Hoa Giải Phẫu Học
Chương 4: Bàn Tay Vàng thứ mười tám
“Thu Viễn, nói như vậy tức là huynh cho rằng trại chủ bị…” Lạc Đại Xuân thần sắc ngưng trọng.
“Không sai,” Nhiếp Thu Viễn gương mặt không biến sắc nói, “Phụ thân không phải chết do bất ngờ phát bệnh mà là bị người ta sát hại.”
Trên mặt Lạc Đại Xuân có chút giận dữ: “Thu Viễn à, dù huynh chán ghét Lưu Huỳnh đến mức nào thì cũng nên niệm tình huynh muội, không nên lấy muội ấy làm bia sống chứ!”
Cho tôi xin! Bạn thư sinh mặt trắng à, bạn không cần phải nói toạc ra như vậy chứ! Bạn có biết hai chữ ‘chán ghét’ có bao nhiêu chói tai, làm người ta đau lòng như thế nào không hả?
“Ta sẽ bảo vệ muội ấy, sẽ không để muội ấy thiếu một sợi tóc.” Nam thần nói chắc như đinh đóng cột.
“Muội nguyện ý!” Nghe xong những lời này, tôi kích động túm lấy một cánh tay Nhiếp Thu Viễn. Những người trong phòng đều giật bắn người, nam thần cũng kinh hãi, thiếu chút nữa hắt nguyên chén thuốc nóng vào mặt tôi.
Có thế này anh ấy mới nhận ra mình vẫn bưng chén thuốc, anh đặt chén thuốc xuống bàn, đỡ tôi ngồi xuống ghế bên cạnh. Tôi yếu ớt nói: “Biết tin phụ thân mất, muội cảm thấy rất đau lòng, nhưng, trong đầu muội không thể nào nhớ ra được hình dáng của phụ thân, không thể nào nhớ nổi những tháng ngày muội được sống bên cạnh phụ thân, điều này … càng khiến muội khổ sở …” Nói đến đoạn xúc động, nước mắt tôi lại rơi, lã chã lã chã nhỏ xuống nơi bàn tay.
Tôi tinh tường cảm giác được, tất cả mọi người trong phòng đều thương tâm, bao gồm cả nam thần của tôi. Ngay cả không khí cũng trở nên lắng đọng.
“Đừng sợ!”, Nhiếp Thu Viễn an ủi, “Hiện tại toàn bộ huynh đệ Bát Tử Sơn đều đã tề tựu tại Nghị sự đường, chúng ta chỉ cần nhanh chóng bắt được hung thủ là mọi chuyện sẽ kết thúc.”
“Muội đã hôn mê bao lâu?”
Nhiếp Thu Viễn thật sự không nghĩ tới tôi sẽ hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, hơi giật mình trả lời: “Gần sáu canh giờ.”
“Vậy phụ thân thì sao? Phụ thân ở đâu?”
Sắc mặt Nhiếp Thu Viễn tối sầm lại.
“Vẫn còn ở bên trong phòng ngủ. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, muội lại trong tình trạng như thế này nên vẫn chưa kịp chỉnh lý di dung cho phụ thân.”
Tôi nhân cơ hội này nắm lấy tay anh ấy, ngẩng đầu dùng đôi mắt mông lung đẫm lệ nhìn anh, dùng ngữ khí cầu xin nói: “Ca ca, muội muốn gặp phụ thân lần cuối cùng.”
Yêu cầu này hiển nhiên là rất bình thường. Chỉ là anh ấy không biết được, điều cốt lõi tôi muốn là gì.
Nhìn thi thể ông chú vạm vỡ trên giường, tôi cực kỳ ‘chuyên nghiệp’ nhào đến bên giường khóc lóc ầm ĩ, tràn ngập cảm tình nhìn người ‘cha’ đã không còn sức sống, trong lòng thì âm thầm nói xin lỗi, tay thì không ngừng sờ soạng khắp một tấc một thước trên cơ thể người chết.
Nhóm người Nhiếp Thu Viễn đi cùng tôi và những người ở trong phòng đều không phát giác ra được điều không ổn. Cho dù bình thường ‘tôi’ tính tình có tệ hại đến mức nào, cho dù không có trí nhớ thì khi đứng trước di thể người thân yêu nhất, biểu hiện như tôi cũng rất là bình thường.
Một lúc lâu sau, Nhiếp Thu Viễn đến gần kéo tôi đứng dậy. Hàn Mị Lan đứng bên cạnh khóc nức nở, bả vai run run khiến cho tôi rất phiền lòng.
Trong đầu tôi vốn đã rối lắm rồi, bởi trên thi thể ông chú này, tôi phát hiện một số chi tiết khó lý giải.
Con người sau khi tử vong, sau 1 đến 3 giờ tử thi bắt đầu xuất hiện hiện tượng co cứng, 12 tiếng sau đạt đến toàn thân, khoảng 6 tiếng tiếp theo thì bắt đầu giảm dần, thi thể từ từ mềm lại. Sau khi chết, cơ thể ngừng sản sinh nhiệt lượng, ước chừng mỗi một tiếng độ ấm thi thể giảm đi 1 độ. Dựa vào độ co cứng cùng độ ấm của thi thể này để phán đoán, thời gian tử vong ước chừng là 12-14 tiếng trước, khớp với thời gian tôi hôn mê theo lời của Nhiếp Thu Viễn.
* 1 canh giờ = 2 tiếng
Nhưng mà quan sát thi ban* sau lưng xác chết (tôi khóc lóc, liều mạng lay động một cái thật mạnh, dường như đã lật úp di thể ông ấy, kéo lệch quần áo trên lưng), ông ấy hẳn là chết trước thời gian đó rồi. Hoặc là nói, thi ban trên thi thể này xuất hiện sớm hơn so với những thi thể bình thường khác.
*thi ban: da đổi màu do tế bào thành mạch máu bị vỡ trong chu trình tự phân hủy của tế bào sau khi chết.
Khuôn mặt thi thể đã được lau rửa sạch sẽ nhưng tôi vẫn phát hiện được giữa miệng và mũi ông ấy còn sót lại ít bọt màu trắng.
Còn có, mùi rượu thoang thoảng truyền đến.
Khuôn mặt ông ấy rất bình thản, dường như đây là một cái chết không có đau đớn. Giống như đang ngủ, sau đó, thân thể chậm rãi đình chỉ hoạt động, lâm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Nếu Nhiếp Thu Viễn đã kết luận là mưu sát, thi thể này lại không có ngoại thương, như vậy anh ấy đã sớm dùng ngân châm thử độc. Tôi tin, anh ấy chẳng thăm dò được gì.
Tôi không biết làm sao anh ấy có thể kết luận được ông ấy bị giết, bởi nếu chỉ dựa vào tình trạng thi thể này, không loại trừ khả năng tự sát.
Tôi phán đoán ông ấy bị giết là do căn cứ vào vết thương của ‘tôi’. ‘Tôi’ vì chứng kiến cảnh cha mình gặp nạn nên hoảng sợ tột độ, do đó đầu mới bị va vào cột nhà. Tôi quan sát vết thương trên trán, quả thật là do đập đầu vào cột mà ra, nhưng bị thương đến mức nào thì tôi vẫn chưa biết được. Khả năng là do quá trình xuyên không đã có tác dụng trị liệu nào đó đối với thân thể này của tôi, đây là số mệnh, tôi không thể nào làm gì khác.
Nhưng hai bên bắp tay tôi đều có một chỗ máu ứ đọng rất nặng, đây không phải là vết thương do đập đầu vào cột nhà gây ra. Cho dù bị va vào đi chăng nữa nó cũng không thể nào đối xứng như vậy.
Đây là có người dùng hai tay kiềm trụ cơ thể của tôi, đập thật mạnh đầu tôi vào cột nhà.
Một đôi tay mạnh mẽ của người đàn ông. Nhất định là một người luyện võ, tôi nghe nói ‘tôi’ cũng luyện võ, võ công cũng không tệ, người bình thường khó có thể làm gì được tôi.
Như vậy, tôi phán đoán một chút về nguyên nhân cái chết của ông chú này, cũng là điểm tôi cảm thấy khó tin nhất. Tuy rằng không có cách nào lấy máu, gan và dạ dày để giám định chất độc, nhưng dựa vào tình trạng này tôi suy đoán rằng ông ấy có khả năng bị trúng độc Barbiturat.
Barbiturat là một loại chất gây ức chế thần kinh, là thành phần chủ yếu của thuốc ngủ. Barbiturat có tác dụng ức chế rất mạnh đối với trung khu thần kinh, đặc biệt là vỏ đại não, nếu sự dụng quá liều có thể khiến cho các xung tác thần kinh dần dần tê liệt, trung tâm hô hấp ở hành não bị ức chế trực tiếp dẫn đến giảm biên độ và tần số nhịp thở, cơ thể dần thiếu dưỡng khí dẫn đến tử vong.
Để làm rõ ý tôi cho hai ví dụ dẫn chứng. Thí dụ như loại thuốc tiêm chết không đau, thành phần chủ yếu là hợp chất diễn sinh barbiturate, kết hợp với thuốc mê và một số thành phần khác, khi tiêm vào tĩnh mạch sẽ gây tác dụng lên vỏ đại não, nhanh chóng làm con người mất đi ý thức, sau đó nhịp tim và hô hấp đình chỉ, sẽ có một cái chết thật thanh thản.
Một ví dụ khác, ngôi sao nổi tiếng thế giới Marilyn Monroe chết vì trúng độc Barbiturat do sử dụng thuốc an thần quá liều.
Cho dù vẫn không sử dụng thuốc quá liều nhưng chất này khi kết hợp với cồn cũng có thể dẫn phát trúng độc, mà trên thi thể này tôi có thể ngửi thấy mùi rượu.
Vì vậy, nếu uống thuốc ngủ chứa barbiturate thì nhất định KHÔNG ĐƯỢC UỐNG RƯỢU!
Nhưng theo như những gì tôi học được thì barbiturate được phát hiện và tinh luyện từ năm 1903. Còn đây là Đường triều có được không? Thế giới này quả thực quá điên cuồng, đã không thể dùng suy nghĩ bình thường để suy đoán nữa.
Có lẽ, những chuyện mà chúng ta không biết được trong lịch sử còn có rất nhiều? Luyện đan không cẩn thận luyện ra đậu hũ, biết đâu chừng còn có thể luyện thành barbiturate thì sao?
Tất cả những thu thập cùng suy xét đều được tôi hoàn thành trong lúc còn đang diễn trò khóc lóc thảm thiết. Có lẽ các anh chị kinh ngạc muốn biết: Tại sao tôi có được những kết luận này?
Quên giới thiệu, mở đầu tôi có nói đến rất nhiều công tác chuẩn bị nhưng lại không có nhắc đến điểm này. Anh chị nhất định không chú ý đến một câu tôi đã nói trước đó.
“Tôi là Diệp Chân Chân, nữ sinh viên năm thứ ba.”
Đã là sinh viên năm ba thì ắt hẳn sẽ chọn chuyên ngành rồi chứ?
Đúng vậy, những phân tích trên đều từ chuyên ngành tôi học. Vốn tôi muốn thi vào ngành diễn xuất, bởi vì tôi cảm thấy kỹ năng diễn xuất thật sự rất thực dụng. Nhưng sau này phát hiện, trong cuộc sống thực tế, năng lực diễn xuất của tôi cũng không tồi nên tôi đã lựa chọn một chuyên ngành khác thực dụng hơn.
Tài liệu ghi lại, nam thần của tôi từng bước từng bước thăng chức trong triều chủ yếu dựa vào tài năng phá án trác tuyệt, tuyệt đối là trinh thám nổi danh đương thời.
Cũng không đếm được đây là ‘Bàn Tay Vàng’ thứ mấy mà tôi đã trù tính cho chính mình, tạm thời cho là thứ mười tám đi.
Tóm lại, vì để có thể cùng Nhiếp Thu Viễn sóng vai chiến đấu, tôi lựa chọn một chuyên ngành phức tạp mà thú vị - Điều tra hình sự.