Hoa Nở Giữa Tháng Năm Cô Đơn

Chương 2: Hoa hướng dương của Van Gogh


Chương trước Chương tiếp

Ngày hôm sau tôi đi tìm sếp. Dạo này anh ấy đang phát cuồng với chủ nghĩa siêu thực, kiếm đâu được mấy bức tranh phong cảnh đó treo ở văn phòng, không phải bức tranh chiếc đồng hồ chảy mềm vắt vẻo trên cành cây của Dali[1] thì là bức những con mắt của Picasso[2] . Khi xem tôi thấy chúng thật quái dị, nhưng lại không thể chê rằng nó không đẹp được.

[1] Salvador Felipe Jacinto Dali Domènech là nghệ sĩ Tây Ban Nha, ông được coi là một trong những họa sĩ có ảnh hưởng lớn nhất trong thế kỷ 20 với phong cách siêu thực.

[2] Là một trong 10 họa sĩ vĩ đại nhất trong top 200 nghệ sĩ tạo hình lớn nhất thế giới thế kỷ 20 do tạp chí The Times của Anh công bố; đồng thời là nhà điêu khắc nổi tiếng người Tây Ban Nha.

Anh ấy nhờ tôi dịch hộ bức thư của Joan Miró viết cho Goerge, xong lại còn ngỏ ý tặng tôi một bức tranh chép của chủ nghĩa siêu thực, có điều tôi thực sự thấy rằng tranh siêu thực không hợp gu thẩm mĩ của mình, nên đắn đo mãi tôi mới quyết định đem về bức hoa hướng dương của Van Gogh[3] về. Tôi chẳng thấy hoa hướng dương đẹp, mà còn có phần thấy ghét nó. Vì một Van Gogh hống hách và điên loạn, biết bao lần đã giày xéo tinh thần tôi. Hoa hướng dương không được yêu quý, bởi vì nó là bông hoa đớn hèn.

[3] Là danh họa người Hà Lan thuộc trường phái “ấn tượng”.

Nói tới sếp tôi, thì quả là một người lợi hại. Năm ngoái khi cùng hợp tác dịch mấy tác phẩm của Doris Lessing[4] với chúng tôi, anh ấy nói chắc như đinh đóng cột rằng năm đó giải Nobel văn học sẽ là của quý bà này. Sếp tôi còn bảo, nếu chậm trễ thì tuổi tác như vậy dù được vinh danh tác giả cũng chẳng có phúc mà hưởng nữa. Tôi đã dịch hai truyện ngắn No Witchcraft For Sale và A Mild Attack Of Locusts, về sau dịch cùng đồng nghiệp một vài truyện nữa đều được xuất bản. Quả nhiên là quý bà ấy nhận được giải thật, khi ấy tôi còn nghĩ sếp tôi đáng lẽ nên bắt đầu nghiên cứu thi thêm tiếng Anh. Được nhận giải Nobel văn học nên bỗng chốc Doris trở nên nổi tiếng ở Trung Quốc và sách của chúng tôi được tái bản liên tục. Đúng là một kết quả ai cũng mong đợi.

[4] Doris Lessing: Nữ văn sĩ người Anh (1919). Năm 2007, Lessing được trao giải Nobel Văn học.

Thế là tôi đành ôm bức tranh ra khỏi văn phòng, chưa đi được mấy bước liền nghe thấy tiếng ông anh lớp trên gọi. Ông này cũng là một người kỳ quặc, một tay chơi chứng khoán cừ khôi. Vợ sếp cũng đầu tư chơi chứng khoán, nên tuần nào anh ta cũng tới nhà sếp ăn cơm.

Có lần tôi hỏi anh ta rằng có thể kiếm được nhiều tiền thế sao anh ta còn học cao học làm gì, thì anh ta dứt khoát rằng: “Anh sợ một ngày nào đó tình thế đảo ngược, anh điên cuồng lao vào mà lại phải trắng tay bước ra. Có tấm bằng thạc sĩ thì ít ra anh cũng còn có thể làm thầy giáo tiếng Anh, không đến nỗi bị chết đói’.

Khi ấy tôi thấy ngưỡng mộ anh ta lắm, đến cả đường lùi cho mình cũng phòng sẵn rồi, thảo nào mà hiên ngang tiến tới.

Anh ta gọi tôi, vẻ mặt âu sầu làm tôi nghĩ rằng chứng khoán hôm nay trượt mạnh, nên hỏi thăm tới tấp: “Sao thế anh? Phải đền à?”.

Anh ta gãi đầu nói: “Đâu có, nếu phải đền thì anh chẳng phải phiền não đến thế. Dụ Tịch à, giúp anh một việc được không? Cô em họ anh đang phải nằm viện, mà bên viên Đông Hoa hết giường rồi”.

Tôi hỏi rõ sự tình, gần đây sao mà thấy sợ ai đó ốm thế chứ, nhất là con gái nữa.

Anh ta lại thở dài thườn thượt nói: “Mới phát hiện bị u xơ tuyến vú, phải mổ, nhưng khoa ngoại bên đấy nói hết giường nên từ chối rồi, phải kéo dài thời gian phẫu thuật thêm một tuần”.

“Bao nhiêu tuổi rồi anh?”

“Mười bảy”.

Tôi thấy đáng thương liền gọi điện đến phòng trực khoa ngoại, được biết bố nuôi tôi đang tham gia hội chẩn ở bệnh viên nên tôi lôi ông anh này đến luôn bệnh viện Đông Hoa. Kết quả tôi quên béng trên tay còn có bức tranh hoa hướng dương. Vì thế mà bị bố tôi hiểu nhầm. Ông hội chẩn xong ra thấy món đồ trên tay tôi liền nghĩ rằng đó là anh bạn tôi đem quà tới đút lót. Ông nghiêm mặt, quát: “Làm cái trò gì vậy? Đem về mau!”.

Tôi tròn mắt, nói: “Bố hiểu nhầm rồi ạ, đây là bức tranh chép sếp tặng con đấy, bố nghĩ là con mang tặng bố chắc”.

Ông “à” lên một tiếng, nghe ông anh kể rõ sự tình, ông lại nổi cơn tam bành: “Khoa ngoại làm sao lại hết giường được, có mà muốn bệnh nhân đưa phong bì ấy, đúng là mất hết y đức rồi!”.

Giọng bố nuôi tôi đúng là to đến mức làm mấy bác sĩ và thực tập sinh trong văn phòng dựng cả tóc gáy. Tôi thấy ông gay gắt như thế, đoán ít ra trong một thời gian ngắn khoa này chẳng ai dám nhận phong bì nữa.

Bố tôi gọi cho chủ nhiệm khoa ngoại, chưa đến hai phút sau bên đó đã gọi lại, nói lập tức có thể làm thủ tục nhập viên. Tôi và ông anh cười phá lên, nhưng bố nuôi tôi càng nổi điên. Thế nhưng ông xem lại lịch phẫu thuật, đưa vài ca lên trên, kéo vài ca xuống sau.

Tôi đi cùng ông anh làm thủ tục nhập viện, người nhà anh đưa cô em gái đến. Cô bé rất đáng yêu, đang độ tràn đầy nhựa sống, bây giờ lại phải khoác lên người bộ quần áo của bệnh viện rộng thùng thình. Tên và bệnh án được dán ở cột giường, y tá đều gọi cô bé là giường số 58.

Đến sách vở cô bé cũng đem tới và như để che giấu nỗi bất an trong lòng, cô bé nói chuyện liên hồi.

Nhìn cô bé mà tôi nhớ lại tôi của ngày xưa, sao đã biết lo lắng cho sức khỏe của mình như thế, lúc đó tôi chỉ biết nghĩ, nếu mai là ngày tận thế thì tôi sẽ đến cửa hàng truyện tranh và đọc hết số truyện ở đó.

Bác sĩ điều trị yêu cầu cô bé làm rất nhiều loại xét nghiệm, chủ yếu là để xác định xem mọi chỉ số có bình thường hay không, như thế mới có thể sắp xếp tiến hành phẫu thuật, chẳng biết có phải do bố nuôi tôi có lời từ trước hay không mà tôi thấy đến y tá cũng rất nhiệt tình với cô bé.

Phòng bệnh cách phòng trực của các bác sĩ không xa lắm, tôi vốn đã quen đi lại khắp bệnh viện Đông Hoa nên không bị hạn chế như người nhà bệnh nhân. Tôi bước lên chiếc cân điện tử, liền có một y tá nhắc: “Người nhà bệnh nhân không được đến đây”.

Lúc này tôi phát hiện là tay tôi vẫn còn cầm bức tranh hoa hướng dương, nhất định là vì nó mà cân tôi nặng hơn, đang chuẩn bị bỏ nó xuống thì nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Không sao, cô ấy là bạn tôi”. Thấy cân nặng giảm đi một chút, tôi hài lòng bước xuống, ngẩng đầu nhìn lên thấy trước mặt là khuôn mặt đẹp trai quen thuộc.

Tôi vô cùng ngạc nhiên, chỉ bức tranh hoa hướng dương vào anh ta: “Sao mà anh chưa về nhà? Không phải là giao ca từ lâu rồi sao?”.

Anh ta cười dịu dàng, nói: “Tôi vừa lên lớp, bây giờ chuẩn bị về nhà đây”.

Tôi chẳng nói gì, thì anh ta lại hỏi tôi: “Sao em lại ở đây? Em gái em khỏe chứ?”

“Em đưa người khác đến, giường số 58”. Tôi cố tình dành thời gian cho anh ta nghĩ và anh đã không làm tôi thất vọng: “Có phải mới nhập viện, tên Lưu Thi Du, nữ, mười bảy tuổi, bị u xơ tuyến vú phải không? Là bệnh nhân của bác sĩ Hàn”.

Tôi rất phục anh ta, không phải bệnh nhân của mình mà anh ta cũng nhớ kĩ thế, đúng là có thể sánh ngang với máy tính.

Vậy là tôi hỏi: “U xơ tuyến vú là sao hả anh? Lành tính chứ? Có nhất định phải phẫu thuật không?”. Tự nhiên tôi lại trở thành con bé ham học hỏi, nhưng thực ra là tôi sợ mình cũng mắc căn bệnh quái gở này.

Thời gian đó bộ phim Một cặp trời sinh do Dương Thiên Hoa và Nhậm Hiền Tề thủ vai đang rất “sốt”. Trong phim cô nàng Dương Thiên Hoa bị ung thư vú, buộc phải cắt bỏ, nhưng cô lại giành được tình yêu của mình. Kể từ đó khoa Y của trường tôi bắt đầu tuyên truyền rộng rãi việc phòng ngừa căn bệnh này. Tôi còn nhớ những bức ảnh khỏa thân của Triệu Nhã Chi, Lý Tiểu Nhiễm, Ngô Bội Từ. thật diễm lệ! Phong trào “Dải ruy bang hồn” ấy đã có biết bao ngôi sao nổi tiếng khỏa thân để tuyên truyền buộc tôi cũng phải chú ý đến mức độ nguy hiểm của căn bệnh.

Về nhà tôi tìm Đồng Nhược Thiên hỏi anh ta về bệnh ung thư vú, làm thế nào để phát hiện ra, thế là anh ta lại vứt cho tôi quyển sách Ngoại khoa, bảo tôi tự đi tìm hiểu nếu có hứng thú về nó. Lần đó tôi thực sự phát điên, ném quyển sách trả cho anh ta, bước thẳng ra cửa mà không thèm quay đầu lại nhìn. Một lúc lâu sau anh ta gửi tin nhắn cho tôi, dày đặc toàn chữ là chữ, tất cả đều là về ung thư vú. Tôi phải mất đến ba phút mới mở hết tin nhắn, nhưng đọc qua loa rồi xóa hết đi. Từ đó về sau, tôi không bao giờ hỏi anh ta bất kỳ kiến thức chuyên ngành gì nữa, thấy rằng làm vậy tôi chỉ toàn tự chuốc cái không vui vào người.

Cố Tông Kỳ thì ngược lại. Anh vui lòng giải đáp tất cả những kiến thức chuyên ngành mà bạn muốn biết. Kể cả khi vướng phải điều gì anh chưa rõ lắm thì anh đều về tìm hiểu lại rồi hẹn bạn ra giải thích tiếp.

“Ngực của bệnh nhân không có cảm giác đau, chỉ có khối u xuất hiện chậm trên bầu ngực, bề mặt bóng, độ hoạt động khá cao”.

“Phẫu thuật là biện pháp chữa trị hiệu quả duy nhất, tuy là có khối u lành tính, nhưng cũng không loại trừ khả năng ác tính, vì thế cần phải cắt bỏ hoàn toàn khối u, hạch và cần phải chụp cắt lớp”.

Tôi bắt đầu thấy hoảng, chỉ vào ngực mình nói: “Em… chắc không bị đâu nhỉ?”.

Anh khẽ nhíu mày: “Thế bình thường em không tự kiểm tra à?”.

“Em không biết kiểm tra thế nào, hơn nữa… nếu mà có bị thật thì chắc em buồn lắm, cho nên đành giả câm giả điếc vậy”.

Anh đưa mắt nhìn tôi, thấy anh khẽ đưa mấy ngón tay thon dài ra, tôi bất chợt nghĩ anh định đưa tay ra làm gì đó, theo bản năng tôi lùi lại phía sau. Anh giật mình, vội thanh minh: “Chỉ là anh định lôi cái ngăn kéo phía trên đầu em thôi, sau cuộc vận động lần trước hình như vẫn còn mấy quyển cẩm nang “Dải ruy bang hồng””.

Anh tìm kiếm một lúc, quả nhiên là còn ở đấy. Anh đưa cho tôi rồi nói với cô bé thực tập sinh: “Đưa cô ấy đi kiểm tra đi”.

Vậy là tôi được đưa tới phòng theo dõi.

Cô em thực tập hình như trạc tuổi tôi. Tôi cởi bỏ cả áo sơ mi lẫn áo lót, việc ấy cô thực tập chắc cũng nhìn quen rồi nên thản nhiên nói: “Ngực chị đẹp nhỉ, bình thường chắc ăn nhiều đu đủ lắm”.

Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Hồi nhỏ mẹ nuôi em hay hầm đu đủ với giò heo cho em ăn”.

“Ồ thế á? Hầm thế nào vậy chị?”. Cô ấy bắt đầu mát xa vòng quanh bầu ngực, thi thoảng lại ấn xuống.

Nghe hỏi vậy tôi tự nhiên muốn cười, nhưng cố nhịn, trả lời: “Một quả đu đủ, hai cái giò heo, có thể cho thêm đậu tương hoặc lạc vào. Nói chung là tùy sở thích của mình, hầm chân giò trước, khi chín tới rồi thì cho mấy thứ kia vào hầm lửa nhỏ, thơm lắm”.

“Chân giò giàu protein, thảo nào mà da chị đẹp thế, thật căng mịn”.

Tự nhiên tôi nổi da gà, làm ảnh hưởng ít nhiều đến việc cô ấy kiểm tra. Xong xuôi cô ấy vui vẻ tuyên bố: “Không sao hết, tất cả đều bình thường”.

Lúc bước ra tôi gặp anh Cao Y Thần. Thực ra chuyên khoa cấy ghép ở ngay trên tầng, gặp anh là điều bình thường thôi, nhưng tôi lại ngại đụng mặt anh trong bệnh viện.

Anh ta chớp mắt, rất ra dáng phong lưu: “Sao vậy em? Có bạn nằm viện à?”

Chưa dứt lời thì đã thấy tiếng cô nàng thực tập sinh đang nói như kể công với Cố Tông Kỳ: “Thầy Cố à, cô ấy không bị sao hết, tuyến sữa cũng bình thường, ngực không có khối u cứng, bề mặt da rất mịn màng”.

Nghe thấy thế mà tôi muốn tìm lỗ chui xuống đất, nhất là khi đứng trước mặt tôi lúc này lại là Cao Y Thần nữa chứ.

Thấy Cố Tông Kỳ hơi nghiêng mặt, chỉ là một động tác nhỏ thôi nhưng cũng bị tôi phát hiện, anh còn khẽ mím môi, thể hiện sự không thoải mái.

Cao Y Thần thì lại nhướn mày nói: “Hóa ra là thế à? Thôi lần sau thì cứ tìm anh là được”. Sao tôi lại thấy lời nói của anh ta vừa đong đưa vừa thâm hiểm. Điều không thể tha thứ được là anh ta dám trêu tôi ngay trước mặt Cố Tông Kỳ.

Tôi giơ bức tranh hướng dương lên, nói lời cảm ơn chân thành với Cố Tông Kỳ và cô nàng thực tập, rồi tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi thấy Cao Y Thần: “Ồ, hóa ra là anh Cao à? Lâu lắm rồi không gặp anh đấy, nhưng mà giờ em còn có việc, gặp lại anh sau nhé”.

May thay vừa lúc đó cửa thang máy mở ra, tôi vội vàng chui tọt vào trong. Khoảnh khắc thang máy sắp đóng lại tôi nhìn ra thấy Cố Tông Kỳ vẫn đứng đó, ánh mắt mông lung, trông cứ ngố ngố. Lẽ nào một con người tinh nhanh như thế lại có phút lơ đễnh vậy. Đáng yêu biết bao. Như có tia lửa điện vụt qua, tôi chợt nhớ lại một cảnh tưởng vốn đã bị niêm phong trong trí nhớ, cũng bộ dạng của anh ta hiện giờ và trong ký ức, khớp lại với nhau một cách kỳ lạ.

Một ngày của hai năm trước, trong phòng cấp cứu tôi nhìn thấy một bác sĩ trẻ trong chiếc áo blouse trắng, đeo khẩu trang. Tôi còn nhớ loáng thoáng cái vẻ anh ta đờ người, giống như Cố Tông Kỳ khi nãy.

Anh chàng bệnh nhân bị tai nạn ô tô, mặt bị rách hết, cần phải khâu. Anh ta muốn ra ngoài gọi điện thoại. Mười phút sau, một nhóm người đẹp đủ loại độ tuổi bước vào, đứng chật cả phòng cấp cứu. Anh chàng bệnh nhân kia nói với bác sĩ: “Anh phải khâu cho tôi đẹp đẹp vào đấy, nhất định phải khâu đẹp vào”.

Vị bác sĩ kia tần ngần, một lúc lâu sau liền đặt dụng cụ khâu xuống, nói với bệnh nhân: “Thực ra thì nếu trong vòng bảy mươi hai tiếng không khâu vết thương cũng không sao cả, hay là anh cố đợi đến mai để liên hệ với bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình nhé”. Anh ta với giọng rất chân tình, không hề có ý cười nhạo bệnh nhân.

Sau đó tôi rời đi, vì hôm đó tôi đã xui quá rồi, nên không thể tiếp tục mất mặt được nữa.

Một mình tôi đứng trong thang máy, nghĩ ngợi linh tinh.

Lúc bước ra, chợt ngửi thấy mùi hương thoang thoảng đâu đây. Có một bác mặc áo bệnh nhân, tay ôm bó hoa to bước vào thang máy, một bó hoa cúc, điểm baby trắng và hoa phăng. Hoa cúc vàng giống hệt như bức tranh hoa hướng dương của Van Gogh, khiến người khác nhìn vào là đem lòng yêu ngay. Vậy là tôi quyết định đem bức tranh về treo và bắt đầu muốn làm việc chăm chỉ.

Bước đến cầu thang tầng hai, nhớ ra rằng hình như cô em gái vẫn nằm viện nên tôi quay lại thăm nó.

Phòng cấp cứu vẫn khá bận rộn, vừa bước vào đại sảnh liền nghe thấy tiếng cô y tá: “Mau gọi điện thoại cho khoa ngoại, nói họ đến làm phẫu thuật, ổ bụng của bệnh nhân chảy nhiều máu quá”.

Không biết Cố Tông Kỳ đã về nhà chưa, nếu không với cái tính lo lắng cho bách tính như anh ta nhất định sẽ chạy tới xem tình hình thế nào. Ti vi vẫn đang chiếu tin thời sự, chiếm trọn màn hình là khí phách hiên ngang của Hồ Ca, người nhà ngồi chờ ở đại sảnh đều ngắm nhìn anh ta với con mắt hâm mộ. Chỉ ngoại trừ cô em gái tôi.

Bác sĩ đứng cạnh giường cô nàng có bộ dạng như rất dễ bị bắt nạt, đang rất bất lực, tôi bước tới thì nghe thấy giọng thỏ thẻ của cô nàng: “Em nhất định phải ra viện, em không muốn ở đây nữa”.

Bác sĩ nói phải đợi người giám hộ đến mới được.

Đúng lúc đó, thấy tôi vào nó liền cắn cắn môi nũng nịu với tôi: “Chị ơi, em muốn về nhà, em không muốn ở đây nữa đâu”.

Tất nhiên là tôi không thể tự mình quyết định, hỏi: “Mẹ đâu? Em muốn ra viện thì phải được mẹ đồng ý, gọi điện cho mẹ đi”. Tôi thấy chiếc chăn của bệnh viện đã được thay bằng chiếc có hình gấu Pooh, thật là ngứa mắt.

Chị giúp việc nói mẹ tôi đi họp, muộn mới về làm thủ tục ra viện cho Dụ Lộ, tôi gật đầu, tiện tay cầm chai hồng trà Icetea trên bàn đầu giường lên, vẫn chưa kịp mở nắp. Cô em tôi chỉ vào bức tranh hoa hướng dương hỏi: “Chị Dụ Tịch, có phải là để tặng em không?”.

Tôi thấy Dụ Lộ đúng là có dáng làm quan trời sinh, trời sinh ra cô nàng nhất định cũng phải có ích gì đó. Nhưng tôi vẫn tận tình giải thích rằng: “Đây là bức tranh chép thầy giáo tặng chị, thực ra chị không có ý định qua đây…”.

Đôi mắt long lanh mở to nhìn tôi một lúc rồi cười dịu dàng nói: “Nhưng em thấy nó rất đẹp”.

Vậy là tôi đầu hàng rồi, đặt bức tranh dựa vào tường, tôi ra về mà không thèm quay đầu lại nhìn.

Tôi đã kiểm nghiệm câu nói lưu manh của con mèo Garfiled[5] : “Cái của bạn cũng là của tôi, còn cái của tôi chỉ là của tôi mà thôi”.

[5] Garfiled là nhân vật chính hư cấu trong truyện tranh cùng tên của tác giả Jim Davis.

Ánh nắng chói chang buổi trưa chiếu rọi cả đại sảnh, bậc thềm đá cũng tràn ngập ánh sáng nhức mắt, ánh mặt trời rực rỡ làm tôi thấy hoa mắt. Tay cầm chai hồng trà, tôi bước đến khu ghế đá trước phòng cấp cứu ngồi nghỉ, mở chai nước uống một hơi. Ngước mắt nhìn lên bầu trời rộng lớn, suy nghĩ không biết bản thân mình có bị tan ra hòa vào ánh dương chói lọi kia không? Nước mắt có thể bốc hơi, hòa thành nước và uống vào bụng không? Tự nhiên tôi thấy mình trở nên quá nhạy cảm.

Không biết tự lúc nào tôi lại quan tâm đến những thứ tôi có trong tay như vậy, nhưng bất kể lúc nào tôi đều cố tỏ ra rằng mình không hề để ý đến chuyện đó. Hồi nhỏ, khi gấu Pooh hay mèo Kitty bị Dụ Lộ ôm đi mất, tôi chỉ toàn an ủi rằng đó là những thứ không thuộc về mình, giả vờ như mình rộng lượng lắm, chưa bao giờ dám nói một câu tựa như: “Đây là đồ của chị, em đừng có động vào”. Tôi nghĩ, đấy chỉ là những đồ vật bên ngoài, có được cũng là do vận may, mà không có được cũng là do số phận nó thế rồi. Và thế là tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Về đến ký túc xá, tôi xem nốt Ánh sáng của đom đóm, đến đoạn Hotaru và Fujuki được ở bên nhau, tự nhiên tôi không thấy vui sướng mà lại cảm thấy thương anh chàng đẹp trai không có được tình yêu. Tôi lại tải một bộ nữa về, có tên là Code Blue, không biết nội dung là gì, dự định để sau xem dần.

Ngủ một mạch đến sáng, thức dậy chuẩn bị sách vở đến khu tự học, cố gắng chăm chỉ một bữa xem sao, chuẩn bị tương lai còn xuất sắc hơn người, để áo gấm về làng nữa chứ. Thực ra tôi là người khi bắt đầu làm gì cũng hừng hực quyết tâm, nhưng chỉ ngồi trong phòng tự học yên tĩnh một tiếng đồng hồ là tôi bắt đầu thấy chán nản, cô đơn. Tôi thầm cầu nguyện, nếu như có một chàng hoàng tử đẹp trai nào đó cứu tôi ra khỏi cái phòng tự học đáng ghét này thì dù anh ta mời tôi ăn cơm hay bắt tôi trả tiền cũng được, chỉ cần có cho tôi một lý do nào đó để rời phòng tự học là được hết. Đang lúc tôi cắn bút, quả thật có tin nhắn đến. Là cậu bạn từ nhỏ Tần Chi Văn, cậu ấy muốn mời tôi đi ăn, nhưng tôi phải trả tiền. Thế là tôi vui mừng hớn hở ôm sách nhảy chân sáo ra khỏi khu tự học, vứt hết mấy cái mục tiêu phấn đấu vừa vạch ra. Những điều vừa nêu đây muốn nói rằng tôi là một người rất dễ thay đổi.

Cậu ấy muốn tôi mời đi ăn ở quán cá hương vị Hồ Nam[6], gần bệnh viện Đông Hoa, món cá cay đó làm rất đúng với hương vị gia truyền. Hai đứa tôi hồi còn ở Đức đã rất nhớ cái vị cay cay ấy, nhưng mà chị giúp việc hoàn toàn không biết nấu cơm, thực phẩm châu Á ở siêu thị thì không đầy đủ, mỗi ngày chúng tôi chỉ có thể ăn lạp xưởng xào khoai tây và hành tây, đến cơ hội để ăn móng giò cũng không có vì hai đứa không biết tiếng Đức.

[6] Vị Hồ Nam: Một trong tám hương vị ẩm thực đặc trưng của Trung Quốc, có nguồn gốc ở khu vực tỉnh Hồ Nam, có vị chua cay thơm.

Vừa ngửi thấy mùi cay ấy, mọi phiền não trong tôi vội tan biến: “Ôi thơm thế chứ!”.

“Thơm thật đấy”, Tần Chi Văn tán thưởng.

Cô em phục vụ đứng bên cạnh cũng phải cười bẽn lẽn nói: “Vâng, đúng là rất thơm ạ, mời anh chị dùng ạ”.

Hiếm thấy có thái độ phục vụ nào tốt như thế, đang tâm trạng tốt, tôi lia đôi đãu sang nói: “Cậu cũng nếm thử xem sao”. Một giọng nói vui vẻ và bay bướm cất lên: “Vậy thì anh không khách sáo nữa nhá”.

Ngẩng đầu lên thấy ông anh Cao Y Thần và cả một đoàn người đi đằng sau, trong đó có cả bố nuôi tôi và Cố Tông Kỳ.

“Mọi người hôm nay tụ tập ăn uống à?”, tôi buông đũa rồi bước đến bên bố nuôi, “Sao mà kéo nhau đi cả thế này?”.

Bố nuôi đưa thực đơn cho người bên cạnh, uống hớp trà rồi nói: “Hội chẩn xong rồi thì đi ăn cơm thôi. Sao, hôm nay hẹn hò với bạn trai à? Trùng hợp quá nhỉ?”.

Tôi dẩu môi lên: “Cái con muỗi[7] đấy á, bạn trai gì chứ?!”.

[7] Tên của Tần Chí Văn, trong tiếng Trung đồng âm với cách đọc từ con muỗi.

Lúc đó Tần Chi Văn cũng bước tới chào hỏi: “Em chào giáo sư Trần”.

Tôi lén liếc mắt sang phía Cố Tông Kỳ, anh đang chăm chú nghiên cứu thực đơn, gọi món xong anh cũng đưa mắt nhìn sang phía tôi, trong giây lát tôi phát hiện ra có sự thay đổi trong ánh mắt ấy, đó là khi anh nhìn Tần Chí Văn. Anh khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút nghiêm nghị. Có lẽ vì đọc quá nhiều tiểu thuyết tình cảm, nên phản ứng đầu tiên của tôi là hai người Tần Chi Văn và Cố Tông Kỳ có quen biết, thậm chí có khi lại có ân oán riêng gì đó. Nhưng tôi không nói gì hết.

Chẳng còn tâm trí đâu mà ăn cá nữa, tôi quay lưng về phía họ, ăn cơm mà cứ có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, lạnh sống lưng, khiến tôi ngồi đấy mà như bị kim châm.

Không khí bên bàn họ thật náo nhiệt, ăn xong tôi đi rửa tay, lúc quay lại thấy có người dựa vào tường ngoài hành lang, lại cứ nghĩ rằng mình uống hơi nhiều nên chẳng để ý lắm. Khi đi qua rồi tôi mới nghe có tiếng rì rầm phía sau lưng, quay đầu lại thấy một bác trung niên đang ngã ra đất, người co giật. Tôi điếng người, nhưng bản năng phi thường liền cất tiếng gọi: “Bố ơi, có bệnh nhân!”.

Dứt lời thì thấy tiếng kéo ghế, rồi tiếng chân vội vã chạy tới, rất nhiều người đổ ra xem. Đang hoảng loạn, tôi bị một cánh tay kéo ra, nói: “Để anh, em bảo mọi người gọi điện cho phòng cấp cứu bệnh viện đi”.

Tôi còn đang đờ người nhìn bác kia, nhưng vẫn nhận ra giọng nói đấy là của Cố Tông Kỳ. Và bàn tay anh ấy có chút lạnh nhưng rất kiên định, lại có sức mạnh của sự tự tin.

Lập tức có người gọi điện thoại, đám bác sĩ vây quanh chỗ đó, bố nuôi đứng ngay trước mặt tôi, tiếng Cố Tông Kỳ bình tĩnh cất lên: “Chân tay co rút, hai tay co quắp, hai chân bị duỗi thẳng, hai đồng tử giãn rộng, mất khả năng phản xạ ánh sáng và phản xạ sinh lý, không có cảm giác đau, không còn ý thức, đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Nghi ngờ đỉnh đầu bên trái có khối u”.

Có vị bác sĩ khoa Thần Kinh nói ngay: “Có phải là sưng máu không? Thế thì xong rồi, khó giải quyết đây, yêu cầu bên phòng cấp cứu chụp CT”.

Sau đó đoàn cấp cứu tới đưa bệnh nhân đi, tôi thấy bác sĩ khoa Thần Kinh chạy theo họ, vừa đi vừa nói: “Chỗ cá còn lại nhớ gói về cho tôi nhé”.

Mọi người đều bật cười, còn tôi thì không cười nổi.

Cái đèn pin Cố Tông Kỳ dùng để kiểm tra phản xạ ánh sáng của đồng tử mắt quay vòng vòng trong không trung, tôi thấy anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn ra bên ngoài khẽ lắc đầu.

Ánh nắng trời thu thật rực rỡ, nhưng chiếu rọi trên khuôn mặt anh sao lại như lớp sương mù che phủ.

Anh có hàng mi cong cong, rất điềm tĩnh, chiếc cằm kiên nghị, có một mùi hương thật đặc biệt, không đơn thuần là mùi thuốc sát trùng, mà còn có một thứ mùi hỗn hợp của hương trà cổ. Tôi cúi đầu, bóng tôi và bóng anh như chồng lên nhau dưới nắng thu.

Chẳng ai để ý rằng tôi và anh cứ đứng đấy một cách ngốc nghếch nên tôi thỏ thẻ nói: “Em thấy mình như biến thành thám tử Conan vậy, đến chỗ nào là chỗ đó có bệnh nhân ngã xuống trước mặt em”.

Anh cúi xuống nhìn tôi, hỏi: “Cái gì mà Conan cơ? Vì sao mà em nói thế?”.

Tôi giài thích sao với anh nhỉ? Tôi bèn nói rằng đó là một nhân vật thám tử trong truyện tranh Nhật Bản, rõ ràng là chàng trai trông lúc nào cũng nghiêm túc này không hề biết, nên chỉ đành trả lời cho xong rằng: “Ý của em là, thôi, không giải thích rõ ràng được.”

Anh cười cười: “À, bệnh tình của bệnh nhân vừa nãy không được ổn lắm”.

“Chuyện gì vậy ạ?”.

“Có khả năng là thùy não trái xuất huyết, tụ máu cấp tính dưới lớp màng não cứng, sưng não nên có rất nhiều khả năng sẽ bị hôn mê lâu đấy”. Anh thả lỏng vai, ngẩng đầu lên, ánh nắng chói lọi kia liền chiếu vào tôi.

“Anh đã từng làm ở phòng cấp cứu hả?” Tôi muốn xác nhận lại xem có đúng là tôi đã từng gặp anh ở phòng cấp cứu viện Đông Hoa không?

Cố Tông Kỳ gật đầu nói: “Ừ, hai năm trước anh đã từng làm ở đó nửa năm”.

Hóa ra đúng là anh, chính là vị bác sĩ khi đó tôi thấy rất đáng yêu ấy, tôi chớp chớp mắt, nhướn mày hỏi anh: “Cái ông bệnh nhân bị tai nạn mặt đầy thương tích ấy, sau đó đi phẫu thuật thẩm mỹ thật hả?”.

“Hả?”. Anh không ngờ rằng tôi sẽ hỏi như vậy, liền chớp mắt rồi cười phá lên, “Không, anh ta vẫn cảm thấy khâu có lẽ tốt hơn, nhưng đe dọa anh rằng nếu anh khâu không tốt anh ta sẽ kiện anh”.

“Sau đó thì sao?”.

“Sau đó khâu xong thì anh ta về”.

Nụ cười của anh thật nhẹ nhàng, như đám mây bồng bềnh trên bầu trời thu xanh biếc, tôi nghĩ nếu như anh cười thêm chút nữa chắc sẽ đẹp trai lắm, nhưng mà có thể thấy bác sĩ ngoại khoa cười đã là chuyện hiếm gặp rồi.

Điện thoại của bố nuôi tôi đổ chuông, bên bệnh viên giục ông sang làm phẫu thuật, họ nói bệnh nhân béo quá, bụng to như núi vậy, tất cả số móc đều không đủ dài, nên yêu cầu ông quay về xem tình hình.

Tôi chen vào hỏi: “Lớp mỡ dày bao nhiêu vậy ạ?”.

Vị bác sĩ trong điện thoại lập tức trả lời: “Như ba quả núi ghép lại vậy”.

Tôi thấy thật buồn cười, hứng chí gắp liền mấy miếng cá.

Cố Tông Kỳ đứng bên cạnh tôi nói khẽ: “Ớt có hại cho dạ dày đấy, tốt nhất nên ăn ít thì hơn”.

Lúc đấy mọi người đều đi hết rồi, còn tôi, Tần Chi Văn và Cao Y Thần ngồi một bên, tôi còn chỉ vào trán mình rồi nói: “Còn dễ nổi mụn nữa, nhưng mà ngon thì ăn hết”.

“Nổi mụn không phải là vì hoocmon sao?” Cao Y Thần nhìn tôi cười mà giả vờ như không.

Tôi lườm anh ta: “Đợi em hai mươi lăm tuổi mới nghĩ đến vấn đề hoocmon”.

Cuối cùng có thể yên tĩnh mà ăn nốt miếng cá rồi.

Lần thứ hai sau khi ăn no, vì cay mà mặt đỏ bừng nên tôi đi rửa mặt. Bọn Tần Chi Văn lái xe về rồi, còn lại tôi trong thang máy, gặp Cố Tông Kỳ đang gọi điện thoại.

Anh quay lưng lại với tôi, tay vịn vào lan can, bờ vai gầy gầy, có thể thấy đó là một đôi vai thật quyến rũ.

Tôi thấy anh nói: “Con biết rồi, bây giờ con sẽ đi ngay, vâng, con biết là ở nghĩa trang Phổ Nguyên, vâng, con biết rồi”. Anh quay người lại, thấy tôi liền cười nhẹ một cái, nói: “Đi thôi”.

Tôi đang tính làm sao để lấy được số điện thoại của anh.

Thang máy thật là chậm, chỉ có hai đứa tôi, lòng tôi rối bời, cố mím chặt môi không nói câu nào. Đột nhiên anh cất tiếng: “Dụ Tịch à, bác sĩ Cao Y Thần nói thế nào nhỉ, em là một cô gái tốt…”

Hóa ra vị bác sĩ này cũng không phải tuýp người chậm hiểu lắm đâu, cũng tinh phết đấy, nghe hiểu trò chơi chữ giữa tôi và Cao Y Thần, tôi giả vờ cười tự nhiên, nói: “Thực ra em cũng không muốn thế nào đó với anh Cao Y Thần đâu, nhưng mà anh biết đấy, con gái không có người yêu thì đúng là một việc thảm vô cùng”.

Anh có phần hơi ngạc nhiên, chưa kịp nói gì thì thang máy đã “ding” một cái, báo xuống đến tầng một. Tôi ngẩng đầu lên, nói với anh bằng giọng đùa cợt: “Cho nên, làm sao bây giờ, lẽ nào bác sĩ Cố Tông Kỳ chịu làm người yêu của em?”.

Tôi không đợi xem vẻ mặt của anh như thế nào, liền vẫy vẫy tay chào tạm biệt: “Em chỉ đùa thôi, đừng có mà cho là thật nhé, gặp lại anh sau nha”.

Dứt lời tôi bước vội ra ngoài.

Mấy chiếc lá khô bay bay rơi xuống chân tôi, giẫm lên nghe sột soạt thật thú vị, bầu trời xanh biếc, vài đám mây bay lơ lửng trên trời, ánh nắng cứ chiếu rọi xuống nhân gian, không khí mùa thu tràn ngập khắp bầu trời.

Mồ hôi tay túa ra, tôi phải rút giấy ăn ra lau. Đến lúc này tôi mới nhận ra rằng, nếu như tôi có ý với người đàn ông kia, thì chiến lược của tôi là đúng đắn, chỉ là dùng sai chiến thuật. Một người có tính cách chính trực, ôn hòa như Cố Tông Kỳ thì phải tỏ tình trực tiếp, chứ không thể nói ẩn nói ý được. Mà tôi bây giờ, nhất định là bị anh ấy ghét rồi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...