Hỏa Bạo Thiên Vương
Chương 128: Anh ấy không đi lên!
Sau đợt huấn luyện quân sự, rốt cuộc bữa tiệc tối đón người mới được sinh viên năm nhất mong đợi nhất cũng được cử hành đúng hạn.
Đây là lần thịnh hội thứ nhất của toàn bộ thầy trò trong trường, đây là lần thứ nhất toàn bộ lực lượng tinh anh trường học tụ tập, đây là lần thứ nhất mọi người đoàn kết lại, trợ giúp nhau thi đấu.
Ai có thể bỗng nhiên nổi tiếng? Ai được vỗ tay nhiều nhất? Danh hiệu Mười ca sĩ sân trường rơi vào nhà nào?
Đây là một hội thi đấu tài nghệ. Người thắng sẽ đạt được vinh dự, đồng thời cũng sẽ được rất nhiều người chú ý. Còn có thể được gọi là một trong mười ca sĩ sân trường cũng chứng minh thực lực nghệ thuật hệ này vô cùng mạnh mẽ.
Nhiều cao thủ như vậy có thể xem thường được sao?
Ví dụ như hệ kiến trúc công trình trong trường học có cao thủ bóng rổ, hệ tiếng Trung có nữ cao thủ quản lý, học viện nghệ thuật có cao thủ nghệ thuật, học viện tài chính quốc tế có cường giả điền kinh. Học viện tâm lý thì bóng rổ không được, bóng đá không được, quản lý không được, điền kinh cũng không được. Cho nên, bọn hắn vô cùng khát vọng có thể tìm được một ca sĩ thuộc top 10. Người khác nhắc tới học viện tâm lý sẽ nói ‘thực lực nghệ thuật rất lớn mạnh’, chứ không phải là không có sở trường gì.
Còn phải trải qua xét duyệt của trường học, học viện tâm lý báo lên ba tiết mục nhưng chỉ có hai tiết mục trúng cử. Đó là Hoa Minh với bài hát “ Ta là con sói tới từ phương bắc “ và một tiết mục của cô gái Nhai Vũ ban hai.
Nói cách khác, chỉ có tiết mục ca hát của Hoa Minh và nhảy múa của hai cô gái kia là có cơ hội giành chiến thắng, đến lúc đó lại để cho toàn bộ thầy trò trường học phải ngạc nhiên, chú ý tới.
Viện vô cùng coi trọng hoạt động này, thông qua một khoản kinh phí mua sắm quần áo, đạo cụ cùng với các loại đồ trang điểm cho ba thành viên sắp lên sân khấu.
Bởi vì trong viện coi trọng cho nên phụ đạo viên Lý Cường cũng rất quan tâm đến. Nếu như có thành tích thì lãnh đạo như hắn cũng có công.
Buổi chiều hôm tổ chức tiệc đón sinh viên mới, sau khi diễn tập lần cuối cùng hoàn tất xong, Lý Cường tự móc tiền túi mời ba người biểu diễn cùng vài cán bộ hội sinh viên đi ăn một bữa hải sản ở tiệm cơm trong trường.
Đường Trọng báo tiết mục lên xong là hắn không liên quan đến chuyện biểu diễn ấy rồi. Hắn đi học, ăn cơm, ngủ, đọc sách, viết nhật ký, nghe Tiêu Dục Hằng giảng bài, đấu võ mồm cùng Tiêu Nam Tâm.
Giống như mọi chuyện đều chưa từng phát sinh, như thể chưa từng đi dự sinh nhật Thu Ý Hàn.
Đường Trọng biết rõ mọi người không nhắc tới chuyện đó là lo lắng sẽ chạm vào nỗi đau của mình.
Thời điểm ở trên núi Ngọc Nữ, tất cả mọi người đều nhìn thấy bọn hắn tay nắm tay đi lên trên sườn núi. Thế nhưng sau khi xảy ra chuyện, Thu Ý Hàn nhanh chóng được người nhà mang đi, để lại mình ở đấy.
Tại bữa tiệc sinh nhật, chính mình tỉ mỉ chọn lựa lễ vật, lúc đi trong lòng đầy vui sướng nhưng cuối cùng lại bị một gã đẹp trai, giàu có đả kích khiến mình đau lòng.
Có thể nói bữa tiệc sinh nhật đặc sắc ấy giống như là một chuyện cấm kỵ của phòng 307, tất cả mọi người đều ngậm miệng không đề cập tới.
Bọn họ không nói, Đường Trọng cũng không nói. Chuyện đã qua, hắn cũng không cho rằng có gì cần nhắc lại.
Tiệc tối đón người mới được tổ chức tại lễ đường lớn nhất trường học tên là Minh Lễ Đường. Chỗ này có thể chứa gần mười nghìn người. Lễ đường này hao tổn những mấy tỷ, xây dựng xa hoa, cực kỳ hiện đại.
Đường Trọng là lớp trưởng nên hắn sớm đã sắp xếp chỗ ngồi cho các bạn cùng lớp.
Vị trí của bọn hắn ở lầu một khu B. Chỗ này ở gần bên trái sân khấu, không được tốt lắm nhưng cũng không quá kém. So với những hệ viện khác không cẩn thận bốc thăm phải khu C, D là bọn hắn hạnh phúc hơn rồi.
Trong lễ đường, tiếng người huyên náo, dày đặc chi chít toàn là sinh viên tới tham gia. Các thành viên hội sinh viên tay đeo băng đỏ đang bận duy trì trật tự, trông giữ không để cho người hệ mình gây ồn ào.
7h50p, lãnh đạo của hệ bắt đầu vào bàn.
Tám giờ, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Chiếc màn sân khấu lớn được kéo sang hai bên. Một nam sinh mặc âu phục màu đen cầm tay cô gái tên Triệu Thu Thần vừa cười vừa bước nhanh đi ra. Bọn họ hợp tác đã lâu, đã liên tục chủ trì tiệc tối đón người mới ba năm của Nam Đại.
Sang năm có lẽ phải thay người rồi.
- Nhiệt liệt chào mừng các vị lãnh đạo, các vị khách quý.
Đây là tiếng nói thanh thúy ngọt ngào của Lâm Nguy Tiếu.
- Các bạn sinh viên thân mến, đặc biệt là các bạn sinh viên vừa mới vào trường Nam Đại chúng ta.
Đây là tiếng nói hùng hồn của Triệu Thu Thần.
- Chúc mọi người có một buổi tối thật vui vẻ.
Hai người cùng nói.
Dưới đài, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, sau đó đồng thanh tuyên bố:
- Hẹn nhau Nam Đại, lại để cho mộng bay cao, bữa tiệc đón người mới thứ ba mươi hai chính thức bắt đầu.
Lúc này đây, tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.
Tất cả mọi người đến đây là để xem tiết mục, ai muốn nghe người dẫn chương trình này nói nhảm “ cho phép tôi giới thiệu các vị lãnh đạo cùng các vị khách quý “ gì đó?
Tiết mục thứ nhất là tiết mục múa “ Cẩm tú “ do học viện nghệ thuật cố ý chuẩn bị để mở màn. Một đoàn các cô gái xinh đẹp ăn mặc quần áo và trang sức dân tộc thiểu số vừa múa, vừa hát, làm cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Tiết mục thứ hai là do một người nổi tiếng trong mười ca sĩ sân trường, Trương Học Hữu biểu diễn bài hát kinh điển “ Em đến nghe buổi hòa nhạc của anh “. Mọi người đồng loạt nhiệt liệt vỗ tay.
Thứ ba là một vở kịch hài hước châm biếm.
Thứ tứ là tiết mục đơn ca ca khúc “ Nhìn qua Giang Nam “ của học viện nghệ thuật.
Sắc đẹp cùng giọng hát này thật đặc biệt, âm vực cao vút kia khiến người xem vô cùng thích thú.
Tất cả mọi người không ngờ người này dáng thấp bé nhưng âm lượng cực cao. Cô gái này sẽ trở thành một trong mười ca sĩ sân trường.
Cô gái dẫn chương trình đã thay đổi một bộ lễ phục dạ hội màu tím, lại đi ra tươi cười nói:
- Tiết mục vừa rồi là do Trương Vũ, sinh viên năm nhất học viện nghệ trình bày. Cô được xưng là thiên tài mới của học viện nghệ thuật, quả nhiên không phải hư danh. Tôi nghĩ mọi người đã được thấy thực lực chân chính của cô. Bây giờ chúng ta sẽ có một tiết mục đến từ tân sinh viên hệ ngoại thươngngoại thương. Thu Ý Hàn cùng Nông Quận mang đến cho mọi người một bản tình ca mang tên “ Thủy Tinh “.
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Đường Trọng cho rằng mình nghe lầm.
Thu Ý Hàn sao?
Làm sao cô có thể lên sân khấu biểu diễn?
Thế nhưng người dẫn chương trình vừa đi tới lối ra, một nam sinh mặc áo bành tô màu đen cùng một nữ sinh mặc lễ phục dạ hội màu đen đồng thời xuất hiện. Đường Trọng vô cùng bất ngờ.
Thu Ý Hàn.
Không thể tin được, chính là Thu Ý Hàn.
Dáng người cao gầy, đầu mang bông hoa tết từ vải trắng, khí chất Thu Ý Hàn trang nhã, cao quý. Làn da của cô trắng như tuyết, y phục của cô lại đen như mực. Màu đen lễ phục không làm cô đen đi mà ngược lại càng làm nổi bật vẻ trắng nõn của cô.
Cô đứng ở trên sân khấu giống như là một người tuyết mặc áo khoác màu đen đứng ở trên sân khấu.
Đường Trọng nghe thấy vô số người trầm trồ tán thưởng, còn có nữ sinh hâm mộ nói cô gái kia có làn da thật đẹp.
Hiển nhiên Nông Quận so với cô chuyên nghiệp hơn. Hắn cũng khá coi trọng Thu Ý Hàn, ánh mắt một mực đặt ở trên người cô nàng, thể hiện ra chữ “ tình “ trong bản tình ca này.
Thế nhưng Thu Ý Hàn lại coi như người thường.
Căn bản cô không nhìn vào mặt bạn trai mà là cúi đầu xuống, tay run rẩy cầm mic, cô nói:
- Tôi, tôi có thể nói vài lời không?
Ha ha…
Toàn trường đều cười lật ra.
- Em gái xinh đẹp, em không đáng yêu thì không được à? Các anh sẽ sẽ yêu mến em đấy.
- Ha ha. Em lên để hát đấy, không phải là lên để nói. Nhưng em nói chuyện cũng rất êm tai.
- Nói đi, nói đi. Em nói cái gì chúng ta đều nguyện ý nghe.
Đường Trọng cũng nhịn không được nữa, hắn nở nụ cười.
Sao hệ ngoại thương lại phái cô ra? Còn trải qua hai vòng khảo hạch của hệ và trường học nữa? Chẳng lẽ bọn họ muốn dùng mỹ nhân kế sao?
- Tôi, tôi muốn xin lỗi một người.
Đã có lời dạo đầu, tiếng nói Thu Ý Hàn mới yên ổn đi một tí.
- Anh ấy là một người rất đặc biệt đối với tôi. Anh ta là thầy giáo đầu tiên của tôi ở trường học này, cũng là thầy giáo quan trọng nhất. Anh ấy dạy tôi làm cách nào có thể ở chung với bạn cùng phòng, anh ấy dạy tôi cách buộc dây giầy giống hình con bướm, anh ấy như bà ngoại giúp tôi lau bẩn ở mặt, anh ấy còn đưa tôi đi du lịch núi Ngọc Nữ.
Dưới sân khấu, tiếng nghị luận nổi lên.
- Bà mẹ nó. Cô gái này thật ghê gớm, dám lên sân khấu thổ lộ.
- Thời gian đã qua, tôi còn chưa kịp ra tay, cô gái đã thành hoa có chủ.
- Đáng tiếc, thật là một đóa hoa nài cắm lên bãi *** trâu.
Đường Trọng cũng hơi rung động.
Hắn không ngờ rằng Thu Ý Hàn có dũng khí như vậy, dám chạy lên sâu khấu nói những lời này trước gần vạn thầy trò toàn trường.
Đứa trẻ đơn thuần cũng dễ dàng tiến vào si cảnh.
Thu Ý Hàn sau khi nói mấy câu như vậy đã toàn tâm tiến vào không khí trước mặt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh.
- Anh ấy kể cho tôi câu chuyện Bắc Đẩu Thất Tinh, dạy tôi nhận thức rất nhiều vị trí các ngôi sao mà tôi không biết. Anh ấy để cho tôi tựa ở trên vai của anh ấy ngủ, cả đêm anh ấy không nhúc nhích. Anh ấy cùng tôi xem mặt trời mọc ở trên mái nhà, tuy nhiên lúc ấy tôi đã ngủ say.
- Anh ấy giúp tôi đeo ba lô, kéo lấy tay của tôi đi lên đỉnh núi. Tại lúc chúng tôi gặp nguy hiểm, anh ấy…
Nhớ tới lúc phát sinh tình huống nguy hiểm tại Thiên Nhất Quan, vành mắt Thu Ý Hàn lại đỏ lên ướt át, tiếng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Phải mất mấy giây, cô mới nói tiếp.
- Anh ấy phấn đấu quên mình cứu tôi. Trước tình cảnh gian nan, tôi lại sợ hãi chạy trốn.
Cô dùng mu bàn tay lau một dòng nước mắt, khóc nức nở nói:
- Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi. Em rất đần, em thật sự rất đần. Thậm chí cái gì cũng không nghĩ đến, cái gì cũng làm không được.
- Em muốn tặng bài hát “ Thủy tinh “ này cho anh. Nếu như anh có thể tha thứ, nếu như anh có thể tiếp nhận em… Em biết rõ anh đang ở đây. Nếu như anh nguyện ý, anh có thể đi lên sân khấu đưa cho em một cành hoa không? Một cái ôm cũng tốt.
Ồ, ồ…
Toàn trường điên cuồng hẳn.
Tất cả mọi người đều điên cuồng.
Tỏ tình.
Đây là trắng trợn tỏ tình.
Thanh niên dễ dàng xúc động, thanh niên dễ dàng bốc lên nhiệt huyết, thanh niên không sợ gì cả.
Bọn hắn khàn cả giọng kêu to, dùng hết khí lực toàn thân vỗ tay. Bọn họ bị cô bé này làm cảm động, bị dũng khí của cô bé này làm cảm động.
Ngoại trừ Nông Quận đứng cạnh Thu Ý Hàn cùng một ít lãnh đạo trường học tư tưởng bạo thủ ra thì tất cả mọi người đều ở vào trạng thái điên cuồng.
Sắc mặt Nông Quận cực kỳ khó chịu.
- Cô tặng “ Thủy tinh “ cho tình lang, còn tôi hát bài này tặng cho ai?
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú cô gái xinh đẹp thoạt nhìn sợ hãi, yếu ớt nhưng lại vô cùng dũng cảm này. Tất cả mọi người sẽ nhớ kỹ cái tên Thu Ý Hàn này.
Âm nhạc vang lên.
Thu Ý Hàn không hề để ý tới hình tượng. Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt, bộ dáng đáng yêu như hoa lê dưới mưa lại càng làm cho người ta thêm thương tiếc.
- Con mắt anh nhìn, viết câu thơ. Có đôi khi cuồng dã, có đôi khi thần bí.
Tiếng hát Thu Ý Hàn cất lên. Tiếng nói của cô vốn ngọt ngào, trong trẻo, sạnh sẽ như tên của bài hát này vậy. Tiếng hát vừa cất lên, vô số tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
- Tùy tâm tình anh. Cùng đi hai bên. Bước chân mặc dù rối loạn nhưng cam tâm đi.
Tuy trong lòng Nông Quận tủi thân nhưng cũng hát theo.
- Yêu một người thường, thường phải rất cẩn thận, dường như cầm chén thủy tinh trong tay.
Lúc Thu Ý Hàn hát đến câu này, có một nam sinh xông lên tặng hoa.
Người xem dưới sân khấu cho rằng người Thu Ý Hàn chờ đợi chính là gã may mắn này, tiếng vỗ tay lại vang lên.
Đáng tiếc, Thu Ý Hàn lại lui về phía sau một bước, đối với hắn hơi cúi người chào nói xin lỗi, từ chối lễ vật của nam sinh này.
Điều này khiến tất cả mọi người đều rõ. Cô chỉ tiếp nhận hoa tươi từ nam sinh cô chờ đợi.
Quả là một cô gái quật cường.
Sau đó, mọi người lại nhiệt liệt tiếng vỗ tay cho cô, không ai đi lên tặng hoa nữa. Ngược lại là có hai cái cô gái đi lên tặng hoa cho Nông Quận. Vẻ mặt cứng ngắc của hắn liền dãn ra, lộ nét tươi cười.
- Tình yêu anh và em giống như thủy tinh, không có gánh nặng, bí mật, hoàn toàn trong suốt.
Hai người hợp xướng.
- Tình yêu anh trao em là thủy tinh xinh đẹp, đặc biệt tỏa hào quang.
Nông Quận hát. Ca khúc đã gần hết nhưng nam sinh Thu Ý Hàn chờ đợi vẫn chưa xuất hiện.
- Đáy mắt anh và em.
Ca từ cuối cùng đã được hát ra.
Xôn xao.
Tiếng vỗ tay lại như sấm động, phảng phất muốn nhấc lễ đường thủy tinh trong suốt lên.
Một giây, hai giây, ba giây.
Tiếng vỗ tay chậm rãi ngừng.
Bởi vì tất cả mọi người phát hiện ra có điều không ổn.
Thu Ý Hàn cũng không biểu lộ vui sướng, cô chăm chú cắn môi, cố chấp đứng trên sân khấu, chờ đợi thời gian trôi qua.
Rốt cuộc, cô gái nhỏ không thể chịu nổi nữa.
- Anh ấy không đi lên.
Cô vừa khóc vừa nói.