Hoa Miêu Miêu

Chương 142


Chương trước Chương tiếp

“Vì cái này.” Ngao Vân xòe tay ra, mười chiếc vuốt sắt có đính kim cương xuất hiện trong lòngbàn tay, rồi lập tức thu về, “Nhân tiện chờ nàng.”

“Trả Phá Thiên Trảo cho tôi.” Tôi phẫn nộ quát.

Tất Thanh ngơ ngác:

“Phá Thiên Trảo là gì? Sao anh ta lại ở đây?”

“Đó là vũ khí của em.” Vội vàng giải thích, hai mắt tôi nhìn Ngao Vân chăm chú, chỉ sợ hắn ta đột nhiên gây sự.

“Nàng muốn đòi lại Phá Thiên Trảo là để thu hồi lực lượng, đối phó với ta sao?” Ngao Vân cười hỏi.

Trước giọng nói lạnh lẽo của hắn, tôi sợ hãi tới mức lông tóc trên người dựng đứng cả lên, vội vàng đẩy Tất Thanh ra sau mình, không ngờ anh pháthiện ra sự việc không bình thường, ỷ mình khỏe hơn tôi nên cứ bắt tôiphải đứng sau mình, lên tiếng hỏi:

“Rốt cuộc anh là ai? Định làm gì Miêu Miêu?”

“Ta là ai? Bích Thanh lão huynh, huynh nhớ được Hoa Miêu Miêu mà không nhớhuynh đệ bao năm trước sao?” Giọng Ngao Vân càng lạnh lẽo hơn, ngọn nếntrong tay hắn tắt phụt, cả người hắn cũng bắt đầu biến hóa.

Lớpmặt nạ ngụy trang dần dần tan đi, mái tóc đen dài tới tận thắt lưng biến thành màu đỏ chói lòa hơn cả lửa, đôi mắt thẫm dần dần chuyển sang màuvàng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười thù địch. Bộquần áo bình thường trên người cũng biến thành một bộ giáp màu đen,chiếc nhẫn nơi ngón tay dài ra, biến thành một thanh trường thương cắmvào lòng bàn tay.

Thanh trường thương phóng ra, nhanh như gió,lập tức phóng tới yết hầu của Tất Thanh, lạnh lẽo áp sát da thịt, tỏa ra sát khí thấu xương, khoảnh khắc ấy, hắn không còn vẻ phong lưu thườngkhi, mà là Tam Thái Tử của Long Vương trấn thủ tứ hải, là vị chiến tướng hùng mạnh nhất đáy biển.

Mặc dù rơi vào hiểm cảnh nhưng mí mắtTất Thanh không hề lay động, anh chỉ lặng lẽ nhìn Ngao Vân, trên mặtkhông một chút sợ hãi, như thể đang nằm giữa trận nhãn của cơn cuồngphong, lại giống như cổ mộc ngàn năm, cho dù bên cạnh mình chính là cáichết cũng không thể khiến anh lùi một bước chân.

Đây là thói quen của hàng ngàn năm chiến đấu sinh tử đã ăn sâu vào trong xương cốt, càng nguy hiểm thì lại càng trấn tĩnh.

Mũi thương của Ngao Vân hơi nhích về phía trước một chút, làm rách da anh,một giọt máu từ yết hầu chảy ra, lướt qua xương đòn, nhuộm đỏ áo.

Tôi phẫn nộ, gần như hét lên với Ngao Vân:

“Nếu ngươi làm tổn thương tới tính mạng của anh ấy thì cho dù ta có phải trả cái giá đắt nhất cũng sẽ khiến ngươi tan xương nátthịt.”d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

“Một con mèo con thì uy hiếp đượcgì?” Ngao Vân hình như vừa nghe thấy một câu chuyện gì nực cười lắm,“Không có thực lực cân bằng thì không có tư cách đàm phán, quy tắc nàyta tưởng mấy nghìn năm qua nàng phải quen thuộc lắm chứ.”

“Chờ ta chết rồi quay về Thiên Giới sẽ tính sổ với người.” Tôi cân nhắc tìnhhình trước mắt, đoán ra kết cục tồi tệ nhất. “Mèo kiên nhẫn lắm, ta cóthể bỏ ra rất nhiều thời gian để săn ngươi. Hơn nữa ngươi giết TấtThanh, ngoài ta ra còn có người khác tìm ngươi tính sổ, ví dụ như bọnHải Dương, chắc chắn họ sẽ không đứng yên nhìn đâu.”

“Thế thì đã sao?” Ngao Vân hỏi ngược lại.

“Hắn không giết anh đâu, Miêu Miêu không cần lo lắng.” Cuối cùng Tất Thanhcũng lên tiếng cười đau khổ, “Nếu hắn thực sự muốn giết anh thì việc gìphải do dự, hắn chỉ đang muốn nói điều kiện mà thôi.”

“Không sai, ta chỉ dọa con người chút thôi.” Ngao Vân đưa tay ra thu thanh trườngthương về, nụ cười giả tạo, một lúc lâu sau nụ cười mới tắt, rồi nghiêmtúc nói với Tất Thanh:

“Kiếp trước nàng là của ngươi, kiếp này nếu nhường Miêu Miêu cho ta, sau này ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi nữa.”

“Tuy rằng tôi không hiểu kiếp trước kiếp này ra sao, nhưng Miêu Miêu khôngphải đồ vật, cô ấy có quyền lựa chọn của riêng mình.” Tất Thanh không hề do dự từ chối đề nghị của hắn.

“Nếu không có sự xuất hiện của ngươi thì nàng đã là của ta.” Ngao Vân nghiến răng.

“Ngươi còn nói nữa hả!” Tôi nhớ tới chuyện này là phẫn nộ, tuôn ào ào mộttràng, “Ngươi dám biến thành gương mặt của Tất Thanh để lừa ta! Nếu tanhớ lại chuyện ngày trước thì làm gì có chuyện bị ngươi lừa, đồ lừađảo!”

“Ha ha, trong mắt nàng ta chỉ là một kẻ lừa đảo thôi sao?” Ngao Vân cười thật thê lương.

“Chuyện này...” Tôi nhớ lại mọi việc của mình với hắn ngày trước, tim mềmxuống, hơi do dự, “Ta luôn coi ngươi là bạn tốt... Ngoài ra chẳng có ýgì khác, chuyện này không thể miễn cưỡng được.”

“Ta chưa bao giờcoi nàng là bạn tốt cả.” Ngao Vân nhìn tôi, một nỗi buồn tràn ngập trong giọng nói của hắn. “Chỉ là nàng chưa bao giờ cho ta cơ hội, kiếp trướccũng thế, vì sao kiếp này vẫn không chịu cho ta cơ hội?”

“Việc này không phải ta muốn cho là cho được mà!” Tôi thấy đầu óc mình bắt đầu rối loạn.

Tất Thanh kéo tôi ra sau lưng, ngang ngược nói:

“Cho dù muốn cho cũng không được cho.”

“Rốt cuộc hắn có gì tốt? Vừa cứng nhắc, vừa ngốc nghếch! Kiếp trước khichết, mặt hắn toàn là nếp nhăn, vậy mà nàng vẫn yêu hắn.” Ngao Vân càngthêm phẫn nộ, “Luận về sự si tình, luận về ngoại hình, luận về thực lực, ta có chỗ nào không bằng hắn? Nàng hà tất phải vì hắn mà từ bỏ cơ hộiquay về Thiên Giới, vĩnh viễn đi vào kiếp luân hồi!”

Bởi vì trong luân hồi mới được ở bên chàng. Tôi không trả lời.

Ngao Vân tiếp tục hỏi:

“Nàng lấy Phá Thiên Trảo về, nhận được yêu lực cũ thì sẽ giống như Bích Thanh Thần Quân, mãi mãi rơi xuống nhân gian, không thể quay về Thiên Giới,hiểu không hả?”

“Hiểu...” Tôi cúi đầu đáp.

d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

“Hiểu mà nàng còn làm!” Ngao Vân gần như sắp phát điên, “Ta chưa từng thấy ai ngu ngốc như nàng cả.”

“Thế nên chúng ta mới là một đôi trời sinh, không phải ngươi.” Tất Thanh đột nhiên bật cười, tiếng cười của anh xóa tan mọi bóng râm trong tôi.

Tôi nắm chặt tay anh:

“Chàng đã không thể quay về Thiên Giới thì ta còn quay về làm gì?”

“Ta không hiểu nàng thích hắn ở điểm gì nữa!” Ngao Vân gầm lên.

“Bởi vì ta là con mèo tam thể mà chàng nuôi, cho dù quay về ngày trước thìta cũng sẽ ở bên chàng.” Tôi cố gắng giải thích chuyện mà tôi vừa nhớra. “Có lẽ ngươi cũng đã từng tính mệnh cách của ta, ban đầu chỉ là mộtcon mèo bình thường, sau khi con mèo đó chết mới có Hoa Miêu Miêu, HoaMiêu Miêu chết rồi mới có Lâm Tiểu Miêu.”

“Giải thích.” Câu này là cả Ngao Vân với Tất Thanh cùng nói.

Tôi gãi đầu, tự mình cũng thấy hồ đồ:

“Tóm lại là em chỉ biết thế thôi, ký ức ban đầu của Hoa Miêu Miêu là con mèo tam thể đó bị rơi xuống lầu, sau đó thì chẳng rõ gì nữa. Tóm lại khi đó em đi theo Bích Thanh Thần Quân là vì chàng là Tất Thanh, mà bây giờ em tìm được Tất Thanh là vì anh là Bích Thanh Thần Quân.”

Trongphút chốc, cả hai người đều rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng lá câyxào xạc trong cơn gió. Một lúc lâu sau, Tất Thanh kéo tôi hỏi hàng vạncâu hỏi vì sao, tất cả những việc xảy ra hôm nay đều vượt qua phạm vichịu đựng của anh, nói thật, cũng vượt qua phạm vi chịu đựng của tôi.

Hai chúng tôi giải thích cho nhau một thôi một hồi, cuối cùng Ngao Vân mới vỡ lẽ ra:

“Cho dù thế nào, nếu có Tất Thanh ở đây thì nàng cũng không thể ở bên ta?”

“Đúng thế.” Tôi gật đầu chắc như đinh đóng cột, sau đó nói giọng nịnh nọt,“Ngao Vân, làm ơn đi, hậu cung của ngươi đông như thế, không thiếu mộtngười như ta... Huống hồ giờ ta cũng không xinh đẹp nữa, vừa ngốc vừachậm, thôi bỏ đi... Ta thực sự luôn coi ngươi là huynh đệ tốt, chưa từng nghĩ tới việc kia, khó lắm.”

“Nàng là một con mèo ích kỷ, ngàytrước ta đã luôn chiều chuộng nàng, chuyện gì cũng nghe theo nàng cóphải là đã khiến nàng quên mất bản tính của ta rồi không?” Thanh trườngthương của Ngao Vân một lần nữa biến thành chiếc nhẫn, “Ta phải đưa nàng về đáy biển, rửa sạch ký ức, nhốt nàng ở bên ta, suốt đời suốt kiếpquên Bích Thanh Thần Quân, quyên Hướng Thanh, quên cả Tất Thanh.”

Lời tuyên ngôn nghiêm túc của Ngao Vân khiến tôi ớn lạnh, miệng cứng đơ lại:

“Cho dù không còn ký ức thì ta cũng vẫn thích chàng ấy!”

“Thế thì phải xem thế nào đã.” Ngao Vân đột nhiên ra tay, bay nhanh tớitrước mặt tôi, định túm lấy vai tôi. Tuy rằng tôi nhìn thấy quỹ đạo hành động của hắn, cũng biết nên phản ứng thế nào, nhưng thân thể tôi khôngcòn sức mạnh nên không kịp tránh.

Tất Thanh phản ứng nhanh hơntôi, anh nhanh nhẹn chắn trước mặt Ngao Vân, định rút vũ khí ra theophản xạ, nhưng lại chẳng có vũ khí gì để anh rút.

Ngao Vân cườilạnh, vẻ mặt như tôi trêu đùa bọn chuột ở kiếp trước, thích thú nhìn hai chúng tôi như con chim trong lồng, nhẹ ngàn giơ tay ra, đẩy Tất Thanhvà túm về phía tôi.

Giương mắt lên nhìn đối phương hành động mà không thể phản kích, cảm giác bất lực này thật là khó chịu.

“Meo...” Cùng với tiếng mèo kêu là một thanh đoản kiếm bay ra, rạch lên tay Ngao Vân, Tiểu Mao cầm kiếm xông tới, đứng trước mặt chúng tôi, giận dữ nhìn Ngao Vân. “Ngươi đừng quá đáng! Miêu Miêu dù sao cũng là mẫu thân củata, chọc vào mẹ ta thì ta cũng sẽ thí mạng với ngươi!”

“Ai quáđáng trước?” Ngao Vân hừ nhẹ một tiếng. “Ngươi vào hùa với bọn Ngưu MaVương, cho Miêu Miêu uống nước hồi tiên, ta còn chưa tính sổ đâu.”

“Ai dà, việc đó liên quan gì tới ta? Lúc đó ta bị chuốc say, vào nhà vệ sinh nôn mà.” Tiểu Mao quả thực vô tội.

“Ngươi tưởng ta không biết gì sao?” Ngao Vân nhìn Tiểu Mao chằm chằm, phẫn nộnói, “Ngươi lén liên lạc với Hồng Hài Nhi, bảo hắn giúp ngươi nhờ MạcLâm lên kế hoạch cho mọi việc, định thoát khỏi sự giám sát của ta.”

Tiểu Mao bất lực:

“Thì cũng chẳng còn có cách nào khác, ai bảo ngươi bắt nghĩa mẫu của ta đểuy hiếp Ngân Tử, hành vi ấy thật chẳng ra sao... hơn nữa ngươi thua cược trước, vậy mà ngươi không chịu nhận.”

“Cược gì?” Tôi thấy con trai đến hỗ trợ thì cũng gan hơn một chút.

Tiểu Mao gãi tai, do dự giây lát rồi nói:

“Con vốn đã cược với Ngao Vân, kiếp này cho dù ba người như thế nào, để choông ấy gặp mẹ trước cha, nếu mẹ yêu ông ấy thì con không nhúng tay vàoviệc này nữa, dù sao kiếp trước cha cũng hay đánh con...” Nói xong nónhìn lén Tất Thanh một cái.

“Chờ chút, đó là con trai kiếp trước của anh?” Sắc mặt Tất Thanh trông thật tội nghiệp.

Tôi vỗ vai anh an ủi:

“Đừng buồn, lần đầu tiên em gặp nó cũng rất khó chấp nhận sự thực là con trai còn lớn tuổi hơn cả mình... Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tại chúng ta trẻquá thôi, cũng tốt.”

“...” Tất Thanh thực sự á khẩu.

Ngao Vân một lần nữa biến ra thanh trường thương, đâm mạnh về phía Tiểu Mao:

“Nếu không phải các ngươi xen vào thì ta đã thành công rồi! Nàng đã đồng ý cưới ta rồi.”

“Vớ vẩn, ngươi biến thành hình dạng cha ta để mê hoặc mẹ ta, món nợ này tacòn chưa tính với ngươi.” Khi cãi nhau, Tiểu Mao cũng chẳng chịu thuakém ai, “Hơn nữa khi cha “xịn” xuất hiện, mẹ lập tức thay đổi rồi, takhông muốn mẹ ta ngày nào cũng phải sống trong sự hối hận đâu.”

“Với cá tính của nàng ta thì chắc chắn sẽ không thoái hôn.”

“Vở kịch bị lộ thì đương nhiên sẽ thoái! Ta không muốn mẹ ta sống cuộc đời còn lại trong nước mắt.”

Ngao Vân không nói gì nữa, thanh trường thương của hắn càng dữ tợn hơn, máitóc đỏ rực như ngọn lửa giận dữ, bay lượn trong trời đêm, trông thật làchói mắt. Tiểu Mao dùng thanh đoản kiếm chống chọi rất mệt mỏi, mấy lầnrơi vào hiểm cảnh, trên người đã bị thương mấy chỗ, khiến tôi nhìn màtinh thần hoảng loạn, nhưng lại không thể nào giúp đỡ, chỉ biết giươngmắt lên nhìn.

Tất Thanh đi khắp nơi tìm vũ khí để giúp con trai, nhưng chỗ nào cũng chỉ là cành cây, đến một thanh gậy sắt cũng không có, muốn dùng đá ném nhưng lại sợ ném trúng TiểuMao.

Mũi thương của Ngao Vân đột nhiên thay đổi, sự linh hoạt quỷ dị ban đầu bỗng biến thành hoa vũ khắp trời, bao trùm cả Tất Thanh lẫnTiểu Mao lại, Tiểu Mao đưa kiếm về bảo vệ những chỗ yếu hại trên cơ thể, còn Tất Thanh thì không có bất cứ thứ gì để phòng thân, chỉ biết giương mắt lên nhìn mũi thương đâm trúng mấy chỗ trên người mình.

“Coichừng.” Tôi lao tới, định dùng người mình để che chắn trận “mưa” thươngcho chàng, nhưng Tất Thanh lại xông thẳng tới, ngồi xuống sau lưng TiểuMao, cười nói:

“Vất vả cho con trai quá.”

Tiểu Mao ức chế:

“Hôm qua người còn gọi con là em trai cơ đấy.” Nó rút thanh đoản kiếm thứhai ở thắt lưng ra, tia lửa bắn ra khi binh khí gặp nhau như những bônghoa lửa nhấp nháy trong bầu trời đêm. Nó chặn được hầu hết các mũithương, tránh nặng đỡ nhẹ, mấy lần thanh trường thương lướt qua chéo áonó, gây ra mấy vết thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm.

Xem ra thằng bé này trong năm trăm năm qua đã tiến bộ rất nhanh, đủ để mẹ nó được an ủi...

Nhưng bây giờ không phải là lúc thấy an ủi, Ngao Vân hiển nhiên là vẫn chưaxuất toàn lực, kinh nghiệm chiến đấu mấy ngàn năm không phải có thể tích lũy trong một sớm một chiều, tôi nhìn chằm chằm vào cái túi nhỏ ở thắtlưng Ngao Vân, trong đó có lẽ đựng Phá Thiên Trảo của tôi, thế là tôiquát lên với Tiểu Mao:

“Cứa đứt cái túi ở thắt lưng hắn.”

Tiểu Mao lắc nhẹ một cái, rồi nhanh nhẹn tấn công xuống phần dưới, miệng còn cười cười:

“Suýt nữa con nghe thành cứa đứt chỗ khác...”

Không ngờ Ngao Vân chẳng thèm đếm xỉa gì tới Tiểu Mao, chỉ tấn công TấtThanh, một điểm sáng phút chốc hóa thành bốn điểm, để lại bốn cái lỗtrên chân tay anh.

Máu bắt đầu chảy ra từng giọt, sau đó biến thành một dòng suối nhỏ, nhuộm đỏ mặt đất, nhuộm đỏ cả Phá Thiên Trảo rơi trên đất.

Tôi thấy Tất Thanh bị thương thì còn buồn hơn cả bản thân bị thương, lậptức lao tới, định nhặt Phá Thiên Trảo về để tấn công. Nhưng so với yêuma thì hành động của con người thực sự quá chậm chạp, nên tôi bị NgaoVân nhanh hơn một bước, thanh trường thương quét qua vai, tôi đau đớnhét lên. Tiểu Mao thấy tôi bị thương thì vội vàng quay về chi viện,nhưng bị Ngao Vân đá mạnh vào xương sườn, đầu nó đập vào gốc đại thụcạnh đó, rồi chìm vào hôn mê.

Chân tay Tất Thanh toàn là vếtthương, anh chầm chậm ngã xuống, nhưng nhân lúc Ngao Vân quay đầu đốiphó với Tiểu Mao thì nhặt lấy Phá Thiên Trảo, nắm chặt không buông.

“Giao Phá Thiên Trảo ra đây.” Ngao Vân ra lệnh.

Nắm tay của Tất Thanh nắm chặt, không chịu buông ra.

“Đừng ép ta phải chặt đứt tay ngươi.” Ngao Vân quát.

Tất Thanh vẫn không chịu buông tay, cứ như thể thứ anh đang nắm trong tay chính là sinh mạng của mình.

Tôi vội vàng chạy lại, hét to:

“Đưa cho em.”

Ngao Vân rút ra một sợi dây ném về phía tôi, sợi dây như con rắn có linh hồn trói chặt lấy tôi, tôi cựa quậy một lúc mới nhận ra, đây là Khốn LongSở của Long Cung, chắc chắn không kém gì dây thừng của Thiên Giới.

Vừa lo vừa tức, tôi quay đầu lại cắn lên người Ngao Vân, hắn mặc cho tôi cắn, miệng còn nói:

“Nhẹ thôi, cắn mạnh là hỏng răng đấy.”

“Thả Miêu Miêu ra!” Tất Thanh khó nhọc bò lên khỏi mặt đất, run rẩy đứngthẳng người, cả người đều là vết máu, hai mắt anh tràn đầy sát khí,trông thật là đáng sợ.

“Nằm mơ! Không giết ngươi đã là nể mặtThiên Giới lắm rồi.” Ngao Vân đột ngột nhấc tôi bay lên không trung, sau khi bay lượn mấy vòng thì biến thành một con rồng đỏ khổng lồ, lao vútvào biển mây.

Tôi nhìn những vết thương vẫn không ngừng chảy máucủa Tất Thanh dưới mặt đất, trong lòng vừa lo lắng vừa đau đớn, chỉ sợanh mất máu quá nhiều mà qua đời, thế là ra sức giãy giụa trong khôngtrung, khiến Ngao Vân thấy khó chịu, cảnh cáo tôi:

“Mèo ngốc, độ cao này mà rơi xuống thì cho dù nàng có chín cái mạng cũng chết đấy.”

“Ngươi là đồ khốn nạn!” Tôi buông lời mắng nhiếc, “Ngươi làm anh ấy bị thươngnặng như thế, nếu có mệnh hệ gì thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”

“Không chết được, không chết được, an tâm đi!” Ngao Vân cười cười bay tiếp,hình như vui lắm. “Bọn Ngân Tử chắc cũng đến đó rồi.”

“Thật không?” Tôi bán tín bán nghi, ngẩng đầu lên.

“Ừm, tạm thời ta còn chưa muốn nàng hận ta.” Ngao Vân gật đầu, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng. “Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời ở lại Long Cung thì cho dù là Tiểu Trà hay Tất Thanh, cả đời này đều sẽ không làm saocả. Nếu nàng không nghe lời thì cho dù phải vi phạm cấm lệnh của thiênquy, ta cũng sẽ giết bọn họ.”

“Ngươi nói dối.” Tôi quát.

“Nàng có thể thử xem.” Ánh mắt Ngao Vân không chút biểu cảm.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...