Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 3: Tam Ngưu nói, hắn tên là Cừ Cử


Chương trước Chương tiếp

Đã một năm sau khi ta đến Ngưu gia thôn, bây giờ là tháng ba.

Một năm trước khi ta mới bước ra thế giới giang hồ này, ta thực sợ hãi. Lúc đó ta mới biết như lòng người giảo quyệt như thế nào, cái này không giống như lúc tiểu Mai ghen với Nhị Cẩu, hay là thái độ khinh thường của Nhị Cẩu. Thế giới giang hồ này thực quá u tối, bọn bọ có rất nhiều mánh khóe lọc lừa, nhưng cũng chỉ là mây bay. . . .

Ta làm thiếu chủ của Chung Ngô tộc, trời sinh ta có một trái tim thiện lương, luôn hướng về phía trước, dùng lời nói của Nhị Cẩu để hình dung, ta trời sinh là một người vô tâm vô phế (không tim không phổi), chẳng có việc gì ảnh hưởng được đến ta, ta chỉ có một khuôn mặt nhìn xinh xắn mà thôi.

Nhị Cẩu đã hẹn cùng ta hai tháng sau gặp lại, thế nhưng hắn hoa hoa lệ lệ thất hẹn với ta. Nghĩ lại, cũng đã một năm rồi ta chưa nhìn thấy hắn. Nhưng ta cũng không buồn chán, bởi vì ở đây, ta có thêm bằng hữu mới. Ví dụ như gia đình trưởng thôn Tam Ngưu, ví dụ như bạch y nam tử yêu nghiệt kia.

Năm đó, khi ta rời khỏi Tần Tương thành, ta vốn định đi Phong Đô, Tô tỷ tỷ nói khi ta gặp bất cứ chuyện khó khăn nào ở Phong Đô thì hãy tới Phù Dung lâu tìm nàng. Lúc đó, ta cảm thấy thật khó xử ________.

Rời khỏi Tần Tương thành, ta giục ngựa chạy một đường, vui mừng chạy tới Ngưu trang. Trên đường có rất nhiều thứ thu hút ta, ta trừng mắt nhìn từng thứ từng thứ một, dọc theo đường đi, bởi vì không chú ý ta liền đụng trúng một hài tử.

Đến đây, chắc mọi người cũng hiểu được, tiểu hài tử kia, nó, nó trộm túi tiền của ta. . . . .T_T

Đường đường là Thiếu chủ Chung Ngô tộc, trong lúc này lại lưu lạc đầu đường _______

Mãi cho đến lúc ta tình cờ gặp gia đình trưởng thôn Tam Ngưu.

Đúng là ở hiền gặp lành, ta là người tốt, ta cũng không khoe khoang, cũng chưa bao giờ nói bậy. Nhưng, bởi vì một số nguyên nhân làm ta thay đổi, ví dụ như Tam Ngưu kia.

Ta có thể thề, lúc ta gặp bọn họ tuyệt không có một chút bộng dáng nào gọi là tốt đẹp cả.

Ngày đó, bầu trời u ám, ta đói bụng liền ngồi xổm ở góc đường, ánh mắt nhìn chằm chằm từng cái bánh bao nhân thịt nóng hổi, ta lúc ấy thực không có hình tượng, hung hăng nuốt từng ngụm nước miếng. Đột nhiên đằng sau ta, Đại Ngưu và Nhị Ngưu nâng một cái cáng khiêng Tam Ngưu chạy tới Y quán. Bởi vì hai người đi chậm, cho nên Ngưu trưởng thôn không nể tình gì mà dùng roi quất vào mông mỗi người một cái.

Trên thực tế, ta nhìn cái người nằm trên cán, cái bụng người này tròn vo, lại nhìn thân thể hắn, thật to lớn, sau đó nhìn Đại Ngưu và Nhị Ngưu ốm yếu khiêng cáng, ta thấy tràn ngập sự đồng tình. Ta nghĩ Đại Ngưu cùng Nhị Ngưu đã cố hết sức.

Có lẽ là mới sáng sớm, đường trơn trợt vì sương đêm, cũng có lẽ là không chịu nổi sức nặng, Đại Ngưu đi phía trước lão đảo ngã xuống. Cái cáng nhất thời mất thăng bằng, Tam Ngư tựa như một trái bóng tròn vo ‘lục cục lục cục’ lăn đến trước mặt ta.

Sau này, mỗi lần Tam Ngưu nghe ta nhắt lại chuyện này, hắn đều xách gậy rượt ta chạy. Lúc này ta sẽ kêu tên của Ngưu bá bá để cầu cứu. Sau đó Tam Ngưu sẽ nhìn thấy cha của hăn mang theo roi da chạy tới, hắn liền vứt gậy chạy về phòng.

Kỳ thật, mỗi lần ta bị rượt đều quan sát xem chung quanh có bóng dáng Ngưu bá bá không, nếu có thì ta sẽ kêu to, nếu không có thì ta sẽ im lặng. Nhưng cái lý do này ta không nói cho Tam Ngưu biết, ta cảm thấy cần phải giữ bí mật.

Thế nhưng, vì sao Ngưu bá bá lại xem trọng ta như thế? Còn Tam Ngưu lúc đó vì sao lại giống như trái bóng mà lăn tời trước mặt ta . . . . .

Khi đó, Ngưu bá bá thấy Tam Ngưu rớt xuống đất, ông cảm thấy giống như ông trời muốn đoạt lại đứa con bảo bối này của mình, không quan tâm tới hình tượng, Ngưu bá bá liền đạt mông ngồi xuống đất mà gào khóc.

Khóe miệng ta giật giật, nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của Tam Ngưu, trên người toàn là mồ hôi. Ta đưa tay nhấn nhấn một vài nơi trên bụng hắn, Tam Ngưu liền lầm bầm rên vài tiếng.

Bởi vì đói khá lâu, cho nên lúc đứng dậy ta hơi choáng, người lắc lư muốn té.

Ta đi tới trước mặt Ngưu bá bá, vỗ vai ông, bảo ông kêu người khiêng Tam Ngưu tới nhà xí.

Ngưu bá bá ngẩng đầu nhìn ta, thấy bộ dáng trẻ tuổi của ta, liền hất tay bảo ta tránh ra. Ta nhướn mày rống to “Con sắp chết không lo, ngươi nếu không nghe theo lời ta, hắn sẽ chết”

Ngưu bá bá sửng sốt, vội nhặt roi da, vỗ vỗ mông đứng dậy, hoang mang rối loạn thúc giục người mang Tam Ngưu tới một khách điếm gần nhất.

Trước khi vào cửa, ta còn ngẩng đầu nhìn biển hiệu, tên là “Phúc Lai”

Trên giường, Tam Ngưu vẫn nhắm chặt mắt, Ngưu bá bá bất an nhìn ta. Ta âm thầm thở dài, từ trong tay nải của ta lấy ra một gói thuốc bột, đưa tới bên miệng Tam Ngưu, sau đó lại lấy ra một ít rễ đan sâm* đưa vào miệng hắn. Trong chốc lát, Tam Ngưu liền tỉnh lại, hắn muốn mở miệng nói chuyện, bỗng dưng đưa tay ôm bụng, ôm mông chạy tới nhà xí.

*Rễ đan sâm (Salvia miltiorrhiza): hay huyết sâm, xích sâm, huyết căn, cứu thảo, xôn đỏ, là một loài thực vật sống lâu năm trong chi Salvia, được đánh giá cao do rễ của nó được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Hoa[2]. Là loài bản địa của cả Trung Quốc và Nhật Bản, nó sinh sống tại các khu vực có độ cao từ 90 tới 1.200 m trên mực nước biển, ưa các môi trường nhiều cỏ trong rừng, sườn núi, dọc các bờ suối. Vỏ ngoài của rễ cái có màu đỏ, là phần được sử dụng trong y học.

Trong y học cổ truyền Trung Hoa, đan sâm từng được sử dụng để ngăn ngừa và điều trị một số chứng bệnh liên quan tới tim mạch và đột quỵ (Nguồn: Wikipedia)

Ngưu bá bá đột nhiên vui vẻ nhìn đứa con, sau đó lại nhìn ta, sau đó lại sợ hãi than lên.

Từ đó trong Ngưu gia thôn ta bị mọi người coi như tiên nhân. Nào là bệnh nan y gần chết, nào là heo mẹ sinh con, mọi người đều chạy tới trong nhà trưởng thôn mà gọi ta. Dần dần, Ngưu bá bá dựng bên cạnh nhà cho ta một cái hiệu thuốc.

Ta vốn định gọi là Thỏ Ngọc cư, dễ nghe dễ nhớ, nhưng thời điểm ta đề bút, đột nhiên trong đầu ta hiện lên chỗ sân của Tô tỷ tỷ trong thành Tần Tương — Thanh Đại. Nhất thời khí huyết dâng trào, ta lập tức vung bút lên, gọi là “Phấn Đại”

Bọn họ vẫn nghĩ ta cho Tam Ngưu ăn thần dược của nhà trời, nhưng thật ra, ta chỉ cho hắn một ít đậu. Ta vẫn không có nói cho mọi người trong thôn biết, kỳ thật bệnh của Tam Ngưu không có gì đáng ngại, ngày đó, chỉ là hắn ăn. . . .

Nhưng, bí mật này ta quyết không nói ra, bị người khác coi là thần tiên, cảm giác này rất sướng. Huống chi, ta đường đường là Thiếu chủ Chung Ngô tộc, danh phận này cũng coi như khá tương xứng.

Thế nhưng, ở Ngưu gia thôn này cũng có một người khác với mọi người. Hắn không nói gì cả, chỉ là mỗi lần nhìn thấy ta liền nở ra một nụ cười quái dị, thỉnh thoảng tới ‘Phấn Đại’ của ta xin một ít thảo dược thanh nhiệt trừ hỏa.

Ta cũng thập phần đối tốt với hắn, đương nhiên cũng có một nguyên nhân khác.

Ngày ấy,lúc khai trương ‘Phấn Đại’, ngay cả thai phụ sắp lâm bồn (sắp sinh) hay lão bà bà cũng đến tham dự, mọi người nhìn tấm biển treo trên cao đều tấm tắc khen ngợi, vừa vặn hắn ôm hai tay tà tà cười, nhìn ta hỏi:

“Phấn Đại? Ngươi nghĩ mình mở hiệu thuốc hay mở kỹ viện??”

Lần này, ta không thèm trả lời hắn, coi hắn như người qua đường.

Lúc ấy, Tam Ngưu lôi kéo ống ta áo của ta, nhỏ giọng nói, hắn là Lý tiên sinh, địa vị của ta và hắn gần như ngang nhau.

Tam Ngưu nói, hắn tên là Cừ Cử.

Kỳ thật, có đôi lúc hắn ngẫu nhiên nói chuyện với các nam nhân mang vũ khí, đôi lúc là đi trêu chọc các cô nương trong thôn, có lúc lại thấy hắn trầm mặc, thật ra nhìn hắn cũng không đến nỗi tồi. Không có việc gì, nhàn rỗi hắn lại đến ngồi trong ‘Phấn Đại’ của ta. Lúc đầu còn xin một ít dược thảo, lâu ngày, ngay cả che dấu hắn cũng lười, trực tiếp tới ngồi trong ‘Phấn Đại’ luôn.

Hay nói trắng ra, là hắn tới nhìn ta.

Cừ Cử đích thực có rất nhiều người theo đuổi, hắn nhìn rất tuấn tú, Tây Thi cũng theo đuổi hắn, tiếc rằng hắn không để ý đến nàng. Tuy rằng nàng rất không cam tâm, lôi kéo tay ta than thở một phen, nàng nói, Chung cô nương, Cừ Cử là người trên đời khó gặp, kêu ta rất may mắn.

Ta nhìn Cừ Cử ngồi trong viện tới mức ngẩn người. Cừ Cử không tồi, đối đãi với ta rất tốt, nhưng ta không biết ta và hắn ở cùng một chỗ rốt cục là cái may mắn gì? Hắn luôn luôn ngẩn người, làm ta không thể đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Nha đầu, ngươi lại ngẩn người!” Đột nhiên hắn gọi ta, làm tâm trí ta đang dạo chơi ở cõi thần tiên liền trở về, đảo mắt đã thấy hắn đứng trước mặt ta, vị trí của hắn gần cửa sổ, nắng chiều chiếu vào gương mặt trắng nõn của hắn, nhuộm một màu vàng trên mặt hắn.

“Ta làm gì có, rõ ràng là ngươi ngẩn người cơ mà” Ta chu miệng nói “Cừ Cử, ngươi đang nghĩ gì vậy, vì cái gì không nói cho ta biết?”

Cử Cừ trên mặt hơi sửng sốt, sau đó cười đến mức dị thường. Tầng kim quang chiếu lên mặt hắn, nhìn thấy cả lông tơ, thật đáng yêu.

“Nam nhân mà không có lúc trầm tư thì làm thế nào mới hấp dẫn được ngươi?”

Ta nhìn bộ dáng tự kỷ của hắn, kinh thường mà bĩu môi, bưng thảo dược phơi bên ngoài vào phòng. Trong chốc lát ta liền nghe được tiếng thở dài của Cừ Cử, ta vốn cũng không để ý, tiếc rằng lòng hiếu kỳ trỗi dậy, ta nghĩ nghĩ rồi bước ra khỏi phòng.

Vừa mới ra khỏi phòng, ta liền bị hù cho phải lui lại vài bước , ta nhìn trong sân như được ai làm phép, xuất hiện một đám người, run rẩy kéo kéo tay áo Cừ Cử.

Tam Ngưu gãi gãi đầu, ưỡn cái bụng tròn vo, ngượng ngùng nói “Mật nhi, ta . . .. . .ta. . . . . .”

Ta, ta ta ta cả nửa ngày nhưng Tam Ngưu vẫn chưa nói lý do vì sao đến đây, Nhị Ngưu thấy thế nên liền xông tới kéo hắn.

“Mật Nhi, kỳ thật, là như thế này . . . . .” Hắn nuốt một ngụm nước miếng nói “Ân, cái kia, đại ca của ta có việc muốn nói” Nói xong liền đẩy Đại Ngưu ra.

Đại Ngưu lớn lên ốm yếu, bị Nhị Ngưu đẩy một cái liền lảo đảo. Hắn cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm đôi giày vải trên chân, ngón tay không ngừng vò vò góc áo. Ta nhìn hắn, nhìn chân hắn, rồi nhìn áo hắn, nghĩ hắn có vò tới mức rách áo chỉ sợ cũng không nói được gì. Ta nghĩ nghĩ liền nhẹ nhàng ‘khụ’ một tiếng.

“Không phải, Ngưu bá bá quy thiên rồi chứ?”

“Đi chết đi” Một tiếng rống giận, Ngưu bá bá bước ra từ phía sau Tam Ngưu, trời đất chứng giám, Tam Ngưu thật sự là . . . .mới vừa rồi ta thật sự không có thấy. . .. . .

Ngưu bá bá thanh giọng nói.

“Mật nhi a, là như thế này, trước kia trong thôn chúng ta cũng có một y quán, hôn nay, tiên sinh trong y quán đó trở về. . . . .”

Ta là người thông minh, lập tức hiểu rõ vấn đề. Ngưu gia trang cũng không lớn lắm, tiên sinh kia chắc cũng chỉ dựa vào nghề này mà kiếm sống, hiện giờ. . . .

Ta lại mở Phấn Đại, lại được người trong thôn gọi là tiên nữ, cho nên. . . . .

“Mật nhi hiểu mà” Ta thở dài “Mật nhi cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, phá hủy con đường làm ăn của người khác là không tốt lắm, ta sẽ đóng cửa Phấn Đại rồi rời khỏi Ngưu gia thôn, sau này, bá bá cố gắng chăm sóc tốt cho Tam Ngưu. . . .” Nói song, ta nâng ống tay áo lên che mặt đi vào trong phòng.

Ta biết Ngưu bá bá không phải là muốn đuổi ta đi, đương nhiên, ta nói Ngưu bá bá chăm sóc Tam Ngưu cho tốt vì ta sợ sự việc một năm trước lại xảy ra, không muốn gợi lại ký ức đau buồn cho Ngưu bá bá, nhưng vì tính mạng của Tam Ngưu, nhất định bá bá sẽ giữ ta lại. Quả nhiên, ta vừa mới bước hai bước, Ngưu bá bá liền sợ hãi kéo tay ta lại.

Người nông dân, khí lực rất mạnh, “Xoẹt” một tiếng, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Ta nhìn cánh tay trái của chính mình, cánh tay áo bay bay trong gió theo động tác của Ngưu bá bá, ta hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.

Ngưu bá bá tất nhiên không dự đoán được mình xé mất một cánh tay áo của ta, đứng im một hồi lâu không nói gì, rốt cục xấu hổ cười hai tiếng.

“Ha ha, Mật nhi a, không được, ngươi làm sao lại rời khỏi Ngưu gia thôn được, cái kia, này, a, là như vậy” Ngưu bá bá đưa trả cái tay áo cho ta, sau đó trấn định nói ra vài câu chẳng ra đầu đuôi gì cả.

“Tục ngữ nói ‘Nữ nhân không thờ hai chồng’ , cho nên thôn ta cũng không thể có hai y quán. Cho nên, y quán tiên sinh kia nhờ chúng ta tới nói với ngươi, ngươi xem, ngươi có y thuật cao minh như thế, có thể hay không nhận hắn làm đồ đệ”

Nói thật, ta cảm thấy ‘Nữ nhân không thờ hai chồng’ cùng với việc thu nhận đồ đệ thì tám trăm vạn năm cũng chẳng có tí gì liên quan với nhau, nhưng, có người khen ta có y thuật cao minh nghe thật khoái. Ta cao ngạo đưa mắt nhìn mọi người trong sân, nhưng lại không thấy được người cần thấy.

“Người đâu?”

“Đây, người đây người đây”, ta nghe trong giọng nói có chút buông lỏng , mọi người đồng thời đẩy một người ra phía trước.

Người nọ thân hình ốm yếu, râu quai nón quá dài, mặc một kiện áo choàng màu lam lùng thùng, nhìn hắn hoàn toàn không có một chút khí chất của người hành y. Ta tà tà suy nghĩ, liếc mắt nhìn Cừ Cử, nhất thời hạnh phúc, bộ dáng của hắn thật đẹp, trên đời này hẳn không có ai hoàn hảo như hắn.

“Ngươi chính là cái thầy thuốc kia?” Ta do dự hỏi, thường thì thầy thuốc hẳn phải có tướng mạo đoang trang, có thể so với Phan An*, thế người này thì sao? Nhìn quả thật giống một con khỉ . . .. .

(*Phan An – ‘Hoa vương cổ đại’ mê hoặc từ thiếu nữ đến ‘nạ dòng’

Phan An (tên khác là Phan Nhạc), là người Hà Nam, sống vào thời Tây Tấn, được xem như một kỳ nhân của lịch sử Trung Quốc cổ đại. Phan An dung mạo rất đẹp, tinh thần và bản lĩnh cũng được ca ngợi, trong dân gian có câu: “mặt tựa Phan An” để miêu tả những người đàn ông đẹp.)

“Như thế nào? Ngươi không tin ta?”

. . . .. . .

Sau đó,sau đó ta cũng thu hạ cái người có diện mạo kỳ quái này là đồ đệ.

Cừ Cử nói, ta nhận hắn làm đồ đệ bởi vì ta bị bộ dáng của hắn dọa cho ngốc rồi. Ta cẩn thận suy nghĩ, ta không nghĩ cái người ốm yếu đó lại có sức bật lớn đến như thế. Ngày đó, khi hắn nói lên cái câu kia,ta như giác ngộ ra. Mắt ta tỏa sáng như hỏa nhãn kim tinh, Cừ Cử nói, chính là lúc đó, đầu của ta dựng thẳng, toàn bộ người dân trong thôn mong muốn ta nhận hắn làm đồ đệ, cho nên mọi người vây quanh ta mà dập đầu ba cái.

Khi ta tỉnh táo trở lại, ta mạc danh kỳ hiệu làm sư phụ của La Vinh, vì thế, Phấn Đại lại nhiều thêm một người.

Kỳ thật, nhìn kỹ La Vinh cũng không giống khỉ lắm.

Ngày đó, ta rốt cục không chịu nổi cái cảnh hắn thoát ẩn thoắt hiện, lượn lờ trước mặt ta, lúc ăn cơm trưa ta đã cho một ít thuốc ngủ vào để cho hắn mê man nửa canh giờ, chính trong nửa canh giờ này, ta xắn tay áo, cầm con dao mổ heo lên. . . . .

Buổi chiều cùng ngày, Tam Ngưu nói, lúc hắn đang ngồi xổm trong nhà xí liền nghe được tiếng thét thảm thiết của La Vinh.

Lúc đó, ta cầm dao ngồi bên cạnh hắn, tâm huyết dâng trào, ta kiến tạo nên bộ dạng mới cho hắn. Sau đó, La Vinh liền gào thét điên cuồng, nhưng giờ hắn lại cực kỳ yêu thích bộ tóc mới này.

La Vinh ở Ngưu gia thôn đã tám năm, các cô nương 17 tuổi đều khéo léo từ chối hắn, giờ thay đổi kiểu dáng này, cuộc thi sắc đẹp giữa các nàng tranh giành phu quân lại nổi lên.

Ta vô cùng đắc ý, dung cánh tay huých lên người Cừ Cử.

“Này, nếu như ta không làm thầy thuốc thì cũng có thể mở cửa hiệu cắt tóc nhỉ?”

Cừ Cử cười đến quyến rũ, nhưng ta lại vụng trộm nhìn thấy hắn ôm đầu của chính mình. . . . .bộ dạng rất không bình tĩnh. . . .



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...