Nhưng tôi nghĩ họ đã bị Khanh Tửu Tửu lợi dụng, họ cho rằng loại bỏ đối phương là mình sẽ đứng đầu, hơn nữa thời cơ cuối cùng đã đến, nhưng lại quên mất đạo lý bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đi ngay sau, họ không biết có một người đứng ngoài mong đợi họ huynh đệ tương tàn, lại không ai quy định một người đã là ngư ông thì không thể làm chim sẻ.
Hai phe đã tranh giành đến lúc này, nếu tôi là Khanh Tửu Tửu, ôm mối hận như vậy đến nơi này, mục đích chỉ là tiêu diệt Công Nghi gia, sực nhớ tới trận đại hỏa hoạn của Công Nghi gia bảy năm trước, bỗng giật mình, có lẽ cuối cùng cô đã hoán gọi được hộ thần Thiên Hà đó...
Người bỗng cứng đờ, Mộ Ngôn ngồi bên nắm chặt tay tôi, khẽ nói: "Chuyện đã xảy ra, còn lo làm gì cho mệt".
Tôi dựa vào chàng: "Công Nghi Phỉ nhất định đã tiên liệu được cô ta muốn hủy gia tộc của chàng ta, tại sao không ngăn cản?".
Chàng cười nói mập mờ: "Có lẽ cái cũ không hủy, cái mới khó nảy sinh".
Lá trên cây rụng dần, trời chuyển sang đông. Thời gian thấm thoát trôi đi, chớp mắt đã đến ngày mồng bốn tháng chạp, ngày tế tổ của Công Nghi gia, cũng là ngày khởi sự của Khanh Tửu Tửu.
Đêm mồng ba, canh khuya trăng lạnh, Công Nghi Phỉ sau khi nạp thiếp chưa từng quay lại tiểu viện của chính thê giờ lại rẽ hoa, giẫm ánh trăng bước vào viện môn quạnh quẽ. Gió lạnh thổi bật cánh cửa chính đường, trùng trùng rèm sa phấp phới, thấp thoáng nhìn thấy một mỹ nhân ngồi trước đài trang sau những bức rèm, giống như chìm trong màn sương mỏng, toát ra hàn khí yêu dị. Còn bóng hoa in lên cửa sổ trông giống những chữ tròn khéo léo cắt ra từ câu đối.
Gió cuốn cao bức rèm, lộ ra Khanh Tửu Tửu toàn thân xiêm áo đỏ thẫm, cặp mày dài thanh mảnh tựa nét vẽ trên băng, môi hồng, giữa trán điểm một đóa tử kim hoa đỏ chói, ngay đêm tân hôn cũng không thấy cô trang điểm lộng lẫy như vậy.
Tiếng tinh tang phát ra từ bức rèm châu ngũ sắc, trong ánh nến lay động, cô từ từ chìa tay về phía Công Nghi Phỉ sắc mặt dửng dưng đứng ở cửa phòng, cô hơi nhướn mi, ánh mắt dịu dàng xôn xao như sóng.