Hoa Tư Dẫn

Chương 57: Ngoại truyện: Quân cờ


Chương trước Chương tiếp

Sau khi đã thuận lợi lọt vào hoàng cung nước Trần, cô không biết chuyến mạo hiểm này của mình có đáng không.

Tự do chỉ ở ngay phía sau lưng thôi, lùi một bước là chạm tới trời cao biển rộng. Nhưng trên đường trốn khỏi nước Triệu, ngẫu nhiên cô nghe được vài tin tức phong thanh về Tô Dự; cõi lòng cô những tưởng đã chết từ lâu, một lần nữa lại vì người ấy mà nổi lên giông tố.

Lòng kiêu hãnh khiến cho cô không quản ngàn dặm xa xôi tìm tới Hạo thành – kinh đô Trần quốc, chỉ muốn gặp lại người ấy một lần. Ẩn thân sau ngọn núi giả sơn trong cung, nhìn thấy bóng dáng người ấy thong thả bước ra, sau lưng là cả một biển hoa lơ đãng bay trong không gian, trái tim yên tĩnh của cô lại một lần nữa xáo động, rộn ràng.

Tiết trời ấm áp, cô nhìn thấy người ấy trong bộ trang phục màu đen, sau lưng chàng hé lộ một ống tay áo đỏ tươi. Nghe âm vang tiếng nói của lảnh lót của một cô gái trẻ: "Để hoa rơi trên mặt đất như thế này thật uổng phí, chàng thấy có phải không? Hay là em thu thập những cánh hoa này lại, sau đó làm cho chàng một cái gối hoa khô nhé?".

Người ấy nghiêng đầu nhìn xuống cô gái kia: "Em bảo sao? Em mà cũng biết làm gối hoa khô à, đa tài nhỉ?"

Cô gái kia có vẻ không bằng lòng, ngẩng đầu lên: "Người ta thật sự có rất nhiều tài lẻ mà. Tiểu Nghi [1] lúc nào cũng khen em giỏi giang vô cùng! Chỉ có chàng là suốt ngày chê em vụng về thôi!".

Người ấy cười nói: "Vậy thì Tô phu nhân tài năng cho ta hỏi, nàng định làm gối hoa khô cho ta như thế nào đấy?".

Cô gái trẻ mặc bộ váy màu đỏ tươi hơi cúi cúi đầu: "Ừm, em sẽ nhờ Chấp Túc làm vỏ gối, sau đó đem nhét hết cánh hoa khô vào đó, như vậy chẳng phải đã làm xong gối hoa cho chàng rồi sao!".

Người ấy cười vang: "Ờ, em thật là giỏi giang quá đi mất".

Cô gái trẻ kia tỏ vẻ buồn bực, ai oán: "Chàng dám nói em như vậy à, đợi lát nữa em sẽ bỏ thạch tín vào canh hạt sen của chàng luôn á!".

Người ấy dịu dàng đưa tay lên, khẽ sửa lại chiếc trâm hoa cài lệch trên mái tóc cô gái: "Em nỡ không?".

...

Cô chứng kiến khung cảnh ấy, cảm thấy đau tận đáy lòng, nỗi đau cứ thế lan ra, trái tim như bị một con ác thú gặm. Cô thích Tô Dự, từ cái khoảnh khắc đâm chàng một dao, cô đã nhận ra điều này.

Đến nay, cô vẫn chưa hiểu được tại sao ngày ấy cô lại có thể xuống tay với chàng? Lại còn đâm một một nhát rất dứt khoát. Có lẽ chỉ là vì muốn phủ nhận tình cảm chăng? Cô muốn chứng minh rằng cô là một thích khách hoàn hảo, không bị bất cứ điều gì tác động.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...