Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Chương 64


Chương trước Chương tiếp

Ngồi ở vị trí quen thuộc. cầm túi xách và đống sách trong tay đặt lên chiếc bàn bên cạnh, nàng khẽ nhấp một ít nước trái cây hâm nóng, cùng thong thả ăn hai miếng bánh ngọt

Hiện tại lúc này , người trong Thiên Vị cũng không nhiều, chỉ lác đác vài người ngồi một mình ở cửa sổ thưởng thức cà phê, hoặc hấp tấp vào cửa mua cà phê, mua xong lại như một trận gió rời đi thật nhanh

Lôi Dĩnh đem tầm mắt hướng về cửa đẩy, liền thấy Minh Thiên Mạch đi tới, chỉ thấy hắn nhìn xung quanh mọi nơi một chút rồi mới nhìn thấy nàng, sau đó lại cùng với người phục vụ nói nói rồi mới đi về phía nàng

“Chờ có lâu không?” Minh Thiên Mạch trên mặt hiện lên chút áy náy, ngồi xuống đối diện nàng

Nhìn khuôn mặt đã lâu không gặp, cùng tiếng nói như gió xuân phơi phới, và nụ cười ôn nhu ánh mặt trời ấm áp, Lôi Dĩnh cũng cười theo “Không, em cũng chỉ đến sớm hơn anh 10 phút” Nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy trong nụ cười của hắn có chút gượng ép, tuy nhiên nàng không muốn vạch trần

Minh Thiên Mạch cười cười, gọi người phục vụ tới, kêu ly cà phê rồi mới nói “Vốn muốn gọi điện thoại cho em, nhưng lại sợ em bận việc, nên mới không gọi” Kỳ thật mỗi khi hắn lấy điện thoại cầm tay ra, nhìn vào dãy số quen thuộc kia, lúc cuộc gọi sắp chuyển được lại bị hắn cắt ngang

“A………….ngày mai anh đi sao?” Lôi Dĩnh vừa ăn một ngụm bánh ngọt vừa hỏi

“Ừ, buổi sáng 9 giờ bay” Minh Thiên Mạch trả lời

“Còn trở về không?” Lôi Dĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, nếu không còn được gặp mặt , nàng sẽ cảm thấy thật hối tiếc

Minh Thiên Mạch đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, hắn không dám cùng nàng đối diện, chậm rãi lắc đầu, hắn ôn hòa nói “Sẽ không”

Lôi Dĩnh nhìn hắn quay mặt, thật u buồn, là vì nàng sao?? Nàng thật sự đáng giá sao?? Nghe đáp án xác thực của hắn, nàng không còn nghi ngờ gì nữa, thật hi vọng sau khi trở về, hắn sẽ sớm tìm được tình yêu đích thực thuộc về mình

“Vậy về sau muốn gặp mặt lại sẽ rất khó rồi” Lôi Dĩnh ra vẻ bình tĩnh nói

“Em hi vọng anh trở về sao?” Minh Thiên Mạch đột ngột quay đầu, nhìn Lôi Dĩnh hỏi, nếu nàng muốn, hắn sẽ trở về, cho dù chỉ là lấy thân phận là bạn bè ở bên cạnh nàng cũng được

Lôi Dĩnh có chút khó xử, vừa cầm lấy nước trái cây, lại buông ra, nàng hi vọng hắn trở về sao??

“Rất khó trả lời?” Trong lòng Minh Thiên Mạch như bị hàng trăm tảng đá ngàn cân chèn ép, đến cả chân mày cũng nhíu lại

“Không có, làm bạn bè đương nhiên em hi vọng anh có thể quay về nhiều một chút” Lôi Dĩnh rất nhanh đã ngẩng đầu trả lời, nàng không nghĩ nhiều, chỉ là buộc miệng nói, chỗ sâu nhất trong đáy lòng , nàng vẫn hi vọng hắn có thể trở về “Còn nữa, anh nhất định phải hạnh phúc nha!”

“Thật ra anh có một suy nghĩ, nếu như anh về sớm hơn một chút, kết quả có phải sẽ không thành ra thế này? Nhưng sự thật vẫn không thể thay đổi, bỏ lỡ đã là bỏ lỡ, nhưng anh vẫn muốn nói, nếu như có một ngày em thật sự mệt mỏi, em có thể nhớ đến phía sau em luôn luôn có một người, người đó sẽ cho em bờ vai để nương tựa” Minh Thiên Mạch chân thành nói, có lẽ điều hắn có thể làm cũng chỉ có thế

Lôi Dĩnh cảm động, nhưng nàng không cho phép chính mình dao động, cũng không cho phép nước mắt mình chảy xuống, nở nụ cười trên môi, nàng nói “Em sẽ nhớ, khi mệt mỏi em sẽ quay người lại nhìn, nhưng mà em cũng hi vọng khi em quay lại đồng thời cũng có thể nhìn thấy người đó hạnh phúc, người đó không còn một mình cô đơn, mà đã có 2 người, có như vậy, khi quay lại em cũng sẽ hạnh phúc , thật hạnh phúc, anh có thể đáp ứng em không?”

Vậy sao? Đây là mong muốn của nàng? Nếu là như vậy, hắn sẽ nguyện ý hứa hẹn, vì thế hắn không chút do dự đã gật gật đầu “Được”

Chỉ một câu trả lời đơn giản như thế, cũng đã đủ để Lôi Dĩnh yên lòng, như vậy là đủ rồi, nàng nhanh chóng nói sang chuyện khác “Tốt lắm, chúng ta đừng bàn đến chuyện này nữa, em nói cho anh một tin tức thật tốt nha”

“Tin gì?”

Lôi Dĩnh từ bàn bên cạnh lấy ra một cuốn sách , cầm trong tay cuốn sách, nàng quơ quơ cười nói “Nè , nè , nè! Xem, đây là cái gì!” biểu tình trên mặt tỏ ra như dâng vật quý

Minh Thiên Mạch giương mặt nhìn cuốn sách trong tay nàng, bốn chữ to “Cách thức làm mẹ” đập ngay vào mắt, lại nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng, hắn không thể đoán được, cái tin tức tốt mà nàng muốn nói cho hắn là cái tin gì

Lôi Dĩnh đem sách đặt trên bàn tay, giương mắt cười nói “Nhìn dáng vẻ của anh , em cũng biết chắc anh đã gần đoán được, a……….em mang thai, sắp được làm mẹ”

“Chúc mừng em” Hắn hiện tại ngoại trừ những lời này, cũng không biết nên nói gì thêm, cảm giác chua xót trong lòng, chỉ có hắn mới có thể hiểu được

“Cảm ơn” Lôi Dĩnh buông sách nói

“Ba của đứa bé có biết chưa?” Minh Thiên Mạch hỏi

Lôi Dĩnh im lặng một lức, rồi mới nói nói “A…………hắn hiện tại đi công tác, chờ khi hắn trở về em sẽ nói” Thật ra nàng cũng tính không nói cho hắn biết

“Muốn cho hắn một bất ngờ sao?”

“Ừ, đúng rồi, Thiên Mạch, anh có muốn là cha nuôi bảo bối không?” Lôi Dĩnh không muốn suy nghĩ về đề tài này liền chuyển đi, nàng hỏi rất nhanh

“Có thể chứ?” Minh Thiên Mạch không nhận thấy được sự khác lạ của nàng

“Đương nhiên là có thể” Lôi Dĩnh cười cười, đáp lại “Nêu bảo bối biết có được một người cha nuôi tao nhã như vậy, nhất định sẽ rất vui”

“Đồng và Dương có biết chuyện em mang thai không?”

“Không phải là một tin tốt nữa hay sao?” Lôi Dĩnh cố tỏ vẻ thật thần bí nói

“Cái gì?” Minh Thiên Mạch tò mò hỏi

“Thì đúng rồi, bọn họ vẫn chưa biết, chỉ có anh đã biết. Ha………………..” Lôi Dĩnh cười ra tiếng, nhìn bộ dạng tò mò của hắn thật đúng là hài

“Em nha…………” Minh Thiên Mạch cũng cười theo, hắn tìm không ra lời nói quở trách nàng.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...