vừa thẹn vừa tức hỏi: “Cô làm gì vậy hả?”
Cô cười hớn hở trả lời,“Anh không biết sao? Đây gọi là ‘bá vương ngạnh thượng cung’ (~chỉ ép buộc người khác làm việc gì đó), tuyệt thật, em thích cảm giác này.” Từ lần đó về sau, anh thường gọi cô là “Kẻ không biết nhận thua”, có ai ngờ, đến cuối cùng, ‘không biết nhận thua’ trở thành cụm từ mà anh dùng để lên án cô.
Tiếng bước chân kéo cô trở về hiện thực, chú Chu và Lệ Bình tiễn gia đình ‘ba cô và 2 mẹ con Hựu Đình’ ra cửa.
Đúng, họ là 1 “gia đình”, mà cái “gia đình” kia không có Phương Hựu Huyên, xém chút nữa cô đã kéo được Lệ Bình ra làm 1 “gia đình” riêng, không ngờ, kiêu ngạo làm cô thất bại trong gang tấc.
Xe đã đi xa, Hựu Huyên bước ra từ sau cổng nhà, chú Chu thấy cô, vỗ vỗ vai con trai- muốn anh và Hựu Huyên bình tĩnh nói chuyện với nhau.
Cô gật đầu với Chu Tín Bân, ông đáp lại bằng 1 nụ cười cổ vũ- ông luôn là chú Chu, người đối xử tốt nhất với cô.
Hựu Huyên cố nhếch môi, cô không quên được cảnh anh mắt lạnh nhìn cô, cô rất muốn làm bộ như chuyện lần trước chưa bao giờ xảy ra nhưng với tính cao ngạo của cô thì điều đó rất khó.
“Cô tìm tôi có việc?” Lệ Bình lạnh nhạt hỏi.
“Vâng.” Cô gật đầu.“Có lần anh đã hỏi em vì sao muốn mua chăn bông và khăn trải giường, lúc đó em không trả lời nhưng hiện tại em muốn nói.”
“Không cần, tôi không quan tâm.” Anh lạnh lùng đáp.
Nuốt nuốt nước miếng, cô vờ như không nghe thấy- lại là báo ứng- gần son thì đỏ, vì thân cận với cô mà Chu Lệ Bình cũng học được nói không với người khác không chút nể tình.
“Em mua nhà rồi, rất đẹp, có 1 vườn hoa nhỏ có thể trồng bất kỳ loại cây nào mình thích, em thì thích cây cẩm lai- anh còn nhớ lúc mình đến Hưng Lâm không? Em muốn nhìn cảnh chồi phá vỏ hạt, cảnh chuồn chuồn bay đầy trời. Tháng trước đã trang trí nhà xong, anh chỉ cần giúp em chọn thêm vài món linh tinh nữa để trang trí cho phòng đẹp hơn, có vậy khi vào ở mới thoải mái.
Anh luôn khuyên em đừng căm giận ba và gia đình ông ấy, cho nên, em nghĩ có lẽ chuyển ra riêng cho ít gặp mặt, ít đụng chạm, căm hận cũng từ từ phai nhạt, em chấp nhận buông tha cừu hận, bởi vì đó là điều anh muốn, em sẽ cố làm được. Dù anh có tin hay không, em muốn nói rằng- em sẽ không dùng tình yêu làm vũ khí để làm bất cứ việc gì.” Nói xong, Hựu Huyên nhìn anh. Mặt anh không chút thay đổi.
Cô cố sức nở một nụ cười, tiếp tục bài diễn giảng của mình.
“Em sợ anh sẽ bảo thiếu nữ vị thành niên không nên sống 1 mình, cho nên em để dành 1 phòng ngủ cho anh, à, đây là chìa khóa phòng, cũng là quà sinh nhật em tặng anh.”
Cô mở ra lòng bàn tay, dâng lễ vật cho anh.
Lệ Bình hừ lạnh, nhướng mày nói:“Thật đúng là bám riết không tha ha.”
Nói xong, anh xoay người vào phòng.
Vội vàng, cô giữ chặt tay anh hỏi:“Em phải nói sao anh mới chịu tin, em chưa bao giờ lừa gạt cảm tình anh?”
“Có lẽ cô lừa cả chính mình đó thôi, cô không yêu bất luận kẻ nào trừ chính mình.” Anh đưa tay kéo mở năm ngón tay cô rồi bỏ đi.
Xem bóng lưng anh, cô cười khổ, lần thứ 2, lại thất bại.
Khi cô lấy lại dũng khí thì đã là 1 tuần sau, bệnh viện có gọi cho cô vài lần nhưng cô ngoảnh mặt làm ngơ, cô co đầu rút cổ, cho rằng chỉ cần trốn tránh thì sẽ bình yên vô sự, nhưng điều này chẳng hề đúng với chuyện của Lệ Bình.
Tuần này, anh đến Phương gia, đối với Hựu Huyên nhìn như không thấy, anh chỉ nói chuyện với “gia đình kia”, anh lại chạy về quốc gia của họ.
Cô chắn đường anh vài lần muốn nói chuyện nhưng anh luôn mặt lạnh chờ cô nói xong, có điều đối với gương mặt đó thì chẳng ai có thể nói hết lời.
Chủ nhật, 12 giờ 5 phút, chú Chu và Lệ Bình đến nhà chơi, quả thật, 2 nhà Chu-Phương luôn thân thiết với nhau. Lần này, bọn họ đặc biệt đến để nếm thử món “vạn loan chân heo” Lâm Tĩnh Phân vừa học được.
Từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống, cô thấy Phương Hựu Đình ôm Lệ Bình vào phòng, hai người nói nói cười cười, thái độ thân mật, đáy lòng Hựu Huyên dấy lên sự hoài nghi, có thật giữa họ chỉ có tình anh em như Lệ Bình đã nói?
Hựu Huyên nhìn thoáng mớ hành lý đã đóng gói xong, mím đôi môi tái nhợt. Lần thứ 3, bỏ xuống lớp vỏ kiêu ngạo, cô cố lấy can đảm.
Xuống lầu, sự xuất hiện đột ngột của cô làm không khí lặng xuống nhưng cô không nhìn người khác mà đi thẳng đến trước mặt Lệ Bình, nhìn anh chằm chằm, như đứa nhỏ đang tùy hứng.
“Em muốn nói chuyện với anh.” Trong đôi mắt cô chỉ có bóng hình Lệ Bình.
“Chúng ta chẳng có gì để nói.”
“Có, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, hiện tại không nói thì về sau chúng ta chẳng còn dịp nào.”
Cô cố chấp đứng trước mặt Lệ Bình không nhúc nhích, dùng thái độ biểu lộ sự kiên trì, nếu anh không chịu nghe cô nói thì ai cũng đừng hòng ăn cơm.
Chu Tín Bân hết nhìn Hựu Huyên lại nhìn con trai rồi vỗ vai Lệ Bình: “Đi đi, có chuyện gì thì cũng nên bình tĩnh nói chuyện với nhau, dù sao về sau vẫn phải thường xuyên gặp mặt nhau.”
Lệ Bình lạnh lùng, anh liếc Hựu Huyên một cái, đứng dậy.
Không giải thích gì, Hựu Huyên chạy theo Lệ Bình ra cửa, dù sao cô quen rồi, mà mọi người cũng biết tính cô.
Ra trước sân, Lệ Bình dừng lại cạnh gốc cổ thụ, không quay đầu, anh khô khan nói.“Có gì thì nói đi.”
“Em mắc bệnh, có lẽ sẽ chết.” Cô đã lên mạng tra thử, tất cả đều là dấu hiệu của ung thư, hơn nữa cô còn có khả năng di truyền gen bệnh từ mẹ.
Anh không quay đầu lại nhưng có thể thấy rõ bờ vai anh run lên. Cô có thể xem như đó là dấu hiệu anh vẫn quan tâm cô không? Hựu Huyên cười cười, nói không chừng chỉ do cô tưởng bở thôi.
“Bác sĩ nói?”
“Không phải.”
Anh thở nhẹ rồi mày rậm nhíu lại.
“Em thường bị ngã, có thể là ung thư xương.”
Diễn viên múa nào không từng bị ngã, từ nhỏ đến giờ cô vẫn ngã như cơm bữa, nếu là ung thư thì cô còn sống đến hôm nay sao? Muốn nói dối thì cũng nên biên soạn trước, nhất là không nên nói dối về bệnh tật mình trước mặt bác sĩ.
“Hôm trước em bị ngã trên sân khấu, bác tài xế chở em đi bệnh viện, lời bác sĩ nói làm em rất sợ, cho nên em mới nói lung tung với Hựu Đình, em không cố ý, em chỉ muốn xả giận lên Hựu Đình, em không có không yêu anh, thật đó.”
Lệ Bình nhìn cô, có chút hèn mọn.“Cô còn định giở mưu mẹo gì để cướp tôi từ tay Hựu Đình?”
Mưu mẹo? Anh xem bệnh tật của cô là mưu mẹo? Cô chỉ nói dỗi với Hựu Đình thôi mà…
“Không phải mưu mẹo, là thật đó. Nếu anh còn thương em, xin anh, ở cạnh em trong lúc này, em cần sự cổ vũ của anh để vượt qua bệnh tật.” Cô không muốn chết đi trong cô độc như mẹ.
“Không sai, có điều—đó là nếu tôi còn thương cô. Nhưng vấn đề là tôi đã thấy rõ bộ mặt thật của cô, mà người như cô thì không-đáng-được-thương.”
“Anh không ở lại bên em? Là nói dỗi hay anh thật lòng nghĩ vậy?” Cô hỏi lại.
“Tôi không giận dỗi gì cả, mà thực ra, tôi còn phải cảm ơn vì cô giúp tôi nhìn rõ mọi việc, giúp tôi hiểu được ai mới là người tôi nên trân trọng, tôi định sẽ nói với cô sau nhưng vì cô luôn dựng lên những lời nói dối muốn làm tôi đổi ý, cho nên có lẽ tôi nên nói thẳng.
2 tháng sau, tôi sẽ đính hôn với Hựu Đình, về sau cô sẽ chỉ là chị vợ tôi, đến lúc đó, dù có khóc thì cũng xin cô chúc phúc 2 đứa tôi.”
Lời nói tàn nhẫn như con dao cắm thẳng vào tim cô, Hựu Huyên cắn chặt môi không cho mình thét lên, thời khắc này, cô không thể vờ không thấy anh hận cô được nữa.
Cúi đầu, cô nuốt nước mắt vào trong, để mặc chúng nó làm bỏng rát chính mình.
Cô nói: “Vì xin anh tha thứ, em đã thử 3 lần, trong 3 lần này, mỗi lời em nói đều là thật, có lẽ anh không tin, nhưng em không thẹn với lòng, mỗi câu đều là thật, em yêu anh là thật, mua nhà là thật, em sẽ chết…… cũng là thật.”
Lệ Bình không phản ứng, cô nuốt xuống nghẹn ngào rồi nói tiếp.
“Mẹ từng dạy em, bất kỳ việc gì cũng chỉ thử qua 3 lần, cứ như vậy, không làm thất vọng người khác hay chính mình, em không cố chấp như anh tưởng tượng đâu, với ba, em thử qua 3 lần, đáng tiếc, ông vẫn làm như không thấy; đuổi anh tránh xa em, em cũng thử 3 lần, nhưng anh không bỏ đi mà tiếp tục ở bên cạnh em, dùng sự dịu dàng sưởi ấm trái tim em. Em là người, không phải tượng gỗ, cho nên em yêu phải anh cũng là điều đương nhiên.
Em không dùng mưu mẹo trong tình yêu, bởi đã từng tận mắt thấy mẹ đổ bao tâm huyết cũng vẫn vô ích. Từ bé em đã học được, yêu không miễn cưỡng được, không cầu xin được, cũng không phải chỉ cần bỏ sức vun bón thì sẽ ra hoa kết quả, cho nên…… Những lời em nói với Hựu Đình chỉ là nói dỗi.”
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Lệ Bình cũng quay lại nhìn cô không chớp mắt, một lúc lâu sau, anh cười, nụ cười chẳng hề ấm áp.
“Cô rất có tài ăn nói, đáng tiếc, thuyết phục không được tôi.”
Bình thản, cô hiểu ra, gật gật đầu,“Dù thế nào thì em đã thử 3 lần, đủ.” Cô không khóc, ngược lại cười khẽ,“Em không khóc mà sẽ cười chúc anh hạnh phúc.”
“Tôi rất mừng vì cô là người lấy được bỏ được.” Nói một đằng nghĩ một nẻo, điều anh nói như dao bén cứa vào lòng nhưng anh sẽ không đổi ý, sẽ không lại thương tổn Hựu Đình, anh sẽ hoàn thành lời hứa với vợ chồng dì Tĩnh Phân.
Về phần Hựu Huyên…… Anh chợt nhận ra- người mình yêu không nhất định là người mình cưới.
“Em là người như thế.” Cô gật đầu dứt khoát tựa như đang giận dỗi.
“Vậy tốt lắm.” Nói xong, anh xoay người bước đi.
Hựu Huyên đứng dưới tàng cây, kiêu ngạo thẳng lưng, cô cố trừng mắt thật to không cho nước mắt rơi xuống, ép chính mình ghi khắc bóng lưng anh vào tâm khảm rồi thì thầm với gió đêm.
“Tạm biệt, tình yêu của em……”
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp