Hỏa Ngục (Inferno)

Chương 79


Chương trước Chương tiếp

Chen qua đám đông khách du lịch trên cầu Rialto, Sienna Brooks bắt đầu chạy, gấp gáp lao về phía tây dọc theo lối đi Fondamenta Vin Castello phía trước con kênh.

Họ đã bắt được Robert.

Cô vẫn còn thấy ánh mắt tuyệt vọng của anh ngước nhìn lên chỗ mình khi những người lính kéo tuột anh xuống khỏi giếng lấy sáng và lôi vào hầm mộ. Cô biết chắc rằng những người bắt giữ anh sẽ nhanh chóng thuyết phục anh, bằng cách này hay cách khác, tiết lộ mọi điều anh đã đoán ra.

Chúng ta ở nhầm quốc gia rồi.

Thế nhưng, tai hại hơn nữa là cô biết rõ những người bắt giữ anh sẽ không phí thời gian tiết lộ cho Langdon biết bản chất thật sự của tình hình.

Em rất xin lỗi, Robert.

Vì mọi chuyện.

Xin hiểu cho, em không còn lựa chọn nào.

Thật lạ, Sienna đã thấy nhớ anh mất rồi. Ở đây, giữa đám đông người tại Venice, cô vẫn cảm thấy sự cô độc quen thuộc.

Cái cảm giác ấy chẳng có gì mới cả.

Từ thời niên thiếu, Sienna Brooks đã luôn cảm thấy đơn độc.

Lớn lên với trí thông minh xuất chúng, Sienna có cả một thời tuổi trẻ luôn cảm thấy mình là kẻ xa lạ ở một vùng đất xa lạ - một kẻ ngoại lai bị mắc kẹt trong một thế giới đơn độc. Cô đã cố gắng kết bạn, nhưng bạn bè đồng trang lứa đều chỉ biết đắm đuối với những thứ phù phiếm mà cô không hề quan tâm. Cô cố gắng tôn trọng những người hơn tuổi, nhưng hầu hết người lớn dường như đếu chẳng khác gì những đứa trẻ đang già đi, thiếu ngay cả kiến thức cơ bản nhất về thế giới quanh họ, và tệ nhất là họ thiếu thái độ tò mò hay quan tâm đến thế giới ấy.

Mình cảm thấy mình chẳng thuộc về nơi nào cả.

Và vì thế Sienna Brooks học cách trở thành một bóng ma. Vô hình. Cô học cách làm một kẻ biết thích nghi, một diễn viên, phô bày một gương mặt khác hẳn giữa đám đông. Niềm đam mê thời niên thiếu của cô dành cho sân khấu bắt nguồn từ những gì sẽ trở thành giấc mơ suốt đời của cô, đó là biến thành một người khác, cô biết rõ như vậy.

Một người bình thường.

Vai diễn trong vở Giấc mộng đêm hè của Shakespeare giúp cô cảm thấy hòa nhập, bởi những diễn viên đã trưởng thành không hề tự phụ mà luôn ủng hộ, giúp đỡ cô. Tuy nhiên, niềm vui thích của cô không kéo dài lâu, nó tan biến ngay khi cô rời sân khấu vào đêm mở màn và đối diện với cả đám người của truyền thông với những cặp mắt hiếu kỳ, trong khi các bạn diễn của cô lặng lẽ lẻn ra khỏi cửa sau mà không bị chú ý.

Lên bảy tuổi, Sienna đã đọc sách đủ nhiều để có thể chẩn đoán được mình mắc phải căn bệnh trầm cảm. Khi cô nói cho cha mẹ mình, họ dường như chết lặng, vì họ luôn biết con gái mình không được bình thường. Tuy nhiên, họ vẫn gửi cô tới một bác sĩ tâm thần. Bác sĩ hỏi cô rất nhiều câu hỏi mà chính Sienna đã tự hỏi mình, và rồi ông ấy kê một đơn thuốc gồm amitrityline và chlordiazepoxide[1].

[1]Hai loại thuốc an thần, chống trầm cảm.

Sienna nổi khùng và nhảy khỏi ghế. “Amitrityline ư?!”, cô thách thức, “Cháu muốn hạnh phúc hơn – không phải làm xác sống!”

Vị bác sĩ tâm thần, quả không hổ danh, vẫn rất bình tĩnh trước cơn giận dữ của cô bé và lại nêu ra gợi ý thứ hai. “Sienna, nếu cháu không muốn dùng thuốc, chúng ta có thể thử một phương pháp tổng quát hơn.” Ông ấy ngừng lại. “Có vẻ như cháu đang bị kẹt trong vòng tròn luẩn quẩn với suy nghĩ về bản thân cũng như cho rằng cháu không thuộc về thế giới này.”

“Đúng như vậy”, Sienna đáp. “Cháu đã cố không như vậy, nhưng cháu không thể!”

Ông ấy mỉm cười bình tĩnh. “Dĩ nhiên cháu không thể ngừng được. Bộ óc con người không thể thôi suy nghĩ. Tâm hồn luôn cần những cảm xúc, và nó sẽ tiếp tục tìm kiếm liệu cho tình cảm đó – tốt hoặc xấu. Vấn đề là cháu đang cấp cho nó không đúng nhiên liệu nó cần.”

Sienna chưa bao giờ nghe ai nói về tư duy với những thuật ngữ máy móc như vậy, và cô lập tức thấy tò mò. “Làm thế nào cháu cấp cho nó một loại nhiên liệu khác được?”

“Cháu cần thay đổi mối quan tâm của mình”, ông ấy nói. “Hiện tại, cháu chủ yếu nghĩ về bản thân. Cháu tự hỏi tại sao cháu không thích hợp… và có chuyện gì không ổn với cháu.”

“Đúng thế ạ”, Sienna lại nói, “nhưng cháu chỉ cố giải quyết vấn đề. Cháu cố gắng thích nghi. Cháu không thể giải quyết vấn đề nếu cháu không nghĩ về nó”.

Ông ấy bật cười. “Bác tin rằng nghĩ về một vấn đề… chính là vấn đề của cháu.” Ông bác sĩ gợi ý rằng cô thử thay đổi mối quan tâm khỏi bản thân mình và các vấn đề của chính mình, hướng sự chú ý đến thế giới xung quanh và những vấn đề của nó.

Đó chính là lúc mọi thứ thay đổi.

Cô bắt đầu dồn hết mọi năng lực, không phải vào nỗi chán nản bản thân, mà vào việc thương cảm những người khác. Cô bắt đầu một sáng kiến mang tính bác ái, phân phát súp tại các khu nhà tạm cho người vô gia cư, và đọc sách cho người mù. Thật kỳ lạ, không ai trong số những người Sienna giúp đỡ có vẻ thấy rằng cô khác thường cả. Họ chỉ tỏ lòng biết ơn người đã quan tâm họ.

Sienna làm việc chăm chỉ hơn mỗi tuần, gần như không ngủ vì nhận ra rằng có rất nhiều người cần sự giúp đỡ của cô.

“Sienna, từ từ thôi!”, mọi người khuyên can cô. “Cô không thể cứu cả thế giới được đâu!”

Nói ra điều ấy mới kinh khủng làm sao.

Qua những hành động vì cộng đồng, Sienna được tiếp xúc với vài thành viên của một nhóm nhân đạo địa phương. Khi họ mời cô tham gia với họ trong một chuyến đi dài cả tháng tới một trong những thành phố đông đúc nhất thế giới, cô đã nắm lấy cơ hội ngay.

Sienna cứ ngỡ họ sẽ đi giúp những ngư dân hoặc nông dân nghèo ở thôn quê, được thăm xứ sở có vẻ đẹp địa lý thần tiên, hay những vùng đáy biển rực rỡ và những đồng bằng đẹp mê hồn. Nhưng khi tới nơi, Sienna chỉ biết há hốc miệng vì hãi hùng. Cô chưa bao giờ thấy cảnh nghèo khó đến mức độ này.

Làm thế nào một người có thể làm ra sự khác biệt được?

Khi Sienna cho một người ăn thì có hàng trăm người khác nhìn chòng chọc cô với cặp mắt sầu não. Thành phố này có những vụ kẹt xe dài đến hàng tiếng, lại bị ô nhiễm nặng, và tình trạng kinh doanh tình dục kinh khủng, với công nhân tình dục chủ yếu là trẻ em, nhiều em bị chính bố mẹ bán vào các ổ chứa với niềm an ủi rằng ít nhất con cái họ cũng sẽ được cho ăn uống.

Trong môi trường hỗn loạn của nạn mại dâm trẻ em, ăn mày, móc túi và tệ hơn nữa, Sienna thấy mình đột nhiên như tê liệt. Tất cả mọi thứ xung quanh cô, cô đều thấy nhân tính bị lấn át bởi bản năng nguyên thủy trước sự tồn tại. Khi đối diện với tuyệt vọng… con người trở thành loài vật.

Toàn bộ tâm trạng chán nản u uất lại ồ ạt tràn về với Sienna. Cô đột nhiên hiểu ra nhân loại là thế nào – một giống loài bên bờ vực.

Mình nhầm rồi, cô nghĩ. Mình không thể cứu được thế giới.

Như hóa điên, cô vụt bỏ chạy qua các đường phố, len lách qua đám đông, xô ngã họ, đạp lên họ, tìm kiếm một không gian thoáng đãng.

Mình đang chết ngạt vì thịt người!

Lúc bỏ chạy, cô lại cảm thấy những cặp mắt đang nhìn mình. Cô không còn hòa nhập nữa. Cô cao ráo và có nước da trắng trẻo với mái tóc đuôi ngựa vàng óng ả vung vẩy sau lưng. Những gã đàn ông chòng chọc nhìn cô như thể cô đang trần truồng.

Cuối cùng, khi hai chân rã rời, cô không còn biết mình đã chạy được bao xa hay đi đến đâu nữa. Sau khi lau sạch nước mắt và bụi bẩn, cô nhận ra mình đang đứng ở một khu ổ chuột – một khu phố làm bằng những mảnh tôn lượn sóng, bìa cứng dựng lên và buộc lại với nhau. Xung quanh cô, những tiếng khóc của trẻ nhỏ và mùi hôi thối của chất thải người ngập ngụa không khí.

Mình vừa chạy qua cánh cổng địa ngục.

“Cô em”, một giọng nói bỉ ổi vang lên sau lưng cô. “Giá bao nhiêu?”

Sienna quay người lại, thấy ba gã thanh niên đang tiến lại, hau háu như lũ sói. Cô lập tức hiểu rằng mình đang gặp nguy hiểm và cô cố gắng lùi lại, nhưng chúng đã quây lấy cô, như những con thú săn mồi cùng đi săn theo đàn.

Sienna hét lên cầu cứu, nhưng chẳng có ai chú ý đến tiếng cô. Cách đó chỉ hơn bốn mét, cô nhìn thấy một bà già đang ngồi trên một lốp xe, gọt một củ hành già bằng con dao hoen gỉ. Bà già thậm chí không hề ngước lên khi Sienna kêu cứu.

Khi lũ kia tóm và kéo cô vào một cái lán nhỏ, Sienna còn không biết chuyện gì đang xảy ra, và hoàn toàn bị nỗi sợ hãi lấn át. Cô kháng cự bằng mọi khả năng có thể, nhưng chúng rất khỏe, nhanh chóng vật cô xuống một tấm nệm bẩn thỉu, cũ kỹ.

Chúng xé toang áo cô, cào cấu làn da mềm mại của cô. Khi cô kêu thét, chúng nhét chiếc áo rách của cô vào sâu trong miệng cô đến mức cô nghĩ mình sẽ chết nghẹn. Rồi chúng lật sấp cô xuống, ấn mặt cô vào tấm đệm hôi hám.

Sienna Brooks luôn cảm thấy thương xót những sinh linh ngu xuẩn cứ đi tin vào Chúa trong cái thế giới đầy rẫy đau khổ này, nhưng khi ấy chính cô lại cầu nguyện, cầu nguyện bằng tất cả trái tim mình.

Xin Chúa hãy giải thoát con khỏi lũ quỷ này.

Thậm chí khi cầu nguyện, cô vẫn nghe thấy lũ đàn ông cười, chọc ghẹo trong lúc những bàn tay nhớp nhúa kéo tuột chiếc quần bò của cô xuống đôi chân đang cố vùng vẫy. Một gã trong số đó leo lên lưng cô, mồ hôi nhoe nhoét và nặng ghê gớm, hơi thở của hắn như thấm vào da thịt cô.

Mình là trinh nữ, Sienna nghĩ. Đây là chuyện sẽ xảy ra với mình sao.

Đột nhiên gã đàn ông trên lưng cô tuột xuống, những tiếng cười cợt chọc ghẹo biến thành những tiếng rú giận dữ và khiếp hãi. Thứ mồ hôi nóng hổi lăn trên lưng Sienna đột nhiên phun mạnh lên tấm đệm thành những giọt đỏ rực.

Khi Sienna lật người lại để xem chuyện gì xảy ra, cô thấy bà già với củ hành gọt dở và con dao gỉ đang đứng phía trên kẻ tấn công cô, lúc này máu me đầm đìa phun ra từ sau lưng.

Bà già trừng mắt đầy hăm dọa với hai gã còn lại, tay vung vẩy con dao đẫm máu trong không khí cho đến khi ba gã vội vàng bỏ chạy.

Không nói một lời, bà già giúp Sienna lấy lại quần áo và mặc vào.

“Salamat”, Sienna nói khẽ trong nước mắt. “Cám ơn bà.”

Bà già vỗ vào tai, ra ý bà bị điếc.

Sienna chắp hai tay, nhắm mắt, và cúi đầu kính cẩn. Khi cô mở mắt ra, bà già đã đi mất.

Sienna rời khỏi đất nước ấy ngay lập tức, thậm chí còn không chào tạm biệt những thành viên khác của nhóm. Cô không bao giờ nói đến chuyện đã xảy ra với mình. Cô hy vọng răng việc lờ đi sự cố đó sẽ khiến nó chóng phai nhạt, nhưng điều đó dường như chỉ càng thêm tệ hại. Nhiều tháng sau, cô vẫn bị những cơn hoảng hốt ám ảnh về đêm, và cô không còn cảm thấy an toàn ở bất kỳ nơi nào nữa. Cô học võ, và mặc dù nhanh chóng thành thạo kỹ năng điểm mạch[2] chết người, cô vẫn cảm thấy đầy rủi ro ở mọi nơi mình đến.

[2]Nguyên văn: “Dim Mak”, hay tiếng Anh “Touch of Death” (điểm mạch), là một kỹ thuật trong võ thuật được cho là có thể giết người nhằm vào một số khu vực đặc biệt của cơ thể mà không phải dùng lực quá nhiều. Điểm mạch được mô tả là một bí kíp với những kỹ thuật tấn công vào các huyệt vị và kinh mạch, làm đối thủ mất năng lực hoặc gây chết người ngay lập tức hoặc từ từ.

Cảm giác chán nản trở lại, còn tăng lên gấp bội, và cuối cùng cô không ngủ được nữa. Mỗi lần chải đầu, cô lại nhận thấy từng mảng tóc rụng xuống, ngày một nhiều thêm. Cô vô cùng sợ hãi khi thấy chỉ trong vòng vài tuần, cô đã trọc nửa đầu, có những triệu chứng mà cô tự chẩn đoán là telegenic effluvium – hiện tượng rụng tóc liên quan đến căng thẳng và không có cách chữa trị nào khác ngoài việc xử lý chính tình trạng đó. Mỗi lần ngắm mình trong gương, cô lại nhìn cái đầu đang hói dần và cảm thấy tim mình đập loạn lên.

Mình trông như một mụ già!

Cuối cùng, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cạo trọc đầu. Ít nhất trông cô cũng không còn già nữa. Đơn giản là trông cô ốm yếu thôi. Không muốn giống như một bệnh nhân ung thư, cô mua một bộ tóc giả, vấn thành kiểu tóc đuôi ngựa, và ít nhất trông giống như cô khi trước.

Tuy nhiên, trong lòng Sienna Brooks đã thay đổi hẳn.

Mình đã bị hủy hoại.

Với cố gắng tuyệt vọng nhằm bỏ lại cuộc đời mình phía sau, cô tới Mỹ và học trường y. Cô luôn thích ngành y khoa, và hy vọng rằng làm một bác sĩ sẽ khiến cô cảm thấy mình đang cống hiến, như vậy ít nhất cô cũng có thể làm việc gì đó để làm dịu nỗi đau của cơ thế giới nhiễu nhương này.

Mặc dù học dài nhưng Sienna có thể thiếp thu mọi kiến thức rất dễ dàng, do đó khi các bạn cùng lớp bận học thì cô tìm một việc làm bán thời gian để kiếm thêm chút tiền. Tuy không phải trong kịch Shakespeare, nhưng những kỹ năng ngôn ngữ và ghi nhớ giúp cô trút bỏ cảm giác mình đang làm việc, mà thay vào đó là đang diễn xuất, việc này giống như một nơi ẩn náu giúp Sienna có thể quên đi mình là ai và trở thành một người khác.

Là bất cứ ai khác.

Sienna đã cố gắng lẩn tránh nhân dạng của mình kể từ lần đầu tiên biết nói. Khi còn bé, cô đã né tránh không dùng tên thật, Felicity, mà dùng tên đệm, Sienna. Felicity nghĩa là “vận may”, và cô biết mình chẳng hề được như vậy.

Hãy dừng tập trung vào những vấn đề của chính mình, cô tự nhắc nhở. Hãy tập trung vào vấn đề của thế giới.

Những gì Sienna từng chứng kiến trong chuyến đi vừa qua đã khơi dậy trong cô một mối lo về tình trạng quá đông đúc và vấn đề dân số thế giới. Chính khi đó cô phát hiện ra những bài viết của Bertrand Zobrist, một chuyên gia di truyền học đã đề xuất một số lý thuyết rất tiến bộ về dân số thế giới.

Anh ấy là một thiên tài, cô nhận ra như vậy khi đọc các tác phẩm của ông ta. Sienna chưa bao giờ có cảm giác như vậy về người khác, và càng đọc Zobrist, cô càng cảm thấy như thể mình đang nhìn thấu trái tim của một con người chung trí hướng. Bài viết “Bạn không thể cứu thế giới” của ông khiến Sienna nhớ về những gì mọi người thường nói với cô lúc bé, nhưng Zobrist tin vào điều ngược lại.

Bạn CÓ THỂ cứu được thế giới, Zobrist viết. Nếu không phải là bạn, thì là ai? Nếu không phải lúc này thì là khi nào?

Sienna nghiên cứu kỹ những phương trình toán học của Zobrist, tìm hiểu những dự đoán của ông ta về một thảm họa theo thuyết Malthus cùng sự diệt vong sắp tới của loài người. Đầu óc cô ham thích những phỏng đoán trù vận, nhưng cô cảm thấy mức độ căng thẳng của mình tăng lên khi nhìn thấy toàn bộ tương lai trước mắt được dảm bảo bằng những phép toán, rõ ràng là không thể tránh khỏi.

Tại sao không ai khác nhìn thấy điều này đang xảy đến?

Mặc dù thấy kinh sợ trước những ý tưởng của ông ta, Sienna vẫn bị ám ảnh bởi Zobrist, xem video những bài diễn giải của ông ta, đọc mọi thứ ông ta viết. Khi Sienna nghe tin ông ta có một chương trình nói chuyện ở Hoa Kỳ, cô biết mình phải tới gặp ông ta. Và đó là đêm toàn bộ thế giới của cô thay đổi.

Một nụ cười nở trên gương mặt cô, một khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi, và cô lại hình dung ra cái buổi tối kỳ diệu – một buổi tối cô còn nhớ rõ cách đây chỉ vài giờ lúc đang ngồi trên tàu hỏa cùng Langdon và Ferris.

Chicago. Trận bão tuyết.

Tháng Giêng, sáu năm về trước… nhưng vẫn có cảm giác như mới hôm qua. Mình đang lê bước trên những đống tuyết trăng dọc đại lộ Magnifcent Mile hút gió, cổ áo dựng đứng lên trong cơn nhòa trắng chói mắt. Dù lạnh, mình vẫn tự nhủ rằng chẳng có gì ngăn mình đi tới đích đến. Tối nay là cơ hội mình được nghe Bertrand vĩ đại nói chuyện riêng.

Hội trường gần như vắng tanh khi Bertrand lên sân khấu, và anh ấy cao… rất cao… với đôi mắt màu lục lanh lợi sâu thẳm như nắm bắt toàn bộ bí mật của thế giới.

“Vứt cha cái khán phòng trống trơn này đi thôi”, anh ấy nói. “Chúng ta tới quán rượu nào!”

Và rồi bọn mình đến đó, chỉ có một nhúm, trong một gian buồng yên tĩnh, trong khi anh ấy nói về di truyền học, về dân số, về niềm say mệ mới nhất của anh ấy – Siêu nhân học.

Càng uống, mình càng cảm thấy như thể mình đang được gặp gỡ riêng một ngôi sao nhạc rock vậy. Mỗi lần Zobrist liếc nhìn mình, đôi mắt xanh lục của anh ấy lại làm dấy lên trong mình một cảm giác hoàn toàn khác lạ - một ham muốn nhục dục sâu thẳm.

Đó là một cảm giác hoàn toàn mới mẻ với mình.

Rồi chỉ còn lại chúng mình.

“Cảm ơn anh vì buổi tối nay”, mình nói với anh ấy, hơi ngà ngà vì quá chén. “Anh đúng là một giáo viên tuyệt vời.”

“Lại tâng bốc phải không?”, Zobrist mỉm cười và ghé lại gần hơn, giờ chân bọn mình đã chạm nhau. “Điều đó sẽ đưa em đi tới mọi nơi đấy.”

Chuyện tán tỉnh rõ ràng không thích hợp tí nào nhưng đó là một đêm gió tuyết tại một khách sạn vắng vẻ ở Chicago, và có cảm giác như cả thế giới ngừng lại.

“Vậy em nghĩ gì nào?”, Zobrist nói. “Uống với anh vài ly tại phòng anh nhé?”

Mình như đông cứng lại, biết rõ chắc chắn mình trông giống như một con hươu trước ánh đèn pha. Mình không biết làm việc này như thế nào!

Đôi mắt của Zobrist hấp háy ân cần. “Để anh đoán nhé”, anh ấy thì thào. “Em chưa bao giờ ở cùng với một người đàn ông nổi tiếng.”

Mình cảm thấy máu dồn lên mặt, cố gắng dấu đi những cảm xúc dâng trào – xấu hổ, phấn khích, sợ hãi. “Thực ra, nói rất thật”, mình nói với anh ấy, “em chưa bao giờ ở cùng bất kỳ người đàn ông nào”.

Zobrist mỉm cười và nhích lại sát hơn. “Anh không biết chắc em đang chờ đợi điều gì, nhưng hãy để anh là người đầu tiên của em.”

Khoảnh khắc ấy, mọi nỗi sợ hãi và thất vọng nhục dục quái lạ từ thời niên thiếu của mình biến mất, như bốc hơi vào màn đêm gió tuyết.

Thế rồi, mình trần truồng trong vòng tay anh ấy.

“Thư giãn đi, Sienna”, anh ấy thì thầm, và sau đó, với đôi bàn tay kiên nhẫn, anh ấy mơn trớn cơ thể ngây dại của mình và mang lại những cảm xúc mình chưa bao giờ hình dung chúng có thể tồn tại.

Trong vòng tay ôm ấp của Zobrist, mình cảm thấy như thể mọi thứ trên thế giới đều đâu vào đấy, và mình biết cuộc đời mình có mục đích.

Mình đã tìm thấy Tình yêu.

Và mình sẽ đi theo nó tới bất kỳ đâu.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...